KHẾ ƯỚC NHÂN DUYÊN

Đến khi Nguyệt Cung Sương cùng Minh Thần Duệ rời khách điếm bước đến xe ngựa, cũng là lúc 4 cặp mắt của Mai-Lan- Cúc - Trúc hướng về Đại tiểu thư của họ và Minh Thần Duệ đầy kinh ngạc.

Mà Nguyệt Cung Sương chỉ nhàn nhạt nói một câu không cảm xúc: "Sau này Minh cô nương sẽ là cô gia của mọi người. Các người nên chú ý cách xưng hô".

Bốn người Mai - Lan - Cúc - Trúc đủ hiểu, họ cuối người "Vâng. Thưa tiểu thư" một tiếng. Lại vào vị trí. Có lẽ đối với vị tiểu thư Uy nghiêm này, chính là không cần nói nhiều mà họ vẫn hiểu được.

Trong xe ngựa lắc lư, thật là buồn chán. Đối với Tiểu Mai và Tiểu Lan, hai người này ôn nhu hơn nhiều so với hai vị nữ hiệp đánh xe ngoài kia nha. Minh Thần Duệ cười hề hề bắt chuyện.

"Không biết còn bao lâu thì tới nơi a?"

"Thưa cô gia, khoảng chiều tối chúng ta có thể về đến nhà a" - Tiểu Mai lễ phép nói.

"Hai người cũng đừng gọi ta là Cô gia. Ta thật không quen, cứ gọi ta là Thần Duệ"

"Về đến nhà ngươi nên chú ý lời nói và thân phận của mình. Nếu để Cha, Nương biết được chúng ta đang đóng kịch thì tiền lương ngươi cũng đừng hòng lấy được"

Cái gì chứ, Nguyệt Cung Sương không phải đang cảnh cáo mình sao? Nhịn. Ta nhịn. Đúng là nữ nhân đẹp chỉ toàn là rắn rết.

Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, khiến Minh Thần Duệ mất thân bằng ngã nhào lên người của Nguyệt Cung Sương. Đầu đập vào nơi to mềm của nữ nhân này, hương thơm xộc vào mũi. Minh Thần Duệ một lần nữa mất tinh thần cho đến khi giọng nói không nhiệt độ vang lên: "Ta cũng không nói cho ngươi chạm vào ta, còn không mau đứng dậy?"

Minh Thần Duệ bò dậy, cũng không quên phản kháng: "Trong khế ước cũng không có điều này. Chạm vào một chút thì sao? Mất mát miếng thịt nào hả?"

Nguyệt Cung Sương vẫn thái độ bình tĩnh, một nữ nhân trên thương trường đối mặt với bao nhiêu sóng gió và mưu tính. Làm sao hù dọa được nàng: "Thân ngươi đã bán cho ta. Lời ta nói chính là điều khoản. Không làm đúng ý ta thì trừ lương thôi"

"Nguyệt Cung Sương! Cô giỏi lắm". Minh Thần Duệ ấm ức nói được một câu. Tiểu Cúc và Tiểu Trúc bên ngoài bẩm báo hiện tại phía trước người vây đông, xe ngựa tạm thời không đi qua được. Minh Thần Duệ đang muốn xem cổ nhân ở đây đông vui thế nào, vì vậy liền xông ra ngoài xem náo nhiệt

"Hai người có biết phía trước xảy ra chuyện gì không?". Minh Thần Duệ hỏi Tiểu Cúc - Trúc

"Thưa Cô gia. Phía trước có một tiểu cô nương bán thân chôn cha".

Nghe Cúc - Trúc nói, Minh Thần Duệ nhíu mày. Quả thật có chuyện này sao? "Bán thân chôn cha". Tuồng xưa tích cũ đây mà.

"Ta muốn qua đó xem một chút". Vì vậy đi nhanh vào đám đông, bỏ hai người Cúc - Trúc còn đang ngơ ngác.

"Cô gia đợi ta với". Tiểu Cúc chạy theo Minh Thần Duệ, hiện tại thân phận của Minh Thần Duệ chính là Cô gia do đích thân Đại tiểu thư chỉ định. Họ dù không hiểu nguyên do, nhưng thân là thuộc hạ cần phải trung thành làm tốt chức trách của mình. Họ lại chia ra một người theo bảo vệ cô gia, một người ở lại bảo vệ Tiểu thư.

"Xin tránh đường a. Xin tránh đường"....Một trận ồn ào, người bàn kẻ tán xôn xao. Khó khăn chen lấn đi được vào vòng bên trong. Minh Thần Duệ nhìn thấy một tiểu cô nương trông rất trẻ, mặc đồ tang, phía trước chính là tấm bảng gỗ mục nát đề chữ "Bán thân chôn cha". Phía sau đoán là thi thể người đang đắp chiếu đi.

Mọi người vây lấy xem rất đông, không một ai giúp đỡ. Minh Thần Duệ thật không hiểu tại sao lại khổ đến mức phải bán thân mình. Ặc! Nhắc đến hai từ "Bán thân", không phải chính mình cũng phải bán mình đây sao? Nhưng dù sao mình vẫn còn mai mắn hơn Tiểu cô nương trước mắt. Vì vậy Minh Thần Duệ nửa ngồi nữa quỳ trước mặt cô gái, ánh mắt cảm thông mà hỏi:

"Tiểu cô nương, cô cần bao nhiêu tiền để lo hậu sự?"

Nước mắt bù lu bù loa, Tiểu cô nương ngẩng đầu lên nhìn. Vị công tử trước mắt lớn lên mi thanh mục tú, lại có vẻ hiền lương. Nhưng lại gọi một người đã 18 tuổi là Tiểu cô nương có phải là đang trêu đùa mình?

"Tùy ý công tử ra giá"

Thật ra Minh Thần Duệ không biết phải đưa bao nhiêu tiền. Hiện bản thân nào có đồng xu dính túi. Thân lo chưa xong lại còn lo cho người khác. Chợt nghe tiếng của Tiểu Cúc bên tai; "Cô gia, chúng ta trở về đi đường khác thôi. Tiểu thư đang đợi".

Chính là trong sương mù gặp ánh nắng mai mà. Minh Thần Duệ vui mừng kéo tay áo của Tiểu Cúc: "Tiểu Cúc a, ngươi nói cho ta biết cần bao nhiêu tiền để lo tất hậu sự cho cha Tiểu cô nương này?"

Phản ứng của Tiểu Cúc làm Minh Thần Duệ không hài lòng. Có gì khó nói vậy sao? Minh Thần Duệ thấy Tiểu Cúc chần chừ không đáp liền hối thúc: "Ngươi nói nhanh a"

"Hậu sự đơn giản thì cũng khoảng 50 lượng"

"Ngươi cho ta mượn 100 lượng đi" - Minh Thần Duệ xòe tay ra trước mặt Tiểu Cúc chờ lấy tiền.

Tiểu Cúc đỏ mặt: "Cô gia đừng nói muốn mua cô nương kia. Người vẫn chưa hỏi qua ý của Tiểu thư nha"

"Ngươi chỉ cần cho ta mượn tiền. Chuyện còn lại tự ta có cách"

"Tiểu Cúc không mang ngân lượng trên người. Bạc để chỗ của tiểu thư hết rồi". Tiểu Cúc thành thật bẩm báo.

Minh Thần Duệ xoay người nói với Tiểu Cô nương: "Ngươi ở đây đợi ta, ta đi lấy ngân lượng rất nhanh sẽ trở lại giúp ngươi lo hậu sự". Tiểu cô nương kia vẫn còn ngơ ngác thì bóng dáng của Minh Thần Duệ biến mất trong đám người.

"Cô gia người đã trở lại". Tiểu Trúc thấy Minh Thần Duệ trở lại thì bớt lo, chào hỏi. Không ngờ Cô gia nàng chỉ gật đầu, leo thẳng lên xe ngựa. Còn nói chuyện lớn tiếng với Tiểu thư.

"Nguyệt Cung Sương! Ta muốn ứng trước tiền lương"

Nguyệt Cung Sương đang chú tâm đọc sách, liền bị câu nói có phần hấp tấp của Minh Thần Duệ chú ý. Hàng mi đen dài khẽ động, như có như không hỏi lại:

"Ngươi chưa làm được việc, lại muốn ứng trước lương. Là để làm gì?"

"Trước sau gì cô cũng phải trả lương cho ta, chi bằng ta lấy trước"

"Ngươi muốn lấy bao nhiêu?" - câu hỏi này tuy rằng đơn giản, nhưng bên trong lại đầy ẩn ý. Nguyệt Cung Sương đang muốn xem Minh Thần Duệ muốn đòi bao nhiêu bạc từ cô đây?

"100 lượng"

"Tiểu Mai! Đưa bạc cho cô gia"

Khác với suy nghĩ của Minh Thần Duệ. Nguyệt Cung Sương không hề hỏi mình lấy bạc làm gì? Mà làm như chuyện không liên quan đến nàng vậy, ra lệnh một câu lại tiếp tục đọc sách của nàng. Ôi! Cứ y như nàng là tiên nữ hạ trần, phàm nhân không làm nàng vướng bận vậy.

Minh Thần Duệ nhận lấy bạc. Một tiếng cảm ơn liền trở lại. Một trận gian nan mới chui vào dòng người kia. Vui mừng vì vẫn thấy Tiểu Cúc đứng ở đây nha. Đưa bạc cho Tiểu Cô nương: "Tiểu cô nương, bạc này cô nhận lấy lo hậu sự cho cha cô. Nếu còn dư cũng không cần trả lại. Ta rất tiếc vì có việc phải đi rồi. Nếu không ta sẽ cùng cô nương lo chu tất"

Nước mắt rơi, uất ức, ánh mắt buồn bã: "Tiểu Thúy nhận bạc này, chính là người của công tử. Công tử đi đâu, Tiểu Thúy nguyện đến đó".

Minh Thần Duệ vội vàng xua tay: "Không không! Tiểu...Thúy...đây là tấm lòng của ta. Sau này cô nương được tự do, không cần phải theo ta"

"Công tử đây là có ý chê bai Tiểu Thúy xuất thân thấp hèn không xứng được làm người hầu hạ cho công tử sao?"

Haiz. Minh Thần Duệ khó xử, ánh mắt cầu cứu Tiểu Cúc bên cạnh. Rất mai nữ hiệp này lanh lẹ, hiểu ý đứng ra giải vây: "Tiểu Thúy cô nương. Bây giờ cần phải an táng cha của cô cho tốt. Chuyện khác sau này hẳn nói"

Tiểu Thúy nghe ra rất phải nên ngưng khóc, gật đầu đồng ý. Ta nói, có tiền là có tất cả. Liền có một đội quân chuyên lo về an táng đến, Minh Thần Duệ chuẩn bị cáo lui, Tiểu Thúy lại quỳ gối dưới chân:

"Xin công tử thu nhận Tiểu Thúy. Phụ thân đã không còn, tiểu Thúy cũng không nơi nương tựa".

Minh Thần Duệ thật sự rất mềm lòng. Hai tay nâng Tiểu Thúy dậy: "Đi an táng cha cô trước"

"Nhưng công tử sẽ rời đi. Ta không biết đường đi tìm"

"Ta sẽ đi cùng cô"

Tiểu Thúy ánh mắt mừng rỡ. Nhưng Tiểu Cúc thì không như vậy: "Cô gia. Vậy tiểu thư phải làm sao?"

"Ngươi trở về thông báo với Tiểu Trúc đưa tiểu thư đi trước. Chúng ta xong việc sẽ đuổi theo"

Tiểu Cúc nghe lệnh của Minh Thần Duệ, trở lại xe ngựa nói cùng Tiểu Trúc. Sau đó cùng Minh Thần Duệ và Tiểu Thúy theo đội quân đưa quan tài đi đến một vùng đất trống.

*****

Để không quấy rầy Tiểu Thư đọc sách, Tiểu Trúc gọi Tiểu Lan ra ngoài nói nhỏ. Đến khi Tiểu Lan trở vào, cũng không biết nên mở miệng nói với Tiểu thư ra sao nên đành ngồi im lặng. Mà hành động của Tiểu Lan đều không qua mặt được mắt của Nguyệt Cung Sương.

"Có chuyện gì sao?"

Đúng là ở chung lâu ngày, tất hiểu ý chủ tử. Tiểu Lan nhận được sự cho phép, liền kể đầu đuôi sự việc của Cô gia cho Tiểu thư. Lúc này Nguyệt Cung Sương buông sách, nhàn nhã uống trà, khó có thể nhìn ra tâm tình lúc này của nàng là thế nào.

"Tìm một nơi đợi cô gia và Tiểu Cúc trở về"

"Dạ"

******

Mọi việc xong xuôi cũng là 2 canh giờ sau. Trong lòng Tiểu Cúc lo lắng Tiểu Thư sẽ nổi giận. Cô gia giám để cành vàng lá ngọc của Nguyệt Cát lão gia đợi chờ. Thật sự là gan to bằng trời nha.

Ba người rất nhanh tìm được chiếc xe ngựa lộng lẫy kia. Tình hình bây giờ có thêm nhân sự, phải ăn nói làm sao với Nguyệt Cung Sương? Bản thân mình còn lo chưa nổi, giờ cưu mang thêm một Tiểu Thúy, thật sự bán cái thân già này thêm vài năm chưa chắc Nguyệt Cung Sương chịu đâu.

Giao Tiểu Thúy cho Cúc - Trúc hai người. Minh Thần Duệ trở vào xe. Ho khan vài tiếng, bắt đầu trao đàm phán với Nguyệt Cung Sương.

"Nguyệt Đại tiểu Thư, ta có một yêu cầu hơi quá đáng một chút. Tiểu Thúy bán thân chôn cha, hiện tại không nơi nương tựa...ta....ta..."

Minh Thần Duệ cứ ta...ta...ta một trang vẫn không thành câu. Lúc này Nguyệt Cung Sương mới lên tiếng:

"Thần Duệ là muốn mang theo Tiểu Thúy đến Nguyệt gia?"

Minh Thần Duệ gật đầu lia lịa, ánh mắt cảm động nhìn Nguyệt Cung Sương, thật muốn hô lên "Nguyệt đại tiểu thư thật có lòng thương người". Nhưng ngay sau đó, hình ảnh từ bi của Nguyệt Cung Sương lập tức tan thành mấy khói.

"Thần Duệ phải bán thân mình để sống từng ngày, hiện tại để chủ tử chờ đợi hơn 2 canh giờ. Thời gian của ta rất quý báo. Trở về ta sẽ tính xem nên trừ bao nhiêu tiền của ngươi vì để ta phải chờ ngươi"

Minh Thần Duệ không còn đường phản bác, vì Nguyệt Cung Sương nói rất đúng. Nhưng cũng không thể để Tiểu Thúy lang thang bên ngoài nha.

"Nguyệt Cung Sương nha, xem như cô nhân thêm người vào làm việc tại Nguyệt gia đi. Cô giàu có như vậy không lẽ nuôi thêm 1 miệng ăn là chuyện khó sao?"

Nguyệt Cung Sương nheo mắt, ánh mắt của nàng thật sắc bén: "Sao Thần Duệ lại biết ta giàu có?"

"Một mình cô thôi đã có 4 thuộc hạ đi cùng. Y phục toàn vải thượng thừa. Xe ngựa thì đầy đủ tiện nghi. Nhìn đã biết cô phải thuộc hàng giàu có nhất nhì kinh thành rồi phải không?"

"Thôi đi. Thần Duệ đừng vuốt mông ngựa nữa. Ta có chút mệt mỏi nên trở về sớm nghỉ ngơi. Chi phí ăn ở của cô nương đó sẽ tính cho ngươi. Vậy không thành vấn đề"

Minh Thần Duệ thở phào nhưng không khỏi lầm bầm "nữ nhân keo kiệt" này. Có vậy cũng tính toán. Đợi sau này ta giàu có, ta nhất nhất định mua cô về hành hạ một phen.

Nguyệt Cung Sương khóe miệng cong lên. Chắc hẳn Minh Thần Duệ lại tính toán mắng cô đại loại như "độc ác, không có lương tâm, nhỏ nhen, keo kiệt....". Chợt thấy trước mắt thật thú vị. Người này mới gặp chỉ hai ngày, lại làm cho Nguyệt Cung Sương thật tò mò. Rõ ràng bản thân lo chưa xong, lại có thể vì người khác mà vay tiền của mình. Nguyệt Cung Sương nàng rất muốn hiểu rõ về Minh Thần Duệ.

Bình luận

Truyện đang đọc