KHI ANH CƯỜI HÀO HOA PHONG NHÃ

Một năm bảy tháng.

Đây là khoảng thời gian Lục Tư Bắc theo đuổi cô, nếu như tính luôn cả lời nói sau mùa hè thi đại học. Lúc đó cô nói chuyện này với Thích Kiều, bà cô kia quả thực bùng nổ luôn, ước gì có thể lắp Phong Hỏa Luân của Na Tra lên chân rồi bay đến chỗ cô, đè cô ra tra hỏi tỉ mỉ, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy còn đáng sợ hơn cả Hannibal [1] dưới ngòi bút của Thomas.

[1] Hannibal Lecter là một nhân vật hư cấu trong series truyện trinh thám kinh dị của Thomas Harris. Lecter được giới thiệu lần đầu vào năm 1981 trong cuốn tiểu thuyết kinh dị Red Dragon (Hình xăm Rồng Đỏ), là một bác sĩ tâm thần xuất sắc và là một kẻ ăn và giết người hàng loạt.

Khi đó, tóc cô vẫn còn ngắn.

Bạn cùng phòng của Lý Đào từng nói đùa với cô. "Cậu từng hỏi Lục Tư Bắc thích tóc dài hay tóc ngắn chưa?"

Cô suy nghĩ một chút. "Có gì khác sao?"

"Vậy cũng đúng."

Lý Đào ho khan một cái, lắc lắc cái mái tóc dài đến eo của mình, nói. "Cậu xem tớ hợp với kiểu tóc nào?"

Mạnh Thịnh Nam nhìn thoáng qua, không nghiêm túc đánh giá cô nàng.

"Nếu không thì làm xoăn đi?"

"Được không?"

Mạnh Thịnh Nam cười, Lý Đào bết cô đang trêu mình giơ tay muốn cù lét cô. Cô sợ nhất là chuyện như vậy, Lý Đào đắc ý. "Mới chạm vào đã khó chịu rồi, sao Lục Tư Bắc chịu nổi, hai người định yêu đương theo chủ nghĩa Platon[2] đấy à?"

[2] Tình yêu kiểu Platon là một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục, đụng chạm xác thịt.

Không phải như thế.

Trong ấn tượng của cô, Lục Tư Bắc là chàng trai dịu dàng, ấm áp nhất mà cô thường gặp. Anh biết cô đang suy nghĩ gì, sau đó sẽ lựa thời cơ thích hợp nhất để xuất hiện trước mặt cô. Ngày thứ hai sau khi bên nhau, anh đưa cả ID và mật mã QQ cho cô, Mạnh Thịnh Nam không thể từ chối, chỉ để tờ giấy ấy sâu trong ngăn kéo ký túc xá, chưa bao giờ đụng vào.

Lý Đào nói. "Lục Tư Bắc không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân."

Mạnh Thịnh Nam cười.

Năm 2008, là năm thứ hai cô học đại học, Mạnh Thịnh Nam chưa chính thức đồng ý với Lục Tư Bắc nhưng nếu có thời gian hai người sẽ tới thư viện đọc sách. Có đôi khi cô sẽ một mình mang máy tính tới thư viện ngồi viết tiểu thuyết hoặc nói chuyện phiếm với bạn bè.

Sau buổi trưa, ánh mặt trời phủ kín mặt bàn, cô ngồi trước cửa sổ thủy tinh.

Cô đang đọc bản gốc Murphy của Samuel Beckett, câu này là câu nói đầu tiên trong cuốn tiểu thuyết, cũng là một câu nói kinh điển. Người ta thường bảo điều quan trọng nhất của một quyển sách hay là phải có một cái mở đầu thật tốt, giống như quyển sách này:

The sun shone, having no afternative, on the nothing new. (Mặt trời cứ mọc rồi lặn theo tự nhiên, mọi thứ cũng chẳng có gì thay đổi.)

Cô ngồi cạnh cửa sổ viết mấy câu này vào sổ tay, màn hình máy vi tính bỗng vang lên thông báo QQ dưới góc phải.

"Anh lại muốn đi chơi rồi."

Là tin nhắc Giang Tấn, Mạnh Thịnh Nam nhìn màn hình máy vi tính, nở nụ cười, nghe nói mấy hôm trước mới đi Cách Nhĩ Mộc ở Tây Tạng rồi lại tới Nhược Nhĩ Cái. Trương Nhất Diên vẫn còn ở trong nhóm chat trêu anh ta mệnh nhà giàu nhưng lòng lại thích làm kẻ lang thang.

Cô trả lời lại, hỏi lần này đi đâu?

Giang Tấn nói. "Tam Giác Vàng."

Mạnh Thịnh Nam sửng sốt rồi hỏi anh ta tình hình cụ thể. Lần này Giang Tấn vô cùng nghiêm túc, nói người trong giang hồ thì bốn bể là nhà, chỗ kia vô cùng nguy hiểm, Giang Tấn lại quyết tâm muốn đi như vậy, ai cũng không cản nổi. Nói chuyện xong rồi, Mạnh Thịnh Nam lại offline rồi tiếp tục đọc sách.

Bên kia Giang Tấn huýt sao vui vẻ, còn đắm chìm trong trạng thái "Người gặp chuyện tốt, tinh thần thoải mái."

Anh ta đang đắc ý, cửa ký túc xá đã bị người ta đẩy ra, hai người đi vào.

"Có chuyện gì mà vui tới vậy?" Một người bạn cùng phòng hỏi.

Một người khác hừ một tiếng. "Không chừng là cô em gái nuôi kia của cậu ta."

Giang Tấn than một tiếng. "Chỉ có thể là Trì Tranh, đoán chuẩn lắm."

Người bạn cùng phòng kia "Hả?" một cái. "Cậu sẽ không có tâm tư kia với người ta chứ?"

"Cút." Giang Tấn gắt một cái. "Nhìn tôi giống với loại người đó sao?"

"Không nhìn ra đấy." Trì Tranh nhún vai.

"Con bà nó."

Trì Tranh giễu cợt.

Ký túc xá bỗng trở nên náo nhiệt, Giang Tấn nhớ tới chuyện gì đó, lại hỏi cậu.

"Cái thuật toán kia thiết kế tới đâu rồi?"

Cậu nhíu mày lại. "Vẫn đang làm."

"Vậy đi, tôi giới thiệu cho cậu một người."

Trì Tranh giương mắt. "Đáng tin không?"

Giang Tấn vỗ ngực. "Anh em thân thiết, đảm bảo chất lượng cao."

Chiều hôm đó, Giang Tấn gọi Lục Hoài tới, mấy người tụ tập tại quán Tường Phúc, cùng nhau uống bia, xem như là làm quen nhau. Mặc dù Lục Hoài không học máy tính nhưng vẫn biết chút ít, năm đó còn trò chuyện về đề tài này với Lý Tưởng rất hăng say, Giang Tấn biết.

Tròng phòng, mấy người say mèm.

Lục Hoài đá Giang Tấn một cước. "Một người trâu bò thế này sao lại không giới thiệu sớm?"

Giang Tấn cười một cái. "Không phải là bây giờ quen rồi sao?"

Lục Hoài lại giơ chân lên.

Trì Tranh nhếch môi cười. "Cùng uống một ly."

Lục Hoài giơ cốc lên, nói cực kỳ chân thành. "Người anh em, về sau có chuyện gì cứ gọi cho tôi, chúng ta cùng nhau tiến bộ."

"Tới đây, tiếp tục tiếp tục." Giang Tấn vô cùng vui vẻ, khui thêm mấy chai nữa.

Trong lúc đó, Trì Tranh và Lục Hoài vẫn nói chuyện, từ chuyện bản thân tới chuyện mở rộng ý tưởng, ai ngờ lại hợp nhau tới vậy. Khi đó nói chuyện như vậy cũng chưa từng nghĩ tới tương lai, đều là thanh niên 20 tuổi rồi, cái gì cũng đã trải qua, đều là đàn ông, ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc là được.

Ai cũng uống nhiều.

Lục Hoài bắt xe về trước, Giang Tấn và Trì Tranh kề vai sát cánh quay lại trường học, lúc ấy đã hơn 9 giờ, sinh viên vẫn đi tới đi lui ven đường, Giang Tấn chầm chậm nói. "Anh em đây thích một người 5 năm rồi."

Gió thổi qua, đầu óc Trì Tranh hơi tỉnh táo lại, đốt một điếu thuốc.

"Không phải là cô em gái kia chứ?"

"Cô em kia là em gái tôi thương nhất." Giang Tấn cười một cái. "Là một người khác."

Trì Tranh rít mạnh một hơi thuốc.

"Đã từng cãi nhau cùng tôi, nhưng rồi cuối cùng cũng chẳng tiến thêm bước nữa."

"Đơn phương sao?"

Giang Tấn chửi một tiếng. "Đúng là con người ngửi qua ngàn vạn bụi hoa, quả thực danh bất hư truyền."

Trì Tranh giương mắt, đá đá cái lưỡi trong miệng.

"Nhưng gần đây hình như cậu không yêu ai nữa rồi."

Trì Tranh nở nụ cười.

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, xiêu xiêu vẹo vẹo quay về ký túc xá. So với trời tháng 11, bên trong phòng ấm áp hơn, Trì Tranh hút liên tiếp mấy điếu thuốc rồi mới nằm trên giường, đang muốn nhắm mắt lại, điện thoại di động trong túi lại vang lên.

Cậu móc ra, ấn phím nghe.

"Lại uống rượu rồi?"Lục Tư Bắc nhận ra cậu đang say.

"Ừm."

Lục Tư Bắc bất đắc dĩ. "Lần trước cậu muốn tài liệu liên quan tới cái thuật toán kia anh đã tìm được rồi, mới gửi mail cho cậu đấy, kiểm tra đi."

"Ừm."

Cậu đáp lời, cúp điện thoại rồi ném sang một bên, đi ngủ. Trong đêm khuya, Giang Tấn mơ mơ màng màng trở mình, tạp chí văn học để ở khe giường rơi xuống.

Trì Tranh nằm dưới giường dưới bị nó đập vào mặt.

Cậu hơi híp mắt lại, dùng tay ném nó lên đầu giường, chỉ nghe thấy một âm thanh nho nhỏ. Lúc ấy trong người vẫn còn men rượu, đầu óc cậu mơ màng lấy tay xoa xoa mái tóc rồi lại ngủ say.

Ánh trăng sáng rơi đầy trên đất.

Dưới cùng một bầu trời, Lục Tư Bắc thở dài vì bị cúp điện thoại, Mạnh Thịnh Nam đi cùng anh ra khỏi thư viện cũng ngẩng đầu nhìn anh.

"Là cậu em kia của anh?"

Lục Tư Bắc "Ừ" một tiếng. "Nó rất hư."

Mạnh Thịnh Nam cười.

"Được rồi, bây giờ cũng đã hơn mười rưỡi rồi, có đói bụng không?" Anh hỏi.

"Không đói." Cô cười nói.

Trong màn đêm yên tĩnh, hai người chậm rãi đi bộ về. Hai tháng sau, Mạnh Thịnh Nam vô cùng nhàn rỗi. Bình thường không có chuyện gì làm cô sẽ tới thư viện đọc sách, viết tiểu thuyết, thỉnh thoảng Lục Tư Bắc cũng sẽ mang cô đi gặp bạn bè của anh, quan hệ hai người không ai nói cũng biết rõ trong lòng.

Lý Đào cười nói. "Lục Tư Bắc rốt cuộc cũng vén được mây thấy được trăng rồi."

Sau đó là tới Tết âm lịch, hôm đó Lục Tư Bắc đưa cô tới nha ga, căn dặn đủ điều. Mạnh Thịnh Nam không biết nói gì, yên lặng nghe anh nói. Mãi tới khi xe lửa chạy xa rồi, cô quay đầu vẫn còn thấy bóng dáng anh.

Nửa năm chưa về nhà, Tiểu Mạnh Hàng đã biết gọi mẹ rồi.

Mạnh Thịnh Nam luôn ở nhà dạy bé gọi chị, vui đến nỗi quên trời quên đất, Năm ấy Thích Kiều không về nhà, gọi điện thoại cho cô bảo đi thăm người thân, trong giọng nói cũng lộ ra tia vui vẻ. Tám chuyện xong, Mạnh Thịnh Nam cúp điện thoại ngồi dưới đất cùng Mạnh Hàng rồi ngẩn ngơ.

"Nam Nam."

Thịnh Điển ở trong phòng ngủ gọi cô.

Mạnh Thịnh Nam ôm Mạnh Hàng đặt vào phòng, đặt lên giường, Thịnh Điển ôm lấy bé rồi lấy một tờ giấy trong ngăn kéo đưa cho cô.

"Con tới bệnh viện mua mấy loại thuốc được viết trên này đi."

Cô cầm lấy nhìn một cái. "Đây là gì ạ?"

"Gần đây thắt lưng cha con không tốt, bác sĩ nói một tuần phải tới lấy thuốc một lần, suýt chút nữa mẹ quên."

"Thắt lưng không tốt sao ạ?"

"Mỗi ngày cha con đều ngồi trong phòng làm việc, sao có thể không đau." Thịnh Điển than một tiếng.

"..."

Mạnh Thịnh Nam bỏ đơn thuốc vào trong túi quần sau đó tới bệnh viện, Thịnh Điển nghe được âm thanh dắt xe đạp của cô.

"Đi chậm một chút."

"Con biết rồi ạ." Cô nói.

Cô đạp xe gần 20 phút đã tới bệnh viện, đưa 5 tệ cho người trông xe sau đó vào lấy thuốc, Trong bệnh viện luôn có mùi nước khử trùng, nhất là chỗ lấy thuốc, rất nhanh đã mua được thuốc, Mạnh Thịnh Nam định về.

Chưa đi được mấy bước đã sửng sốt.

"Cô Trần ạ?"

Người phụ nữ không có tinh thần, sắc mặt tái nhợt ngồi trên ghế dài. Hình như không chú ý tới cô, hơi cúi đầu ôm bụng. Mạnh Thịnh Nam tới gần nhẹ gọi một tiếng, lúc này người phụ nữ mới ngẩng đầu lên, hơi ngẩn người.

"Ồ, Thịnh Nam."

"Cô Trần, hình như cô rất khó chịu, sao vậy ạ?"

Trần Tư cười nhạt. "Là bệnh đau dạ dày thôi, không sao."

Trần Tư nói chưa hết lời, phía sau đột nhiên có người tới đây, mang theo làn gió ấm áp.

"Mẹ." Là một giọng nam.

Cô cứng đờ.

"Thịnh Nam, đây là con trai cô, Trì Tranh." Giọng nói Trần Tư dịu dàng, nhìn chàng trai phía sau, nói. "Đây là học sinh cũ của mẹ, Thịnh Nam."

Cô sửng sốt một lúc rồi mới quay đầu.

Dáng cậu thật cao thật gầy, trong tay cầm đơn thuốc, con mắt liếc nhìn cô, ánh mắt hơi lóe lên. Hai người nhìn nhau hồi lâu, trong sảnh gió lùa qua, còn có người nâng rèm cửa lên để gió thổi vào. Môi cô run run không nói thành lời.

"Chào cậu."

Cậu nhẹ gật đầu, ánh mắt tĩnh mịch.

Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng cười trẻ con, hai người nghiêng đầu nhìn sang, ngoài cửa sổ tuyết đã rơi, hoa tuyết bay đầy trời. Người xung quanh đi tới đi lui, hết vào lại ra, Mạnh Thịnh Nam nhìn cậu sau đó cười.

"Chào cậu."

Cô nói xong xoay người thăm hỏi Trần Tư vài câu rồi nói tạm biệt, không quay đầu lại. Mãi tới khi cô đi rất xa, cậu mới thu tầm mắt lại, cúi người đỡ Trần Tư đứng lên, Trần Tư cười hỏi. "Vừa rồi nhìn gì thế?"

Cậu lắc đầu. "Không có gì."

Lần gặp ngẫu nhiên đó đối với Mạnh Thịnh Nam là chuyện ngoài ý muốn, cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ gặp cậu trong hoàn cảnh như vậy, cũng không nhận ra khi đó mình bối rối đến vậy. Lâu như vậy rồi nhưng cô vẫn tim đập chân run ở cái mua đông khi hoa tuyết bay đầy trời ấy.

Mười sáu mười bảy tuổi có người nói:

Tình yêu của những năm thanh xuân, có lúc giống như một cơn gió, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Bên người cô có nhiều người đến vậy, Mạnh Thịnh Nam không biết cậu có nằm trong số đó hay không. Nếu coi là vậy, vậy Lục Tư Bắc ở đâu? Cô không biết, cũng không muốn biết. Có rất nhiều chuyện không phải do cô quyết định, không làm chủ được cũng không có đường lui. Năm năm tháng tháng hoa chẳng đổi, tháng tháng năm năm người khác rồi.

Không lâu sau, Lục Tư Bắc từ Thượng Hải tới Giang Thành.

Lúc anh gọi điện thoại kêu cô ra, Mạnh Thịnh Nam còn chưa phản ứng kịp. "Sao anh lại tới đây?"

Lục Tư Bắc cười, "Không phải là vượt ngàn sông núi tới tìm em sao?"

Hôm đó là 28 tết, Lục Tư Bắc mang cô tới KTV Giang Thành mời tất cả anh em thân thiết. Anh nói với cô rất nhiều chuyện cấp ba của anh nhưng đáng tiếc khi đó lại không gặp được cô. Mạnh Thịnh Nam không nói được đây là cảm giác gì, nghe anh nói vậy cô cũng chẳng phản ứng gì.

Ngồi trên ghế lô ai cũng hát một bài, có người đưa mic cho anh, anh cười. "Các cậu cứ chơi đi." Anh còn giúp cô đuổi được mấy tên lắm chuyện.

Đang vui vẻ như thế, bỗng nhiên có người rướn cổ lên kêu. "Sao tới muộn vậy?"

"Phạt một ly rượu, tôi nói với cậu...."

Đợi cậu tới gần, chàng trai kia mới đưa cho cậu một chai rượu Thanh Đảo. "Uống một ngụm tình anh em càng thêm gắn bó."

Chàng trai nở nụ cười, hai tay cầm lấy bình Thanh Đảo nghiêng đầu dùng răng mở nắp bình sau đó nhổ ra đất, rót vào trong miệng mình, uống bằng hết. Mạnh Thịnh Nam thấy cậu, chợt ngây người.

Có người kêu. "Đủ rồi."

"Sao không mang bạn gái theo?"

Cậu ném cái chai rỗng lên bàn, cười nhạt. "Chia tay rồi."

"Lần này được mấy tháng?"

Người nọ giương mắt, giọng nói nhàn nhạt. "Đủ rồi thì chia."

Mạnh Thịnh Nam cúi đầu uống Coca, đầu lưỡi vừa lạnh vừa cay, chỉ nghe bên tai mình vang lên giọng nói, Lục Tư Bắc hỏi cậu sao tới muộn thế này, người nọ cười rồi bảo không có việc gì. Cậu nói xong còn hất cằm nhìn Mạnh Thịnh Nam rồi lại nhìn Lục Tư Bắc. "Anh được lắm."

Lục Tư Bắc cười một cái, giới thiệu với cậu. Cô giương mắt lên nhìn, cậu cũng nhìn cô, hai người làm như chưa bao giờ quen biết, im lặng nửa ngày sau đó cậu mới dời ánh mắt mình đi, nhìn Lục Tư Bắc.

Cô cảm thấy hơi buồn, lấy cớ ra ngoài đi toilet.

Cậu đợi cô đi rồi mới cắn cắn điếu thuốc trong miệng rồi hỏi Lục Tư Bắc. "Cô ấy là người anh yêu từ cái nhìn đầu tiên à?"

Lục Tư Bắc cười.

Chuyện sau này Mạnh Thịnh Nam không nhớ rõ lắm, trong ấn tượng của cô chỉ nhớ sau khi tiệc tan, cậu đứng một bên nghe điên thoại, hình như là có người hỏi cậu ở đâu, cậu không kiên nhẫn, nói. "Ở K."

Mạnh Thịnh Nam một mình đi về nhà, yên lặng không nói lời nào.

Tuyết cũng đã rơi rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc