KHI CÓ THỂ NÓI CHUYỆN VỚI MÈO

Công ty dọn nhà thật chuyên nghiệp, nếu mà không có cách nào mang đồ dùng trong nhà lên từ cửa thang lầu thì bọn họ còn có cần cẩu chuyên môn đem đồ bỏ vào từ cửa sổ. Mỗi một kiện gia cụ đều được bọc chặt chẽ bởi giấy dày, cam đoan mỗi một kiện gia cụ sẽ không xuất hiện tình huống bị đụng hư trên đường khuân vác.
Lâm Lan không biết gia cụ này vẫn là đẳng cấp gì, nhưng nhìn đốc công phụ tránh chỉ huy khuân vác kia cứ thường thường rống một tiếng “Cẩn thận một chút! Cẩn thận hơn chút!” “Đừng để đụng tới!” cùng với cái biểu lộ căng cứng của đám thợ cả hợp lực khuân vác kia, dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết đáp án.
Cho nên nói. . . Vì cái gì?
“Cái này ba biết.”
Buổi tối, nhà họ Lâm cùng nhau kết thúc công việc về nhà tập hợp cùng một chỗ nói chuyện phiếm, lúc Lâm Hữu Dư ký hợp đồng với tiểu thư nhà giàu kia cũng thuận mồm hỏi qua một câu, đối phương cũng sảng khoái trả lời.
“Cô bé kia gọi là Vương Giai Y, đến từ thành phố kế bên, nói là náo mâu thuẫn với trong nhà không muốn về qua Tết, liền chuyển đồ vật trong phòng mình đến thành Tây ở. Tính du lịch giải sầu ở đây nửa năm ba tháng, về sau nhìn tình huống lại nghĩ thêm có trở về hay không.” Cụ thể là mâu thuẫn gì, loại chuyện riêng tư này đương nhiên là sẽ không nói rõ.
Những người khác trong nhà họ Lâm nghe xong cùng nhau im lặng.
Bà nội Lâm dẫn đầu không vui: “Mấy đứa nhỏ hiện tại sao lại thế này? Một lời không hợp liền rời nhà trốn đi. Lại có không đến hai mươi ngày nữa liền đến Tết, sao có thể hồ nháo như vậy? Oán khí lớn hơn nữa cũng không thể ngay cả qua tết cũng không qua với người một nhà a!”
“Đúng vậy! Chẳng lẽ trong nhà còn hại con bé sao?” Vương Tú Chi cũng đồng ý phụ họa, hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao người trẻ tuổi này lại tùy hứng mà không phân thời gian trường hợp.
Lâm Lan cúi đầu không dám lên tiếng, trong lòng âm thầm nói thầm rằng không hiểu rõ tình hình cụ thể ai biết ai sai ở chỗ nào chứ? Nhưng cô cũng không dám nói ra, làm người trẻ tuổi duy nhất trong nhà, tiếp sau việc cô cần phải làm là thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, để cho mấy trưởng bối tự mình biểu đạt cho đủ ở góc độ bọn họ đứng, mà không phải trở thành đối tượng giận chó đánh mèo bị giáo dục.
Nhưng mà không như mong muốn, họng pháo của mẹ ruột vẫn là quay đến chỗ cô đây.
“Lâm Lan, mẹ cho con biết, về sau nếu mà con cũng dám làm một màn kiểu này, con cũng đừng…”
“A a a con đột nhiên nhớ tới một chuyện, đi vào phòng lấy một vật a!” Nhanh chóng cao giọng đánh gãy thông điệp phê phán của mẹ ruột, Lâm Lan chạy tới phòng chứa đồ trong nhà như một làn khói.
Chỗ đó có không ít vật phẩm trong nhà mua mà không cần rồi để đó, bao gồm đồ vật của Lâm Lan ở phòng cho thuê tại Thượng Hải lúc trước mang về.
Vương Tú Chi liếc mắt, cũng tùy con gái mà qua loa liếc mắt, ngậm miệng không nói chủ đề trước đó.
Lâm Lan vòng trong phòng chứa đồ một phen, xách một vật đi ra.
“Giữa mùa đông con lấy quạt điện ra làm cái gì?” Sau khi Lâm Hữu Dư thấy được lập tức kêu lên.
“Không phải quạt điện.” Đặt một cái quạt kiểu Đài xuống đất, Lâm Lan thuận miệng giải thích, “Đây là lò sưởi ấm, cũng gọi là quạt sưởi ấm, thả một cái trong phòng vào mùa đông vừa lạnh vừa ướt thực thoải mái.”
Vừa nói, cô lại đi lấy mảnh vải lau trên dưới đồ sưởi ấm, tuy nói trước đó vẫn luôn dùng bao nilon lớn bao lại không tính quá bẩn, nhưng dù sao xếp đó một năm không dùng, lau sạch sẽ sau đó còn phải thử một chút xem có hư hay không.
“Không phải trong phòng con có trải thảm điện à, sao còn muốn cái này?” Vương Tú Chi cảm thấy con gái lại buôn bán bậy, lật một cái bạch nhãn: “Mèo cũng không sợ lạnh như con thế.”
Mẹ ruột nhắc đến mèo, Lâm Lan vô thức quay đầu nhìn thoáng qua khu nghỉ ngơi cách ly riêng cho mèo đi ngủ ở phòng khách.
Trên khu nệm làm nóng chỗ ghế sô pha, một đoàn bột màn thầu lên men các loại màu sắc đang dễ chịu híp mắt, không phải kiểu nông dân thăm dò thì chính là gà mái ngồi, nếu không nữa thì nằm nghiêng toàn thân thành kiểu giống như cuốn bánh – so với khi đến phòng cũ ban đầu, mấy con mèo này đã vô cùng quen thuộc, cũng bởi vì rõ ràng nơi này tuyệt đối an toàn, tư thế ngủ đã bắt đầu các kiểu không chú ý, không bao giờ còn là loại trạng thái tùy thời nghe gió thổi cỏ lay liền duỗi chân chạy.
Trong đám mèo còn bảo trì lòng cảnh giác chỉ có ba con mèo vừa tới hôm nay kia, đều đặt trong lồng cách ly xếp ở nơi hẻo lánh chỗ nệm làm nóng, xem như để bọn chúng chậm rãi làm quen đồng bạn cùng hoàn cảnh chung quanh. Về sau sẽ còn phải phái một “Giáo đầu” đi qua, dạy chúng nó học được bán manh mười tám thức thiết yếu của mèo con. Dù sao trong ngắn hạn bọn chúng không tiếp khách được… Phi, phải là không đi quán trà tìm nhân loại đi săn được.
Đây đều là chuyện sau đó, Lâm Lan còn đang vội vàng làm chuyện quạt sưởi ấm.
Lau sạch sẽ, lôi dây điện ra cắm điện vào, cô xoay nút xoay đến nhiệt độ cao nhất, quạt lập tức thả ra ánh sáng màu da cam, theo nhiệt độ dần dần lên cao, ánh sáng càng lộ ra chút màu đỏ, đồng thời càng ngày càng sáng đỏ.
“Thật đúng là gió ấm nha.” Người trong nhà đều hiếu kỳ tới đưa tay lắc lư trước quạt.
Thành Tây là thành thị phương nam, mùa đông ẩm ướt âm lãnh là trạng thái bình thường, cảm giác đầu tiên đối với nó của các trưởng bối Lâm gia chưa từng thấy qua cái đồ điện mới lạ này còn rất tốt.
“Chính là không quá cần thiết.”
Trong nhà có điều hòa, nếu thật quá lạnh, trực tiếp mở máy sưởi là được. Tới cửa hàng lầu dưới, quầy bán quà vặt nhà mình sớm đã trang bị màn cửa ấm trong suốt vào đầu mùa đông rồi, cũng có trang bị điều hòa ở trong —- Rốt cuộc vẫn là nhà có một tòa lầu, ở phương diện qua mùa đông này nhà họ Lâm cũng sẽ không tiếc tiền. Về phần gian quán trà được Trình Phong Dương tốn không ít tâm tư trang bị xây mới của Lâm Lan, hệ thống sưởi ấm cùng chỉnh gió sẽ chỉ càng tân tiến hơn.
“Không phải cho chính con dùng.” Lâm Lan khoát tay, giải thích với người trong nhà, “Tiểu Tống dưới tầng hầm hôm nay thành nhân viên quán trà của con mọi người đều biết nhỉ? Thứ này là con đưa cho cậu ta dùng.”
Tuy nói ban ngày cô nói sổ nào tính sổ đó được đến một bộ tư thế, nhưng một nhân viên ưu tú ra sức làm việc bớt đi cho cô không chuyện như thế, làm lão bản dù sao cũng nên có chút tỏ vẻ. Có cái dụng cụ sưởi ấm này ở đây, ngày tháng tiểu Tống ở tầng hầm vượt qua tốt không ít.
Nghe cô nói kiểu này, người trong nhà không có ý tưởng gì hết. Trước đó Lan Lan đã nói với bọn họ, tiểu tử kia nhiều nhất chỉ làm công hai tháng liền rời đi, mùa đông ở thành Tây, chỗ tầng hầm gian nan chút.
“Chờ ăn tối xong đã, ba đưa đi cho cậu ta.” Lâm Hữu Dư nói thẳng: “Bên ngoài lạnh lẽo, con cứ ngốc trong nhà huấn luyện mèo là được.”
“Cảm ơn ba!” Lâm Lan đương nhiên là ước gì không xuống lầu, làm mèo sưởi ấm ở trong nhà dễ chịu biết bao a.
Nhà họ Lâm vui sướng bắt đầu giờ cơm tối, người một nhà ngồi cùng một chỗ nói việc nhà kể chuyện lý thú trong cửa hàng, bầu không khí hòa thuận vui vẻ.
Khi Lâm Lan gắp đồ ăn đưa vào miệng, lúc khóe mắt nhìn thoáng qua một màn ở khu ghế sô pha thì biểu lộ đột nhiên biến đổi, sau đó người nhà liền thấy cô vứt bát đũa xuống chạy về phía kia, lúc nghi hoặc nhìn theo liền thấy mấy con mèo trên nệm làm nóng chẳng biết lúc nào đã có vài con chạy ra, một con hai con ghé vào trước quạt sưởi ấm híp mắt cọ gió ấm.
“Này này, đừng áp sát như thế a!” Lúc này Lâm Lan đã tiến lên xua đuổi, trước đó cô nhưng là mở cấp cao nhất, nhiệt độ trước quạt được làm nóng vừa vặn, nhưng cũng hấp dẫn một vài con mèo nhỏ không biết sán lên sưởi ấm, nhưng có mấy đồ ngốc còn không sợ chết thiếu chút nữa trực tiếp dán lên: “Đây là muốn thành mèo con nướng sao? Nhanh tránh ra, lông trên người đều bốc khói rồi, sắp khét!”
Cứu vãn kịp thời, chúng mèo ngốc cũng chịu tổn thương quá lớn, chỉ có mèo Anh ngắn silver shaded Kẹo Đường với mèo Munchkin Lạp Xưởng là có chỗ lông khi sờ vào xúc cảm hơi khác so với chỗ khác, nhưng bề ngoài nhìn không ra.
“Trí thông minh của đứa bé hai ba tuổi nha…” Mỗi tay ôm một con, Lâm Lan thập phần bất đắc dĩ, “Thật sự là hơi không nhìn chút là có chuyện xảy ra.” Hết thảy vật phẩm nguy hiểm phải cách chúng nó thật xa.
Nhưng mà những người khác thì đem chuyện này như chuyện vui mà xem, vô luận là người trong nhà nhìn từ đầu đến cuối hay là những người khách nghe cô thuận miệng phàn nàn vào ngày thứ hai đến tiệm kia.
“Cửa hàng trưởng Lâm cô thế nào mới đến đó a!” Một vị khách trong nhà cũng nuôi mèo cười ha ha, cũng chia sẻ một số việc lúc bản thân làm quan xúc phân: “Tôi cũng có con mèo, là anh ngắn xanh trắng bạn cùng phòng tôi nuôi. Một thời gian trước nhiệt độ thời tiết xuống, nhà tôi cũng mở đồ sưởi ấm để trong phòng khách, lúc xem truyền hình liền mở ra sưởi ấm một hồi, con mèo kia cứ thích xích lại gần chỗ đó ngồi nướng. Cứ nướng liên tục mấy ngày như vậy, ngay từ đầu tôi cùng bạn cùng phòng tôi cũng không chú ý.”
Nói tới đây, hình như anh ta nghĩ tới chuyện phát sinh phía sau, trên mặt đều không nín cười được.
“Sau thế nào hả, sau đó…Phốc hô hô ha ha!”
Trước cố đừng có cười a, nói hết lời a!
Lâm Lan đứng trước quầy bar oán niệm mà nhìn chằm chằm người khách đập bàn cười điên cuồng bên kia, không chỉ cô, mấy người khách khác đưa tai nghe trong quán trà cũng đang oán niệm nhìn anh ta, giống như một đám độc giả chờ ra chương mới nhìn chằm chằm tác giả đứt chương kẹt văn.
Đại khái là cảm nhận được nguy hiểm, người khách kia vẫn là nói tiếp hết sau đó: “Sau đó vào buổi sáng hôm sau nào đó, tôi với bạn cùng phòng tôi liền thấy con mèo ngốc kia đem một con mắt nướng sưng lên. Sưng lên anh biết không? Một mắt to một mắt nhỏ, lần đầu tiên tôi biết mèo cũng sẽ sưng mí mắt… sau đó nó vẫn là kiểu mèo ngồi kiểu nông dân thăm dò tỏ vẻ cao lãnh ghé vào trên chỗ cao kia, nhưng mà đỉnh lấy một con mắt sưng mà nhìn a. Làm hai bọn tôi đều chết cười, thoa thuốc tiêu sưng cho nó qua mấy ngày mới biến trở lại.”
Nói đến phía sau, anh ta vì lấy lòng tin của đám người còn lấy điện thoại di động của mình ra, đem ảnh chụp lúc đó chụp xuống phô bày một lần. Trong tấm ảnh, con mèo ngốc kia sưng mắt vẫn chết sống không chịu rời đi quạt sưởi ấm, biểu tình nhìn tới đối với ống kính lại tỏ vẻ càng cao lãnh, tạo hình một mắt to một mắt nhỏ của nó càng làm cho người ta bật cười.
Trong mùa đông, mèo vì sưởi ấm mà gây ra trò cười thật sự không ít. Chuyện kể của Lâm Lan cùng vị nam khách kia giống như một kíp nổ, cũng dẫn tới dục vọng nói chuyện của các khách khác.
“Mấy người đây chỉ là tiểu nhi khoa thôi!” Một vị nhân sĩ sờ mèo tuổi chừng 30 lộ ra thần sắc hồi ức: “Mới trước đây tôi ở nông thôn nhìn thấy càng nhiều mèo ngốc. Ở nông thôn nấu cơm nhóm bếp lửa mọi người biết chứ? Lúc mùa đông, nhà người nuôi mèo trước mỗi lần nhóm lửa đều phải lấy đồ luồn vào lòng bếp quờ quạng, trong 10 lần thì có 7 lần sẽ lấy ra được một con mèo.”
“A, cái này tôi biết!” Có một người khách khác giật mình kêu lên, bắt đầu cướp lời đáp: “Lòng bếp của trong thôn sau khi đốt qua sẽ bảo trì độ ấm thật lâu, vô cùng ấm áp. Mèo sợ lạnh sẽ liền theo bản năng chui vào sưởi ấm! Mới trước đây tôi cũng từng thấy, có đôi khi bà nội đi thiêu lửa sẽ hùng hùng hổ hổ, mèo chạy từ lòng bếp ra mặc kệ trước đó là màu gì, dù sao lúc ấy đều đen thui.”
“Chính là như vậy, nếu cậu quên móc lòng bếp, như vậy thì sau không lâu khi cậu châm lửa đốt củi ném vào sẽ có một con mèo đen thui nhảy ra từ bên trong như phim kinh dị, vừa vặn đâm vào cậu ở đằng trước dọa đến mất hồn.” Người khách trước đó tiếp tục nói, anh ta nói rất có cảm giác hình tượng, dẫn đến một tràng tiếng cười: “Có điều phân tro không dơ, mèo có thể xử lý sạch sẽ nhẹ nhàng. Mèo tương đối mẫn cảm đối với nhiệt độ, sợ lạnh cũng là sự thật, có đôi khi sẽ vì sưởi ấm bản năng không tự giác được làm ra các việc ngốc nguy hiểm, trong nông thôn chuyện mèo ngộ sát bởi nhóm lửa không phải không có. Cho nên nếu trong nhà nuôi mèo vẫn là hi vọng mọi người phải chú ý nhiều một chút.”
Khi người khách kia nói xong lời cuối cùng, biểu lộ trở nên nghiêm túc, những người khác cũng hơi lộ ra thần sắc tỉnh táo.
Khách có thể đến quán trà mèo đương nhiên đều thích mèo, ai cũng không muốn bởi vì lơ là sơ suất mà tạo thành bi kịch cho mấy tiểu khả ái này, đổi đề tài, liền biến thành như thế nào để làm tốt biện pháp phòng hộ cho mèo ở nhà.
Giống như ban công hoặc là chốt quan trọng hoặc là làm lưới ngăn cách phòng mèo té xuống từ chỗ cao a, đi ra ngoài đi làm phải đóng khóa an toàn kỹ do có mèo thông minh sẽ tự mình nhảy lên mở cửa ra chạy mất a, đồ điện nguy hiểm phải cất kỹ vân vân… Trong lúc nhất thời trong quán trà biến thành hội giao lưu giữa những người có cùng sở thích nuôi mèo.
Lâm Lan mừng rỡ nghe bọn họ nói những tri thức nuôi mèo cùng chi tiết hộ lý kia, đứng ở quầy bar lau sạch mấy cái ly, thỉnh thoảng cũng trò chuyện vài câu với bọn họ.
“Cửa hàng trưởng Lâm nuôi mèo huấn luyện mèo cũng rất có thủ đoạn, cũng dạy bọn tôi làm mèo con nuôi trong nhà càng nghe lời một chút đi?”
Trong lúc đó, có khách đưa ra yêu cầu này với cô.
“Không có vấn đề a!” Lâm Lan đáp ứng ngay: “Anh đem mèo nhà anh tới chỗ tôi, tôi giúp đỡ huấn luyện một trận, anh lại mang về nhà liền ok. Không thành công không thu phí!” Trả lời đến giọt nước cũng không lọt.
“Cửa hàng trưởng, trước đó tôi đã muốn hỏi. Trong tiệm cô bán mèo không?” Lại có khách đưa ra vấn đề mới: “Lần đầu tiên tới tôi đã cảm thấy mèo nhà cô ngoan ngoãn nghe lời hơn so với mèo nhà người khác nhiều, nghỉ ngơi quy luật còn biết tự mình đi toilet, tắm rửa đều ngoan ngoãn, nếu mèo con đều giống như của nhà cô, thật sự phải bớt lo nhiều lắm.”
“Liên quan tới vấn đề bán ra này… quán trà có quy củ.” Lúc Lâm Lan nói đến đây, biểu lộ trên mặt liền nghiêm túc ít, rất chân thành nhìn về phía người khách đặt câu hỏi: “Mèo con nhà tôi đều thực thông nhân tính, bọn chúng sẽ tự mình lựa xẻng phân quan vừa ý. Nói cách khác, khách nhân anh muốn con mèo nào trong tiệm, con mèo kia nhất định cũng phải nguyện ý theo anh thì mới có thể đàm chuyện giao dịch sau đó. Bằng không, nhóc con nhà tôi không bán nha.”
Chuyện săn đồ hộp chung quy là sinh ý ngắn hạn, sao có thể càng đáng tin cậy so với một phiếu cơm dài hạn chứ?
Nếu trong quán trà thật có mèo nguyện ý đi cùng khách, Lâm Lan sẽ chỉ thực tình chúc phúc bọn chúng.
Đang nói chuyện, tiếng chuông cửa tiệm bị đẩy ra lại vang, một cô gái trẻ tuổi quần áo tinh xảo đi đến, trên khuôn mặt đẹp đẽ là một đôi mắt mang theo dò xét cùng tò mò liếc nhìn nội bộ quán trà. Lâm Lan lập tức nhận ra người, chính là bạch phú mỹ thanh thế to lớn dọn tới đây hôm qua.

Bình luận

Truyện đang đọc