KHI ĐỘC GIẢ CÙNG TÁC GIẢ ĐỒNG THỜI XUYÊN VÀO SÁCH

Edit: Lune

Cố Cẩm Miên lại về khu bình luận của truyện đồng nhân kia, trang đầu toàn là bình luận âm.

《Giải Trí Tối Thượng》sắp kết thúc và cũng đang là thời điểm hot nhất, Hà Bất Tẫn có nhiều antifan song còn có nhiều fan tử trung hơn, chỉ có một người còn lý trí một chút bình luận hỏi có được trao quyền không bên dưới, còn đâu toàn nhảy thẳng vào bình luận âm chửi người.

“Hà Bất Tẫn chưa từng nói mở đồng nhân thì phải? Viết thẳng trên kênh Diễn Sinh thế này cũng không nên, đã thế ông còn định viết miễn phí à?”

“Lên diễn đàn quảng cáo, bú fame, ngay cả bút danh cũng nồng mùi hàng nhái cao cấp, hetui*!”

*Tiếng lúc khạc nhổ, ý chê bai.

“Chết cười, người như Ân Mạc Thù sao có thể thích tên biến thái Cố Cẩm Miên kia được!”

Cố Cẩm Miên: “…”

Cố Cẩm Miên vội vàng đưa điện thoại cho Hà Sơ Mạc xem: “Bình luận từ hai ngày trước mà anh không thấy hả?”

Hà Sơ Mạc thở dài: “Tôi làm gì có thời gian mà xem?”

Một ngày hắn bận bao nhiêu việc, nào là công việc rồi các kế hoạch mới, còn phải viết hai quyển tiểu thuyết cùng một lúc, hơn nữa còn phải dành thời gian cho Cố Cẩm Miên.

“Vốn là tôi viết cho em đọc, người khác nói sao thì kệ họ đi.” Hà Sơ Mạc xoa đầu cậu: “Đừng xem nữa, đi ngủ nhé?”

“Em không ngủ được! Bọn họ đều đang chửi anh kìa!”

Hà Sơ Mạc: “…”

Chẳng còn cách nào, hắn đành phải lấy điện thoại đăng nhập vào hậu trường tác giả, sửa lại phần giới thiệu truyện đồng nhân, viết rõ ngay dòng đầu:【Đã được trao quyền, miễn phí cả truyện.】

Cố Cẩm Miên: “…”

Thảo luận dưới khu bình luận và trên diễn đàn chỉ dừng một lúc rồi lại tiếp tục.

【Ông nói được trao quyền thì được trao quyền chắc, là một tác giả mới còn chưa nhận được 100 lượt yêu thích sao lại liên hệ được với Hà Bất Tẫn? Trong khi ngay cả Weibo Hà Bất Tẫn còn không xem.】

【Chết cười, Hà Bất Tẫn ngay cả một bạn gay còn không có, chỉ có mình biên tập là có thể liên hệ được với anh ta, vậy mà tác giả này chưa được bao lâu đã dám hô được trao quyền.】

Cố Cẩm Miên lại ngẩng đầu nhìn Hà Sơ Mạc, đôi mắt trợn tròn như muốn hỏi hắn phải làm sao bây giờ.

Hà Sơ Mạc cam chịu lại cầm điện thoại lên lần nữa, vào hậu trường tác giả Hà Bất Tẫn, thêm ngay dòng đầu tiên ở phần giới thiệu《Giải Trí Tối Thượng》:【Đã mở rộng và trao quyền sáng tác đồng nhân】.

Cố Cẩm Miên: “…”

【…】

【???】

Các độc giả ngơ ngác không biết nên nói gì cho phải.

Spam bình luận âm bên truyện đồng nhân cuối cùng cũng dừng, bình luận của người thích tác phẩm đó cùng người qua đường bắt đầu nổi lên.

【Cho hỏi bạn với Hà Bất Tẫn có quan hệ gì vậy?】

【Sao bạn lại liên hệ được với Hà Bất Tẫn?】

【Bạn vừa sửa giới thiệu, chưa đến nửa tiếng sau Hà Bất Tẫn cũng sửa lại giới thiệu để phối hợp với bạn nên chắc bạn biết anh ấy đúng không? Anh ấy đẹp trai không vậy?】

【Sao tôi thấy văn phong của cậu với Hà Bất Tẫn khá giống nhau nhỉ, có điều mềm mại hơn nhiều.】

Khu bình luận bình thường trở lại, trên diễn đàn lại càng sôi nổi hơn, hầu như đều đang thảo luận những chuyện được nói tới trong khu bình luận.

Nhóm Bồ Câu bên Bích Thủy cực kỳ nhạy cảm với văn phong nên vấn đề này đang được thảo luận rất rôm rả.

【Xem kỹ chút thì thấy văn phong quả thật khá giống, ngay cả thói quen thích đặt dấu phảy không thích dấu chấm cũng rất giống, thói quen lúc viết truyện khó thay đổi lắm.】

【Trong truyện đồng nhân có rất nhiều câu mà Hà Bất Tẫn thường dùng, còn có những từ và thành ngữ do bản thân Hà Bất Tẫn sáng tạo ra nữa.】

【Nhưng đồng nhân viết dựa theo thói quen trong nguyên tác thì cũng là chuyện bình thường.】

【Có lẽ là fan não tàn của Hà Bất Tẫn, đọc tiểu thuyết của Hà Bất Tẫn nhiều quá nên lần đầu viết mới dễ bị ảnh hưởng như thế. Hồi trước, tôi từng xem đi xem lại nữ thần của mình trong tiểu thuyết, về sau khi mới bắt đầu sáng tác cũng vô thức viết ra bóng dáng của cô ấy nên phải tạm dừng một thời gian.】

【Nhưng nếu có thể bắt chước được đến mức độ này, vậy Hà Bất Tẫn đã chẳng còn là đại thần độc nhất vô nhị bên Nam Tần từ lâu rồi.】

【…】

Lúc cuộc thảo luận trên diễn đàn diễn ra hết sức kịch liệt, bạn bè trong nhóm [Hà Thời Đáo Tẫn Đầu] cũng tỏ ra kích động và sốt sắng không kém.

“Cố Cẩm Miên ông đâu rồi, người cậu yêu nhất Ân Mạc Thù x cậu!!!”

“Sao lại có một sự kết hợp ngọt ngào lạ thường như vậy được, Hà Xử Miên không phải là ông đấy chứ, chứ người bình thường sao nghĩ ra được cp này.”

“Móa, có khi là cậu ấy thật đó, trong bút danh Hà Xử Miên cũng có một chữ Miên, Hà Bất Tẫn thúc ép Cố Cẩm Miên khắp nơi?”

“…”

Cố Cẩm Miên nhảy ra: “Đừng đoán mò, Hà Xử Miên không phải là tôi.”

Cố Cẩm Miên đắc ý ôm điện thoại nhắn vào nhóm: “Nhưng tiểu thuyết này đúng là anh ấy viết cho tôi đọc.”

“???”

“Thế nên hóa ra cậu thật sự dùng tiền để đặt viết riêng một quyển tiểu thuyết à?”

Cố Cẩm Miên: “? Miễn phí mà, người bình thường không mời nổi anh ấy.”

Cố Cẩm Miên vẫn muốn tiếp tục khoe khoang với bọn hắn nhưng điện thoại bỗng nhiên bị người ta lấy mất.

Hà Sơ Mạc hỏi: “Vẫn chưa chịu đi ngủ? Em không mệt phải không?”

Quả là một vấn đề tự hỏi đáng giá.

Cố Cẩm Miên nghĩ hết một phút: “Em mệt, vừa mệt vừa ê ẩm nhưng em không muốn ngủ, mấy ngày nay em không được nghịch điện thoại rồi nên muốn lướt một tí.”

Hà Sơ Mạc nhìn cậu hồi lâu, sau đó ôm cậu vào ngực, cúi đầu dịu dàng hôn cậu, từ trán xuống chóp mũi rồi đến miệng, nhẹ nhàng mà chậm rãi, ngay cả hơi thở cũng vô cùng ấm áp khiến người ta chỉ muốn nhắm mắt lại hưởng thụ.

Cố Cẩm Miên mở to mắt nhìn hắn, Hà Sơ Mạc đang dỗ cậu ngủ đấy à.

Lần đầu tiên Cố Cẩm Miên có trải nghiệm như vậy nên muốn nhiều hơn chút.

Cậu nhớ Ân Mạc Thù trong nguyên tác ban đầu là một idol, có thể hát và nhảy, sau khi bọn họ xuyên tới, Ân Mạc Thù lại bắt đầu đóng phim, ngay cả Xuân Vãn cũng không tham gia nên Cố Cẩm Miên chưa từng nghe thấy hắn hát.

Cố Cẩm Miên nắm cổ áo hắn: “Hà Sơ Mạc, anh hát cho em nghe rồi em sẽ không nghịch điện thoại không thức đêm nữa.”

Trên mặt Hà Sơ Mạc lộ vẻ hơi khó xử: “Tôi hát không hay.”

Thật ra Cố Cẩm Miên cũng đoán được phần nào nhưng cậu vẫn tỏ ra kinh ngạc: “Hóa ra cũng có thứ anh không giỏi à.”

“Tôi cũng không phải thần.” Hà Sơ Mạc khẽ cười, nhìn cậu ngạc nhiên như thế cũng thấy buồn cười song cũng vô cùng vui vẻ.

“Nhưng em muốn nghe, hơn nữa giọng anh hay như vậy nên hát chắc chắn cũng sẽ rất êm tai.”

Hà Sơ Mạc nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ đeo tai nghe lên, sáu phút sau hắn bỏ tay nghe xuống, sau đó huýt sáo một khúc hát ru của Schubert.

Schubert 19 tuổi sống trong cảnh nghèo khó, không có tiền mua đồ ăn, thường xuyên bị đói bụng lang thang trên đường phố.

Ngày nọ, ông đọc được một bài thơ vô cùng xúc động trên một tờ báo cũ, khi ấy ông không kìm được mà tưởng tượng ra hình ảnh của người mẹ rồi viết nên bài hát này, sau đó đổi với ông chủ khách sạn để lấy một bữa cơm.

Hơi của Hà Sơ Mạc rất dài, tiếng hát dịu dàng sâu lắng, giai điệu trầm ấm, lúc lấy hơi, hơi thở ấm áp của hắn lướt qua đôi mắt xinh đẹp của Cố Cẩm Miên tạo ra một làn hơi nước mỏng.

“Con yêu của mẹ ngủ ngoan nhé, mọi hạnh phúc cùng mong ước trên đời, hết thảy những sự ấm áp đều thuộc về con.”

Lông mi Cố Cẩm Miên run lên, bàn tay vô thức siết chặt cổ áo hắn.

Cố Cẩm Miên nhớ lại quãng thời gian mẹ đã không còn trên đời, cậu không biết cảm giác được mẹ hát ru ngủ ra sao, cha cậu lại không dỗ cậu ngủ bao giờ, hơn nữa thật ra số lần Cố Cẩm Miên dỗ cha mình ngủ còn nhiều hơn.

Nhưng thời khắc này cậu lại cảm nhận được một sự ấm áp và yên lòng khác.

Lòng cậu bỗng trở nên yên tĩnh mềm mại, hết thảy những tiếng ồn ào hỗn loạn ngoài kia đều biến mất, chỉ thấy ánh trăng bàng bạc trong màn đêm dịu dàng, Hà Sơ Mạc – người khiến bất cứ ai cũng sợ hãi lại chẳng mảy may lạnh lùng.

Hà Sơ Mạc vuốt ve sống lưng mảnh khảnh của Cố Cẩm Miên rồi vòng tay ôm lấy cậu.

Cố Cẩm Miên dụi mặt vào cổ hắn, mái tóc mềm mại bị uốn cong dưới cằm Hà Sơ Mạc, hàng mi chậm rãi khép vào.

Cậu như đang thật sự nằm trong một chiếc nôi. Chiếc nôi khẽ đung đưa song vẫn rất vững vàng, cho nên không khiến người ta bất an mà còn cảm thấy yên tâm lạ thường.

Giống như trong ký ức mơ hồ, trên chiếc ghế cứng bọc da màu xanh của xe lửa, cậu ôm mô hình máy bay say giấc trong lòng mẹ.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua ô cửa sổ của xe lửa, lắc lư lắc lư, hết thảy đều là những quang cảnh dịu dàng.

Cảm giác ấm áp yên lòng ấy khiến người ta chợt thấy sống mũi cay cay.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu lẩm bẩm một câu mà ngay cả bản thân mình cũng không biết, tai Hà Sơ Mạc đang rất gần miệng cậu nên nghe cực kỳ rõ.

“Vừa làm bạn trai lại vừa làm mẹ em.”

Hà Sơ Mạc: “…”

Hắn dở khóc dở cười, rất muốn gọi cậu dậy để nói cho rõ ràng nhưng cuối cùng vẫn ôm cậu đi ngủ.



Lúc Cố Cẩm Miên dậy, Hà Sơ Mạc đang ở bên ngoài nói chuyện điện thoại với người khác, Cố Cẩm Miên nghe loáng thoáng hình như là biên tập gì đó thì phải.

Khi Hà Sơ Mạc đi vào, Cố Cẩm Miên thuận miệng hỏi một câu: “Biên tập gì? Biên tập phụ trách?”

Trong kênh biên tập Tấn Giang có biên tập Đam Mỹ, biên tập Ngôn Tình, biên tập Diễn Sinh các loại, biên tập phụ trách trong kênh này là biên tập đã ký hợp đồng với tác giả vào Tấn Giang, ngoài ra còn có biên tập bản quyền phụ trách các loại bản quyền mua bán khác.

Hà Sơ Mạc nói: “Là biên tập bản quyền, hỏi bản quyền phim điện ảnh và truyền hình đối với《Giải Trí Tối Thượng》.”

“Hả?” Cố Cẩm Miên lập tức vểnh tai nghe.

Toàn bộ tiểu thuyết của Hà Bất Tẫn đều bán bản quyền phim điện ảnh và truyền hình, thậm chí có một tiểu thuyết mới đăng giới thiệu còn chưa viết gì đã bán, chỉ mỗi tiểu thuyết này lại mãi không chịu bán.

Không bán bản quyền phim điện ảnh và truyền hình, cũng không bán bản quyền trò chơi hay hoạt hình, toàn bộ ip đều giữ nguyên vẹn.

Thật ra Cố Cẩm Miên vẫn luôn tò mò.

“Nói có một công ty muốn mua bản quyền nguyên tác và đồng nhân cùng một lúc.”

Cố Cẩm Miên: “…”

“Bọn họ biết à?”

Hà Sơ Mạc “Ừ” một tiếng: “Nguyên tác quay chính kịch, đồng nhân quay đam mỹ, còn bảo tôi làm biên kịch.”

“Anh trả lời thế nào?”

“Không bán.”

“Vì sao? Mức tiền đưa ra không hợp lý à?”

Hà Sơ Mạc buồn cười nhìn cậu: “Tôi tự mua không được à? Tôi cũng có công ty giải trí mà.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Đúng là có, hình như Bách Vũ Tân đang quản lý để luyện tay thì phải.

Hà Sơ Mạc nói: “Hôm nay tôi đã bảo Bách Vũ Tân sai người đi làm, mua ip về, sau đó sẽ lập tức chuẩn bị quay phim điện ảnh đồng nhân rồi công chiếu vào ngày chúng ta kết hôn, được không?”

Quá tốt.

Ánh mắt Cố Cẩm Miên sáng rực lộ vẻ vui mừng.

“Sớm biết như vậy đã không đăng lên rồi, giờ lại phải bỏ tiền ra mua tiểu thuyết của mình.”

“Trong mắt em chỉ có tiền thôi à?” Hà Sơ Mạc cuối cùng cũng không nhịn được mà nói móc cậu một câu, sau đó lại an ủi: “Yên tâm, sẽ không tốn bao nhiêu đâu.”

Lúc này Cố Cẩm Miên mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.

“Ai diễn Ân Mạc Thù thế anh, cậu ấy đẹp trai như vậy như vậy cơ mà.” Cố Cẩm Miên dang hai tay, vòng từ trên đỉnh đầu trượt xuống dưới tạo thành một trái tim siêu bự, giống hệt lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở buổi thử vai trong sách.

Gương mặt sắc bén của Hà Sơ Mạc nhuốm đầy ý cười dịu dàng: “Em quyết định đi.”

Cố Cẩm Miên nói tiếp: “Vậy ai diễn em, em đáng yêu thế này cơ mà.”

Lần này Hà Sơ Mạc không để cậu quyết định mà nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó đề xuất người mình chọn cho Cố Cẩm Miên: “Bạch An đi.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Cậu vừa nghe tên người này đã thấy là lạ: “Đỗ Bạch An?”

Hà Sơ Mạc gật đầu: “Lúc trước Bạch An nợ lão già họ Hà kia một khoản kếch xù, sau khi ông ta chết lại chuyển tới tay tôi, tôi thấy cậu ta không tệ nên cho vào giới giải trí kiếm tiền trả nợ, nhưng không biết sao cậu ta vào công ty gần một năm mà Bách Vũ Tân vẫn chưa để cậu ta debut.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Cậu nghĩ có lẽ Hà Sơ Mạc biết nguyên nhân nên sau khi cậu vào xuyên vào sách, Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An mới ngày càng trở nên khác thường như vậy.

Lúc Hà Sơ Mạc gọi điện cho Bách Vũ Tân, Cố Cẩm Miên tranh thủ vào diễn đàn xem tình hình.

Cậu không biết vì sao biên tập lại biết tác giả truyện đồng nhân là Hà Bất Tẫn, là vì lúc đăng truyện phải xác thực bằng tên thật nên bên kia trông thấy, hay trên diễn đàn lại đào ra được cái gì?

Cố Cẩm Miên xem qua, hay lắm, bốn khu liên kết với nhau. Không chỉ khu độc giả, khu Bồ Câu mà ngay cả khu Cá và khu Thỏ cũng đều có bài thảo luận.

Đêm qua trên Bích Thủy còn đang thảo luận văn phong của Hà Xử Miên với Hà Bất Tẫn rất giống nhau, thảo luận chán chê vẫn không ra kết quả, có một vị cao thủ ở khu khác không nhìn nổi nữa mà đi tra địa chỉ ip của Hà Bất Tẫn và Hà Xử Miên, sau đó phát hiện địa chỉ ip giống hệt nhau.

Cái này hoàn toàn có thể khẳng định là ở trong cùng một phòng, thậm chí là dùng chung một cái máy tính.

“…”

Toàn bộ diễn đàn đều im lặng, im lặng xong lập tức bùng nổ.

Tác giả viết kết cục cho nhân vật trong nguyên tác rồi lại đích thân đi viết đồng nhân là thế nào?

Vì đạo đức hay do cám dỗ của đồng tiền, hay… để lừa tình?

Trên diễn đàn thảo luận hết sức sôi nổi, lửa trong đây đã bắt đầu nhen nhóm nhưng Cố Cẩm Miên biết giờ còn chưa phải lúc nóng nhất, còn thiếu một bằng chứng nữa mà có lẽ nó sẽ nhanh chóng xuất hiện.

Khác với không khí tưng bừng trên diễn đàn, trong nhóm lại vô cùng im lặng.

Chỉ có hai người nhắc lại tin nhắn tối qua của Cố Cẩm Miên:

“? Miễn phí mà, người bình thường không mời nổi anh ấy.”

“Cầu xin, Cố Cẩm Miên ông ra đây nói rõ xem nào, chẳng lẽ Hà Bất Tẫn lại viết truyện đồng nhân vì ông thật???”

Đến nước này ai cũng đã biết Hà Xử Miên là tài khoản khác của Hà Bất Tẫn, cho nên Cố Cẩm Miên cũng không giấu giếm anh em trong nhóm nữa.

Cậu chậm rãi nhắn trả lời: “Lúc trước tôi bảo tác giả rất thích Cố Cẩm Miên nhưng mấy người lại không tin.”

“…”

Mọi người im lặng.

Cố Cẩm Miên trước đó vẫn luôn chửi Hà Bất Tẫn trong nhóm mà Hà Bất Tẫn lại thích cậu? Còn viết truyện đồng nhân vì cậu, Hà Bất Tẫn là M chắc?

Bọn họ vẫn không dám tin, vẫn cố ôm chút lòng tin đang lung lay sắp đổ, kiên cường im lặng.

Ai mà ngờ sự thật lại tát mạnh vào mặt họ một cái.

Ngày hôm sau trên mạng xuất hiện tin tức:《Giải Trí Tối Thượng》cùng truyện đồng nhân được bán bản quyền phim điện ảnh và truyền hình cùng một lúc.

“…”

Ai lại đi mua tác phẩm của một tác giả chưa từng nghe tên, hắn vừa viết đồng nhân chưa được mấy ngày đã được mua bản quyền phim điện ảnh?

Đây gần như là bằng chứng xác thực chuyện Hà Xử Miên là tài khoản khác của Hà Bất Tẫn.

Có người ôm tia hi vọng cuối cùng, nói: “Nhưng truyện đồng nhân này còn chưa lọt vào danh sách bán bản quyền trăm vạn, nếu do Hà Bất Tẫn viết chẳng lẽ lại không bán nổi một trăm vạn?”

Trong khu vực bản quyền có một cột liệt kê các tác phẩm được bán bản quyền trăm vạn gần đây.

Bản quyền phim điện ảnh cùng phim truyền hình đối với một tiểu thuyết của Hà Bất Tẫn khởi đầu toàn chục triệu trở lên, dù là dùng tài khoản khác để viết truyện cũng không thể có chuyện không được nổi trăm vạn thế kia.

Lại có người nói: “Nhưng《Giải Trí Tối Thượng》cũng không có trong danh sách bán bản quyền trăm vạn…”

“…”

Sự kiện ảo diệu nhất trong năm trên Nam Tần Tấn Giang ra đời.

Cư dân mạng cùng độc giả vò đầu bứt tai, cực kỳ muốn chửi người. Ai có thể nói cho bọn họ biết rốt cuộc là chuyện mả mẹ gì đang xảy ra thế!

Bình luận

Truyện đang đọc