KHI EM MỈM CƯỜI

Edit by ToHy

Khi Dư Minh đi ra ngoài thì Đồng Dao lại đang vội vàng đi tìm nhà vệ sinh.

Quy tắc của trận đấu chung kết giải Mùa xuân là thắng ba trên năm trận thì được coi là chiến thắng chung cuộc, giữa hai trận đấu sẽ có mười lăm phút để các tuyển thủ và người xem nghỉ ngơi.

Vì thế lượt thi đấu đầu tiên kết thúc, Đồng Dao thấy các thành viên đều đi vào phía sau khán đài, cũng không nghĩ nhiều liền đứng dậy đi ra ngoài–bạn gái vừa nãy phát đèn cho Đồng Dao đang ngồi bên cạnh, thấy vậy nhanh chóng đứng lên nhường đường, quan tâm hỏi: “Đi toilet sao?”

“Đúng vậy.” Đồng Dao trả lời qua loa, “Thận không được tốt.”

Vừa nói xong thì mấy em gái ngồi xung quanh đều quay đầu cười rộ lên… Cười đến khi Đồng Dao đỏ cả mặt, khiến cô có cảm giác dường như cả thế giới đều đang cười mình, nhanh chóng cong mông chạy trối chết… Dùng vận tốc ánh sáng lao ra phía bên ngoài sân ngoài sân thi đấu, mới thở hắt ra, nhìn trái nhìn phải tìm kiếm biển nhà vệ sinh–

Nhưng mà nhà vệ sinh còn chưa tìm được thì bạn trai cũ đã tìm thấy một người.

Đồng chí bạn trai cũ đã đứng ở cửa một lát, khi Đồng Dao đi ra thì anh ta còn đang bị vây trong đám fan nữ, vẻ mặt mừng rỡ đòi chụp ảnh chung, đòi xin chữ kí: tuyển thủ có phòng vệ sinh chuyên dụng riêng, các cô đại khái là chưa bao giờ nghĩ đến tình huống chỉ đi vệ sinh cũng may mắn gặp được Dương thần…

Ở phía đó, bóng dáng đang bị vây trong tầng tầng lớp lớp người…

Chậc chậc.

Thật giống một nụ hoa sắp nở rộ.

Đồng Dao cảm thán trong lòng, lấy điện thoại ra thuận tay thông báo tin tức cho

Bạn tốt Kim Dương: [Thân ái, tớ thấy Dương thần nha, đang bị bao vây trong biển fan, chìm đắm trong niềm hạnh phúc.]

Kim Dương nhanh chóng nhắn lại: [Cho nên cậu sẽ?]

Đồng Dao: [Mặt không chút thay đổi, nhìn qua không hề chớp mắt. Vấn đề như vậy, làm thế mới có vẻ khí phách? Có uy nghiêm không?]

“—Đồng Dao!”

Ngón tay đang nhấn giữ nút gửi liền dừng lại, thân hình cô gái đang cúi đầu nhìn điện thoại bỗng chốc cứng nhắc, sau đó, cô chậm rì rì ngẩng đầu lên, liền thấy đứng cách cô không xa, có khoảng mười cặp mắt đang nhìn mình–

Mà đôi mắt đáng thương giống cún con của Giản Dương lại nổi bật ở chính giữa.

Nhưng mà có đáng thương hơn nữa cũng không thể làm tái sinh một chút tình cảm nào của Đồng Dao, trong lòng thầm mắng “mẹ nó”, cô đặt di động trong tay xuống, miễn cưỡng nở nụ cười: “Thật trùng hợp nha, cậu tại sao lại ở đây?”

Ngữ điệu bình lặng giống như là tình cờ gặp một ngươi trên đường.

Giản Dương hơi hơi nhíu mày, nhưng lại nhanh chóng giãn ra, anh ta tránh đám fan đang đứng vây xung quanh, miệng còn than thở: “Xin lỗi nhường đường”

“Bạn tôi ở kia” “Bây giờ không kí tên” “Chụp ảnh thì chờ một lát nữa nhé”…Sau đó trong ánh mắt chăm chăm của fan đi về phía Đồng Dao, gương mặt hơi bối rối, dừng một lát mới hỏi: “Tại sao cậu lại đến Thượng Hải? Trường học bây giờ không phải là đã khai giảng rồi sao?”

“Tạm thời nghỉ học một năm.”

“Tạm thời nghỉ học? Có chuyện gì sao? Tại sao lại đột nhiên nghỉ học–?” Giản Dương vẫn nhíu mày, nói to, “Đầu óc cậu úng nước à?”

Thằng nhóc này so với năm ấy ngốc vẫn hoàn ngốc.

“Cậu mới bị bệnh.” Đồng Dao đảo mắt xem thường, “Cậu tại sao lại ở đây?”

“Đi, đi thi đấu.”

“……”

Đồng Dao vẻ mặt “bệnh hết thuốc chữa.” Giản Dương liền hiểu Đồng Dao đang hỏi vấn đề gì, vội vàng nói: “Tớ vừa lúc nãy nhìn thấy cậu trên màn hình, liền tự hỏi liệu đứng ở toilet thì có gặp cậu hay không…”

“Cậu cứ thế là đợi? Nhỡ đâu thận tớ hôm nay tốt đột xuất thì sao? Không biết gọi điện thoại à? Cậu đang sống trong thời đại nguyện thủy phải không?”

“……”

Giản Dương xấu hổ, lúc này Đồng Dao mới vỗ trán nghĩ ra: Cô đã ném toàn bộ số điện thoại của cậu ta vào danh sách đen rồi mà, còn địa chỉ bưu điện thì quên chưa chặn, thôi cứ nhét hết vào thùng rác, bảy ngày sau sẽ tự biến mất…

Đã chặn người ta rồi lại còn mặt dày mày dạn hỏi tại sao không gọi điện thoại, đây là cô không đúng…Đồng Dao cười gượng, ngữ khí có tốt hơn một chút:

“Vậy cậu tìm tớ làm cái gì?”

“Hỏi, hỏi cậu xem gần đây cậu thế nào,”

Giản Dương có vẻ hơi khẩn trương, cậu ta xoa xoa hai tay, đồng phục trên người cũng bị vò đến nhăn nhúm–Mới vừa rồi cậu ta còn đứng trên sân khấu làm ngôi sao điện tử hăng hái nhiệt huyết đấy, sao bây giờ lại trông giống nhóc tì mới lớn đang sốt ruột vậy… Thấy vẻ mặt “cậu lại đơ rồi hả” của Đồng Dao khi nhìn mình, lại trêu chọc không nói lời nào, cậu ta liền bổ sung: “Thật sự là sau sự kiện đó tớ không phải là muốn mặc kệ cậu đâu! Tớ rất muốn biết tình hình của cậu, nhưng mà Kim Dương không cho phép tớ hỏi, tớ đến hỏi Ngả Giai thì ngay cả Ngả Giai cũng mắng tớ, ai, tớ không biết là bây giờ cậu ra sao–“

“Ra sao? Khá vui vẻ, yêu đương cũng rất nhàm chán, nên thời gian rảnh đều dùng để chơi game, chơi càng nhiều càng vui.”

Đồng Dao nhướng mắt, nhìn qua bả vai Giản Dương thấy được sau lưng cậu ta là một nhóm fan đang cố gắng nghe trộm xem bọn họ nói gì…Nghĩ đến tiếp theo mình có một việc quan trọng, bây giờ quả thật không có thời gian rảnh cùng bạn trai ôn lại chuyện cũ, cô vươn tay ra vỗ bả vai của Giản Dương, nhanh chóng mà thô bạo kết thúc đối thoại: “Đều đã qua rồi…Sau đó mọi người đều rất vui vẻ, cậu chỉ cần nhớ kĩ điều này là được rồi.”

“……”

Giản Dương nghe thấy thế, lông mi hơi động đậy, dường như không nghĩ rằng Đồng Dao sẽ nói như vậy.–

Nhưng mà đúng lúc này, ở trong sân vận động liền ồn ảo hẳn lên!

Những người chung quanh, bao gồm cả Giản Dương và Đồng Dao đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía trong, từ góc nhìn của bọn họ, vừa hay có thể nhìn thấy tuyển thủ đường giữa Dương Minh của ZGDX đang một mình từ phòng nghỉ đi ra. Hơn nữa, khi anh ta vừa đi ra thì tất cả ánh sáng đều tắt phụt chỉ còn chừa lại ngọn đèn chiếu lên người Dương Minh…

“……”

Dạ dày Đồng Dao hơi co giật, cô có thể đoán ra chuyện sắp sửa sẽ xảy ra–

Quả nhiên, Dư Minh đứng ở trên khán đài, cầm microphone nói một đoạn dài.

Nội dung bao gồm việc anh ta tiếp xúc với trò chơi lần đầu tiên như thế nào, bị gia đình ngăn cản, rồi cuối cùng vẫn dứt khoát theo đuổi con đường làm game thủ chuyên nghiệp…Ban đầu vì không được người nhà đồng ý mà anh ta và cha mẹ đã chiến tranh lạnh, một mình lẻ loi ở Thượng Hải vì một giấc mộng giao tranh đến một người xem cũng không có…

Khi đó, thể thao điện tử ở Trung quốc chỉ vừa mới phát triển, Liên Minh Huyền Thoại cũng chỉ mới bắt đầu hot, đãi ngộ cho cái nghề gọi là tuyển thủ vẫn còn rất kém, anh ta chính là dựa vào ba ngàn đồng tiền lương (*tầm mười triệu VNĐ) sống trong ba tháng, vì giấc mơ kia lúc ấy mới chỉ mình anh ta biết được, cắn răng vươn lên ở thành phố này–

Mãi cho tới khi anh ta ở ZGDX lấy được quán quân league lần đầu tiên.

Mãi cho tới khi anh ta lần lượt chứng kiến từng người đồng đội giải nghệ, lại chào đón những đồng đội mới.

Mãi cho đến khi người nhà của anh cuối cùng cũng hiểu khao khát của anh, bây giờ, chỉ cần có trận đấu của ZGDX, dù không chơi game nhưng cha mẹ anh ta vẫn đeo kính chú ý theo dõi qua máy tính.

Dư Minh dường như đã chứng kiến quá trình trưởng thành của cả ngành thể thao điện tử Trung Quốc, anh đã thấy rất nhiều điều, rất nhiều điều–

“Tôi đã mơ đến một ngày tôi cùng bạn bè giành được chiếc cúp quán quân trong trận chung kết thế giới, sau đó sẽ đường hoàng mà nói rằng những tuyển thủ Liên Minh Huyền Thoại Trung Quốc chúng ta cuối cùng cũng đã làm được.”

Ở phía dưới là một bầu không khí yên tĩnh, Dư Minh xoay người lại nhìn thật lâu vào những chiến hữu của mình nói–

“Thật xin lỗi, tôi vẫn không thể thực hiện được hứa hẹn của mình, cuối cùng vẫn không thể hoàn thành giấc mơ này. Mà bây giờ, tôi hiểu được rằng có lẽ nên buông tha chấp nhất, đã đến lúc mình phải ra đi…”

Dư Minh đứng thẳng người, viền mắt đỏ hoe, như cố nén tiếng nức nở–

“Đã từng gần như vậy, giấc mộng mang theo giải thi đấu Trung Quốc lên đỉnh cao, mà nay lại càng ngày càng xa…Tôi hi vọng sẽ có một ngày, LPL (Giải đấu Liên Minh Huyền Thoại league Trung Quốc) sẽ mang về chiếc cúp, tôi hi vọng, chúng ta cùng nhau hi vọng…”

“Nhưng bây giờ chính là lúc tôi phải nói lời tạm biệt.”

“Tôi, Dư Minh, tuyển thủ đường giữa ZGDX, sau trận đấu mùa xuân này, chính thức giải nghệ.”

Dư Minh nói xong, nắm chặt microphone, cúi đầu trước toàn bộ khán đài.

—–Sẽ không phải ai cũng thấy được cảnh tượng ấy, ngàn vạn người tâp trung ở trong một cái sân bãi, thế nhưng không có một ai nói chuyện, dường như cả thanh âm hô hấp cũng không thể nghe thấy……

Mọi người ở dưới khán đài, ngay cả đội fan, vào giờ khắc này đều bất động, dường như, bọn họ mắt mở to miệng há hộc, ngây ngốc nhìn tuyển thủ quen thuộc đang đứng trên khán đài, bọn họ có lẽ không thích anh ta, đối với anh ta cũng không có chút ấn tượng tốt đẹp gì, thậm chí từng ở trên mạng mắng chửi anh ta, nhưng tại thời khắc này, bọn họ đều bỗng nhiên không hiểu tiếng Trung, căn bản không biết người này đang nói cái gì hay là chỉ nói nhảm mà thôi…

Du Minh vì sao lại muốn rời đi?

Người này làm sao lại có thẻ giải nghệ nha?

ZGDX, ID ming này lại có thể có một ngày không xuất hiện trên vũ đài hay sao?

……

Tận đến khi cuối cùng cũng có người đột nhiên giơ cao bóng đèn tạo thành chữ

“Dư Minh”—

Đây là một động tác không tiếng động.

Nhưng ngày sau đó, có giọng nữ cắn răng hét to lên: “Minh thần! Cố lên!”

Tiếng la này đã cuối cùng cũng thành công làm mọi người trong sân bừng tỉnh.

“–Minh thần! Minh thần! Minh thần!”

Một người.

“–Minh thần! Cố lên!”

Hai người.

“–Minh thần! Chúng tôi mãi mãi ủng hộ anh!”

Ba người….

“Chúng tôi nhất định sẽ giành lấy S6 (*trận đấu chung kết thế giới), một ngày nào đó mang cúp về cho LPL!”

“ZGDX cố lên!”

“Minh thần cố lên! ZGDX cố lên! LPL cố lên!”

Những tiếng hò hét liên tiếp của toàn bộ người trong sân thể dục cất lên, càng ngày càng to hơn, dường như muốn thổi bay nóc sân thể dục.. Người có đèn giơ đèn, người không có đèn liều mạng vỗ tay–

…..Này, đối với một tuyển thủ mà nói thì đây hẳn là lần giải nghệ cảm động nhất phải không?

Không có hoa tươi, không có chương trình rườm rà, chỉ có duy nhất một người đứng trên sân khấu, bình tĩnh mà đối mặt với mọi người.

“……”

Di động rung, Đông Dao thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn điện thoại di động. Là tin nhắn của quản lí chiến đội Thụy ca, vẻn vẹn năm chữ: [Lên weibo công bố.]

Đồng Dao ngẩng đầu, không hề bất ngờ nhìn thấy đứng ở bên ngoài là một fan ZGDX mắt hơi đỏ, nam sinh cúi đầu không nói, nữ sinh lại thoải mái khóc đi ra…

“Minh thần cũng giải nghệ sao” Giản Dương nhức đầu, sắc mặt không che giấu vẻ kinh ngạc, “Vậy là một thế hệ lão tuyển thủ sẽ không còn lại nhiều người…Tớ cũng mới nghe phong thanh tin tức này thôi, nhưng bọn họ cũng chưa nói qua là ai trong nước sẽ thay thế vị trí đường giữa này á? Chẳng lẽ là chiêu mộ ở Hàn sao?”

“ZGDX xưa nay đều là người Trung.” Đồng Dao liếc nhìn anh ta, nhắc nhở.

“Ồ, cũng phải. Nhưng mà ở trong nước tuyển thủ đường giữa vẫn luôn là hàng quý hiếm, bọn họ đi đâu tìm được một đỉnh cao–“

“Tớ nha.”

“……” Giản Dương đang vò đầu liền dừng lại, anh ta đem ánh mắt đang quan sát Dư Minh chuyển sang Đồng Dao, hơi hơi nhíu mày hỏi “Cậu nói cái gì?”

“Lúc vừa rồi không phải là cậu hỏi vì sao tớ tạm thời nghỉ học sao?” Đồng Dao hơi cúi xuống, hai tay nhét vào hai chiếc túi đựng tiền ở quần “Bởi vì muốn đến Thượng Hải làm tuyển thủ.”

Giản Dương tự nhận có tố chất thần kinh tốt, nhưng vẫn bị dọa: “Cái gì? Đồng Dao, đừng có nói đùa, nữ thì làm sao có thể–“

“Có thể hay không thì cứ chờ xem.”

“………………………………………..”

Giản Dương đơ người đứng chôn chân.

Ở phía sau lưng anh ta, người qua đường đang ăn dưa xem tin tức cũng là một bộ dáng ngây ra như phỗng.

Mà Đồng Dao chỉ nhìn lại thời gian trên điện thoại, ngẩng đầu nói với Giản Dương: “Xem ra trận đấu sắp bắt đầu rồi, cậu mau quay về đi, điều chỉnh trạng thái, đừng có thể hiện kém như vừa rồi, ba cái thao tác kia thật sự rất cay mắt..”

Cô bước về phía sân thi đấu hai bước, dường như còn nhớ ra cái gì, quay lại nhìn gương mặt vẫn còn cứng ngắc của người phía sau, cười cười, vẫy tay thản nhiên nói: “A, đúng rồi, vào giải mùa hạ sẽ thấy.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: …………………Viết chương này có cảm giác cảm động như cẩu, trong đầu có âm thanh vọng ra: “Đả đảo SM! Đả đảo Sm! Đả đảo SM!”……………….

(*) S6 là giải Chung kết thế giới lần thứ 6, năm nay đã là S8 rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc