KHI EM TỎA SÁNG

Thời Thần cảm thấy hôm nay tuyệt đối là một ngày nên được ghi vào biên niên sử cá nhân của mình, thực sự là rất phong phú.

… Hơn nữa còn là một phương thức vô cùng vô cùng phong phú độc đáo.

Buổi sáng cuối cùng quyết định từ bỏ Trình Sơ, buổi trưa chạy đến trường bên dùng bữa với nhân vật huyền thoại, buổi chiều ở trong đám đông vây xem nghe nhân vật huyền thoại hát vài bài, chạng vạng tối mời nhân vật huyền thoại đi uống trà sữa, buổi tối còn cùng đi ăn cơm và xem kịch nói cùng nhau…

“Cậu lãng phí quá đấy!” Thời Thần liếc ly trà sữa Từ Lâm Thanh vẫn đang cầm trong tay, không nhịn được phát biểu lời lên án từ trong tâm.

Chính Từ Lâm Thanh đã đề nghị cô mời anh đi uống trà sữa, lúc ấy Thời Thần không cần suy nghĩ đã đồng ý.

Dẫu sao Từ Lâm Thanh cũng mời mình ăn cơm trưa, còn đưa thêm rất nhiều đồ tráng miệng ngon nữa, cô mời anh uống một ly trà sữa cũng là điều phải.

Chẳng qua dù ai thấy một khi đã chủ động đi uống trà sữa đều sẽ nghĩ đối phương thích lắm mà?

Ai biết thời điểm gọi đồ ở quán trà sữa, Từ Lâm Thanh đã không chút do dự gọi “không đường” cũng được thôi, mà khi anh nhận lấy ly trà sữa rồi, nếm được ngụm đầu tiên xong đã nhíu mày.

Còn hỏi Thời Thần: “…Con gái các cậu đều thích loại đồ uống ngọt như vậy à?”

Thời Thần: “…..”

Cô không tưởng tượng nổi: “Cái này mà cậu bảo là ngọt á? Uống trà sữa mà không full đường không phải phí của trời lắm sao?”

Huống chi Từ Lâm Thanh còn gọi không đường, ngọt mới là lạ đấy??

Từ Lâm Thanh vừa nghe thấy hai chữ “full đường” đã không khỏi nhíu cặp chân mày đẹp lại, như thể đã nếm được cái gọi là full đường ngọt ngào như nào.

Thời Thần lắc đầu, nhấp một ngụm trà sữa full đường, mãn nguyện híp mắt: “Không thích ăn ngọt đời không viên mãn.”

Vì vậy mãi cho đến khi xem xong kịch nói bước ra khỏi rạp, Từ Lâm Thanh vẫn chưa uống hết ly trà sữa trong tay, dường như đó là chuyện đương nhiên.

Thời Thần xoa xoa quai hàm có chút mỏi vì vừa rồi cười quá lâu, lại nhìn ly trà sữa mà tay Từ Lâm Thanh đang cầm: “Cậu không thích uống trà sữa sao còn bảo tôi mời cậu uống làm gì?”

Từ Lâm Thanh mỉm cười, không trả lời câu hỏi của Thời Thần.

Chỉ là anh thường nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Thời Thần, dáng vẻ Thời Thần vui mừng hớn hở cầm cốc trà sữa nóng đưa cho Trình Sơ.

…Cũng rất muốn nếm thử trà sữa mà Thời Thần mời mình uống sẽ có vị như nào.

Từ Lâm Thanh hút thêm một ngụm trà sữa đã nguội, trầm giọng nói: “Rất ngọt.”

Ừm, đúng là rất ngọt.

Thời Thần chỉ nghĩ là Từ Lâm Thanh nói vì ngọt quá nên uống không hết được, không khỏi trợn mắt: “Tôi đã bảo của cậu là không đường rồi mà, làm sao nữa!”

“Nhưng mà,” Thời Thần gật đầu, “Bộ kịch hôm nay khá hay, lại còn hài, vị trí vé bạn cậu mua cũng được đấy.”

Đi qua kiểm tra an ninh của ga tàu điện ngầm, Thời Thần xách túi mình lên, cười với Từ Lâm Thanh: “Hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều.”

Dựa theo tâm trạng buổi sáng của cô, nếu Từ Lâm Thanh không hỏi cô có muốn đến Đại học Q ăn cơm không, thì có lẽ cô đã một mình hậm hực cả buổi chiều rồi.

Thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo cũng tốt.

Từ Lâm Thanh nhướn mày: “Cảm ơn tôi cái gì, cảm ơn tôi đã cho cậu lại có tí tên tuổi ở Đại học Q à?”

Thời Thần: “…..”

Học ở đâu ra cái thói hư tật xấu cái hay không nói toàn nói cái dở đấy!

*****

“Mẹ nó chứ đàn em!” Diêu Tử Ninh đột ngột quay lại, không thể tin được nhìn Thời Thần, “Em vừa nói cái gì đấy?”

Thời Thần run rẩy.

“…Em đi xem kịch nói, nó khá hay.”

Diêu Tử Ninh xua tay: “Chị không quan tâm cái này, em vừa nói nãy em đi ăn cơm chung cả xem kịch với ai cơ?!”

“…..” Thời Thần căng da đầu, “Từ Lâm Thanh.”

/Bang/

Diêu Tử Ninh chợt đứng dậy, dùng sức vỗ bàn vỗ bàn một cái, mọi người trong phòng thí nghiệm ngay lập tức nhìn sang.

Thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa Diêu Tử Ninh và Thời Thần, mấy anh chị em trố mắt nhìn nhau, đều nghĩ rằng có thể Diêu Tử Ninh sắp cãi nhau với Thời Thần.

Mặc dù không biết tại sao tính khí Thời Thần tốt đến nhường này lại vì chuyện gì mà ầm ĩ với Diêu Tử Ninh, mà quan hệ của hai người họ có vẻ còn rất hợp nhau…

Đinh Nhất đứng lên trước tiên: “Ey ey ey, có chuyện gì đấy đàn em Tử Ninh? Đừng không vui chứ, có chuyện gì thì nói thôi.”

Diêu Tử Ninh dừng lại, sau đó nhận ra hành động của mình dường như rất dễ bị người khác hiểu lầm.

Cô dở khóc dở cười: “Không có gì ạ, chỉ là em hâm mộ ghen tị đàn em quá thôi.”

Quay đầu, vẻ mặt Diêu Tử Ninh không thể tin được hỏi Thời Thần: “Đàn em, em có nghĩ mình có yếu tố thần kì nào đó có thể thu hút trai đẹp không? Có thì chỉ điểm cho chị tí đi.”

Đinh Nhất bật cười thành tiếng đẩy cặp kính trên sống mũi: “Các em làm anh sợ chết khiếp, anh còn tưởng các em định cãi nhau đấy. Đàn em Thời Thần làm sao? Lần này em lại gặp được anh chàng đẹp trai nào?”

Trong nháy mắt Diêu Tử Ninh đã bán đứng Thời Thần: “Đàn em em ấy! Cuối tuần trực giúp đàn anh Quý Hữu gặp trai đẹp cũng được rồi, sau đó em ấy còn đi ăn chung và xem kịch nói với Từ Lâm Thanh nữa, anh nói thử xem, cái này có khác gì hẹn hò không chứ!”

Thời Thần: “…..”

Tất nhiên là có.

Sao lại nói thế được!

Nghe vậy, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm đều đồng loạt tập trung vào Thời Thần.

Trình Dục che ngực: “Đàn em Thời Thần! Có phải kiếp trước em cứu vớt hệ ngân hà đúng không?!”

“Cái đó, đàn chị,” Thời Thần yếu ớt phản bác, “Không phải đâu ạ, em chỉ đến Đại học Q lấy tài liệu rồi cậu ấy nhân tiện mời em đi ăn ở nhà ăn mà thôi.”

“Thế còn kịch nói thì sao?” Diêu Tử Ninh ngay lập tức hỏi ngược lại.

“…Bạn cậu ấy mua vé nhưng xảy ra chuyện nên không đi được. Từ Lâm Thanh nói buổi tối cậu ấy không có việc gì nên đi cùng với em. Thật sự không có gì cả! Chỉ là cùng nhau đi xem kịch thôi ạ!” Diêu Tử Ninh và Trình Dục đồng thời khoanh tay trước ngực, nhìn Thời Thần không nói tiếng nào.

Ngay cả Đinh Nhất cũng lắc đầu cười: “Đàn em Thời Thần, em nói cái này sao vừa khéo quá, ai tin được chứ?”

Thời Thần: “.”

Ngày ngày nói thật mà không ai tin, cô đúng là người thảm nhất trong cái phòng thí nghiệm này rồi.

Thấy mọi người dường như đã tin chắc rằng cô có quan hệ mờ ám với Từ Lâm Thanh, Thời Thần không còn cách nào khác ngoài thở dài: “Ôi, các anh chị nhìn điều kiện của Từ Lâm Thanh đi, Đại học Q rồi Đại học B có bao nhiêu người thích cậu ấy còn giỏi giang xinh đẹp hơn em mà Từ Lâm Thanh đồng ý rồi à? Yêu đương gì chưa? Lấy đâu ra!”

Diêu Tử Ninh và Trình Dục nhìn nhau, cũng không khỏi cảm thấy có ý đúng.

Thời Thần đúng là rất xinh, nhưng Đại học Q và Đại học B luôn không thiếu người đẹp, theo lý mà nói, Từ Lâm Thanh mới quen biết Thời Thần được một thời gian thôi mà?

Không có lý gì mà nhanh như vậy đã…

Trước khi Thời Thần tiếp tục lý lẽ để thuyết phục họ thì đã nghe thấy Quý Hữu đột nhiên xen vào, vẻ mặt buồn bực: “Đàn em Thời Thần?”

Thời Thần mờ mịt quay đầu.

Quý Hữu lắc lắc màn hình điện thoại, ngập ngừng: “Em và Trình Sơ xảy ra chuyện gì à?”

Người trong phòng thí nghiệm đều sửng sốt, đồng loạt nghiêng đầu nhìn Quý Hữu.

Dường như không hiểu tại sao Quý Hữu lại đột nhiên nhắc đến cái tên “Trình Sơ”, hơn nữa…

Đinh Nhất ngạc nhiên: “Trình Sơ? Là hậu bối nổi tiếng ở Quang Hoa á? Chẳng lẽ là hậu bối đẹp trai mà anh nói đang cùng trực với anh ở Tân Thái Dương à?”

Quý Hữu gật đầu: “Đúng đó, chính là cậu ấy. Trình Sơ vừa gửi tin nhắn WeChat hỏi có phải Thời Thần là đàn em của anh không, còn hỏi anh có thể cho cậu ấy phương thức liên lạc của Thời Thần không.”

…..

Phòng thí nghiệm im lặng.

Ngay cả Thời Thần là người trong cuộc cũng ngẩn ra.

Diêu Tử Ninh từ từ quay đầu lại nhìn về phía Thời Thần, khuôn mặt vốn không thể tin được vừa rồi giờ lại thêm bình phương của không thể tin được.

Cô nàng há miệng thở d*c muốn nói chuyện nhưng lại như không biết phải nói gì, lặng lẽ nuốt trở lại, sau đó vô cùng chậm rãi giơ lên cho Thời Thần một ngón tay cái.

Đàn em của cô thực là trâu bò.

Một nhân vật truyền kỳ Hứa Lâm Thanh thôi còn chưa đủ, cùng trực ban với Trình Sơ thôi mà Trình Sơ người ta đã chủ động hỏi thông tin liên lạc của Thời Thần rồi.

…Một kẻ phàm tục như cô còn có thể nói gì khác ngoài việc bày tỏ lòng ngưỡng mộ vô hạn đây huhuhu.

Khác với sự khiếp sợ của mọi người trong phòng thí nghiệm, trong lòng Thời Thần chỉ thấy buồn cười.

Rốt cuộc là Trình Sơ không yên tâm về mình nhiều đến mức nào đây?

Ngày hôm đó cô đã nói đến mức đấy rồi, thế mà Trình Sơ còn đặc biệt chạy đến hỏi Quý Hữu xác minh xem cô có phải là đàn em của đàn anh Quý thật không?

Thế nào, hay là cảm thấy ngày đó cô không phải đi trực thay đàn anh Quý mà là muốn đến gặp Trình Sơ sao?

Trong lòng cô chầm chậm dâng lên một cảm giác bất lực không nói ra được và tức giận khó tả.

Thấy Thời Thần cúi đầu im lặng, Quý Hữu dừng lại, thận trọng hỏi: “Đàn em? Em thấy thế nào?”

Thời Thần ngẩng đầu cười với Quý Hữu: “Không cần đâu đàn anh, thông tin liên lạc của em không tiện cho cậu ta.”

“…..”

Phòng thí nghiệm càng yên tĩnh hơn.

Diêu Tử Ninh nhìn ngón tay cái phải đang giơ lên ​​của mình, nghẹn ngào, từ từ đưa ngón tay cái trái hướng về phía Thời Thần.

Tựa cô nàng chợt nhớ ra điều gì đó, có chút kì lạ hỏi Thời Thần: “Đàn em này, cái người mà em nói cùng trực với em, rất đẹp trai mà đã có bạn gái rồi, là Trình Sơ phải không?”

Thời Thần gật đầu.

Diêu Tử Ninh hạ tay xuống, trên mặt khó hiểu hỏi: “Không đúng? Sao chị lại nhớ là Trình Sơ làm gì có bạn gái?”

Vừa nói, Diêu Tử Ninh vừa nhìn những người khác trong phòng thí nghiệm chứng thực.

Trình Dục gật đầu: “Đúng đó, hình như tớ cũng nhớ như vậy. Nhưng mà nói tới, trước đó tớ tưởng cô em khoa Lịch sử là bạn gái cậu ấy, dù sao cũng thường xuyên thấy em gái đó cùng đi ăn rồi tự học với cậu ấy mà, kết quả có lần trên bbs đàm đạo chuyện này, Trình Sơ lại đích thân ra trận trả lời là em gái đó không phải là bạn gái của cậu ấy, cậu ấy đang độc thân.”

Thời Thần hoàn toàn sững sờ.

…Nhiễm Đinh học khoa Lịch sử.

Chia tay rồi?

Chẳng qua không biết tại sao, Thời Thần nhất thời cảm thấy nhàm chán.

Thậm chí không có h@m muốn đi kiểm chứng.

Cho dù Trình Sơ và Nhiễm Đinh đã xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, thì bây giờ cũng không liên quan gì đến cô nữa rồi.

Bây giờ cô…

Chỉ muốn sống thật hạnh phúc.

Càng không muốn lặp lại những sai lầm của quá khứ.

Thời Thần thở dài, xoay người tiếp tục viết mở đầu đề mục báo cáo.

WeChat của cô lóe sáng, mở tin nhắn xem hóa ra là Dư Hưng.

Vui vẻ mà về: Chị gái nhỏ ~ ]

Thời Thần hơi buồn cười.

Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Gọi tớ là Thời Thần được rồi. ]

Vui vẻ mà về: Thời Thần ~ tớ bảo cậu nà, tớ nghe Lâm Thanh nói cậu vay 100 tệ của cậu ta, mà cậu ta còn để cậu trả lại gấp đôi! Quá là vô đạo đức! Hơn nữa cậu ta rõ ràng có một đống tiền lẻ, nếu hôm đó cậu ta cho cậu mượn 100 chắc cậu đi tàu điện ngầm cũng khó đúng không? Tớ muốn khiển trách cậu ta thay cậu! ]

Thời Thần bất ngờ.

Không đúng, cô nhớ khi cô mượn tiền Từ Lâm Thanh, Từ Lâm Thanh bảo là cậu ấy không có tiền lẻ mà.

Sau khi nghe Thời Thần nói, Dư Hưng nhanh chóng đáp lại.

Vui vẻ mà về: Làm sao có thể! Tớ là bạn cùng phòng với Lâm Thanh bốn năm nay, trong ví cậu ta luôn có tiền lẻ dự phòng! Trăm phần trăm là cố ý cho cậu mượn 100 tệ rồi! ]

Tác giả có điều muốn nói:

Chết cười vì “bình luận dài” trong khu bình luận mất thôi, hóa ra có nhiều bảo bối không biết định nghĩa của bình luận dài là như nào à ~

Bình luận có hơn 1k từ đã được tính là bình luận dài rồi, vào app thấy “bình luận dài” như vậy trong khu bình luận, vô cùng! quý! trọng!

Không bắt buộc đâu, nhưng vẫn đợi mọi người trước khi kết thúc hè hè hè.

Cảm ơn bé đã tưới dịch dinh dưỡng ~

mua! Tưới khổ cực rồi!

20 bình luận đầu tiên hôm nay sẽ gửi bao lì xì, ngày mai gặp ~

Editor: Tên WeChat của Dư Hưng nguyên văn là (余兴而归/dư hưng nhi quy), 余兴 đại khái là niềm vui còn đọng lại, sự quan tâm chưa biến mất hoàn toàn.

Bình luận

Truyện đang đọc