KHI GIÓ NỔI LÊN


Hôm sau, chạng vạng tối.
Mộ Cận Bùi vừa kết thúc công việc, khép lại tập tài liệu, anh nhờ Trữ Chinh lấy ra những bức tranh mà anh đã mượn của Quý Tinh Dao.
Trữ Chinh mở giá sách và hỏi ý kiến ông chủ: "Những tranh này nên đưa cô Bùi ước định giá hay là tìm một chuyên gia đánh giá ạ?"
Mộ Cận Bùi vốn muốn rút điếu thuốc, thấy Trữ Chinh đã đem thùng tranh lấy ra, anh lại đem điếu thuốc nhét vào hộp, nói ra: "Không cần định giá."
Trữ Chinh không tiếp tục nhiều chuyện, hắn vốn hiểu ý sai.

Mộ Cận Bùi đem những bức tranh này về không phải để ước định giá và lấy cái này để đàm phán với Quý Tinh Dao mà để cho chính mình thưởng thức.

Trữ Chinh thu dọn bàn, trước tiên cẩn thận từng li từng tí trải rộng ba bức tranh ra mặt bàn.
Bận bịu cả ngày, Mộ Cận Bùi lúc này mới rảnh hỏi Trữ Chinh về buổi đấu giá từ thiện tối qua: "Mua được cái gì?"
Trữ Chinh: "Một bộ trang sức, hai chiếc bình hoa, tất cả đều đưa cho cô Bùi"
Mộ Cận Bùi gật đầu.
Trữ Chinh nhìn Mộ Cận Bùi, lời nói đến bên miệng lại ngập ngừng, không biết phải diễn đạt như thế nào cho phù hợp.
Tại buổi đấu giá hôm qua, hắn gặp Hứa Duệ, cô ấy từng là thư kí tổng giám đốc của văn phòng M.K, cũng là người phụ nữ duy nhất trong nhóm làm việc của họ, cô ấy có nhiều năng lực, gia thế lại còn hiển hách.
Những năm qua cô gái có thể để cho sếp bỏ qua lạnh lùng mà chân thành đối đãi cũng chỉ có mỗi Hứa Duệ.

Không chỉ là hắn, trong đoàn đội tất cả mọi người đều cảm thấy sếp đối với Hứa Duệ rất khác, đương nhiên Hứa Duệ cũng có tình cảm với sếp.
Nhưng sếp không có ý định nói chuyện yêu đương, tình cảm của Hứa Duệ không được đáp lại, sếp cũng không hứa hẹn, cô ấy không nhìn thấy hi vọng cuối cùng rời khỏi M.K, không liên lạc với sếp nữa.
Sau đó cô ấy về nước, nhanh chóng đính hôn.

Không ngờ rằng vị hôn phu của Hứa Duệ lại là con trai của chủ tịch Tề, Tề Sâm.
"Mộ tổng."
Trữ Chinh có chút do dự: "Có một chuyện không biết tôi nên nói hay không?"
Mộ Cận Bùi đang nhìn bức tranh, sau một lúc lâu ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trữ Chinh: "Cậu bao giờ trở nên phun ra rồi nuốt vào như vậy?"
Giọng nói của Trữ Chinh trở nên trầm hơn: "Hôm qua tại tiệc rượu tôi gặp phải Hứa Duệ."
Mộ Cận Bùi nói một tiếng, "Ừm." Sau đó nhìn vào bức tranh.
Trữ Chinh đã đi theo ông chủ gần mười năm, lúc này hắn cũng không thể hiểu được cảm xúc ẩn chứa trong tiếng "Ừm" này.

Hắn không dám nói những lời tiếp theo.
Trữ Chinh là người ngoài nghề, xem không hiểu tranh cũng không cách nào phân tích, một bức họa mà thôi, Mộ Cận Bùi bỏ ra một tiếng rưỡi cũng chưa thưởng thức xong.

Mộ Cận Bùi dành hết tâm trí để ngắm bức tranh, Trữ Chinh đứng ở bên cạnh chờ đợi.
Sắc trời đã tối.
Trữ Chinh cất hai bức tranh còn lại đi, buổi tối ông chủ đồng ý với cô Bùi sẽ về nhà ăn cơm, hiện tại thời gian đã không còn sớm, không có thời gian thưởng thức hai bức tranh này.

Đoán chừng ý nghĩa bên trong bức tranh kia ông chủ cũng thưởng thức không hết.
Mộ Cận Bùi ngẩng đầu, "Mấy giờ rồi?"
Trữ Chinh: "Bảy giờ rưỡi ạ."
Mộ Cận Bùi bảo Trữ Chinh thu lại bức tranh cuối cùng này, "Đặt nó bên ngoài, cuối tuần tôi ngắm tiếp."
Lại căn dặn lát nữa đến trước phòng trưng bày đón mẹ Bùi Ngọc cùng nhau về nhà.
Giao thông ở Bắc Kinh dường như chưa bao giờ hết tắc nghẽn.

Mộ Cận Bùi nhìn ra bên ngoài một lúc, xe nối tiếp xe, không có gì đẹp mắt, anh dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Về nước đã một tuần, mỗi đêm đều mất ngủ, phải thức đến hừng đông mới có thể chợp mắt được vài tiếng, cơn đau đầu lại càng trở nên tồi tệ hơn.

Giăng bẫy với Quý Thường Thịnh, ít nhất phải mất hai năm mới có thể thu lưới.
Đừng đến lúc đó thế cục còn chưa thu lưới, lại làm cho chính mình gục ngã.
Mộ Cận Bùi từ đầu đến cuối không nghĩ thông suốt một việc, anh cùng Quý Tinh Dao ở một chỗ đầu lại không đau.

Bữa cơm tối hôm qua đáng lẽ đã sớm kết thúc, kết quả ăn hơn hai giờ.

Sau đó, anh bảo tài xế dạo một vòng thành phố Bắc Kinh, rạng sáng mới đưa cô trở về.
Cũng có thể là trùng hợp, chỉ là lúc ấy trùng hợp đầu không đau, lại vừa lúc ở cùng với cô nên anh mới nghĩ rằng ở bên cô sẽ không đau đầu.

Chỉ có giải thích như vậy mới hợp lý.
Trước cửa chính của Phòng trưng bày nghệ thuật M.K đậu một chiếc xe thương vụ, tài xế phải tấp vào lề, Mộ Cận Bùi và Trữ Chinh cùng nhau đi xuống, sau đó liền thấy Hứa Duệ từ đại sảnh của phòng trưng bày đi ra.
Hứa Duệ và Trữ Chinh đều khẽ giật mình, cũng chỉ có vẻ Mộ Cận Bùi là trước sau như một.
Hứa Duệ không khỏi dừng lại bước, khoảng cách vài mét, ánh sáng ở cửa đủ để nhìn rõ vẻ mặt của người đối diện, người đàn ông Mộ Cận Bùi này vẫn bình tĩnh như không có chút rung động nào.

Quá khó để nắm bắt cảm xúc từ khuôn mặt anh.

Cô nghĩ, đã hai năm ba tháng cô không gặp anh rồi.

Mộ Cận Bùi đi tới.
"Sao cô lại ở đây?"
"Đã lâu không gặp."
Hai người gần như đồng thời nói ra.
Hứa Duệ trở lời anh: "Đến đưa vật đấu giá cho cô Bùi, vật đấu giá của buổi đấu giá tối qua."
Sau đó cô nhìn Trữ Chinh khẽ gật đầu, "Đã lâu không gặp."
Tối hôm qua cô cũng nhìn thấy Trữ Chinh nhưng không đi chào hỏi.
Không cần thiết.
Mộ Cận Bùi: "Tại sao là cô đưa vật đấu giá?" Anh không biết cô hiện đang làm công việc gì.
Không đợi Hứa Duệ trả lời, anh lại nói: "Đi vào uống chén trà đi."
Hai người đi tới phòng khách, Trữ Chinh sai người pha trà, hắn đóng cửa lại rời đi.
Hứa Duệ vẫn không quên trả lời câu hỏi trước đó của Mộ Cận Bùi, "Cô Bùi là khách quý của bố chồng tôi, bố chồng tôi nhờ tôi đích thân giao vật đất giá cho cô Bùi."
Cô lại giải thích: "Bố chồng tôi là chủ tịch tập đoàn Thụy Sâm."
Năm trước cô đã đính hôn, Mộ Cận Bùi có nghe nói qua.
"Thế nào?" Anh quan tâm hỏi một câu.
Hứa Duệ dừng một chút mới nói: "Không tốt không xấu."
Vị hôn phu của cô, Tề Sâm, là một tên cặn bã, nhưng nhà chồng rất tốt với cô, người lớn hai bên chung đụng cũng rất hòa thuận.

Cô cùng Tề Sâm là bạn thanh mai trúc mã, cho dù Tề Sâm có phá phách tới đâu cũng không thoát khỏi bàn tay cô.

Tề Sâm suốt ngày chỉ nghĩ đến đua xe, hắn cũng không hỏi tập đoàn bất cứ chuyện gì, đối với kinh doanh cũng không nửa điểm hứng thú.

Chủ tịch Tề đã sớm từ bỏ việc dạy dỗ Tề Sâm, tập trung tinh thần bồi dưỡng cô.
Hôm nay chủ tịch Tề nhờ cô đem vật đấu giá cho cô Bùi thực tế là để cô liên lạc với các tiền bối trong giới kinh doanh và rèn luyện bản thân, cô không ngờ lại gặp phải Mộ Cận Bùi.
Hứa Duệ không muốn nói chuyện về mình, cũng không có gì để nói.

Cô nhìn về phía Mộ Cận Bùi, "Nghe nói anh cùng với Quý Tinh Dao ở bên nhau, có đúng không?"
Mộ Cận Bùi cũng không ngạc nhiên khi cô ấy biết rõ như vậy, ngày đó anh mượn Quý Tinh Dao từ chối cô gái kia, cô ta cùng Hứa Duệ có cùng một vòng bạn bè.
Tiếng gõ cửa vang lên, nhân viên đưa hai tách trà tới.
Cuộc trò chuyện tạm thời gián đoạn.

Cửa lần nữa khép lại.
Hứa Duệ không có tâm tư uống trà, nhìn chằm chằm Mộ Cận Bùi, dĩ nhiên Mộ Cận Bùi cũng không tính trả lời câu hỏi kia của cô.

Làm việc dưới trướng của anh năm năm, cô hiểu tính anh hơn ai hết, anh không muốn trả lời không ai có thể ép anh, giống như bây giờ vậy.


Không khí xung quanh dần dần đông cứng lại.

Mộ Cận Bùi lúc này mới lên tiếng, thanh âm nhạt nhẽo: "Tôi không ở bên cô ấy."
Rất hiếm khi thấy anh giải thích, điều này nằm ngoài dự kiến của Hứa Duệ.

Nhưng bây giờ không ở bên nhau không có nghĩa là sau này không ở bên nhau, điều cô quan tâm là: "Anh không phải muốn trả thù Quý Thường Thịnh và tập đoàn Quý thị sao? Tại sao lại đem Quý Tinh Dao cũng cho liên lụy vào rồi?"
Mộ Cận Bùi cầm tách trà, dùng sức vuốt ve mép tách trà.
Mấy năm trước, vào ngày giỗ của mẹ ruột, anh uống thêm vài ly rượu sau đó kể cho Hứa Duệ nghe một chút về thân thế của mình, bao gồm cả như ân oán với Quý gia.

Hứa Duệ là một trong số ít người biết kế hoạch của anh dành cho Quý Thường Thịnh.
Hứa Duệ truy vấn: "Anh thật sự muốn đem Quý Tinh Dao dính dáng vào?"
Mộ Cận Bùi vẫn không đáp lại, ngước mắt cùng với cô đối mặt, ánh mắt của anh không có độ ấm.
Ánh đèn phòng khách chiếu vào khuôn mặt nghiêng của anh, ngũ quan sắc bén một nửa ở ngoài sáng một nửa ở trong tối, bóng mũi giống vực thẳm sâu vạn trượng, không lối thoát.
Hứa Duệ nhìn thôi cũng thấy sợ hãi, cô thận trọng nói: "Quý Tinh Dao là một cô gái có linh tính lại tài năng, độ tuổi đôi mươi đẹp đẽ vừa mới bắt đầu, anh thật tàn nhẫn..."
Cô không biết phải diễn đạt làm sao.
Anh và mẹ đã xảy ra chuyện gì cô cũng đau lòng như anh, hiểu rõ những năm qua anh đã gánh vác quá nhiều, nhưng...
Trong lòng cô hít thật sâu một hơi..
Mộ Cận Bùi rốt cục mở miệng: "Cô biết Quý Tinh Dao?"
Hứa Duệ thành thật trả lời: "Tôi cũng tham gia buổi đấu giá mùa thu, ngồi ở hàng ghế sau Quý Tinh Dao."
Tiệc tối cô không đi, nghe nói Mộ Cận Bùi là khách quý đến muộn, cô liền né tránh.
Cô nhìn vào đôi mắt sâu không đáy của anh: "Anh...!thực sự định lợi dụng Quý Tinh Dao để đả kích tập đoàn Quý thị?"
Mộ Cận Bùi trầm giọng nói: "Tôi đối phó với tập đoàn Quý thị còn cần lợi dụng một người phụ nữ sao?"
Hứa Duệ biết mình lỡ lời: "Xin lỗi, tôi dùng sai từ."
Cô tin lời anh, khinh thường việc lợi dụng một người phụ nữ để đạt được mục đích thương nghiệp.
Anh tiếp cận Quý Tinh Dao không phải lợi dụng, anh chỉ đơn thuần trả thù Quý Thường Thịnh, đem những nỗi đau tinh thần mà mẹ ruột anh đã trải qua trả lại hết cho Quý Thường Thịnh.
Cô không hi vọng Mộ Cận Bùi nhất thời xúc động, khuyên anh: "Quý Thường Thịnh là tên đàn ông cặn bã, có chết vạn lần đều không đủ tiếc, tập đoàn Quý thị phá sản cũng là ông ta đáng đời.

Nhưng đó không phải lỗi của Quý Tinh Dao, khi đó Quý Thường Thịnh còn không biết mẹ của Quý Tinh Dao, cô ấy còn chưa ra đời.

Chờ ngày anh báo thù, Quý Tinh Dao sau khi biết được sự thật sẽ sống không bằng chết, anh sẽ hoàn toàn hủy đi một họa sĩ."
Mộ Cận Bùi lần nữa trầm mặc, Hứa Duệ cũng không biết Quý Thường Thịnh cùng cha ruột của anh có ân oán gì, anh chỉ nói với Hứa Duệ về thân thế của anh và những gì xảy ra với mẹ ruột của anh.
Ân oán với nhà họ Quý là miệng vết thương của anh, vết thương quá sâu, chứa đựng nỗi đau của mẹ ruột và một nhà mấy mạng người.

Từ khi biết sự thật, 20 năm qua vết thương này đã rỉ máu và chưa từng kết vảy.

Nỗi đau này trong mơ không thể quên được, đời này cũng sẽ không tốt hơn.
Anh nhìn tách trà trước mặt.
Trên miệng cốc có một lớp sương mỏng.

Hứa Duệ nói ra lời từ đáy lòng: "Sau này chắc chắn anh sẽ hối hận vì đã làm tổn thương cô ấy, vì cô ấy đã từng là anh, đều là đứa trẻ vô tội.

Tôi không hi vọng anh báo thù rồi nửa đời sau lại trôi qua trong hối hận, ban đầu là Quý Thường Thịnh..."
Mộ Cận Bùi ngắt lời cô: "Cô vừa nói cuộc sống của cô không tốt không xấu, có nghĩa là sao?"
Hứa Duệ bất lực nói: "Anh đừng nói sang chuyện khác được không?"
Mộ Cận Bùi đem chén trà đưa lên miệng, quá nóng, anh lại bỏ xuống, không uống.
Hứa Duệ thấy mình đã đi quá giới hạn và tất nhiên cô cũng không thể thay đổi được anh.

Không ai có thể khiến anh quên đi hận thù.


"Không làm phiền anh nữa, tôi về công ty bận việc đây." Cô khẽ khom người, cầm túi xách rời đi.
"Hứa Duệ." Mộ Cận Bùi nhìn bóng lưng cô kêu một tiếng.
Tay Hứa Duệ đã đặt trên nắm cửa, cô ngừng chân nhưng không xoay người.
Giọng nói của Mộ Cận Bùi rất nhẹ nhưng từng chữ mang theo sức mạnh tuyệt đối không cho phép ai chống lại: "Đi ra khỏi căn phòng này, những gì cô biết trước đây đều quên hết đi.

Tính kế Quý thị tôi sẽ không mảy may làm tổn hại đến tập đoàn Thụy Sâm, cô yên lặng làm người đứng xem, đừng thông cảm cho ai cũng đừng nhúng tay vào bất kỳ quyết định gì của tôi."
Hứa Duệ dùng sức cầm nắm cửa, cuối cùng một câu cũng không nói.
Cửa đóng lại, tiếng bước chân xa dần.
Mộ Cận Bùi một mình ngồi trong phòng hồi lâu.
Trà nguội lạnh.
Bùi Ngọc biết Hứa Duệ, Hứa Duệ ở M.K nhậm chức năm năm, là trợ thủ đắc lực của Mộ Cận Bùi, sau đó từ chức về nước, nói là phải thừa kế công việc kinh doanh gia đình.

Cấp dưới cũ gặp được cấp trên để hàn huyên chuyện cũ là chuyện bình thường.
Bùi Ngọc nhìn thời gian, đã gần một giờ trôi qua.
Bà đóng lại máy tính, gọi cho Trữ Chinh, "Cận Bùi với Hứa Duệ còn đang trò chuyện à? Cậu đi hỏi Cận Bùi xem có muốn tôi đặt bàn ăn không, buổi tối mời Hứa Duệ ăn cơm."
Trữ Chinh: "Hứa Duệ đã sớm trở về." Hắn chỉ có thể nói dối: "Mộ tổng đang trả lời điện thoại trong phòng."
Bùi Ngọc nghe nói anh đang trả lời điện thoại, bà ra hiệu cho Trữ Chinh: "Kêu Cận Bùi trở về, lên xe rồi nghe."
Trữ Chinh đành phải đi gõ cửa, gõ ba tiếng bên trong mới trả lời.
Mộ Cận Bùi đúng là đang nghe điện thoại nhưng không liên quan đến công việc.

"Ngày mai cuối tuần tôi nghỉ, em mấy giờ đến phòng tranh?"
Nghe được hai chữ phòng tranh, Trữ Chinh không cần đoán cũng biết ông chủ muốn đi tìm Quý Tinh Dao.
Chẳng biết tại sao hắn lại nghĩ đến câu Một ngày không gặp tựa ba thu, có thể ông chủ nổi danh máu lạnh vô tình, đối với Hứa Duệ cũng có thể cắt đứt quan hệ, huống hồ là Quý Tinh Dao mới chỉ quen biết mấy ngày.

Cho dù nghĩ như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy bất an, ông chủ mỗi ngày đúng giờ đến phòng tranh, mặc kệ là xuất phát từ tính toán gì cũng là quá ân cần.
Mộ Cận Bùi kết thúc cuộc gọi, nhìn Trữ Chinh, "Đến Bắc Kinh hơn một tuần, lệch múi giờ còn không đảo lại à?"
Trữ Chinh: "..."
Đây là nhắc nhở hắn, hắn lơ đễnh và mất tập trung.
Mộ Cận Bùi phân phó: "Ngày mai cậu không cần đi theo tôi, đi cùng đối thủ cạnh tranh của Quý Thường Thịnh nhiều một chút."
Trữ Chinh xin chỉ thị: "Ngài có muốn đầu tư vào đối thủ của Quý thị không?"
Mộ Cận Bùi mặc áo khoác vào, "Chúng ta có thể hợp tác mấy trăm triệu một dự án."
Trữ Chinh trong lòng hiểu rõ.
Bùi Ngọc đã từ trên lầu đi xuống, ở đại sảnh chờ Mộ Cận Bùi.

"Một cuộc điện thoại mà lâu thế?"
Mộ Cận Bùi: "Nói chuyện với ba một lúc."
Trước khi gọi cho Quý Tinh Dao, thật sự anh đã nhận được cuộc gọi từ ba Mộ Ôn Hoài, ba hỏi tình hình gần đây của mẹ.
Ba còn nói qua một thời gian ngắn cũng muốn về nước thăm anh và mẹ.
Bùi Ngọc không trả lời, cắt ngang: "Đêm nay mẹ tự mình xuống bếp làm cơm cho con."
Mộ Cận Bùi muốn nói lại thôi, từ trước đến nay nguyện vọng lớn nhất của anh là mong cho ba mẹ được bình an cả về thể xác lẫn tinh thần.

Bùi Ngọc quan tâm nói: "Gần nhất cùng Tinh Dao thế nào? Hợp đồng đại diện bàn được chưa?"
Mộ Cận Bùi hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Mẹ, đêm nay vẫn là con làm cơm cho mẹ ăn đi."
Hai mẹ con đều bất lực mỉm cười.
Ai cũng có những điều không muốn người khác chạm đến.
- -
Đêm đã khuya, vầng trăng tròn lạnh lẽo treo trên bầu trời, ngôi sao gần trăng nhất cô đơn lại bắt mắt.
Quý Tinh Dao tắt đèn phòng ngủ, tựa ở bên cửa sổ nhìn cảnh đêm.
Cô sống ở tầng 40, tầng cao nhất của chung cư này, ba cô mua hết tầng này, bác Trương ở sát vách.

Cô thích những tầng cao, cho dù phòng vẽ hay nhà ở.
Trong nhà đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh đến mức thế giới này dường như chỉ có một mình cô.
Mộ Cận Bùi hẹn cô ngày mai đi phòng tranh, muốn vẽ bức bình hoa mà anh còn thiếu nợ cô.

Cô lại muốn hủy hẹn với mẹ, đồng ý với mẹ đến vũ đoàn xem buổi tập, mỗi ngày đồng ý mà lần nào cũng lỡ hẹn.

Quý Tinh Dao cầm điện thoại di động lên nhắn cho mẹ xin lỡ hẹn, dời lịch sang ngày mốt.


Doãn Hà chỉ trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc: 【(mỉm cười)】
Quý Tinh Diêu cũng cười, 【Mẹ, con không cố ý lẽ hẹn với mẹ, con thật sự có việc bận.】
Doãn Hà: 【 Mẹ hiểu (mỉm cười)】
Quý Tinh Dao cam đoan: 【Ngày kia nhất định con sẽ đến.】
"Anh nói đúng hay không? Nó là đứa nhỏ không đáng tin cậy nhất, em thật sự hi vọng nó có thể vui vẻ đi theo em đến vũ đoàn sao?" Quý Thường Thịnh thở dài.
Doãn Hà đem di động đặt ở trên tủ đầu giường, nhận lấy mặt nạ mới nói, "Em hiện tại chỉ lo nó sợ xã giao, ở nhà lâu không muốn gặp người."
Quý Thường Thịnh cũng lo giống vậy, ông còn lo con gái sau này còn bài xích chuyện hôn nhân, ngại kết hôn phiền phức.
Ông hỏi vợ: "Có chàng trai nào độ tuổi phù hợp với Tinh Dao xung quanh em không? Tìm một người nhân phẩm tốt lại đẹp trai sáng sủa giới thiệu cho nó làm quen kết bạn, nói không chừng từ từ có thể giúp nó vượt qua được tâm lý sợ xã giao thì sao?"
Doãn Hà nhất thời không nghĩ tới, "Anh không phải có nhiều bạn à?"
Quý Thường Thịnh: "Hôm nào anh hỏi lão Đường với lão Tề."
Điện thoại Doãn Hà lại rung, vẫn là Quý Tinh Dao: 【Mẹ, ngủ ngon, con yêu ba mẹ.】
Doãn Hà: 【Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.】
Quý Tinh Dao đã nằm trên giường nhưng không buồn ngủ.
Cô dứt khoát bật đèn, lấy giấy bút ra bắt đầu lên ý tưởng cho tác phẩm tiếp theo.

Ngoài cửa sổ, ngôi sao lẻ loi làm bạn với vầng trăng.
Thành phố dần yên tĩnh trở lại.
Ngày hôm sau, Quý Tinh Dao rời giường sớm hơn bình thường, dành không ít thời gian để trang điểm, đến dưới lầu phòng tranh đã gần 9 giờ.

Tối hôm qua cô cùng Mộ Cận Bùi hẹn 9 giờ rưỡi, ai ngờ hiện tại anh đã đứng chờ cô rồi.

Mộ Cận Bùi hôm nay mặc áo khoác đen, khắp người toát ra vẻ uy nghiêm mà điềm tĩnh, đứng ở đó quả là một cảnh tượng đẹp mắt, nó khiến cho những phụ nữ đến làm việc trong tòa nhà này phải quay ngắt từng bước.

Họ đều ghé tai nhau, xì xào bàn tán.
Có lẽ họ đang nói về anh.

Mộ Cận Bùi không để ý đến những người phụ nữ đi ngang qua anh, anh không chớp mắt nhìn về phía trước, Quý Tinh Dao hôm nay mặc váy dài phối với một chiếc áo gió màu caramel.

Dáng vẻ hôm nay không giống như ngày ấy cô mặc sơ mi trắng.

Cô luôn thay đổi, có thể gợi cảm, có thể lạnh lùng, trong sạch lại có thể ấm áp.
Quý Tinh Dao đến gần, trước khi cô nói xin lỗi vì đã đến muộn, Mộ Cận Bùi đã mở miệng trước: "Là tôi nhớ lầm thời gian, cứ tưởng là 8 giờ rưỡi."
Hai người cùng nhau bước vào tòa nhà.
Trong tay Mộ Cận Bùi còn cầm túi, Quý Tinh Dao liếc nhìn, không hỏi nhiều.
"Con dấu của tôi." Mộ Cận Bùi chủ động trả lời.
Quý Tinh Dao cười nhẹ, "Hôm nay may mắn thấy được hình dáng của nó."
Xem ra hôm nay anh định trong một ngày sẽ hoàn thành bức tranh tĩnh vật đó, cô chưa xem qua tác phẩm của anh, không biết anh ở trình độ nào.

Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, quá yên tĩnh.
Mộ Cận Bùi: "Em có suy nghĩ gì cho tác phẩm tiếp theo chưa?" Anh chủ động tìm chủ đề để nói.
Quý Tinh Dao gật đầu, "Gần đây tôi đang thử trang điểm, tìm một phiên bản khác của chính mình, đợi khi tôi có trạng thái tốt nhất thì bắt đầu vẽ."
Mộ Cận Bùi nghiêng người, nhìn vào mặt cô, Quý Tinh Dao bị anh nhìn, ánh mắt không biết đặt vào đâu, anh luôn thích nhìn vào mắt cô.

"Lần trang điểm này không giống mấy lần trước." Anh nói.
Quý Tinh Dao: "Hôm nay trang điểm tông caramel."
Mộ Cận Bùi không biết nhiều về trang điểm nên cũng không nói chi tiết, anh hỏi: "Vẫn vẽ chính mình à?"
Ánh mắt Quý Tinh Dao rơi xuống những phím số trong thang máy, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ngôn từ sắc bén: "Tôi cũng nghĩ đến việc vẽ người khác, đặc biết là bóng lưng của người ta, tôi luôn luôn nghĩ đến, mỏi mắt chờ mong nhưng người ta chê bai trình độ của tôi, không có cách khác đành phải tự làm mẫu vẽ chính mình."
Mộ Cận Bùi bị ám chỉ một phen, người khác trong miệng cô chính là anh, anh từ chối không làm mẫu cho cô đến bây giờ cô vẫn mang thù.

Con số nhảy đến 52, thang máy dừng lại, cửa từ từ mở ra.
Quý Tinh Dao đi ra ngoài trước, Mộ Cận Bùi nhìn bóng lưng vui vẻ của cô, đầu anh cũng không đau.

Vừa rồi dưới lầu nhìn thấy cô, cơn đau dịu đi không ít, lúc này hoàn toàn không đau nữa.

Lần này chỉ cần nhìn thấy cô thì có thể quên đi cơn đau đầu, lý do "trùng hợp" dường như cũng không giải thích được..


Bình luận

Truyện đang đọc