KHI HỌC BÁ XUYÊN THÀNH HÀO MÔN PHẾ SÀI

Qua cuộc thi thơ, Ôn Niệm Niệm một lần tỏa sáng, vốn là một cô nàng trong suốt không hề có cảm giác tồn tại trong học viện, lập tức hot lên, ngay cả viện trưởng cũng biết trong học viện có một học sinh báu vật như vậy, có thể học thuộc cả lịch sử văn học cổ đại Trung Quốc.

Ngay cả Kiều Gia Giai cũng được đi bảo vệ nghiên cứu rồi, tại sao trụ cột vững chắc như Ôn Niệm Niệm lại không được cử đi học nghiên cứu sinh tại trường.

Nhiều lãnh đạo đã tới hỏi giáo viên phụ đạo về chuyện này.

Vào thời điểm xét duyệt, giáo viên phụ đạo viên đã xin tư liệu để cử đi học nghiên cứu sinh, thành tích Ôn Niệm Niệm cũng không kém, thật ra không phân cao thấp với Kiều Gia Giai nhưng cô rất ít khi tham gia hoạt động trường học, điểm rèn luyện không bằng Kiều Gia Giai luôn tích cực tham gia hoạt động đoàn thể...

Vì vậy, lúc ấy học viện tổng hợp xem xét hai bạn học này, quyết định cử Kiều Gia Giai đi học.

Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, Ôn Niệm Niệm vẫn thấy rất may mắn, thật may là cô không được cử đi học nghiên cứu sinh tại trường.

Hai năm gần đây trường học mới mời được thạc sĩ, bất kể là học thuật nghiên cứu hay trình độ dạy học, cũng vô cùng bình thường, nếu cô muốn thi nghiên cứu sinh thì tuyệt đối sẽ không điền tên trường này.

Chủ nhật, Ôn Niệm Niệm rời khỏi trường học, đến một nhà sách cũ bên ngoài trường để đào sách.

Nghe Ngu Tiểu Ngọc nói, đừng xem thường nhà sách cũ này, bên trong cất giấu không ít “bảo tàng”, bọn họ lấy giá rất thấp, không ít học sinh xuất sắc từ trường học kế bên không biết mua được sách cũ và bút ký cũ từ đâu, phân loại đặt lên kệ để bán.

Rất nhiều bạn bên ngoài trường muốn thi nghiên cứu sinh vào đại học Diên Tân đều sẽ đến hiệu sách này đào sách hoặc đào bút ký, thậm chí nếu có vận khí tốt, còn có thể đào được giáo trình của một giáo sư nổi tiếng vân vân.

Tên hiệu sách tương đối văn nghệ, là “Thời gian”, hiệu sách chia thành khu sách mới và khu sách cũ, trên kệ đa phần là bán các bộ sách chuyên ngành của tất cả các khoa trong đại học, rất ít bán các loại sách phổ biến trên thị trường.

Vì thế không ít học sinh thậm chí cả giáo viên, rảnh rỗi cũng sẽ tới dạo hiệu sách này một chút.

Là một học sinh khoa văn tiêu chuẩn, Ngu Tiểu Ngọc thẳng tiến vào khu văn học hiện đại, còn Ôn Niệm Niệm theo bảng hướng dẫn chia khu ở đại sảnh thư viện ở lầu một mà lên lầu hai, đi tới khu toán học cấp cao của thư viện.

Giá sách chung quanh rất cao, sách nằm trên tầng cao nhất cần phải bắt thang lên mới có thể lấy được, một luồng ánh dương rọi chếch vào cửa sổ mái nhà, có những hại bụi nhàn nhạt đang khiêu vũ bay múa trong vầng sáng.

Giá sách gỗ lim cao vút, mùi vị trang sách cũ kỹ, nơi nơi khiến người ta có cảm giác cổ kính và trang nghiêm.

Đi tới nơi này, Ôn Niệm Niệm mới cảm thấy dòng máu nóng sôi trào.

Nơi đây mới là thế giới cô quen thuộc, thế giới cô am hiểu, thế giới cô tha thiết...

Ôn Niệm Niệm mở một quyển toán học bậc cao ra, tiện tay lật một trang, lấy bút và giấy nháp ra bắt đầu giải toán.

Cô đọc đề vài lần, bút cứ đặt trên giấy nháp tạo thành một cái chấm đen... Rất nhanh, tay cầm bút bắt đầu run rẩy.

Rất khó, rất khó để giải ra.

Những công thức định lý đã từng trong trí nhớ, giờ đây tựa như đã bị hút hết khỏi não cô, một chút cũng không nghĩ ra!

Ôn Niệm Niệm tuyệt vọng để sách xuống.

Hiện giờ trong đầu cô toàn Đường thi Tống từ, những chỗ cô từng quen thuộc, những ngày có định lý toán học làm bạn đã hoàn toàn xa cách cô.

Ôn Niệm Niệm ôm sách toán, ngồi xổm xuống đất, cảm thấy như cô bé con bị bỏ rơi, không tìm được nhà.

Mắt của cô hơi cay cay, đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt, lại giở sách ra, bắt đầu nghiêm túc học lại từ căn bản.

Những kho đề của sách dạy phụ đạo này thông thường đều sẽ ứng dụng công thức định lý giải đề, cũng giảng giải rất cặn kẽ.

Ôn Niệm Niệm tốn hai tiếng, nghiêm túc bắt đầu học từ gốc.

Cô không nhớ rõ đã bao nhiêu năm chưa từng cố gắng học kiến thức căn bản như thế này rồi. Những kiến thức này trước đây nhớ kỹ trong lòng, tùy thời có thể lấy ra sử dụng, hiện tại trở nên vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Cô lại nghiêm túc học những định lý căn bản này một lần nữa, sau đó thay định lý vào để giải đề, dễ dàng hơn rất nhiều.

Tốn 20" làm xong một đề bài toán cấp cao, Ôn Niệm Niệm mở tìm đáp án, biết mình làm chính xác, cuối cùng trong lòng mới thả lỏng.

Ít nhất năng lực học tập của cô còn chưa biến mất, độ nhạy cảm với toán học cũng chưa biến mất, chỉ là hơi mới lạ chút mà thôi.

Nếu là một học sinh chỉ chuyên văn, giở quyển sách toán học bậc cao ra sẽ không thể nào học và làm ngay trong thời gian ngắn như vậy.

Vì vậy, đây thật sự không chỉ là một giấc mơ.

Ôn Niệm Niệm lau sạch nước mắt nơi khóe mắt, quyết định sẽ bắt đầu lại từ đầu, chỉ cần năng lực học tập của cô vẫn còn đấy, cô có lòng tin, có thể thi đậu nghiên cứu sinh ngành khoa học và kỹ thuật của đại học Diên Tân.

Cô đứng lên, quẩn quanh giá sách, chọn lựa kỹ càng, chọn vài quyển tài liệu phụ đạo toán lý và tài liệu bút ký.

Có hướng dẫn mang tính căn bản, cũng có bộ đề mang tính nâng cao...

Tóm lại, đọc nhiều luyện nhiều, chắc chắn cô vẫn có thể tìm lại được cảm giác.

Có quyển sách đặt trên tầng cao, Ôn Niệm Niệm tìm kiếm hai bên, không thấy thang đâu. Cô nhón chân lên, dùng đầu ngón tay với lấy quyển sách kia.

Còn một chút xíu nữa, sắp lấy được...

Lúc đầu ngón tay cô đụng phải quyển sách kia, sách chợt bị người khác rút ra.

Ôn Niệm Niệm quay đầu lại, lễ phép nói: “Ngại quá, quyển sách này là tôi thấy trước...”

Thế nhưng còn chưa dứt lời, cô đã nghênh đón đôi mắt màu nâu nhạt vừa quen thuộc lại có chút xa lạ kia.

Đi xuống, là sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng hơi mím, cằm nhọn góc cạnh rõ ràng, từ phần cổ đi xuống tiếp, là áo sơ mi sáng màu xanh nhạt, trên cổ có một nốt ruồi nhỏ, trông vô cùng quyến rũ.

Lúc lên máy bay, Ôn Niệm Niệm từng nghĩ, nếu như gặp lại cậu ấy, câu nói đầu tiên cô sẽ nói gì.

Đã lâu không gặp?

Cậu sống có ổn không?

Hay là... tớ thật sự rất nhớ cậu, Giang Dữ.

...

Trong tuyến thời gian của cô, chẳng qua cô cũng chỉ mới chia tay cậu ấy một tuần mà thôi.

Một tuần, cậu ấy đã từ học sinh trung học cao gầy biến thành một người đàn ông dong dỏng cao, anh tuấn và chín chắn.

Giang Dữ lật lật quyển sách này, quyết định muốn mua nó, xoay người bỏ đi.

Ôn Niệm Niệm vội vàng kéo tay áo cậu ta: “... Bạn gì ơi, nè, chờ đã, đây là tôi thấy trước mà!”

Bấy giờ Giang Dữ mới ngẩng mắt lên, thản nhiên lướt nhìn cô.

Bị đôi mắt xinh đẹp kia nhìn mình, sau lưng Ôn Niệm Niệm nổi da gà từng đợt.

Cho nên tại sao người ta nói trong ánh mắt của trai đẹp có ánh sao, đâu chỉ có sao, quả thật còn có cả độc đấy!

Cô nghĩ thầm, Quý Trì không nhớ rõ cô, Giang Dữ chắc chắn cũng không nhớ rõ, dứt khoát không biết xấu hổ, đưa tay giật sách từ tay anh.

Giang Dữ bỗng nhiên giơ cao tay lên, đủ cho cô không với tới, khóe mắt hơi nhướng lên, nói: “Muốn cướp?”

“Không phải, sách này... vốn là tôi nhìn thấy trước!”

“Vậy tại sao nó ở trên tay tôi?”

“Chứ không phải cậu...”

Ôn Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn anh, vóc dáng người này... lại cao thêm vài cm rồi.

Cô hiểu rất rõ tính tình Giang Dữ, người này thích mềm không thích cứng, nếu cứng rắn giành lấy, không chừng dù anh không cần cũng sẽ không tặng cho cô.

“Bạn à, quyển sách này... có thể nhường cho tôi không.”

Cô chắp tay trước ngực, đầy thành ý nhìn anh cầu khẩn: “Làm ơn làm ơn, tớ thật sự cần quyển sách này lắm.”

Giang Dữ nhíu mày, nói: “Ôn Niệm Niệm, cậu lại đang giở trò quỷ gì thế?”

“Hở!??”

Ôn Niệm Niệm kinh sợ: “Cậu biết tớ hả?”

Giang Dữ đảo đôi mắt cực đẹp tỏ ý xem thường, đưa tay phủ lên đầu cô, ra sức lắc lắc: “Cậu lại đang giả ngây giả ngô với tớ à.”

“Không phải... sao cậu biết tớ, trước kia chúng ta...”

Lời còn chưa dứt, cô nghĩ tới, nhà họ Giang và nhà họ Ôn là thế giao, Giang Dữ đương nhiên quen biết cô.

Chẳng qua... quan hệ giữa hai người họ chắc chắn không thân thiết như họ của vài tuần trước đây.

Nếu biết, vậy thì dễ xử.

Ôn Niệm Niệm lập tức ôm lấy khuỷu tay anh, nhón chân lên muốn giật sách trong tay anh: “Quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác, sách này, tớ thấy trước!”

“Tôi đếm tới ba, nếu cậu không buông ra...” Giang Dữ bình tĩnh uy hiếp: “Có tin tôi bắt cậu lộn nhào tại chỗ không.”

Ôn Niệm Niệm vội vàng buông tay, tiếp đó lùi về sau, phòng bị nhìn anh.

Lộn nhào tại chỗ là cái quỷ gì?

Anh tự tay sửa lại cổ áo và kiểu tóc bị cô làm rối loạn.

Bất cứ lúc nào, Giang Dữ đều muốn giữ gìn sự sạch sẽ và gọn gàng tuyệt đối.

Ôn Niệm Niệm bất đắc dĩ bĩu môi, biết ăn vạ cũng vô dụng, quan hệ giữa cô và Giang Dữ thật sự không tốt mấy.

“Thôi, tôi không cần nữa.”

Cùng lắm thì lên mạng mua quyển khác.

Ôn Niệm Niệm nói xong, xoay người đi tới khu văn học.

Giang Dữ nhìn bóng lưng của cô, chạm vào lồng ngực của mình, trái tim... bang bang bang, đã mã hóa siêu tốc 80 chữ rồi.

Làm sao anh lại có thể, trái tim cuồng loạn vì Ôn Niệm Niệm chứ!

Giang Dữ cúi đầu nhìn quyển sách trong tay, tên sách “Hiện thực ẩn giấu”, là một quyển sách khoa học giải thích lý luận về vũ trụ không gian song song.

Không biết tại sao, Giang Dữ không khỏi cảm thấy hốc mắt hơi nóng.

Hối hận, ảo não, trái tim tê buốt... những cảm xúc vô danh này toàn bộ tích tụ vào tim anh, cực kỳ khó chịu.

Móa, không phải chỉ là một quyển sách thôi sao!

Mấy phút sau, trước quầy thu tiền, quyển sách “Hiện thực ẩn giấu” này được ném vào giỏ hàng của Ôn Niệm Niệm.

Cô kinh ngạc quay lại, thấy được gương mặt anh tuấn của Giang Dữ.

“Lấy đi.” Anh không mở mắt, có vài phần khó chịu.

“Cậu không cần?”

“Ừ.”

“Vậy cảm ơn anh Giang Dữ nha.”

Cô cười tươi, đôi mắt trong veo sáng ngời như sao, khóe môi lại có má lúm đồng tiền đáng yêu.

Trái tim Giang Dữ lại đập nhanh điên cuồng.

Ôn Niệm Niệm tính tiền mua sách, Giang Dữ lấy thẻ mua sách của anh ra, giúp cô cà thẻ.

“Tổng cộng 235, số còn dư lại trong thẻ của anh là 2456.” Nhân viên trả thẻ lại cho Giang Dữ, đồng thời bỏ sách vào túi đưa cho Ôn Niệm Niệm: “Hoan nghênh lần sau lại ghé.”

Ôn Niệm Niệm khó hiểu nhìn Giang Dữ, thành tâm thành ý hỏi: “Tôi với cậu... rất thân sao?”

“Không thân.”

Giang Dữ rõ ràng cảm thấy hôm nay mình có thể đã uống lộn thuốc.

Trước hiệu sách, một nữ sinh chân dài hơi gầy đang chờ Giang Dữ: “Sư huynh, thầy Từ nói tối nay mời chúng ta ăn cơm, bàn về chuyện bảo vệ nghiên cứu và chọn giáo viên hướng dẫn.”

“Ừ.”

Giang Dữ khôi phục vẻ mặt gắn mác lạnh lùng như thường ngày, cùng nữ sinh chân dài đi về phía cổng bắc của đại học Diên Tân.

“A, đúng rồi.” Giang Dữ quay đầu lại nhìn Ôn Niệm Niệm: “Quyển sách kia, xem xong rồi nhớ trả tôi.”

Ôn Niệm Niệm bĩu môi, khó trách tốt bụng trả tiền mua sách cho cô như vậy, hóa ra chỉ cho cô mượn thôi à.

Cô gái chân dài cũng theo ánh mắt Giang Dữ nhìn Ôn Niệm Niệm.

Lúc đứng ở cửa, cô ta thấy Giang Dữ giúp cô nữ sinh này cà thẻ mua sách, trong lòng còn mơ hồ có chút không thoải mái, là sư muội... cho tới bây giờ cô ta chưa từng được hưởng thụ loại đãi ngộ thế này.

Thế nhưng, tầm mắt cô ta rơi vào cái cặp trong tay Ôn Niệm Niệm, trên cặp có in “Học viện sư phạm Diên Tân”.

Trong ánh mắt cô gái lộ ra sự khinh miệt rõ mồn một.

Bình luận

Truyện đang đọc