KHI LƯỚT QUA NHAU (THỜI SÁCH)

Trong lúc này, bọn họ lại cho cảm giác như cả hai vô cùng xa lạ, Tống Giai Nam thật sự không hiểu.

Dùng cơm xong chuẩn bị lên xe, theo thói quen, Tô Lập giúp Tống Giai Nam cầm túi xách, nếu theo tình cảnh lúc trước, Tống Giai Nam cũng sẽ thuận tay đưa cho anh, nhưng lần này đang có người khác ở đây, cô cắn môi, nắm túi xách thật chặt.

Anh làm ngơ, một tay giật nhẹ tay cầm túi xách, tay còn lại nắm lấy tay cô, rất chặt, không thể thoát ra được.

Lần đầu tiên cô cảm thấy không ngừng lúng túng, quay đầu lại không biết Tần Viện Viện đã đi đâu, đêm đen mù mịt, trên mặt đất vẫn còn đọng lại một ít tuyết, ngọn đèn phản chiếu ven đường rất chói mắt.

Tất cả những điều này là một trò vui hay là gì, cô thật sự không rõ.

Nhưng trong tích tắc khi cô quay mặt về, người đàn ông nắm lấy tay cô khẽ nói: "Tống Giai Nam, thật ra em không cần để ý đến Tần Viện Viện, anh và cô ấy vốn dĩ không có một chút quan hệ nào, nếu có thì cũng chỉ có thể nói là bây giờ anh vẫn giữ lại mối hận".

Tống Giai Nam chỉ cảm thấy gió thổi vừa mạnh vừa lạnh, mái tóc xoăn của cô dường như mất đi trọng lượng ban đầu, tung bay trong cơn gió mạnh, nhưng độ ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến lại vô cùng rõ ràng như thế.

Lòng bàn tay, còn có mạch đập của bọn họ, thời khắc này đang đặt cùng một vị trí.

Chỉ là cô không dám tin vào lỗ tai mình, trong nháy mắt cô chợt hiểu, hoặc là giải thoát, hoặc là mất đi.

"Có một lần anh hỏi cô ấy, em tên gì, cô ấy nói em tên Trần Tiêu Văn, sau đó anh không nói bất kì câu nào với cô ấy nữa".

Bình luận

Truyện đang đọc