KHI NHÂN VẬT PHẢN DIỆN KHÔNG THÍCH LÀM PHẢN DIỆN


“Du tổng, anh có biết người yêu nghĩa là gì không?” Chỉ thấy Du Định Thiên cau mày giống như lời mình vừa nói đã chọc giận hắn, Đường Gia Huy lại hỏi: “Anh yêu tôi sao?”
Du Định Thiên vẫn không trả lời, hắn im lặng nhìn Đường Gia Huy.

Du Định Thiên từ nhỏ đã được gia tộc bồi dưỡng để trở thành người thừa kế của Du gia, hắn tiếp thu những quy tắc nghiêm khắc của gia tộc và chưa bao giờ buông thả chính mình.
Hai mươi sáu tuổi Du Định Thiên chưa từng có hành động quá mức thân mật với bất kỳ ai ngoại trừ người thân của mình, hắn cũng chưa từng có người yêu vậy nên hắn không biết yêu một người có nghĩa là gì.

Nhưng Du Định Thiên có thể chắc chắn một điều, chỉ cần ở gần Đường Gia Huy hắn sẽ trở nên khao khát đối phương, tựa như một bản năng mà muốn giữ chặt lấy cậu thiếu niên này.
Chân mày lại thêm nhíu chặt, Du Định Thiên do dự chỉ vì sự khác biệt giữa trước và sau quá lớn.

Đối với hành động câu dẫn rồi bỏ thuốc hắn của Đường Gia Huy, khiến hắn cảm thấy kinh tởm và chán ghét tựa như có sâu bọ bám vào người mình, nhưng sau đêm hôm đó cảm giác của hắn đối với Đường Gia Huy có thay đổi rất lớn, lớn đến mức không chỉ khao khát đối phương mà còn mơ hồ cảm thấy cậu thiếu niên này và Đường Gia Huy trước kia không phải là một người.
Bởi vì sự khác biệt về cảm giác trước và sau của hắn đối với Đường Gia Huy quá lớn, vậy nên ngay cả Du Định Thiên cũng không biết được thật ra bản thân đối với cậu thiếu niên này là gì: “Có yêu hay không đối với cậu quan trọng đến vậy sao?”
“Đương nhiên quan trọng.” Đường Gia Huy không muốn buông tha cho Du Định Thiên, muốn ép hắn phải trả lời câu hỏi của mình.

Nếu Du Định Thiên đối với cậu chỉ là hứng thú nhất thời với cơ thể của cậu, Đường Gia Huy đã biết trước hậu quả thì có điên mới đâm đầu vào.

Nhưng nếu hắn thật sự đổ cậu, Đường Gia Huy cũng chẳng ngại mà ăn sạch hắn.
Đùa sao? Miếng thịt ngon mắt như vậy cứ lượn tới lượn lui trước mặt dụ dỗ cậu nuốt vào bụng, thế nhưng trong miếng thịt còn nhét cả dao lam bảo cậu làm sao mà nuốt?
Đường Gia Huy thở dài một hơi: “Du tổng, có thể bây giờ anh cảm thấy việc có yêu hay không này không quan trọng.

Nhưng nếu có một ngày anh nảy sinh thứ cảm giác đó với một người khác thì thế nào? Anh định đối xử với người đó ra sao? Sẽ xử lý một kẻ được gọi là người yêu như tôi như thế nào?
Du Định Thiên không lập tức trả lời câu hỏi của Đường Gia Huy, thế nhưng một lúc sau khi hắn mở miệng cũng chỉ có hai chữ vô cùng khẳng định: “Sẽ không.”
“Làm sao anh biết sẽ không?” Đường Gia Huy cảm thấy bản thân mình có bao nhiêu kiên nhẫn đều tiêu hết trên người tên cứng đầu này rồi, mẹ nó nếu đúng như anh nói thì “Đường Gia Huy” gốc kia sẽ có loại kết quả đó sao?
Đợi đã… nghĩ lại thì cậu cũng đâu phải là tên “Đường Gia Huy” kia.

Kể từ lúc phát hiện mình trở thành tên phản diện ngu ngốc đó thì những chuyện xảy ra cũng không giống, nhìn thấy rõ nhất chắc chắn là ở hành động và lời nói của Du Định Thiên.
Đường Gia Huy bắt đầu suy nghĩ thật kỹ, có phải cậu đã quá bị ảnh hưởng bởi kết cục của “Đường Gia Huy” trong truyện rồi hay không? Bây giờ người nhất định bám lấy cậu không buông là Du Định Thiên, chứ không phải Du Định Thiên bị cậu đeo bám vì muốn trèo cao.


Thay vì cứ trốn tránh rồi lúc nào cũng phải đề phòng Hạ Thư Minh một ngày trả thù mình, không phải chỉ cần cậu nắm cho chắc cái phao cứu sinh là Du Định Thiên vẫn tốt hơn sao?
“Cậu đang suy nghĩ cái gì?”
Nghe thấy âm giọng trầm ấm thật gần mới phát hiện mình vừa thất thần, Đường Gia Huy không biết cái tên kia từ lúc nào đã chạy sang bên này, cả cơ thể cậu cũng bị bóng đen của hắn bao trùm từ trên xuống.
Đường Gia Huy hơi ngước đầu, gương mặt của Du Định Thiên đã cách thật gần, chỉ cần hắn lại cúi người thấp hơn một chút đã có thể dễ dàng mang cậu đ è xuống ghế.
Vừa có một quyết định thay đổi khá lớn nên Đường Gia Huy một chút hành động phản kháng cũng không có, cậu vô cùng có ý tứ, không chút che giấu đánh giá mọi đường nét trên gương mặt của người đàn ông này.

Không thể phủ nhận, người đàn ông hoàn mỹ như Du Định Thiên có sức hấp dẫn rất lớn đối với Đường Gia Huy.
Du Định Thiên tự nhận ngày hôm nay khi gặp cậu thiếu niên này hắn có sự nhẫn nại rất tốt, nhưng khi ánh mắt nóng rực của Đường Gia Huy từng chút một đặt trên người hắn, Du Định Thiên nhận ra hắn thế mà lại… cứng rồi.
Đường Gia Huy cũng đã phát hiện ra thay đổi của Du Định Thiên, chẳng những không chút ngạc nhiên mà còn hơi nhếch khóe môi cười khiêu khích hắn.

Đường Gia Huy cậu nếu đã muốn bắt tới tay, nhất định không thể để đối phương chạy thoát được.
Không báo trước túm lấy cà vạt của Du Định Thiên mạnh tay kéo xuống, Đường Gia Huy chủ động gặm lấy môi của hắn.


Có lẽ đã có kinh nghiệm từ lần trước bị Đường Gia Huy khiêu khích, Du Định Thiên không hề do dự đáp lại cái hôn của cậu, hơn nữa không để cho đối phương có cơ hội chạy thoát lần nữa.
Du Định Thiên luồng một tay phía sau lưng Đường Gia Huy, hắn hạ thấp người để cậu nằm xuống ghế, môi lưỡi giao nhau không thể tách ra.

Khi bắt đầu Du Định Thiên chỉ biết tham lam ngậm lấy môi thiếu niên, nhưng chỉ một lúc sau khi Đường Gia Huy thể hiện ra kỹ thuật hôn môi của mình đã bị Du Định Thiên chiếm được thế công.
Đường Gia Huy muốn thể hiện mình mới hết lòng phô diễn càn quấy trong miệng đối phương, không ngờ đầu lưỡi rất nhanh bị hắn ngậm chặt quấn lấy khiến cậu điên đảo.
Tiếng động phát ra từ băng ghế sau truyền vào tai Quốc Giang, hắn thật muốn bỏ xe chạy lấy người nhưng chỉ có thể liên tục lặp đi lặp lại trong đầu “Tôi không nghe thấy gì.” “Tôi không biết gì cả.” im lặng lái xe theo địa chỉ nhà của Đường Gia Huy.
Bàn tay trên lưng Đường Gia Huy im lặng hạ xuống đường eo nhỏ của cậu, từ dưới lớp áo sơ mi vào trong vuốt v e làn da của cậu.

Du Định Thiên cảm thấy hắn khó mà khống chế được, hắn điên cuồng muốn người thiếu niên này.
Ngay lúc Du Định Thiên gần như đã mất hết lý trí thì Đường Gia Huy lại đẩy hắn ra, Du Định Thiên cũng không định sẽ làm cậu ở đây, ít nhất cũng phải là trong phòng và trên giường.

Thế nhưng hắn vẫn khó chịu khi bị đối phương đầy ra, Du Định Thiên cúi người vùi mặt mình xuống cổ Đường Gia Huy, sau đó há miệng cắn mạnh lên xương quai xanh của cậu.
“Ừm…” Đường Gia Huy cắn nhẹ ngón trỏ của mình kiềm chế không phát ra tiếng, cậu bị cắn đau nhưng lại cảm thấy k1ch thích nhiều hơn.


Một tay túm lấy đầu tóc Du Định Thiên đang căn m*t xương quai xanh của mình, giọng Đường Gia Huy mang theo bảy phần d*c vọng chưa tan mà mắng: “Mẹ nó, anh là chó đấy à? Nhanh nhả ra cho tôi.”
Du Định Thiên cau mày, đây là lần đầu tiên hắn bị kẻ khác mắng là chó, nhưng hắn cũng không định tính toán với cậu.

Hài lòng với dấu vết do mình để lại trên làn da trắng nõn của Đường Gia Huy, Du Định Thiên chống tay nâng người dậy.
Nhìn cậu thiếu niên dùng đôi mắt ươn ướt trừng mắt nhìn mình như cảnh cáo, d*c vọng khó khăn lắm mới đ è xuống được trong người hắn lại rục rịch muốn nổi dậy.

Du Định Thiên luyến tiếc hôn nhẹ xuống môi Đường Gia Huy thêm một lần, lúc này mới chịu hoàn toàn tách khỏi người cậu.
Nhìn thấy đã đến trước cửa nhà mình từ lúc nào, Đường Gia Huy chẳng nói lời nào chỉnh lại cổ áo sơ mi của mình bị Du Định Thiên lôi kéo lôi thôi.

Trước khi cậu mở cửa xuống xe lại nghe thấy người đàn ông bên cạnh lên tiếng nói: “Tối mai có một bữa tiệc, tôi đến đón cậu.”
Đường Gia Huy hơi ngừng lại, cậu nghi hoặc xoay đầu nhìn Du Định Thiên.

Một lúc tưởng như Đường Gia Huy sẽ từ chối thì cậu lại đơn giản trả lời: “Tôi biết rồi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc