KHI PHÚ NHỊ ĐẠI GẶP GỠ PHÚ NHỊ ĐẠI

Sau buổi hẹn hò, Lục Lộ và Mạnh Phàm đều bắt đầu làm việc như con quay, cả ngày lẫn đêm, kiệt sức muốn chết.

Mạnh Phàm cam kết biến thời gian và tiền bạc lãng phí ngày hôm đó thành một khoản đầu tư đúng đắn, cải thiện cảm giác hẹn hò để mang lại lợi ích tối đa. Mặt khác, Lục Lộ đã sử dụng các nguồn lực hiện có và những bức ảnh được chụp vào ngày hôm đó để quảng bá lợi ích của các địa điểm tổ chức đám cưới, làm nơi tổ chức tiệc cưới trong tương lai.

Hai người bận rộn cả ngày lẫn đêm, mấy ngày nay hầu như không gặp nhau, ngoại trừ buổi sáng có dịp cùng nhau ăn sáng, thời gian còn lại đều bận rộn. Đôi khi Lục Lộ về sớm và ngủ trước, dù sao thì cô cũng đã làm xong mọi việc cần làm, cô cũng không còn nghiên cứu vấn đề ly hôn nữa, liền ngủ trong căn phòng mới ban đầu của hai người. Khi Mạnh Phàm nửa đêm trở về, nếu nhìn thấy Lục Lộ ở nhà, anh nhất định sẽ ôm cô vào lòng, cả đêm sẽ không buông tha. Nếu Mạnh Phàm về trước, Lục Lộ sẽ rất vất vả để di chuyển Mạnh Phàm, người đã ngủ say chiếm không gian lớn sang một bên để giải phóng chỗ ngủ cho mình. Ai ngờ sáng hôm sau tỉnh dậy lại phát hiện không gian của mình bị xâm chiếm, nằm trong vòng tay của Mạnh Phàm, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ ngốc nghếch kia.

Cuối cùng, một ngày nọ, Lục Lộ và Mạnh Phàm quay lại gần như cùng lúc, Lục Lộ nhìn chằm chằm vào Mạnh Phàm, người đã chiếm gần hết giường, tự hỏi tại sao người này không đặt một cái giường lớn hơn? Thật tuyệt khi kê một chiếc giường đủ lớn để chứa bốn hoặc năm người, dù Mạnh Phàm có lăn bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng sẽ chừa chỗ cho cô, điều này sẽ giúp cô không bị chèn ép mỗi đêm nữa.

Mạnh thiếu thấy vợ chưa đi ngủ, anh nóng nảy dùng tay vỗ nhẹ vào cánh tay, ý nói:“Lại đây ngủ đi!”

Lục Lộ đá vào chân anh và giận dữ nói: “Tránh ra. Anh không biết chỗ ngủ của mình ở đâu à? ”   

Mạnh Phàm không vui lại vỗ vào cánh tay:“ Đây không phải là chỗ sao? Anh giữ chỗ cho em mỗi ngày mà.”

“Giữ chỗ? Anh có biết xấu hổ mà nói không?”

“Đương nhiên. Thôi đi ngủ đi.” Nói xong liền đứng dậy, ôm Lục Lộ vào lòng, mặc cho cô giãy dụa mà ôm cô ngủ.

Ngày hôm sau, Lục Lộ ném đống công việc hỗn độn cho Kỷ Y Nhiên, chính mình lại không được phép nghỉ mà bỏ đến một cửa hàng chăn ga gối đệm nào đó, mua hàng chục bộ chăn gối gửi về nhà. Buổi tối Mạnh Phàm vừa bước vào cửa đã bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc.

Anh nhìn chằm chằm Lục Lộ ném một cái gối, nhanh chóng sử dụng tế bào vận động tốt mà anh ta có được từ nhiều năm rèn luyện để tránh khỏi cuộc tấn công khủng bố, anh lao đến Lục Lộ, ôm lấy cả cô và chiếc gối cô đang cầm.

“Em điên rồi?” Lúc này, một đôi mắt tuấn mỹ to như chuông đồng nhìn Lục Lộ đang tức giận không giải thích được.

“Mua cho anh gối, chọn một cái đi.”

Mạnh Thiếu liếc nhìn mấy chiếc gối trong phòng, dùng chân đá đống đồ sang một bên, trực tiếp ôm Lục Lộ lên giường:“Cái này nhỏ quá không thích hợp, ôm cỡ này thoải mái nhất. “

Sau đó, mặc kệ Lục Lộ có gắng sức ra sao, anh đã làm những việc yêu thích mà anh đã không làm trong những ngày qua. Xong việc, Lục Lộ chìm vào giấc ngủ say, cũng không có thời gian để nghiên cứu chăn gối nữa.

Nhưng ưu điểm lớn nhất của Lục tiểu thư chính là sự bền bỉ, kiên trì và sẵn sàng hy sinh. Năm ấy để dạy cho băng nhóm cồn đồ của Mục Dĩ Phương một bài học, cô có thể hy sinh rất nhiều tiền để mua xe, chịu đựng hàng tháng trời, cuối cùng cũng có thể thu thập những tên côn đồ này, trong đó cần nhất là sự kiên nhẫn, đây là điều cô không thiếu nhất.

Thế là hôm sau Lục Lộ nghỉ làm thêm hai tiếng nữa, cô đến cửa hàng đặt một chiếc gối giống với kích cỡ của mình, cô trả rất nhiều tiền và yêu cầu họ làm ngay trong ngày, sẽ giao hàng tận nơi cho cô và Mạnh Phàm vào đêm hôm đó.

Vào buổi tối, Mạnh Phàm ném chiếc gối mềm mại đi và nói: “Chiếc giường quá nhỏ để chứa người thứ ba.”

Ngày hôm sau, chiếc giường đã biến mất và được thay thế bằng một chiếc giường đặc biệt khổng lồ, được phủ bằng đủ loại hình của Lục Lộ, còn có rất nhiều gối giống cỡ người như Lục Lộ.

Mạnh Phàm kéo Lục Lộ ra phòng khách, cầm một chiếc gối, véo mặt Lục Lộ, sau đó bóp chặt gối: “Không đủ trơn.”

Gối bằng da nguyên chất:“Không đủ mềm.”

Gối bông: “Quá mềm rồi. “

Gối hình người:”Cứng nhắc. “

Anh ném hết rác rưởi ra ngoài, ôm Lục Lộ ngã xuống giường lớn: “Cái này ôm là thoải mái nhất.”

Sau đó sờ sờ giường dưới, cười: “Tôi thích giường như vậy, phạm vi vận động nhiều hơn.”

Đêm đó Mạnh Phàm vận động rất nhiều, lăn từ đầu giường đến cuối giường rồi từ cuối giường lên đầu giường, hoàn toàn thực hiện được nguyện vọng được lăn lộn trên giường, vô cùng vui sướng.

Sau đó vài ngày, Lục Lộ lại bất lực trở về, bị Mạnh Phàm ăn từ đầu đến cuối, phải dùng đến biện pháp cuối cùng, ngã vào vòng tay của Mạnh Phàm, miệng mếu máo:“Anh ăn hiếp người ta.”

Mạnh Phàm hồi tưởng lại trận xuất thần vừa rồi, nghe thấy Lục Lộ nói lời này, anh đưa tay sờ đầu cô, nhẹ giọng đến mức anh còn không nhận ra:“Bắt nạt em như thế nào?”

Lục Lộ tiếp tục làm nũng, đưa tay sờ cổ cô, nói: “Mỗi sáng thức dậy, cổ em đều đau nhức, anh hoàn toàn không suy xét tới người ta.”

“Ách, vậy thỉnh thoàng ôm một cái nhé.” giọng điệu nghe còn ủy khuất hơn cả Lục Lộ.

Lục Lộ dựa vào vòng tay của Mạnh Phàm: “Lúc tỉnh cũng ôm như vậy, ngủ cũng ôm như vậy, tư thế ngủ như vậy không tốt cho ai cả.”

Mạnh Phàm nghĩ nghĩ, cũng đúng, dù sao lúc ngủ cũng không cảm nhận được gì, lúc tỉnh ôm là được rồi nên gật đầu đồng ý.

Trận chiến bảo vệ gối kết thúc bằng thắng lợi của Lục Lộ.

Đêm hôm sau –

“Mạnh Phàm, thả tôi ra, anh ngủ như lợn, đè chết tôi mất!”

Mạnh thiếu ngáy to như sấm, một chút cũng không biết rằng vợ anh trong vòng tay anh sắp bị ngạt chết.

Nếu Mạnh Phàm khi ngủ vẫn như vậy, liệu chiến thắng của cô trong trận chiến bảo vệ chăn gối có còn ý nghĩa? Lục Lộ chìm vào giấc ngủ say.

———————————————————————————–

Vào buổi sáng kết thúc cuộc chiến chăn gối, Lục Lộ bị đánh thức bởi cú điện thoại của Kỷ Y Nhiên.

Sếp bỏ việc, Kỷ Y Nhiên bị áp lực gần một tuần, qua điện thoại vẫn có thể cảm nhận được hơi thở lành lạnh:”Cậu dậy chưa?”

Lục Lộ bị kinh sợ, nhanh chóng đẩy Mạnh Phàm ra, ngồi dậy, gật đầu cúi đầu nghe điện thoại: “Mình dậy rồi!”

Không có biện pháp mà, Lục Lộ không có chút nào khí thế đối với culi Kỷ Y Nhiên này. Ai kêu thời gian này cô toàn trốn việc để Kỷ Y Nhiên tội nghiệp vẫn phải gánh vác cả công ty. Trong trường hợp cô đình công, người kiệt sức đến chết sẽ là chính cô ấy, chỉ có thế áp dụng chính sách nhu mì để giữ Kỷ Y Nhiên ở lại thôi.

Theo quan điểm của Lục Lộ, bản thân không cần nhiều năng lực, mọi thế hệ hoàng đế trong lịch sử đều không phải thiên tài, chỉ cần có thể thu phục người. Những người được gọi là lãnh đạo xuất sắc là người có thể tận dụng giá trị tối đa của những cấp dưới có năng lực theo nhiều cách khác nhau và để cấp dưới quyền bị chèn ép mà không có ý nghĩ thay đổi công việc. Về mặt này, Lục Lộ đã rất thành công, để giữ chân những nhân viên xuất sắc, cô đã cố gắng hết sức để đóng giả làm cháu trai của Kỷ Y Nhiên bất trị nhiều lần để can ngăn cô ấy muốn đánh chết cô.

“Nào, có chuyện này!” Kỷ Y Nhiên nghe giọng nói của Lục Lộ trên điện thoại, có thể tưởng tượng ra cô bây giờ trông như thế nào, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô tin rằng khi nhìn thấy Lục Lộ, cô sẽ không thể kìm nén cơn tức giận, tốt nhất lần sau nên bóp chết Lục Lộ, người phụ nữ xấu xa.

Lục Lộ còn không có ăn cơm, chỉ dọn dẹp sạch sẽ rồi lái xe ra ngoài, tức tốc đến công ty để gặp Kỷ Y Nhiên càng sớm càng tốt.

“Có chuyện gì vậy?” Bàchủ còn không thèm uống nước, vội vàng chạy tới chỗ cô. Kỷ Y Nhiên nói rằng có việc, vậy thì thực sự là việc quan trọng rồi.

“Sau khi cậu và Ngũ Dương gặp nhau, mình đã tìm một vài người theo dõi anh ta.” So với Lục Lộ đang nhíu chặt mày, Kỷ Y Nhiên vẫn có vẻ bình tĩnh hơn.

Người nào đó cau mày: “Cậu kêu người của tạp chí chúng mình theo dõi anh ta? Quá lãng phí? Trong khoảng thời gian này, thị trưởng và một người nổi tiếng nào đó liên tục xảy ra bê bối, các tạp chí khác thì chễm chệ tung tin này. Cậu lại muốn cho người theo dõi Ngô Dương sao? “

“Mình nghĩ so với vụ bê bối của chính ông chủ và mỹ nữ, vấn đề này với cậu sẽ quan trọng hơn.” Kỷ Y Nhiên vẫn là khuôn mặt phong đạm khinh vân, dường như không hề để ý tới chuyện này.

“Được.” Lục Lộ giang hai tay:”Tra được cái gì?”

“Tiếu Thiến Nhi đã biến mất kể từ khi cô ta ra khỏi đồn cảnh sát. Cô ta chỉ đợi ca phẫu thuật của em gái kết thúc rồi cao chạy xa bay. Hai ngày trước Ngũ Dương phải mất rất nhiều công sức mới tìm được cô ta. “

“Này cũng không phải vấn đề lớn, Với tính cách của Ngũ Dương, chắc chắn anh ta sẽ không bao giờ mặc kệ Tiếu Thiến Nhi.” Lục Lộ nhún vai, nói rằng cô không quan tâm đến vấn đề này. Thật ra cô cũng không còn quan tâm lắm nữa, nỗi đau sau khi bị phản bội lúc đó đã nguôi ngoai từ lâu, bây giờ trêu đùa Mạnh Phàm lại càng thú vị hơn.

Trước khi cô kịp nhận ra, nút thắt trong lòng cô đã được cởi ra, bóng hình của Ngô Dương dần dần mất đi, nhưng Mạnh Phàm lại thập phần bá đạo tiến tới, không thể rời đi.

“Đương nhiên không phải vấn đề lớn, vấn đề là ngày hôm qua, sau khi Ngũ Dương gặp Tiếu Thiến Nhi, đoán xem anh ta đã đi tìm ai?”

Cảm giác không tốt, rất tệ, Lục Lộ cau mày nhìn Kỷ Y Nhiên.

“Anh ta đến nhà chính của Lục gia, tìm bà Lục, mẹ của cậu.”

Sắc mặt Lục Lộ có chút cứng ngắc, không thể giải thích được:“Thật sự nên xé miệng Tiếu Thiến Nhi.”

Kỷ Y Nhiên vẫn nhìn cô liếc mắt nhìn cô và nói một cách lạnh lùng:”Mình nghĩ nên xé miệng cậu thì hơn. Cậu có điều gì đang giấu mình? “

“Kỳ thực…. cũng không phải chuyện lớn.”

“Không phải chuyện lớn sao?” Kỷ Y Nhiên vẫn nhướng mày, “Từ lâu mình đã thắc mắc tại sao Tiếu Thiến Nhi lại ngủ với bạn trai của cậu, mà cậu  không nói một lời nào, chỉ ở cả ngày trong quán bar say khướt, để hai tên khốn đó giở trò bắt nạt cậu, mình luôn cảm thấy im lặng không phải là phong cách của cậu. “

“Nói đi, rốt cuộc là sao vậy. Nói dối liền đập chết cậu.”

“Chuyện này … là như vậy…”

Bình luận

Truyện đang đọc