KHI TÂM THẦN NÓI CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG


Ban đầu Giang Nhan không có phản ứng gì, cô chưa bao giờ có nhu cầu cao về tình d*c, điều cô theo đuổi trong tình yêu là sự hòa hợp về tinh thần, vì vậy khi Hàng Án hôn cô không có cảm giác gì, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về toàn bộ các chi tiết liên quan đến trò chơi này, cho đến khi phát hiện Hàng Án có phản ứng, tâm trí cô đóng băng trong giây lát.

Cô lớn tuổi hơn Hàng Án, cả hai lại đang trong tình thế nguy hiểm, theo lý thuyết thì lúc này Hàng Án không thể bị cô hấp dẫn đến mức có phản ứng.

Trong lúc Giang Nhan còn đang ngẩn người, Hàng Án đã hôn lên môi cô, hơi thở nặng nề, không ngừng m*t lấy môi cô.

Đàn ông sinh ra đã có bản năng trong chuyện chăn gối, khi bị k1ch thích dù cho chưa từng nếm trải mùi vị tình yêu cũng có thể nhanh chóng nắm được quyền chủ động.

Cơ thể thanh niên khác với đàn ông trung niên, tình cảm mãnh liệt lại chủ động, Hàng Án rất gầy nhưng có lực, cậu cũng không hút thuốc hay uống rượu nên miệng không có mùi lạ, rất mềm mại, nụ hôn cậu nóng bỏng, khi hôn tay cậu không tự chủ được mà chạm vào eo Giang Nhan, không nhừng vuốt v e.




Giang Nhan đã đánh giá thấp d*c vọng của con người cũng như xem nhẹ sức hấp dẫn của mình với Hàng Án.

"Hàng Án! " Giọng cô khô khốc gọi cậu.

"Chị! " Rõ ràng Hàng Án là bị d*c vọng khống chế, giọng nói rất khàn, Giang Ngôn vừa mở miệng cậu đã vô thức hé miệng len lõi vào bên trong.

Hơi thở hai người giao nhau, nhiệt độ trong phòng tăng nhanh khiến không khí ái muội dâng lên.

Hàng Án giống như phát hiện ra lục địa mới, sau một thoáng sững sờ, hơi thở cậu trở nên hỗn loạn, khí huyết dâng trào, huyết mạch sôi sục, hai cánh tay duỗi thẳng.

Cậu đã hoàn toàn mất khống chế.

Giang Nhan rất bài xích hành vi thân mật của người khác giới, đặc biệt là hôn, điều chỉ nên diễn ra giữa hai người yêu nhau, vì vậy cô ngậm chặt miệng từ chối sự xâm nhập của cậu.

Động tác của cô không những không đẩy môi Hàng Án ra ngoài mà còn làm tăng diện tích tiếp xúc giữa môi của họ.

Lúc này lý trí của Hàng Án hoàn toàn sụp đổ, anh vươn đầu lưỡi li3m lấy môi cô, môi hai người trở nên ướt át.

D*c vọng đã chiếm lấy ý thức của Hàng Án, cậu giơ hai tay ôm đầu Giang Nhan, luồn vào trong tóc cô, hơi thở rối loạn không phân biệt được là do xúc động hay do hồi hộp.

"Chị! " Cậu nuốt nước bọt li3m môi Giang Nhan, d*c vọng quay cuồng không nhịn được, "Chị tức giận sao? Sao không có phản ứng gì?"

Giang Nhan không trả lời.

Cô còn có thể làm gì, phải thể hiện biểu cảm yêu thích sao? Cho dù lúc này cậu có ngụy trang hay không, một khi d*c vọng của đàn ông nổi lên thì chỉ một hơi th ở dốc của cô gái chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Hàng Án buông môi cô ra, cúi đầu nhìn cô, đồng tử đen như mực: "Đây là nhiệm vụ của hai người, sao chị lại để em hoàn thành một mình? Rõ ràng em còn sợ hãi hơn chị.

"
Giang Nhan vẫn không trả lời.

Hàng Án tức giận cúi đầu, không còn dịu dàng như trước, giống như một chú hổ con vừa mới mọc răng, đơn độc bắt mồi, thiếu kinh nghiệm nhưng hung hãn, có mục tiêu rõ ràng.

Lưỡi cậu nghiến chặt môi Giang Nhan đến môi cô tê và đỏ lên.

Nhưng vẫn chưa đủ.


Hàng Án dùng sức cắn một cái thật mạnh, Giang Nhan đau đến nhíu mày.

"Hàng Án, em bình tĩnh một chút được không?"
"Rõ ràng là em muốn cứu chị mà đi sắm vai người xấu, sao chị lại lạnh lùng với em như vậy, sao chị không hiểu cho nổi khổ của em?" Hàng Án không thích cô dùng thái độ xem như việc này không liên quan gì đến mình, vừa cởi qu@n áo cô, vừa uất ức nói.

"Chị để em làm người xấu, em chỉ có thể làm người xấu thật sự.

"
Giang Nhan đang mặc áo sơ mi và quần dài, cậu nhanh chóng cởi ra, cởi qu@n áo của Giang Nhan xong thì cởi qu@n áo của chính mình, cầm lấy tay Giang Nhan đặt lên côn th*t đang cương lên của mình: "Chị xem đi, em đã hư hỏng thật rồi, em chỉ muốn giả bộ ra vẻ một xíu mà không biết xấu hổ đã cương lên.

".


Bình luận

Truyện đang đọc