Thủ tục để vào thành phố M cũng không rườm rà cho lắm.
Hiện tại, hầu hết các căn cứ đều đã có thể liên lạc với nhau rồi, hiệp hội thợ săn của các căn cứ cũng vậy.
Huy hiệu của hiệp hội thợ săn được làm bằng tài liệu đặc biệt, vậy nên không thể làm giả được.
Có huy hiệu thợ săn, ở nơi nào cũng sẽ được ưu tiên.Hơn nữa, thành phố M và thành phố N ở gần nhau, thường ngày cũng có rất nhiều thương nhân chạy qua chạy lại hai nơi này để kiếm chênh lệnh giá.
Vậy nên mấy nhân viên kiểm tra cũng không để ý quá nhiều.Căn cứ lớn nhất thành phố M cũng không có tên riêng, chỉ gọi là căn cứ thành phố M thôi.
Thế nhưng bởi vì nó là lớn nhất, chiếm 70% dân cư còn lại của thành phố M, thành ra cũng không có ai dám nói thêm gì.Căn cứ thành phố M có phần dễ dãi với cư dân hơn là căn cứ Xuân Tích, có lẽ là do căn cứ Xuân Tích trước đó là quân khu.
Thế nhưng cũng bởi vì như vậy, thế nên căn cứ thành phố M có chút hỗn loại.Căn cứ thành phố M không cấm đi xe riêng, vậy nên bọn họ cũng thoải mái mà đi xe vào.
Hai bên đường của căn cứ thỉnh thoảng lại có ăn xin ăn mặc rách rưới cần theo mũ rách hoặc là bát mẻ cầu khẩn người qua đườngLại có chỗ có người đang bày sạp bán hàng, đủ thứ trên trời dưới biển.
Thậm chí, khi đi ngang qua mấy con ngõ nhỏ, Sử Nhã còn tinh mắt nhìn thấy mấy cô gái ăn mặc hở hang đang đứng chào hàng, vải trên người của bọn họ có khi còn ít hơn cả mấy người ăn mày lúc trước.Trong cái thời tiết này mà mặc như vậy, Sử Nhã còn cảm thấy lạnh thay họ, thế nhưng những cô gái kia lại như không có gì mà cười duyên lôi kéo người qua đường.
Trong cái thời đại này, muốn kiếm miếng ăn nào có dễ đâu, tất cả mọi người đều không dễ dàng.Bởi vì bọn họ không có ý định ở lại đây lâu dài, vậy nên đội xe trực tiếp dừng chân trước một khách sạn cỡ lớn có vị trí thuận tiện có vẻ nhiều khách vãng lai.
Giá cả cũng không đắt, một phòng 5 linh thạch một đêm, không bao gồm ăn uống, nếu có cả ba bữa, vậy mỗi người thêm 7 linh thạch.
Chung Khải hào khí trực tiếp thuê luôn 15 phòng bao gồm ăn uống trong năm ngày.Bọn họ tới đây là để mua hàng, thời gian như vậy theo dự tính cũng là hơi thiếu, dù sao cũng cần phải quan sát thị trường, khảo sát giá cả, tìm người bán, kiểm tra hàng linh tinh,....Cuối cùng còn phải tranh thủ xem xem có thể đầu cơ trục lợi thêm thứ gì nữa không.
Dù sao đã mất công đi một chuyến thế này rồi, cũng phải lợi dụng kiếm trác thêm chút chứ.Phòng trong khách sạn đều đã được chuyển thành phòng đôi, sắp xếp cũng không có gì phải bắt bẻ.
Nếu được đánh giá, thì có lẽ cũng tầm khách sạn ba sao trước mạt thế.Phòng của bọn họ đều là ở tầng 3, 4, có cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Khách sạn này xây dựng theo hình chữ u, ở giữa là khoảng sân nơi để xe, sau đó mới bước vào đại sảnh.
Vậy nên tất cả các phòng của khách sạn đều sẽ có của sở.
Đây cũng là một trong những lí do Chung Khải chọn nơi này, bãi để xe rộng, cổng ra vào vô cùng lớn, các phòng đều có cửa sổ.
Nếu có chuyện gì xảy ra, bọn họ chỉ cần phá cửa kính nhảy ra ngoài, lên xe rồi phóng đi luôn.
Dù sao, đối với dị năng giả, tầng 3,4 là thực sự không đáng để lưu lại.Mọi người thu xếp đồ đạc nghĩ ngơi một đêm rồi mới bắt đầu làm việc.
Chung Khải cũng là ăn xong bữa sáng thì trực tiếp ra ngoài tìm hiểu thị trường luôn, còn dẫn theo cả hai tên nhóc của bọn họ theo nữa.
Một phần là vì hai cậu nhóc muốn, thế nhưng phần lớn thì là Chung Khải muốn con của hắn có thể tự lập sớm nhất có thể, cho dù là ở hoàn cảnh nào cũng không chỉ có thể sống sót, mà còn sống tốt.Chỉ có Sử Nhã không mấy hứng thú không muốn đi cùng bọn họ.
Cô liền cùng bốn người nữa trong đội cũng không có ý định đi cùng Chung Khải lập thành một nhóm đi dạo chợ ngoài trời của căn cứ thành phố M.
Còn một số người không hứng thú với cả hai việc kia thì ở lại trong phòng tiếp tục nghỉ ngơi.Chợ ngoài trời của căn cứ M vô cùng nổi tiếng, hơn nữa còn gần biển, vậy nên bọn họ cũng bán rất nhiều đặc sản mà chỉ những vùng ven biển mới có.
Mà những loại đặc sản như vậy cũng là tùy từng vùng từng loại thời tiết mới có, vậy nên cũng tương đương hiểm thấy ít xuất hiện.Sử Nhã có cảm giác, bản thân mình có thể sẽ đào được kho báu ở nơi này, tâm trạng vẫn luôn vô cùng tốt.
Lúc bọn họ đến chợ, lúc này mới khoảng 7 giờ sáng.
Thế nhưng bởi vì chợ ngoài trời thường mở từ lúc 5 giờ sáng đến 10 giờ trưa, nên lúc này cũng đã có rất nhiều người ngoài chợ rồi.Sử Nhã cùng mấy người còn lại tác ra tự mình đi dạo quanh.
Chỉ trong chốc lát, trong tay cô đã có thêm lạp xưởng nướng, nước chanh, cá khô chua ngọt cùng rất nhiều đồ ăn vặt khác, hoàn toàn quên mất việc kiếm kho báu mà ban đầu bản thân nhắm tới..