KHI TÔI GHÉP ĐÔI NHẦM BLUETOOTH CỦA AI ĐÓ TRÊN TÀU ĐIỆN NGẦM

Chúng tôi ăn trưa tại một nhà hàng brunch khá nổi tiếng ở tầng 1.

Tôi rất thích trứng Benedict và pancake mâm xôi của nhà hàng, còn Lục Thành Tắc ngồi đối diện vẫn đang lật menu, thoạt nhìn hơi khó lựa chọn.

Xin thứ lỗi cho tôi đã nhìn anh chằm chằm vì ngay cả việc anh cúi đầu nom cũng đẹp mắt, mũi cao, mày rậm, ngón tay thuôn dài hằn rõ khớp xương.

Một lát, anh ngẩng đầu. Bộ dạng anh dưới ánh đèn thật dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến hai từ “tuấn kiệt”.

Anh mỉm cười nhìn tôi, tỏ ý xin giúp đỡ.

Tôi ngầm hiểu, nhấp ngụm nước chanh nhuận họng: “Chưa biết ăn gì sao?”

“Ừ.” Anh khẽ nhíu mày: “Cô đề cử gì không, tôi rất ít đến đây.”

Tôi rướn người. Phát hiện động tác của tôi, anh bèn giơ menu ra trước, đó là trang món chính.

Phải chăng nam giới đều bị ám ánh sâu sắc với món chính?

Tôi liếc nhìn: “Cơm risotto nấm Truffle này không tệ.”

Lục Thành Tắc: “Vậy thì chọn nó.”

Chúng tôi chọn một tách cà phê và một món ăn nhẹ, yên lặng chờ đợi. Tôi giữ khóe miệng cong vừa phải vì phép lịch sự, vì niềm vui phát ra từ đáy lòng, vì sự ngại ngùng màu nhiệm tôi muốn che giấu.

Lần thứ ba chúng tôi vô tình nhìn nhau rồi cùng bật cười, tôi không giấu nổi tò mò hỏi anh: “Bình thường anh không ra ngoài ăn trưa hả?”

Lục Thành Tắc: “Chủ yếu ăn ở căn tin nhân viên.”

Tôi ậm ừ: “Nghe đồn các món ở căn tin New Light ngon lắm.”

Lục Thành Tắc: “Cũng được.”

Tôi nói: “Tôi từng nghe đồng nghiệp in-house về kể.”

Anh thoáng sửng sốt: “Cô đang làm gì, có tiện nói không?”

Tôi đáp: “Tôi công tác ở Itron.”

“Ồ.” Anh sực nhớ: “Hình như hoạt động Tết Nguyên đán năm ngoái của Lifu là hợp tác với các cô.”

Tôi nhướng mày ngạc nhiên: “Anh biết hả?”

Anh: “Tôi ở Lifu.”

Tôi không muốn tỏ ra quá kinh ngạc, nhưng việc này trùng hợp quá đi thôi: “Anh là người phụ trách Lifu?”

Anh cười trước phản ứng ngây ngô của tôi: “Không. Tôi chỉ được tính là một phần tử thôi.”

Tôi đáp: “Phần tử cấu thành vạn vật, bốn bỏ năm lên tức là anh làm.”

Cú ném bóng từ giữa sân vào rổ, anh lại bị tôi chọc cười, tôi lặng lẽ cộng cho mình 3 điểm.

Đôi mắt Lục Thành Tắc rất đẹp, khoảng cách hai mắt vừa phải, khi nâng mí có thể xuất hiện hai nếp gấp mảnh nhưng sâu, khi cười sẽ hằn bọng mắt to, thoạt trông rất dễ gần.

Anh hỏi: “Nói đúng hơn là năm ngoái cô từng đến công ty chúng tôi?”

Tôi lắc đầu: “Không. Tuy tôi bên mảng Social nhưng không tham gia dự án Tết Nguyên đán.”

Anh gật đầu.

Tôi thở dài, bắt chước Tiểu S xót xa chấm khóe mắt: “Trời, chúng ta đi ăn bữa cơm cũng phải tán gẫu công việc ư?”

Lục Thành Tắc cười khẽ, đang định mở miệng thì phục vụ bưng cà phê tới kèm câu “mời quý khách dùng” rồi đi khỏi.

Tôi cụp mắt, không biết nên lấy tách nào. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, cà phê của chúng tôi giống nhau như đúc, bao gồm cả latte art.

Lục Thành Tắc không nhúc nhích.

Tôi hỏi: “Anh gọi gì?”

Lục Thành Tắc: “Latte, Latte Caramel. Còn cô?”

Tôi: “Latte Vani.”

“Thảo nào…” Tôi bất lực dựa vào thành ghế: “Làm sao đây?”

Lục Thành Tắc nói một câu tỉnh queo: “Mỗi tách cô nếm thử một ngụm là được.”

Tôi chớp mắt.

Mặt anh vẫn điềm nhiên như thường.

Tôi mím môi, bối rối nghiêng đầu: “Có thiệt cho anh không?”

Lục Thành Tắc nhìn tôi: “Hình như tôi mới là người được hời.”

Tôi bật cười lảng ánh mắt. Round 2: Đối mặt, tôi thua, chúng tôi hòa nhau. Tôi ghé sát cạnh bàn, kéo hai tách cà phê đến trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”

Sao tôi lại nói ra câu gợi đòn thế này?

Đáng sợ hơn, bình thường tôi đều cầm cốc bằng một tay rồi uống nhưng hôm nay lại tốn sức nâng cốc bằng cả hai tay, tại sao…

Còn không phải vì đầu sỏ ngồi đối diện cứ nhìn tôi chòng chọc ư.

Chẳng trách tôi được. Có cô gái nào không bẽn lẽn với ánh mắt ấy.

Nhất là khi anh còn nhếch môi. Nụ cười trên mặt anh tựa hồ không chỉ là nụ cười thuần túy, nó giống như ngôn ngữ lặng câm dịu dàng mà chỉ cần nhìn anh là có thể hiểu.

Tôi cầu mong tách thứ nhất sẽ là vị vani nhưng không phải. Vị caramel đặc trưng lan tỏa khắp khoang miệng giúp tôi không cần thử tách kia nữa, thay vào đó lập tức đưa anh.

Lục Thành Tắc giơ tay đỡ, trịnh trọng nói: “Cảm ơn.”

Tôi che miệng cười: “Đừng khách sáo.”

Tôi nhấp một ngụm cà phê của mình, quyết định khai thác chút chuyện riêng tư: “Lục…”

Nào ngờ bị nghẹn, tôi vẫn chưa quen gọi tên đầy đủ của anh.

Anh nâng mi: “Thành Tắc.”

Tôi cười bổ sung: “Ừm, Lục Thành Tắc.”

Anh: “Ừ.”

Tôi tiếp: “Hôm qua tôi có thấy ảnh tập thể trong vòng bạn bè của anh nhưng không nghĩ là anh ở trong số đó. Trước khi đến cuộc hẹn hôm nay, tôi còn nhìn mặt từng người một lượt cơ.”

Anh hỏi: “Vì sao?”

Tôi đáp: “Vì tôi sợ nếu lỡ có mặt anh thì sao, tôi còn phải chuẩn bị tâm lý.”

Tôi hít sâu: “Thực tế chứng minh giác quan thứ sáu của phụ nữ khá đáng tin.”

“Tôi là người chụp tấm ảnh kia.” Lục Thành Tắc mỉm cười: “Tôi có giống trong tưởng tượng của cô không?”

Anh hỏi thẳng thừng khiến tôi không kịp xoay xở, tôi nghĩ ngợi vài giây: “Có chỗ… Không giống lắm.”

Anh lại hỏi: “Chỗ nào?”

Tôi ăn ngay nói thật: “Over 1 điểm.”

Anh nhíu mày nghi hoặc, lặp lại lời tôi: “Over?”

Tôi cân nhắc ngôn từ: “Chính là ôm tâm trạng “so so là được” tới cuộc hẹn, nào ngờ…” Tôi nhún vai, cong môi: “Anh biết đấy.”

Lục Thành Tắc hiểu ý cười tít mắt. Tôi cũng rất tò mò về cảm nhận và ấn tượng của anh dành cho mình: “Còn tôi, anh cảm thấy thế nào?”

Đột nhiên, anh nghiêm túc đánh giá tôi hệt như đây là lần đầu gặp gỡ. Ánh mắt anh kiên định mang theo áp bức có thể nhanh chóng khiến trái tim người ta đập rộn lên, hô hấp ngưng trệ.

Cũng may vài giây sau anh đã cụp mắt, lơ đãng khoe hàng mi quyến rũ. Khi ngước nhìn tôi lần nữa, anh thốt ra hai từ: “Rất tốt.”

“Hả?” Tôi cười: “Nghe miễn cưỡng quá.”

“Có ư?” Anh dường như không tán đồng mà quay mặt ra ngoài cửa sổ, ám chỉ vị trí đợi ban nãy: “Thời điểm đứng kia trông thấy người, tôi đã cảm thấy đó là cô, bèn vội vàng gọi điện thoại cho cô.”

Anh dùng từ “vội vàng”.

Tôi không dám bảo anh miễn cưỡng nữa: “Bởi chỉ có mình tôi mờ nhạt chăng.”

“Ừm.” Lục Thành Tắc gật đầu: “Rất mờ nhạt…” và ngập ngừng: “Cũng rất xinh đẹp.”

Tôi tin hai gò má tôi đã bắt đầu ửng hồng.

Lúc này, một ca khúc tiếng Anh bỗng chen giữa các bản nhạc Hoa ngữ đang phát trong nhà hàng, giai điệu lười biếng khiến bầu không khí thư thái hẳn, giống như bọt sữa lăn tăn trên miệng tách cà phê, như hương thơm nhẹ thoảng trong không gian đầu buổi chiều.

“I’ll bring you iced coffee (Tôi sẽ mang cho em một ly cà phê đá)

Woo woo woo

Maybe passion fruit (Có lẽ là chanh dây)

And strawberries too (Và cả dâu tây nữa)

I know (Tôi biết)

I’m in love (Tôi đang yêu rồi)

I just can’t take my eyes off you (Tôi không thể rời mắt khỏi em)

So good (Thật tuyệt)

To be true (Khi điều đó trở thành sự thật)

I’m glad to have this coffee with you.” (Tôi rất vui vì được uống cà phê với em)

Rất đông thực khách cũng vì thế mà tạm dừng câu chuyện, tập trung nghe bài hát.

Tôi và Lục Thành Tắc cũng im lặng nhìn đối phương, cười ngầm hiểu ý nhau. Tôi cá rằng hai chúng tôi đều biết đó là bài hát gì, “Coffee’s On Me” – Sunset Rollercoaster.

Kết thúc phần đệm kèn Saxophone, Lục Thành Tắc bỗng gọi tôi: “Kỳ Diệu, ngày mai tôi có thể mời cô uống cà phê nữa không?”

Tôi khẽ giật mình, trong lòng đang hò hét: Tại sao không.

Thậm chí, nếu có thể, tôi hi vọng sẽ được gặp anh lần thứ hai trong hôm nay. Anh ở ngay trước mắt tôi, đối diện tôi mà tôi đã bắt đầu mong mỏi lần gặp gỡ tiếp theo rồi.

Tôi bông đùa: “Nhân viên New Light đều rảnh rỗi vậy à?”

Anh không tiếp lời nhưng ánh mắt sáng rực: “Được chứ?”

Tôi nghe thấy mình vui vẻ trả lời: “Dĩ nhiên.”

Bình luận

Truyện đang đọc