KHI TÔI MƯỜI BẢY

CHAP 20 – KỈ NIỆM NGÀY CƯỚI
Hiểu Thuyên mắt mở to, tựa như không tin những gì mình vừa nghe, có phải, Khôi Thần vừa gọi nó là..
-Chẳng qua thấy cô đang bị thương nên muốn làm cô vui thôi, đừng tưởng bở
Chưa kịp nghĩ gì thì hắn đã nhanh chóng bồi thêm một câu chặn suy nghĩ của nó lại. Thuyên bĩu môi, nhưng rồi cũng vui vẻ dựa vào hắn mà ngủ tiếp
-Chà chà
Bỗng nhiên một giọng lạ xen vào, âm điệu tặc lưỡi đầy bỡn cợt kia chỉ có thể là Jin. Hiểu Thuyên mặt nhăn mày nhó liếc cậu
-Lại là anh, kì đà
-Cám ơn, anh biết lựa thời điểm xuất hiện quá phải không
Thuyên hứ một cái, rồi chống tay ngồi dậy lết về giường. Khôi Thần cũng phủi tay ngồi dậy
-Đã tìm ra chúng chưa?
-Vẫn chưa
Hắn nhíu mày, rốt cuộc lần này là ai đã chơi hắn. Có tiếng đổ chuông, Thần nhìn màn hình rồi bước ra ngoài nghe
-Anh biết rồi nhé
-Biết gì?
-Hahaha. Không tồi
-Gì nào?
Jin không đáp, vừa huýt sáo vừa mở tạp chí ra xem. Thuyên cũng chẳng thèm để ý tên hâm này, nó ngoảnh mặt ra nhìn cảnh vật bên ngoài, rồi đột nhiên ghé sát mặt Jin, giọng nghi hoặc
-Chuyện lần trước…có thật không?
-Chắc thật
-Vậy..sao anh không nói cho hắn biết?
-Để được gì?
-????
-Nếu em là anh lúc đó, thì em sẽ lựa chọn thế nào?
Thuyên bĩu môi, rồi ngồi thẳng dậy, Jin chống tay
-Nhưng..phản ứng của em, thật làm anh ngạc nhiên đấy
-Thế nào?
-Không..tức giận??
-Em không thích phí thời gian để bày ra những cảm xúc vô ích
-…
Hiểu Thuyên nhìn Jin, cười bí hiểm
-Em thích trà thù hơn
Jin đáp lại bằng cái nhìn đầy thích thú, rồi cậu cắm cúi đọc tạp chí tiếp
Khôi Thần bước vào, mặt rõ không vui
-Chuyện gì vậy?
Hiểu Thuyên lo lắng hỏi

-Chiều mai đi ăn với ba mẹ
-Chiều mai??
-Ừ, kỉ niệm 30 năm ngày cưới
-Oa, vui quá
Mặt Hiểu Thuyên sáng rỡ, nó rất thích những lễ kỉ niệm thế này. Khôi Thần thở dài, đúng là con gái
-Nào , xuất phát thôi
Thuyên hào hứng hét, Thần nhanh chóng bịt miệng nó lại
-Đã trốn viện còn la to, muốn bị tống vào lại à
Nó cười hì hì. Hắn lắc đầu, khởi động xe và phóng vụt đi, hướng thằng về phía trung tâm thành phố
Vì quần áo đều đã cháy trụi hết nên Hiểu Thuyên chẳng còn bộ đồ đẹp nào để mặc, thế là nó nằng nì bắt Khôi Thần phải chở mình đi mua sắm, kết quả dẫn đến cuộc trốn viện này đây, và đương nhiên không thể thiếu một bệnh nhân giả để che mắt thiên hạ rồi, được vinh dự lựa chọn vào vai ấy còn ai khác ngoài…Jin
Đỗ xe vào bãi, Thần và Thuyên xuống đi bộ dọc khu shopping nổi tiếng của thành phố
-Cái này được đấy
-Xấu
-Cái này thế nào?
-Xấu
-Thế c…
-Xấu nốt
-Này anh vừa phải thôi chứ, tôi đang hỏi đàng hoàng mà
-Tôi cũng nhận xét rất thật lòng đấy thôi
-Vậy có ngon thì chọn đi
Thế đấy. Tụi nó đi gần hết tất cả các shop quần áo, nhưng chẳng mua được cái nào, còn cãi nhau ỏm tỏi làm cản trở chuyện buôn bán của người ta, nhưng đương nhiên với sự “vô tư” có thừa của mình thì cả 2 đều chẳng biết xấu hổ hay áy náy gì
Tiệm cuối
Hiểu Thuyên từ phòng thay đồ đi ra, dáng điệu uể oải. Nó đang khoác trên người 1 cái đầm màu xanh lơ dạng cúp ngực, phần dưới thì xòe ra nhiều tầng, dài ngang gối, phía sau eo thì thắt 1 cái nơ to màu trắng với 2 dây nơ dài
Khôi Thần chống cằm nhìn một hồi, rồi gật đầu. Bây giờ Thuyên chẳng còn tâm trạng gì mà tự soi mình trong gương nữa, nó mệt đến chỉ muốn mau chóng về ngủ.
Đường từ cửa hàng đến bãi đỗ xe sao mà xa, Hiểu Thuyên nhăn nhó khó nhọc lết từng bước trong khi Khôi Thần đút tay vào túi quần bước đi vô tư lự
-Này
Chịu hết nổi, Thuyên dừng lại rồi hét to về phía hắn
-Chuyện gì?
-Cõng
-Không
-Chân tôi đang bị thương mà
-Thì sao?
Thuyên tức xì khói, nó nghiến răng. Khôi Thần tặng cho nó nụ cười, rồi lại đi tiếp, nhưng rồi hắn chợt nghe tiếng chạy gấp gáp phía sau, quay đầu lại thì thấy Hiểu Thuyên đang phóng đến phía hắn với tốc độ “không tưởng” đối với người bị què một chân. Nó chạy lại phía hắn, rối lấy đà nhảy bật lên, 2 tay ôm lấy cổ hắn còn 2 chân thì kẹp chặt eo
-Cõng mau

-Xuống ngay
-Không
-Con khỉ điên khùng này, mau xuống
-Khôngggggg
Dằn co một hồi cũng không khiến nó rời khỏi người mình được, Thần bỏ cuộc
-Được rồi được rồi, xuống đi mới cõng được chứ
-Xuống để anh chạy mất à??
Hiểu Thuyên nhăn răng cười, rồi nó từ phía trước người hắn, leo qua đằng sau
-Trời ơi nặng quá
-Im lặng đi
-Cô đạp trúng bụng tôi rồi
-Đã bảo đừng có nhúc
-Aaaa mắt của tôi
-Ây da sorry nhá
-@#$@#%$@
-##$%^%^
-Phù, xong rồi, hehe. Đi thôi chồng ơi
Sau cả mấy phút thì An Hiểu Thuyên cũng leo sang thành công, giờ nhìn Thần quả là rất thảm thương, đầu tóc bù xù, mắt đỏ lòm vì bị chọt vào, cổ cũng đỏ lên vì bị bấu, đã la hét than vãn suốt nãy giờ rồi nên giờ hắn chẳng còn sức nói nữa, đành lấy câu “Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn” ra để tự an ủi mình
-Này, dậy đi Hiểu Thuyên xinh đẹp
Một bàn tay đập cái bốp vào mông Jin, cậu dụi dụi mắt, thấy Thuyên đã về. Cậu không ngồi dậy, mà còn nằm chổng mông về phía nó, vừa lắc vừa nói
-Nữa đi nữa đi
Thuyên mở to mắt, cố gắng để không phải hét lên
-Tên bệnh hoạn này, có muốn em cắm tiêm vào không???
Biết tính An Hiểu Thuyên đã nói là làm, nên Jin không đùa nữa, cậu đứng dậy lấy áo khoác rồi bước ra ngoài, trước khi đi còn cười khì khì nói
-À ban nãy có y tá vào kiểm tra, anh “đánh rắm” để đuổi cô ta ra rồi, đừng lo nhé
-CÁI Gì……
Thuyên lồng lộn lên, may là chân nó đang bị thương, không thì…
Hôm sau
-Thế nào???
An Hiểu Thuyên từ phòng vệ sinh bước ra, trên người mặc bộ đầm hôm qua, tóc để xõa, môi đánh chút son. Gim chống cằm ngắm nghía, rồi đưa tay giơ ngón cái lên
-Mà hôm nay nhóc Won không đến à???
-Có, sáng sớm đã đến rồi, còn khóc nữa chứ, trời ạ thằng nhóc thật đáng yêu

Thuyên cười khi nhớ đến bộ dạng cố không khóc của Won sáng nay, lúc đó nó hỏi làm gì mà khóc, thì Won cúi gằm mặt nói lí nhí là vì cậu thấy đau lòng, Thuyên cảm động quá bay vào ôm chặt lấy cậu nhóc thì Khôi Thần đẩy cửa bước vào. Ôi cái gương mặt ghen tức của hắn sao mà tức cười, đúng là một buổi sáng nhiều niềm vui
-Vậy anh Khôi Thần đâu rồi?
-Hắn ta về nhà thay đồ rồi. À mà…
-???
-Cậu thích tên kì đà à?
-Sao???
-Đừng chối, nhìn ánh mắt cậu là biết
-Không…không có đâu, cậu lầm rồi
-Vậy tại sao ngày nào cậu cũng làm cơm cho hắn ăn, lúc trước thì là sẵn tiện, còn bây giờ, cơm trưa của tớ là cháo, của hắn là cơm cà-ri, cơm tối của tớ vẫn là cháo, của hắn lại là mì ý???
-Ơ..tại vì..
Cốc cốc
Đang lúc Gim bối rối không biết thanh minh thế nào thì có tiếng gõ cửa, nhỏ thờ phào, Thuyên thì cụt hứng
-Xin chào
Thuyên thở dài, thế là toi mất ngày vui
-Cô khá lắm
Triệu Như Quỳnh tự nhiên ngồi xuống ghế sopha, bắt chéo chân, vừa nói vừa vỗ tay
-Nếu cô đến chỉ để nói không đầu không đuôi thì xin về cho
-Kế hoạch bắt cóc, rất tuyệt
Lúc này Thuyên mới nhìn vào cô ta, đôi mắt trở nên thích thú hơn
-Không ngờ cô lại bỉ ổi đến vậy, sai đàn em của mình bày ra vụ bắt cóc
-Chẳng phải tôi đã từng nói, vì thứ mình muốn, tôi sẽ dùng mọi cách để có được còn gì
-Hừ, một đứa con gái chẳng có liêm sỉ như cô không xứng đáng có được Thần
-Cô thì xứng sao?
-Đương nhiên
Hiểu Thuyên nhếch miệng cười, rồi nó đứng dậy, tiến về phía Như Quỳnh, cúi thấp xuống và nói nhỏ vào tai cô ta
-Trò vừa ăn cướp vừa la làng này là tôi học từ cô đó, không tồi chứ?
-Ý cô là gì??
Thuyên nhún vai đáp lại ánh mắt giận dữ của Quỳnh. Có điện thoại, nó bắt máy, nói vài câu rồi xách túi bước ra
-Lần khác nói tiếp
Nó nháy mắt chào Như Quỳnh, bỏ mặc cô ta với nỗi hoang mang
Vừa ngồi vào xe Thuyên đã cảm thấy một bầu không khí rất lạ, nó định hỏi nhưng thấy sắc mặt Khôi Thần thì lại thôi
Nơi ông bà Dương tổ chức lễ kỉ niệm ngày cưới chính là Phu thê các. Vừa đến nơi, những nhân viên đã hỏi thăm tụi nó tới tấp. Hiểu Thuyên vui vẻ trả lời còn Khôi Thần vẫn giữ im lặng
-Mừng lễ kỉ niệm, chúc ba mẹ răng long bạc đầu ạ
-Cám ơn con
Mama Dương vui mừng ôm lấy Thuyên, ông Dương Chấn cũng vỗ vỗ vai nó cười hiền
-Chà lâu rồi không gặp, sắc mặt con hình như không được tốt lắm. Chân bị sao thế kia?
-Dạ không có gì đâu ba, con bất cẩn nên bị thương nhẹ thôi ạ
Rồi mọi người tiếp tục trò chuyện trong suốt bữa ăn nữa, chỉ có mỗi Khôi Thần không tham gia. Ông bà Dương nghĩ vì con trai mình lúc đầu vốn đã không muốn đến lễ kỉ niệm rồi nên nghĩ hắn phản ứng như thế là đương nhiên, còn Thuyên thì sắp chịu hết nổi
Lúc mọi người tỏa ra sàn khiêu vũ, nó vỗ vai hắn

-Này, hôm nay bị gì thế?
-…..
-Này
-….
-Dương Khôi Thần
-…..
-Có chuyện gì sao???
- ……
-Hay..anh đã nghe thấy rồi
Lúc này Khôi Thần mới quay sang nó, khuôn mặt ngạc nhiên rồi nhanh chóng chuyển sang tức giận
-Vậy chuyện đó có thật
-Không sai
-Tại sao?
-Một chút kích thích để anh nhận ra tình cảm của mình nhanh hơn
-Cô…
-Anh muốn chữi mắng gì cũng được, chuyện tôi làm tôi chịu
-…
-Thật đáng tiếc vì kế hoạch thất bại rồi, mục đích của tôi chẳng đạt được
Nhìn An Hiểu Thuyên ngồi thở dài, Khôi Thần càng thấy giận, hắn đứng bật dậy khiến nó hết hồn, rồi tự nhiên hắn nắm lấy tay nó, lôi ra sàn nhảy
-Làm …làm gì vậy??
Vừa lôi nó đi theo nhạc Thần vừa nói
-Có rốt cuộc là não bị đứt mất dây thần kinh nào mà bày ra cái trò này
-….
-..để cho chính mình bị thương đến thế kia hả
-….
-Đây chẳng phải lần đầu tôi bị kéo vào những trò điên khùng của cô, nhưng lần này cô lại khiến mình bị thương, tại sao vậy?
-Anh giận…vì tôi bị thương sao?
Hiểu Thuyên ngước lên nhìn Khôi Thần, hắn cũng cúi xuống nhìn nó, không đáp, hắn chợt nhấc nó lên, cho nó dẫm lên chân mình và dìu nó nhảy tiếp
-Lần sau đi học nhảy giùm đi
-Này..
-Khi nhận được tin nhắn..
-“Muốn cứu người mày yêu thì đến nhà kho ABC ngay”???
-Ừm,…lúc đó, tôi…đã nghĩ đến cô
Hiểu Thuyên mở to mắt kinh ngạc, Khôi Thần vẫn nhìn thằng nó, giọng tỉnh queo nhưng đôi mắt thật ấm áp. Nó cảm thấy tim như ngừng đập, chân run như sắp quỵ ngã đến nơi, rồi không biết lấy sức mạnh từ đâu, nó chợt nhảy lên, quặp chân vào người Thần, tay cũng ôm cứng ngắc cổ hắn
-Này, cô đang mặc đầm đấy
Hiểu Thuyên cười sung sướng, giờ trời có sập xuống, nó cũng mặc kệ. Khôi Thần thở dài, rồi cũng khẽ cười. Mama Dương hạnh phúc tựa vào chồng mình, mỉm cười nhìn 2 đứa nó
Khôi Thần đưa tay vòng xuống đùi Thuyên, làm thành một cái “võng” để nó có điểm tựa, rồi tiếp tục nhảy, mặc cho Hiểu Thuyên đã…ngủ rồi. Hắn cúi xuống nói nhỏ vào tai nó
-Em đạt được mục đích rồi vợ à


Bình luận

Truyện đang đọc