KHIẾM KHUYẾT GEN YÊU THƯƠNG


Không biết là do lòng Sở Cử Ca quá lớn, hay là Kỷ Triệu Uyên đã cho cậu đủ cảm giác an toàn, yêu xa cũng không khó khăn như cậu đã tưởng.

Kỷ Triệu Uyên dành hết tâm trí cho việc nghiên cứu, cậu cũng có cuộc sống vườn trường hoàn toàn mới của mình, ngoại trừ cuối tuần hàng tháng sẽ dành thời gian để đi gặp cục cưng và bé cưng nhà cậu, thì những thời gian còn lại đều phải bận cho việc học hành và tham gia các buổi huấn luyện đội bóng rổ trường, gần như ngày nào cũng bận.

Nhắc đến đội của trường, Sở Cửu Ca chỉ thấy mình quá may mắn.

Trong số tân sinh tham gia tuyển chọn, kỹ năng thế nào khoan hẵng nói, ít nhất đa số đều lạm dụng thể chất.

Ban đầu cậu đã hết hy vọng khi nhìn trận thi đấu đầu tiên, không nghĩ rằng cuối cùng thì cái sự lòe loẹt của đánh bóng đường phố cũng giúp được cậu.

Huấn luyện viên vỗ vai cậu, "Tỉ lệ ghi bàn cần được cải thiện, nhưng kinh nghiệm quan sát khi thi đấu chính là lợi thế của em."
Sở Cửu Ca lúng túng, đồng thời cũng rõ ràng hơn về vị trí của mình.

Dù không muốn thừa nhận nhưng khả năng và tài năng của cậu không đủ để khiến cậu có thể tiến xa hơn trên con đường bóng rổ này.

Khác với những người chơi bóng rổ chuyên nghiệp như Tề Uy và Đàm Tu Trúc, bóng rổ đối với cậu chỉ giới hạn trong phạm vi yêu thích, có lẽ bốn năm đại học sẽ là quãng thời gian rực rỡ nhất của cậu trên sân đấu, sau khi tốt nghiệp thì chắc đến thi đấu cũng không đi được.

Nghĩ đến đây, Sở Cửu Ca không khỏi có chút tiếc nuối, việc luyện tập của cậu cũng khó hơn bình thường nhiều.

Ở trận đấu liên trường đầu tiên, mặc dù cậu chỉ là hậu vệ ghi điểm dự phòng, nhưng cậu đã thể hiện phong độ chói sáng của mình, chỉ đứng sau Đàm Tu Trúc về khả năng ghi bàn.

Ngoài việc tán thưởng khả năng hoàn hảo của tiền đạo nhỏ con Đàm Tu Trúc, khán giả không khỏi thán phục trước sức bùng nổ của gương mặt trẻ thơ là cậu.

Sở Cửu Ca giơ tay đập với mọi người, Tề Uy cầm bao cổ tay ngẩng đầu lên nhìn cậu cười.


Cậu biết rõ Kỷ Triệu Uyên sẽ không xuất hiện ở chỗ này, nhưng cậu vẫn chưa từng bỏ ý định lướt qua từng hàng ghế một, mãi cho đến khi nhìn tới hàng cuối cùng, cậu mới gục vai đầy mất mát.

Trần đấu đầu tiên của cậu ở đại học, Kỷ Triệu Uyên không tới.

Thắng được trận bóng này đã đủ để cậu vui vẻ vài tuần, nhưng sự vui vẻ này nếu không được chia sẻ cho Kỷ Triệu Uyên nó sẽ giảm xuống.

Cậu lau mồ hôi, lấy điện thoại gọi điên cho Kỷ Triệu Uyên, "Hôm nay em rốt cuộc cũng không phải ngồi trên băng ghế lạnh nữa!"
Kỷ Triệu Uyên che mic ra khỏi văn phòng, nghe giọng nói kích động của cậu cũng không nhịn được cong khóe miệng, "Thật tốt."
"Không biết nên diễn tả màn biểu diễn của em thế nào với anh," Sở Cửu Ca cười to, "Em sắp bị độ đẹp trai của bản thân làm cho hôn mê rồi."
Kỷ Triệu Uyên dựa vào lan can hành lang, nghiêng đầu nhìn ánh mắt trời rọi tới chỗ cuối cùng, "Tôi cũng thế."
"Dạ?" Sở Cửu Ca không nghe rõ, "Anh vừa nói gì?"
"Tôi nói tôi cũng thế," Kỷ Triệu Uyên giơ tay ấn vào huyệt thái dương, "Sắp bị độ đẹp trai của em làm cho hôn mê."
"Hình như từ trước đến giờ anh chưa từng thấy em chơi bóng," Sở Cửu Ca đắc ý nhướng mày, nhưng ngoài miệng vẫn nghịch không thôi, "Em nghĩ cái độ khí phách oai hùng và đẹp trai của em trên sân bóng chỉ dựa vào tưởng tượng thôi là không đủ."
"Vậy tôi có thể hẹn trận thi đấu tiếp theo của em không" Kỷ Triệu Uyên không cần nghĩ ngợi đã nói, "Tôi muốn ngồi ở hàng ghế đầu."
"Phải vậy rồi, anh phải ngồi vào vị trí gia đình của em!" Sở Cửu Ca vui vẻ lắc đầu, mồ hôi chạy dọc theo mái tóc xoăn xuống cổ, cuối cùng đọng lên trên xương quai xanh một vũng quyến rũ, "Nhưng anh phải để em trau dồi kỹ năng đã, anh chờ em thêm một lúc nữa, nhất định độ đẹp trai của em sẽ khiến anh muốn lột quần em ra."
Sở Cửu Ca cứ gọi điện là khoe khoang đùa giỡn, Kỷ Triệu Uyên ngại ngùng bước hai bước vào trong góc.

Anh nhíu mày, hắng giọng, "Chất lượng áo sơ mi của em không tốt lắm, tôi tìm thấy một chiếc cúc áo khác trong ổ của Love, may là nó chưa tò mò nuốt mất."
"Lần sau đến gặp anh em sẽ không mặc áo sơmi nữa," Sở Cửu Ca cười "Khà khà" gãi đầu, "Ừm, em nói cho anh nghe sự thật của cuộc sống, thật ra đồng phục bóng rổ còn dễ cởi hơn mấy những chiếc áo khác nhiều."
Cậu vò góc áo đồng phục màu lam của đội, vành tai đỏ ứng.

Kỷ Triệu Uyên còn chưa kịp nói gì cậu đã luống cuống tay chân cúp điện thoại.

Vào mùa hè năm thứ hai, trời nắng chói chang, Sở Cửu Ca đã luyện tập đến trình độ mình hài lòng, mà Tề uy và Đàm Tu Trúc cũng đã cùng tham gia đợt tuyển sinh vào NBA.


Tề Uy ngoài dự đoán đã trở thành con hắc mã của mùa giải đầu tiên, dù còn trẻ nhưng hắn lại có khả năng kiểm soát sân hoàn hảo, mà biểu hiện của Đàm Tu Trúc cao hơn hẳn khi còn học cấp ba, cả quá trình đều khiến người mãn nhãn, hai người không phụ sự mong đợi của mọi người đã được chọn vào một đội phương Tây.

Sở Cửu Ca thấy bọn họ vui lắm nên đã gọi Lạc mễ cùng Chris đến, năm người họ cùng nhau ăn một bữa.

Gần một năm ở chung, sự sùng bái của Sở Cửu Ca với Đàm Tu Trúc tăng thêm gấp bội, địch ý của Lạc Mễ đối với Đàm Tu Trúc cũng đã vơi it đi, chỉ có Chris trước sau như một vẫn lấy lỗ mũi đối xử với Đàm Tu Trúc.

Người phục vụ rót rượu cho họ, chất lỏng màu nâu nhạt chảy xuống thành ly thủy tinh, giọt nước vô tình bắn vào tạo thành vòng xoáy nhở ở đáy cốc, rồi biến mất không còn tăm tích, tựa như chúng chưa từng xuất hiện.

Sở Cửu Ca cảm thấy từ ngày cậu đến California, cậu giống như cô bé Alice lạc vào con đường hầm màu cam, mở ra một thế giới mới với đủ kiểu người xa lạ.

Cuộc hành trình này như được tái sinh lần nữa, cậu từ ngây thơ đến trưởng thành, rồi cuối cùng cũng tìm được bản thân.

Quả thật cậu rất vất vả, nhưng cũng vô cùng may mắn, cậu không chỉ có được những người bạn, thậm chí ngay từ ban đầu, khi cậu còn chưa có được tình yêu độc nhất vô nhị, Kỷ Triệu Uyên cũng đã ở bên cạnh cậu.

Cậu nâng ly, chúc những người ở đây sẽ có một sự nghiệp lớn và không hối hận với những dự định ban đầu.

Chris là người gào to nhất, một bên cụng ly một bên muốn học cách vung quyền.

Sau khi Sở Cửu Ca dạy gã hai lần, gã đã gục xuống sô pha ngập trong men rượu.

Sở Cửu Ca nhìn đống cơ bắp chắc nịch trên người gã, cạn lời trợn tròn mắt.

Tề Uy im lặng rót cho mình thêm một ly, khi say khướt, mắt hắn đỏ hoe gỡ bao cổ tay trên tay xuống, đặt ngay ngắn trong bàn tay mình.


Mọi người thấy hắn như vậy liền thức thời ngậm miệng.

"Khải Lợi," Tề Uy rũ mắt, khẽ nở nụ cười, "Chúng ta đều làm được."
Ngón tay Đàm Tu Trúc siết chặt ly rượu, bàn tay Tề Uy duỗi đến trước mặt anh, ngẩng đầu an tĩnh nhìn anh.

Năm đó, trong ba người bọn họ, Khải Lợi là ngôi sao được nhiều người để mắt đến nhất, gần như hầu hết đội bóng tại Mỹ đều ném cành oliu cho Khải Lợi.

Tại National High School League, khi họ đang trong ánh đèn sân khấu, khi họ sắp giành được chức vô địch tiểu bang và chức vô địch quốc gia thì Khải Lợi đã ngất xỉu vì bệnh tim tái phát tại hiệp bốn của trận chung kết tiểu bang, sau khi hắn được xe cứu thương chở đi thì không còn về nữa.

"Tam giác sắt" ngày xưa đầu tiên là mất đi Khải Lợi, lần hai là Đàm Tu Trúc đã kiên quyết chuyển đến trường học đối địch sau khi chứng kiến sự chiến thắng vô vọng của đội bóng cũ, rồi, anh không chỉ lấy được giải vô địch quốc gia năm đó, còn trở thành tiền đạo số một của đội Hùng Ưng.

Nghe được cái tên đã mất từ lâu, Đàm Tu Trúc dùng sức cắn chặt răng, trên má nổi lên gân xanh.

Cuối cùng, anh trong mắt Tề Uy như kẻ bại trận, thờ dài giống như chấp nhận sự thua cuộc, sau đó chậm rãi giơ tay nắm lấy tay Tề Uy, "Khải Lợi, đã lâu không gặp."
Lòng bàn tay họ chồng lên nhau, giống như cách cổ vũ quen thuộc nhất.

Trong đó cầm chiếc bao cổ tay cũ đã mòn, chữ "K" trên đó đã lốm đốm.

"Anh Khải Lợi thường nói ý nghĩa của bóng rổ nằm ở anh em," Lạc mễ không được tự nhiên nở nụ cười, cầm ly rượu cụng với mọi người, "Kính những người anh em bóng rổ."
Đàm Tu Trúc nhướng mày, ra vẻ sao cũng được cụng ly với mọi người, chỉ không để ý tới Tề Uy.

Tề Uy trừng mắt với anh, nghiêng người qua chất vấn, "Anh có thật lòng không?"
"Đương nhiên là tôi nhớ Khải Lợi, đồng thời cũng cảm thấy tiếc nuối những năm tháng chúng ta xa cách, nhưng tôi chưa từng hối hận quyết định ban đầu của mình." Đàm Tu Trúc lạnh lùng uống một ngụm rượu, "Vẫn là câu nói đó, trung thành với một đội bóng không có tương lai đúng là ngu xuẩn."
"Anh em bóng rổ......" Tề Uy cười khổ, "Anh lấy đâu ra bốn chữ này?"
"Tề Uy, em là người hiểu rõ nhất," Đàm Tu Trúc kéo hắn vào góc tối của ghế sô pha, trên khuôn mặt lạnh nhạt ấy lại có chút ý cười, "Tôi chưa từng đối xử với em như một người anh em."
Tề Uy cúi đầu không nói gì, vì thế Đàm Tu Trúc cúi người ôm lấy hắn, "Sau này em đi đâu tôi sẽ đi đó, tôi không nói trung thành với đội bóng, tôi chỉ trung thành với mình em"
Tề Uy ngửa đầu dựa vào ghế sô pha, năm đó bởi vì Đàm Tu Trúc rời đi, một mình hắn không thể chống đỡ cả đội.


Nhưng suy cho cùng, khả năng của hắn cũng hữu hạn, càng về sau đội bóng ngày càng tệ, tệ đến mức không ai có thể chơi bóng nếu không có ai xem.

Lúc đó hắn thường xuyên gặp ác mộng, nhưng điều đáng sợ hơn ác mộng chính là Đàm Tu Trúc sớm đã không còn bên cạnh hắn.

Bây giờ mỗi một câu nói của Đàm Tu Trúc đều khiến Tề Uy mệt mỏi.

Hắn lắc đầu, vô lực che mặt mình lại.

Đàm Tu Trúc có hơi sợ hãi, anh ôm chặt lấy Tề Uy, ép Tề Uy không thể không ngẩng đầu nhìn mình
"Cho tôi một cơ hội được không, xin em." Đàm Tu Trúc gấp đến độ hai mắt đỏ bừng, cánh tay siết chặt, "Tôi thật sự nhớ em vô cùng."
Tề Uy giơ tay chạm vào gương mặt Đàm Tu Trúc, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Hắn dùng ngón trỏ nhẹ lau đi độ ẩm trên khóe mắt anh, sau đó áp môi mình lên.

Vị mặn lan tỏa nơi đầu lưỡi, hắn muốn buông bỏ tất cả mọi điều ở quá khử, buông bỏ gông cùm của Khải Lợi và đội bóng cũ dành cho mình, nghe theo đáp án trong lòng mình.

Đàm Tu Trúc trầm mặc không nói, cánh tay vẫn bướng bỉnh đặt trên eo hắn, đôi mắt nhìn hắn không chớp.

Tề Uy thở dài, như trút được gánh nặng nở nụ cười, "Được."
Đôi mắt của Đàm Tu Trúc trong nháy mắt sáng bừng, như bầu trời sao thắp đầy ánh sáng.

Anh ôm chặt lấy Tề Uy, không thể tin được hỏi, "Em vừa nói cái gì? Em lặp lại lần nữa!"
Tề Uy nhìn Đàm Tu Trúc đột nhiên trở nên trẻ con, mũi chua xót.

Nụ cười của hắn lại tươi hơn, dùng nụ hôn nói cho người kia.

"Em nói được, lần này anh nên nghe rõ đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc