KHINH TÌNH

Edit: Tiểu Phong Tranh

Trung thu, Hạ Thành đế đứng trên tường thành, tóc đen theo gió tung bay, một thân quân phục.

Ở phía dưới, đối diện người chỉ mặc y phục màu xanh, có vẻ thua kém, sắc mặt bình tĩnh đích không giống như người sắp ra sa trường đánh trận.

"Hoàng đệ, nếu đầu hàng, ta có thể cân nhắc việc buông tha cho người của ngươi."

"Không cân nhắc việc buông tha cho ta?" Người nọ cười khẽ, "Vốn là ruột thịt, đâu khác gì nhau đâu. Ngươi nói có phải hay không, Hoàng huynh?"

"Ta chê cười. Dùng một mạng của ngươi đổi lấy mạng của hai vạn binh sĩ, cũng coi như đáng giá. Một câu thôi, đổi hay không đổi?"

"Mẹ nó, ta thật hối hận." Hắn thì thào tự nói, "Thật là đủ khiêm tốn."

【Nàng thật ngốc nghếch.】

Trống trận gõ một tiếng.

"Đổi, hay là không đổi?"

【Tiểu hồ ly, thật xin lỗi...】

"Ta đổi. Đến đây đi, Hoàng huynh, mau tới bắt ta." Hắn làm ra vẻ cười khẽ, nói.

"Vương gia!" Tướng sĩ phía sau hoảng hốt.

"Chư vị huynh đệ, Hạ mỗ nợ mọi người lần này." Hắn cười đến vân đạm phong khinh [1], chậm rãi đi hướng địch thành.

[1] Cả khúc là cười điềm nhiên như mây gió. Vân đạm phong khinh = Mây gió điềm nhiên.

Chờ hắn để cho người khác tường thành.

"Dứt khoát như vậy, trẫm có chút hoài nghi có cạm bẫy hay không."

"Vậy ngươi cứ từ từ hoài nghi đi."

【Một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ cảm nhận được bất đắc dĩ như vậy. Hoàng huynh, ngươi chờ đi.】

"Giải vào địa lao." Đông Phương Lưu Thủy nhìn hắn một, lạnh lùng nói.

...

"Nếu một ngày nào đó sư phụ chết, tiểu hồ ly, ngươi sẽ làm thế nào?"

"Khóc."

【Ừ, đáp án coi như vừa lòng. Tuy rằng cũng không nói gì đó giống như sẽ chết cùng sư phụ, chẳng qua, bỏ đi.】

"Khóc bao lâu?"

"Thật lâu."

【Như vậy cũng không sai. Được.】

"Vậy sau đó?"

"Ách... Đi ăn một chút gì."

"Sau đó?"

【Ta chết rồi ngươi còn có tâm tình ăn cái gì!? Đây là đạo lí gì hả!】

"Ngủ một giấc."

Hắn phải tức giận.

"Vậy sau đó nữa?"

Nàng cười đến thanh thuần: "Sẽ không khó chịu nữa!"

"Vi sư cầu xin ngươi, sau này nói chuyện với vi sư, đừng thành thật như vậy có được không!?"

...

Pháp trường thật ầm ỹ.

Nghe nói là thủ lĩnh phản quân - Cửu Vương gia đã bị bắt, hôm nay sẽ hành hình.

"Ngay cả thân đệ của mình cũng trảm, Hoàng thượng này đúng là không dễ đối phó."

"Chưa nói đến là huynh đệ, chỉ nói sao có thể trảm Vương gia? Như vậy có thể coi là công đạo sao?"

"Đừng nói nữa, dẫn người tới rồi kìa."

Cửu Vương gia một thân áo trắng, bị người áp chế dẫn lên. Một đầu tóc đen có chút lộn xộn, lại không che được khuôn mặt tuấn mỹ vô song kia. Nhóm quần chúng có chút khâm phục, có tiếc hận, có nói xấu.

Hắn không có bộ dáng nên có của phạm nhân, bình tĩnh thong dong, trên người cũng sạch sẽ. Đó là tôn nghiêm và kiêu ngạo của hắn, nàng biết.

【Khuôn mặt sư phụ gầy đi một vòng, cằm cũng có vẻ nhọn hơn, xem ra cuộc sống lao lý cũng không quá tốt.】

Nàng đứng ở hàng đầu cạnh pháp trường, thấy đau khổ vô cùng. Đao phủ là đại hán, không quan tâm ồn ào xung quanh, tiếp theo bắt đầu múa đao.

Trên trán nàng đổ mồ hôi lạnh đâm đìa.

Đao một lần lại một lần dừng lại trên cổ sư phụ, đao kia giống như chạm đến dây đàn trong lòng nàng, một lần vung lên lại một lần nhảy múa trong lòng nàng, vài thứ sẽ chấm dứt.

Sư phụ thoáng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng.

Sắc mặt của nàng rất khó coi, môi khẽ mấp máy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

"Đừng nhìn..." Hắn dùng thần ngữ [2] nói, "Sư phụ mất rồi, không ai dỗ ngươi ngủ, chẳng may bị ác mộng dọa sợ phải làm sao?"

[2] Thần ngữ: ngôn ngữ kiểu chỉ mấp máy môi.

"Đã lớn rồi, không cần người dỗ ngủ." Nàng nói.

"Cũng phải. Tiểu hồ ly đã lập gia đình rồi, không cần sư phụ dỗ nữa."

"Sư phụ..." Nàng muốn nói, lại không biết nên nói cái gì, "Sẽ, sẽ rất đau đúng không?"

Nhưng nàng mở miệng xong liền hối hận, hỏi vấn đề ngu xuẩn này làm gì.

Hắn cười: "Không biết đâu, sư phụ lại chưa từng bị người khác chém đầu."

Khóe mũi cay cay, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.

Đao lại một lần nữa dừng trên cổ hắn, lòng của nàng giống như bị ai đó cắt ra.

Hắn lại giống như không có chuyện gì: "Tiểu hồ ly, khi đó ngươi nói, sẽ nhớ kỹ sư phụ cả đời, giờ còn tính không?"

Nàng khó khăn gật đầu.

"Phải không?"

Nàng chỉ nhìn khuôn mặt hắn, liền đã quên đi đao phủ. Đại hán kia hét lớn một tiếng, vung đao lên.

"Tiểu hồ ly còn nhỏ như vậy..."

Nàng chuyên chú nhìn xem hắn muốn nói gì.

"Kiếp sau gặp."

Đao hạ xuống. Một mảnh đỏ tươi. Một tiếng khóc hét lớn tê tâm liệt phế.

***

Về sau nàng và Tào Viện sinh ba đứa nhỏ. Hai nam một nữ, lão Đại giống hắn, hai đứa trẻ còn lại giống nàng. Hai đứa bé trai tên Tào Dụ và Tào Tuấn, con gái tên Tào Tư Quân.

Tư Quân [3], đúng vậy.

Nàng rất muốn hắn.

[3] Tư là nhớ. Tư Quân là nhớ Quân.

...

Lại qua thật nhiều năm. Ba đứa nhỏ đều lập gia đình, nàng cũng đã đến tuổi cận cổ hiếm thấy.

"Bạn già, đỡ ta vào trong viện ngồi." Nàng gọi về phía trong phòng.

Tào Viện chậm rãi đi tới, nâng nàng dậy.

【Nếu sư phụ ở đây, nhất định hắn sẽ nói: "Cũng không nghĩ lại xem, ta cũng thành lão nhân rồi, hồ ly lão mập nàng còn muốn ta đỡ?" Sau đó sẽ cẩn thận đỡ ta như cũ.】

Nghĩ nghĩ, nàng không khỏi cười ra tiếng.

"Suy nghĩ cái gì?" Hắn ôn nhu hỏi.

"Không có gì." Nàng trả lời.

Hắn đỡ nàng ngồi xuống ghế trong viện: "Muốn uống trà không?"

"Được, đi pha đi."

Hắn lại xoay người đi vào trong phòng.

【Thật tốt, nam nhân tốt như vậy, cứ thế gả cho ta cả đời...】

Tư Quân thường hỏi sư phụ nàng là người như thế nào, nàng nói hắn không phải người, là thần tiên trên trời. Vì phạm phải giới luật của trời mà bị biếm đến trần gian lịch kiếp.

Chỉ có người cuồng vọng như hắn, điên rồ ngốc nghếch như hắn, vô lại như hắn, mới có thể chết đi tiêu sái như vậy. Tư thái như thế, không phải ai cũng có được.

...

Mùa thu nào đó, trong viện có chút lạnh.

"Sau này, ta chính là sư phụ ngươi. Ngươi tên là gì?"

"Vi sư tên là Hạ Quân. Sau này, ngươi tên... Hạ Tiểu Hồ, được rồi."

"Không tốt sao?"

"Vậy được rồi."

Nàng nghĩ tới lần đầu gặp hắn, dung nhan hắn tuyệt mĩ... Hắn cười, hoặc là vân đạm phong khinh, hoặc sang sảng hoặc khoa trương hoặc bất đắc dĩ.

Nàng ngồi ở trong viện, ánh mắt có chút rã rời, nhẹ nhàng nhìn về phương xa.

Rất xa, dường như có người đi về phía nàng. Tóc đen tung bay, một thân áo xanh, gió thổi loạn tóc hắn lên.

Hắn vươn tay với nàng.

"Tiểu hồ ly, vi sư nghĩ rồi, cảm thấy được kiếp sau vẫn là lâu lắm, cho nên tới đón ngươi trước thời hạn."

Nàng nở nụ cười, lại mang theo nước mắt.

"Vẫn đứng đó sao? Còn không mau đến đây?"

Nàng cũng vươn tay, không chút do dự đưa tay cho hắn.

Trong trời đất mênh mông, mơ hồ có hai người nắm lấy tay nhau, đi về phía phương xa, càng lúc càng xa.

_Hoàn_

Bình luận

Truyện đang đọc