KHÓ NGỦ

Ngày hôm sau, Hà Dung An vừa mở mắt ra đã thấy Hàn Chu ngồi ở đầu giường.

Hắn nhắm mắt lại, dựa vào tường mà ngủ, mi dài, mặt hơi ngẩng lên, lộ ra góc cạnh rõ ràng dưới cằm và đường nét nơi cổ, hầu kết lồi ra, có loại gợi cảm cứng rắn mà lạnh lẽo.

Hà Dung An nhìn một lúc, không tự chủ được mà nắm lấy ống sáo trên cổ. Cậu chưa bao giờ mang thứ gì rẻ tiền đến vậy trên người.

Lời Hàn Chu nói vang lên bên tai, khiến Hà Dung An hơi thất thần. Chuyện ngày hôm qua bất ngờ xảy đến, Hàn Chu không ở lại, cậu càng chán chường, buồn ngủ mà nhắm mắt lại.

Không ngờ vừa mở mắt đã thấy Hàn Kỳ người đầy mùi rượu đứng bên giường.

Họng Hà Dung An nổi lên cảm giác muốn ói.

Hàn Chu đánh Hàn Kỳ, đây là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu. Điều này chứng tỏ rõ ràng Hàn Chu có để ý tới cậu. Nhưng đánh như vậy, thì không chừng chúng sẽ phòng bị Hàn Chu.

Hơn nữa, Hà Dung An nghĩ, cậu và Hàn Chu chưa quen nhau được bao lâu. Hắn sẽ vì cậu mà phản bội chúng ư?

Chẳng đợi Hà Dung An suy nghĩ thêm điều gì, Hàn Chu đã tỉnh. Hắn mở mắt, nhìn cậu chằm chằm.

Hà Dung An ngẩn người, một lúc lâu sau mới nói: “… Cảm ơn”.

Hàn Chu không nói gì, chỉ giơ tay sờ hai má cậu. Da dẻ cậu trắng, những dấu tay vẫn rõ ràng y như trước, hồng hồng, hơi sung, trông rất đáng thương.

Hàn Chu đột nhiên cất lời: “Em lấy tôi đi”.

“Tối qua, chú nói có thể để em cho tôi”. Giọng điệu hắn bình tĩnh. “Sẽ không bán em cho người khác, chỉ cần em lấy tôi thôi”.

Đầu Hà Dung An ong lên một tiếng, suýt thì không nghe rõ lời Hàn Chu. Cậu mở to hai mắt, nhìn hắn chằm chằm: “Cái gì…?”.

Hàn Chu nói: “Hoặc là em lấy tôi, hoặc là, bán em đi”.

Hà Dung An lẩm bẩm: “Anh có biết anh đang nói gì không?”.

Hàn Chu đáp: “Em không thể rời đi được”.

“Em đi, thì bọn tôi sẽ gặp phiền phức”.

“Hơn nữa –“. Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Tôi thích em, em đến ở cùng tôi đi”.

Đột nhiên cánh cửa bị đá văng, Hàn Kỳ ném một túi bánh mì cho Hàn Chu, nhìn hai người rồi cười lạnh một tiếng.

Hà Dung An vừa thấy gã bèn biến sắc. Hàn Chu lại bắt lấy cằm cậu, ép cậu nhìn mình, hồn nhiên không để ý tới Hàn Kỳ đang còn đứng xem, nói: “Em hiểu không?”.

Cậu kinh ngạc nhìn Hàn Chu, cố gắng phân tích điều gì đó từ nét mặt hắn. Nhưng khuôn mặt Hàn Chu chẳng có cảm xúc gì, ánh mắt thâm trầm, khác hẳn người tối qua đã động viên cậu.

Một cảm giác lạnh lẽo ghì trước ngực, Hà Dung An không kìm nổi mà phát run. Cậu tức giận đẩy tay Hàn Chu ra, nhưng Hàn Chu lại có hơi táo bạo mà siết cằm cậu, lạnh lùng lặp lại: “Em hiểu không?”.

Hàn Chu nói: “Theo tôi, tôi mới có thể che chở cho em”.

Bình luận

Truyện đang đọc