KHÓ THOÁT KHỎI CỐ CHẤP CƯNG CHIỀU

Cơ thể Thẩm Thư Điềm bị Tả Tư đẩy xuống ghế sô pha, nhìn thiếu niên ngay trước mắt, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp ấy của cậu ta đầy sự u ám và ph óng đãng.

Bầu không khí đột nhiên nóng lên, cơ thể Thẩm Thư Điềm bỗng nhiên căng thẳng, bàn tay vốn đang nắm lấy cằm cô dần buông lỏng, khẽ vuốt khuôn mặt cô.

Tả Tư Nam chớp nhẹ hàng mi dài, đột nhiên cúi người xuống.

Đôi mắt màu hổ phách của Thẩm Thư Điềm trừng lớn, vẻ mặt hoảng sợ, cô giơ tay ngăn cản cậu, không kiềm được mà cao giọng; “Tả Tư Nam.”

Tả Tư Nam ép bản thân phải dừng lại, hơi thở ấm áp phả vào đôi môi đỏ mọng, nhiệt độ càng thêm ái muội.

Cậu ta nhướng mi, đuôi mắt hẹp dài đã hơi phiếm hồng, mang theo một chút yêu dị.

Đôi mắt trong veo thuần khiết của thiếu nữ đã nhuốm một tầng nước, yêu kiều đáng thương, khiến người ta thương xót.

Cậu hơi khựng lại, khép hờ hai mắt, sau đó thở gấp hai hơi để áp chế ý định xấu xa sâu nhất trong lòng mình.

Thẩm Thư Điềm còn chưa kịp phản ứng, cánh tay của cậu đã trượt xuống eo của cô, làn da trơn bóng mềm mại, khiến đôi mắt vốn đen lại càng đen. 

Tả Tư Nam ngay lập tức bế thiếu nữ lên, ôm vào lòng rồi ngồi lên ghế sô pha.

Thẩm Thư Điềm ngồi trên đùi, chống tay lên ngực cậu, muốn đứng dậy, nhưng vẫn bị cậu áp chặt trong vòng tay, hai cánh tay cậu ôm lấy eo cô.

Thẩm Thư Điềm không thể động đậy, trước đây cô chưa từng đối mặt với một Tả Tư Nam cố chấp như thế, trong lòng càng thêm hoảng loạn.

Cô cắn môi liếc nhìn cậu một cái, khuôn mặt thanh niên vẫn tuấn nhã lạnh nhạt, tựa như không quan tâm tất cả mọi thứ, nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược, vô cùng bá đạo.

Cô sợ hãi, sắc mặt hơi tái nhợt, ngón chân trắng nõn non nớt vô thức cuộn tròn, lắp bắp nói: “Làm, làm cái, cái gì vậy?”

Tả Tư Nam uể oải ngả người về phía sau, nhưng động tác tay của cậu ta vẫn cưỡng ép như cũ, cậu ta liếc nhìn vẻ mặt chật vật của thiếu nữ, cười như không cười nói: “Không hiểu sao?”

Động tác lúc nãy đã thể hiện rất rõ ràng, ngay cả việc che giấu cậu cũng không thèm che giấu nữa, cũng không tiếp tục hành động, chẳng qua là cho cô một khoảng thời gian để trì hoãn mà thôi.

Thẩm Thư Điền không ngu ngốc như vậy, tất nhiên cô cũng không có cách nào để tự lừa dối bản thân nữa, bên cạnh đó Tả Tư Nam cũng sẽ không để cô ấy lừa dối bản thân làm một con rùa đen rụt đầu vào trong mai. 

Thực ra, phải nói chuyện cô không nhận ra một chút gì là không thề nào, mặc dù cô hơi chậm về mặt này, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy sự đối xử khác biệt của Tả Tư Nam đối với mình.

Thậm chí sự khác biệt này có thể phân biệt rõ sự đối lập giữa cô và các cô gái khác, chỉ đối xử đặc biệt với mình cô mà thôi.

Nhưng những lúc cô thỉnh thoảng thoáng nghĩ qua ý nghĩ này, lại vô thức cảm thấy vô lý, bởi lỡ như đó là do Tả Cảnh Long thì sao, dù sao cũng là Tả Cảnh Long nói muốn Tả Tư Nam chiếu cố cô mà?

Nhưng hành động vừa rồi đã hoàn toàn đập tan ý nghĩ cầu may trong lòng cô, lòng cô rối như tơ vò khiến kbản thân cũng không biết nên phản ứng thế nào, không biết nên ứng phó như thế nào trước tình huống như này thì mới ổn.

Tả Tư Nam hơi nheo mắt lại, nhìn cô gái đang ngồi trong lòng mình, bộ đồ này thực sự đã tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô ấy.

Chỉ là tất nhiên cô lúc này rất bối rối, thẳng lưng như một cây tùng xanh non non nớt, cố gắng hết sức để tăng khoảng cách với cậu, mặc dù hiệu quả rất nhỏ.

Tả Tư Nam cũng không muốn ép buộc cô, nhưng nếu cậu không tiến thêm một bước, thì làm sao mới có được người mình muốn chứ?

“Vậy cậu” Thẩm Thư Điềm cắn nhẹ môi đỏ mọng, nghẹn ngào nói: “Ha ha, cậu thích chị á?”

Nói xong, gò má cô lập tức đỏ lên, dù sao nói ra điều như vậy thực sự khiến người khác xấu hổ.

“Ừm, thích chị.” mắt Tả Tư Nam chậm rãi tràn ngập ý cười, giọng nói trầm thấp khàn khàn, bàn tay ngọc thon dài vươn ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, không màng đến sự cố gắng phản kháng, nắm lấy bàn tay cô, x0a nắn nhẹ nhàng.

Tuy rằng bản thân đã hiểu rõ vấn đề, nhưng người nọ lại thẳng thắn nói ra lại là chuyện khác, khiến đầu óc cô trống rỗng.

Tả Tư Nam biết rằng có lẽ cậu lại khiến cô gái nhỏ sợ hãi, nhưng cậu không hối hận chút nào.

Tướng Quân mềm nhũn kêu hai cái, chậm rãi bước tới bằng bước chân của mèo nhỏ, nghi hoặc nhìn động tác của hai người bọn họ.

Thẩm Thư Điềm đỏ mặt, cẳng chân vô thức đá, thỉnh thoảng cọ chân vào bắp chân của thiếu niên, trêu chọc cậu mà không hề hay biết.

Thẩm Thư Điềm phồng má, hung dữ nói: “Buông chị ra trước.”

Nhưng rõ ràng là một cô mèo con hung dữ nói.

“Được.” Khóe miệng Tả Tư Nam khẽ nhếch, cậu buông hai tay ra, thiếu nữ lập tức nhảy ra ngoài.

Lần này, cô ấy chạy rất nhanh, suýt nữa loạng choạng ngã xuống đất, mãi mới có thể đứng vững, chạy đi không quay đầu lại.

Thẩm Thư Điền lại sợ hãi chạy về phòng, lập tức khóa cửa sau lưng lại, vội vàng leo lên giường, chui vào trong chăn.

Lần này cô cũng chẳng buồn để ý đến việc Tướng Quân ở dưới đất kêu như thế nào nữa.

Thẩm Thư Điềm lăn qua một vòng, nằm ngửa trên giường, lấy tay che mặt, chân khó chịu duỗi hay cái, cảm thấy có gì đó sai sai.

“Tại sao lại như vậy cơ chứ.” Thẩm Thư Điềm ngục đầu xuống.

Tình huống hôm nay thực sự đánh cô một cái trở tay không kịp, sao tự dưng gặp phải tình huống như thế được?

Tả Tư Nam thích cô, thế nhưng lại là thích cô thật, sau này phải sống chung với cậu ta như thế nào bây giờ.

Phiền thật đó.

Tả Tư Nam lười biếng dựa vào ghế sô pha, nếu so sánh tư thái của Thẩm Thư Điềm với cậu ta, thì cậu cực kì thảnh thơi, trên mặt còn mang theo nụ cười vui mừng.

Đồng thời điện thoại trên mặt bàn của Thẩm Thư Điềm cũng sáng, Trần Ngữ Trúc vừa gửi tin nhắn, hỏi Thẩm Thư Điềm có chuyện gì xảy ra, sao tự dưng lại biến mất?

Vài giây sau đó, điện thoại Tả Tư Nam cũng sáng, Thẩm Thư Điềm không có nhắn lại, vậy cô chỉ có thể tiếp tục kiên trì liên hệ với Thái Tử gia.

【 Thái Tử gia, Điềm Điềm đổi sang bộ hồ ly rồi ạ? Sao cậu ấy không trả lời tin nhắn của tôi? Ảnh chụp cũng không gửi nữa. 】

Tả Tư Nam khẽ liếc nhìn, đầu ngón tay ấn nhẹ vào màn hình, chỉ đáp lại một câu, nội dung hiển nhiên là không cho cô ấy từ chối.

【Hai bộ đều không thích hợp, chị ấy sẽ không mặc chúng đến đại hội thể thao. 】

Trần Ngữ Trúc cầm điện thoại, nhìn một câu này, vừa khó hiểu vừa hiện lên một ý nghĩ mãnh liệt.

Tâm tình Trần Ngữ Trú vừa kích động lại vừa khổ não vô cùng, cuối cùng vẫn là không chịu nổi lòng hiếu kỳ, cũng do cách nhau một màn hình nên lá gan lớn hơn không ít, thử thăm dò một câu.

【 Thái Tử gia, là quần áo không hợp với Điềm Điềm, hay là không thích hợp để mặc ra ngoài? 】

Tâm trạng Tả Tư Nam cũng không tệ lắm.

【 Vế sau.】

Trần Ngữ Trúc thiếu chút nữa là đã hét lên, Tả Tư Nam đây là ngầm thừa nhận rồi đó nha.

Trần Ngữ Trúc muốn gọi điện thoại cho Thẩm Thư Điềm, nhưng lại nghĩ đến chuyện nhắn nhiều như thế Thẩm Thư Điềm cũng chưa trả lời, cũng không biết bên đó hai bọn họ đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có thể gắng gượng kiềm chế sự kích động của mình xuống dưới, quyết định ngày mai nhất định phải vặn hỏi Trầm Thư Điềm thật tốt. 

Bởi vì Thẩm Thư Điềm cũng không nhắn lại, Mạnh Hà cũng chỉ có thể hỏi Trần Ngữ Trúc.

Trần Ngữ Trúc:【 Quần áo 2 bộ đều không hợp, chúng ta đổi bộ khác đi! 】

Mạnh Hà: 【 Sao lại thế? Không phải lúc trước vẫn ổn à? 】

Trần Ngữ Trúc:【 Chúng ta chọn bộ nào bảo thủ một chút! Tính cách Điềm điềm vốn nhút nhát, chúng ta cũng không nên ép buộc cậu ấy chứ. 】

Mạnh Hà: 【Lúc trước cậu không hề nói vậy, cậu còn nói cái gì mà có body đẹp thì phải can đảm phô bày, không phải sợ cơ mà.】

Đấy là nếu như không có Thái Tử gia ngăn cản, cảm xúc Trần Ngữ Trúc tiếp tục bùng nổ, thực sự rất muốn nói ra, nhưng không thể, kìm nén đến hoảng sợ.

【 Ai da ai da, thì không phải bây giờ đổi ý rồi sao, hơn nữa vẫn còn nhiều bộ quần áo đẹp mà? Tôi thấy vẫn nên chọn bộ khác. 】

Thẩm Thư Điềm vốn dĩ đã không nguyện ý cho lắm, giờ Trần Ngữ Trúc cũng nói như vậy, Mạnh Hà cũng không thể nói gì, đành phải từ bỏ.

【 Vậy được thôi. Mai bảo Điềm Điềm mang quần áo đến trường, tôi lấy về là xong. 】

Trần Ngữ Trúc vừa định nói được, ánh mắt chợi lóe tia sáng, lại nghĩ ra một ý tưởng.

【 Thái Tử gia, ngài nhớ phải bảo Điềm Điềm đem quần áo đến trường, chúng ta còn phải trả lại. 】

【 Không cần, tôi mua. 】

【Ok! 】

Trần Ngữ Trúc lộ ra vẻ mặt quả nhiên là vậy, quay đầu liền nói với Mạnh Hà là không cần, Điềm Điềm muốn nó.

Mạnh Hà hoàn toàn từ bỏ ý tưởng để cô ấy mặc bộ hồ ly kia.

Thẩm Thư Điềm lăn lộn một lúc lâu,trong lòng vẫn rối bời như cũ, thời điểm cô bò dậy, khi cô đứng dậy đã là dì Phương gõ cửa, bảo cô xuống ăn cơm.

Tuy rằng Thẩm Thư Điềm không muốn đi xuống chạm mặt Tả Tư Nam cho lắm, nhưng bụng cô đã đói từ sớm, ọc ọc, khó chịu làm sao.

Thẩm Thư Điềm trả lời một tiếng, cởi bỏ bộ trang phục hồ ly, mặc lại quần áo của bản thân, nhìn mình trong gương, tẩy sạch lớp son trên môi.

Thẩm Thư Điềm mở cửa phòng, Tướng Quân vẫn đang nằm ngoài cửa với một quả bóng lông trong miệng, nhìn thấy Thẩm Thư Điềm mở cửa, lập tức giương mắt tủi thân buông lỏng miệng, dưới đất nhìn cô kêu meow meow.

Cảm thấy có lỗi, Thẩm Thư Điềm nhanh chóng bế bé cưng dễ thương lên, nhẹ nhàng an ủi.

Khi Thẩm Thư Điềm đến phòng khách, Tả Tư Nam đã ngồi trên bàn ăn, nghe thấy giọng cô, cậu đảo mắt, kéo chiếc ghế bên cạnh ra, tiếng nói trầm thấp: “Lại đây ngồi đi.”

Thẩm Thư Điềm không vui, cô tránh tầm mắt của cậu ngồi tạo thành góc chéo với cậu, mặc dù cô không cách quá nhiều cm, nhưng cô vẫn cảm thấy như vậy sẽ khiến mình có cảm giác an toàn hơn.

Tả Tư Nam khẽ nhướng mày, thờ ơ chống cằm, nói với giọng tùy ý: “Chị đang sợ sao?”

Thẩm Thư Điềm vốn dĩ đang cúi đầu ăn, lúc cắn một miếng dưa chuột, khi nghe thấy những lời phù phiếm này, cô đột nhiên cảm thấy hơi không phục.

Cô phồng má, thờ phì phì, nhướng mắt giận dữ nhìn cậu.

Tại sao cậu tỏ tình thì rất bình tĩnh, còn cô, ngược lại là người được tỏ tình thì lại bối rối đến như vậy?

Tả Tư Nam khẽ cười, tùy ý gắp cho cô một miếng xương sườn, cười như không cười nói: “Chị sợ cái gì? Em còn có thể làm ra chuyện gì hay sao?”

Thẩm Thư Điềm ban đầu không cảm thấy có gì sai, nhưng ngay khi hắn thốt lên câu này, Thẩm Thư Điềm bất giác trở nên cảnh giác, nhìn miếng sườn heo trong bát giống mà tựa như nhìn thuốc độc.

“Tôi sẽ không làm khó người khác.”Tả Tư Nam híp mắt, nhàn nhạt nói.

Thẩm Thư Điềm do dự một hồi, “Thật sao?”

Tả Tư Nam do dự một hồi, “Thật mà”

Thẩm Thư Điềm: “……”

Bữa ăn kết thúc trong một tình huống xấu hổ và kỳ lạ, tối nay Thẩm Thư Điềm phá lệ ăn nhanh.

Sau khi ăn xong, hẩm Thư Điềm chạy trở lại phòng tắm và lấy bộ trang phục con thỏ bên trong ra, sau đó muộn màng nhớ ra rằng cô đã quên gửi một bức ảnh cho Trần Ngữ Trúc và những người khác, sự buồn phiền dâng lên trong lòng cô.

Tả Tư Nam nhìn thấy, nhàn nhạtnói: “Em đã nói với Trần Ngữ Trúc cả hai bộ đều không mặc.”

Thẩm Thư Điềm mím môi, mặc dù cô thực sự không muốn mặc nó, nhưng từ miệng của Tả Tư Nam, không hiểu sao cô vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.

Tả Tư Nam hơi nheo mắt, cảm thấy thú vị nói, “Hai bộ quần áo này em đã mua rồi, chị không cần đổi lại.”

Thẩm Thư Điềm không hiểu lí do: “Vì sao?”

“À.” Tả Tư Nam ẩn ý nhìn cô, chậm rãi nói: “Chị chỉ có thể mặc cho em nhìn thôi.”

Thẩm Thư Điềm nắm chặt trang phục con thỏ trong tay, đầu ngón tay hơi trắng bệch, cô lúng túng và xấu hổ, cô không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể nói: “Tôi không cần. “

Thiếu nữ oán trách nhưng trong giọng cô ấy lại có gì đó hờn dỗi, ánh mắt Tả Tư Nam chợt lóe, chẳng qua chi lười biếng nhìn cô rồi cười, khóe miệng còn cong lên một vòng cung, không khác gì yêu nghiệt.

Thẩm Thư Điềm bị hắn nhìn đến múc thấy mất tự nhiên, xấu hổ ôm quần áo rồi túng túng chạy về phòng.

Lần này Thẩm Thư Điềm ngủ không ngon chút nào, trong mộng luôn xuất hiện Tả Tư Nam nói đi nói lại mấy câu ấy.

Cô cố tình dậy thật sớm, ăn sáng nhanh hơn bình thường rất nhiều, sau đó đến trường với hai con mắt gấu trúc, vì sợ gặp phải Tả Tư Nam.

Cô biết bộ dạng này rất hèn nhát, nhưng cô chỉ muốn trốn tránh theo bản năng.

Vừa ngồi xuống, cô định nằm xuống bổ sung một giấc thì Trần Ngữ Túc đi tới, không ngừng hỏi han.

Thẩm Thư Điềm chống đầu, đầu nhỏ vẫn còn hơi mơ màng, luôn luôn cảm thấy mơ hồ, cũng không hiểu được Trần Ngữ Trúc đang nói gì cho lắm, chỉ có thể có lệ gật đầu.

“D*c vọng chiếm hữu của Thái Tử gia mạnh mẽ quá đi, sau này làm sao bây giờ?  Điềm điềm, tớ cảm thấy cậu cũng phải vùng lên, cứ để như vậy địa vị gia đình sẽ khó mà giữ được.”

Thẩm Thư Điềm nhắm mắt lại, ngay lúc cảm thấy mình sắp chìm sâu vào giấc ngủ, một câu này của Trần Ngữ Trúc lập tức dọa cô tỉnh dậy.

Thẩm Thư Điềm trợn tròn đôi mắt, theo bản năng nói: “Cậu nói bậy gì đấy!”

Trần Ngọc Trúc nghiêng người chớp chớp mắt hỏi cô, “Tớ nói không đúng chỗ nào hả?”

Thẩm Thư Điềm đảo mắt, lẩm bẩm nói: “Chỗ nào đúng chứ? Tớ với cậu ta không phải là quan hệ này!” Cuối cùng còn nhấn mạnh.

Trần Ngữ Trúc nhìn Thẩm Thư Điềm, đột nhiên phá lên cười, “Tớ biết rồi.” Cô rung đùi đắc ý nói: “Không phải tớ đã nói rồi sao? Sau này.”

Thẩm Thư Điềm biết tính Trần Ngữ Trúc, cô từ bỏ, bĩu môi, bất lực nói: “Tóm lại là như vậy, cậu đừng lan truyền lung tung. Thật sự không phải vậy.”

Trần Ngữ Trúc liếc nhìn cậu ấy, trong lòng thở dài, kể cả ngay khi cô không nói gì, nhiều người cũng đã nghi ngờ cậu ấy rồi.

Trần Ngữ Trúc nhìn xung quanh một vòng, vô tội nói: “Thật sự không có gì sao?Vậy tại sao tối đó nhiều người như vậy, cậu lại không do dự chọn hắn ta?”

Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu, đôi mắt đều là mờ mịt, không hiểu gì nói, “Cậu nói vậy là có ý gì? Sao tớ không hiểu gì hết?”

Trần Ngữ Trúc hừ một tiếng, cảm thán nói: “Ngày hôm ấy cậu uống say đối xử với Thái Tử gia như vậy, rất khó để khiến người khác không hiểu lầm nha.”

Thẩm Thư Điềm cắn nhẹ môi, oán giận nói: “Tớ cắn cậu ta, không phải biểu hiện tớ ghét cậu ta sao?”

Câu này chân thực đến nỗi giả tạo(?).

Trần Ngữ Trúc mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nói: “Cắn?”

Âm lượng của cô vốn không giảm xuống, trong nháy mắt lại tăng lên mấy độ, các đồng học xung quanh sôi nổi lần lượt nhìn sang với vẻ mặt quái dị.

Thẩm Thư Điềm từ lâu đã giả vờ đọc sách như một con đà điểu, và bàn tay nhỏ bé dưới bàn kéo nhẹ vào quần  áo của Trân Ngữ Trúc để nhắc nhở cô ấy nhỏ giọng lại, đồng thời trong lòng lại không thể không cảm thấy nghi hoặc.

Trông Trần Ngữ Trúc rất ngạc nhiên, như thể cậu ấy hoàn toàn không biết về điều này.

Trần Ngữ Trúc che miệng, hướng tới nhìn qua đồng học xin lỗi gật gật đầu, sau đó cúi đầu xuống nhìn Thẩm Thư Điềm.

Trần Ngữ Trúc nửa nằm trên mặt bàn, khen ngợi: “Điềm điềm, cậu được đấy. Không nghĩ tới cậu lại đỉnh tới vậy, tớ còn không thể nhận ra, đúng là chân nhân bất lộ tướng.”

Tuyệt, tự khiến mình bị lộ.

Thẩm Thư Điềm mặt không cảm xúc suy nghĩ.

Thẩm Thư Điềm bất đắc dĩ đỡ trán, nhẹ giọng nói: “Vậy vừa rồi cậu nói vậy là có ý gì?”

“Cậu không nhớ gì hả?” Trần Ngữ Trúc kinh ngạc nhìn Thẩm Thư Điềm vẻ mặt ngây ngốc, cô còn tưởng rằng cậu ấy ngại ngùng khi nhắc tới chuyện đó, nhưng hóa ra vốn rĩ cậu ấy không hề nhớ gì, cô chớp chớp mắt, “Đêm đó cậu uống say, sau đó trước mặt mọi người, cậu cưỡng hôn Thái Tử gia.”

Cưỡng hôn…Ngay trước mặt mọi người …???!!!

Thẩm Thư Điềm hoàn toàn sững sờ, miệng hơi há ra, cô không biết nên phản ứng như thế nào, ngây ngốc tại chỗ.

“Tớ còn tưởng rằng cậu nhớ về nó.” Trần Ngữ Trúc thông cảm vỗ vỗ vai cô, thở dài nói: “Lúc đó cậu ngồi trực tiếp lên đùi Thái Tử Gia, tớ còn chưa phản ứng đuọc, thì lập tức đã thấy hai người hôn nhau rồi.”

Thẩm Thư Điềm hoảng hốt một hồi, ngơ ngác hỏi: “Chỗ nào cơ?”

“Gò má.”

Thẩm Thư Điềm chớp mắt, hai ngày qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, mọi thứ đều như mạnh mẽ đâm xuống người cô, khiến cô choáng váng.

Bây giờ nơi nghe thấy nụ hôn ấy chỉ là ở má, cô thực sự có cảm giác rằng đây là chuyện tốt.

Nói thế nào nhỉ, sau khi bị ngược lên ngược xuống, dù chỉ bị ngược nhẹ, thì chỉ cần thêm chút cảm động nữa là cô cảm động đến rớt nước mắt.

Thẩm Thư Điềm thở dài một cách tang thương, đặt hai tay lên bàn, nửa mặt vùi vào trong đó, ngẩn người nhìn về phía trước.

Trần Ngữ Trúc trông như đang lại dần, “Cậu ngẫm lại xem, tại sao lúc ấy có nhiều người ở đó như vậy, cậu đi qua mọi người, lựa chọn ngồi ở trong lồ ng ngực cậu ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc