KHOA HỌC VÀ TU LUYỆN



Sớm hôm sau, Hoàng Phong quay lại dã ngoại.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, sau khi rời khỏi chung cư, Hoàng Phong đã tìm một chỗ kín đáo ngụy trang cẩn thận sau mới bắt xe taxi chạy ra ngoại thành.
Trả tiền xe, Hoàng Phong mang theo ba lô, lưng đeo đại kiếm nhảy vào trong rừng.
Ngay khi tiến vào trong rừng, bản đồ ba chiều Hệ Thống đã được Hoàng Phong mở ra, lần này Hoàng Phong chọn bán kính 5 km xung quanh bản thân.
Khi cao tốc tiến lên được khoảng ba cây số, theo phương hướng cuộc truy đuổi lần trước, Hoàng Phong đã tiếp cận được ba điểm đỏ đầu tiên.
Ba điểm đỏ là ba người Hoắc gia, hình thành một hình tam giác đang giám sát và lục soát trong một khu vực.
Một người trong đó đang trên một ngọn cây cực cao, hai người còn lại chia nhau lục soát khu vực xung quanh.
Hoàng Phong cũng phải cảm thán, Hoắc gia thật quá kiên trì.

Không có một chút tung tích của hắn hơn hai tháng, mà đội ngũ truy sát vẫn không hề bỏ cuộc.
Chọn một vị trí điểm cao thích hợp, Hoàng Phong lặng lẽ rút cây kiếm sau lưng đem về phía trước, chỉ sau vài thao tác, thanh kiếm đã biến thành một cây súng ngắm tầm cực xa.
Lúc đầu dự định của Hoàng Phong là ám sát tên Nguyên Anh đầu tiên, nhưng sau khi nghĩ lại thì lại chọn ám sát mấy tên lâu la trước nhất.
Nếu ngay từ đầu làm thịt Nguyên Anh kia, mấy chục người còn lại sẽ lập tức bỏ chạy tứ tán.


Mấy chục tam giai cường giả, cùng nhị giai phân tán bỏ trốn trong rừng, kể cả Hoàng Phong có bản đồ của Hệ Thống cũng không thể truy sát được bao nhiêu.
Chưa kể bên trong Thăng Long thành còn rất nhiều tay chân Hoắc gia trà trộn giám sát, Hoàng Phong muốn nhử bọn chúng ra ngoài, làm thịt một thể cho đỡ rắc rối.
Muốn làm được điều này, hắn cần từ cấp thấp giết lên, đồng thời còn phải thể hiện sức mạnh, khả năng chiến đấu không quá cao, tạo cho Nguyên Anh Hoắc gia kia cảm giác chỉ cần thêm một chút cố gắng hoặc may mắn là có thể bắt được Hoàng Phong, từ đó mới có thể điều động thêm lực lượng tham gia đuổi bắt Hoàng Phong.
Nghĩ đến đây, Hoàng Phong lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ lung tung bên trong não bộ, hắn tập trung vào cây súng trên tay, thông qua kính ngắm nhìn về kẻ xấu số đang ngồi trên ngọn cây xa xa.
Tên kia vẫn không hề hay biết tử thần đang tiến đến, vẫn thong thả dùng kính ngắm hồng ngoại nhìn về tứ phía, thi thoảng còn nói gì đó vào trong bộ đàm.

Chân nguyên của Hoàng Phong từ lòng bàn tay, chảy vào trong thân súng, viên nguyên thạch nằm giữa thân súng hơi sáng lên, sau đó hoa văn chạy dọc theo hai bên lưỡi kiếm cũng đồng bộ được thắp sáng.

Một viên đạn do Hoàng Phong chế tạo được đẩy từ hộp đạn lên nòng súng.
Nhẹ nhàng bóp cò, lượng chân nguyên chứa đựng trong nguyên thạch trong sát na bị trận pháp chuyển hóa hoàn toàn thành từ năng, pháp trận hoa văn từ cuối thân súng rực sáng chạy đến đầu súng.

Do chuyển động quá nhanh, nhìn từ ngoài vào thì như cây súng rực sáng trong chớp mắt.
Không hề có tiếng động hay âm bạo phát sinh, tất cả mọi âm thanh đều được trận pháp khắc nơi đầu mũi kiếm hoàn toàn áp chế, Hoàng Phong sau khi bóp cò chỉ quan sát được đầu của kẻ xấu số nơi phía ngọn cây cách hắn cả cây số nổ tung, thân thể cũng theo đó lung lay nhưng lại không hề rơi khỏi chạc cây.
Hai kẻ ở gần lập tức nhận ra điều bất thường, nhanh chóng di chuyển lại phía người xấu số, trong lúc di chuyển còn toàn lực đề phòng bốn phía xung quanh.
Hoàng Phong vẫn ngồi im chỗ cũ, cái hắn cần không phải là im ắng ám sát, hắn muốn Hoắc gia người nhận ra hắn đang ở xung quanh, tốt nhất là xác nhận chính xác là Hoàng Phong để bắt đầu toàn lực truy tìm.

Mấy phút sau, một trong hai tên còn lại đến được dưới gốc cây.
Nhìn thân thể không đầu mắc trên chạc cây, máu tươi như suối chảy xuống tận gốc, hắn nhanh chóng cầm lên bộ đàm, hoán đổi sang kênh của cả nhóm rồi hô lên một cách gấp gáp:
- Có bắn tay bắn tỉa, có tay bắn tỉa xin mọi người chú ý, tổ ba đã có một người ngộ hại, tổ ba đã có một người ngộ hại.

Xin nhắc lại có...
Chưa kịp hắn nói hết câu, một viên đạn xuyên qua đầu hắn, như một trái dưa hấu nổ tung lên, máu bắn tung tóe lên cả chiếc bộ đàm vẫn cầm nơi tay, thân thể từ từ đổ gục về phía trước.

trong bộ đàm lặng ngắt như tờ, mấy giây sau mới dồn dập vang lên tiếng hô:
- Alo.

Alo, nghe rõ trả lời.
Sau vài giây không nhận hồi đáp, người chỉ huy nhanh chóng làm ra quyết định rồi lần nữa lên tiếng:
- Đội một, đội hai nhanh chóng tiến đến tiếp viện, ta sẽ báo cáo Thành ca.
- Đội một nghe rõ.

- Đội hai nghe rõ.
- Đi đường cẩn thận, chú ý tránh né.

- Đội một (hai) rõ.
Phía xa, Hoàng Phong thu súng lại, nhìn trên bản đồ những điểm đỏ nhanh chóng biến đổi vị trí, đặc biệt là điểm gần hắn nhất kia, như một con ong bay toán loạn trong rừng, hắn cũng tạm thời gác lại việc đánh lén.
Hai phát súng vừa rồi, hắn đều ngắm bắn lúc đối phương đứng yên, ỷ vào mạnh mẽ tố chất thân thể cùng cao độ thần kinh phản ứng, từ hơn một cây số một phát bể đầu đối phương.
Hai phát đó Hoàng Phong chỉ dùng không đến năm phần trăm uy lực tối đa của súng, theo khuyến cáo của Hệ Thống.
Ngay lúc đầu, Hoàng Phong dự định sử dụng hai mươi phần trăm uy lực, nhưng được Hệ Thống nhanh chóng cản lại.

Qua nó giảng giải, Hoàng Phong mới đánh giá được chính xác uy lực của vũ khí đang nằm nơi tay bản thân.
Súng điện từ mà hắn chế tạo, không sử dụng pin điện năng như súng thông thường, mà áp dụng cơ chế trực tiếp chuyển đổi Chân nguyên hoặc Nguyên lực hình thành từ năng, qua đó phóng đi viên đạn kim loại.
Viên nguyên thạch nơi cuối thân súng, có tác dụng lưu trữ chân nguyên tạm thời khi người sử dụng truyền vào bên trong.

Nó giống như một viên pin sạc và dùng một lần, mỗi lần tích trữ chân nguyên đều sẽ phóng thích hoàn toàn trong một sát na khẩu súng bóp cò.
Tùy theo lượng chân nguyên mà người sử dụng đưa vào, đạn bắn ra sẽ có sơ tốc và uy lực lớn nhỏ khác nhau.
Lượng tích trữ của viên nguyên thạch này là rất lớn, tối đa có thể chứa đựng một phần mười toàn bộ chân nguyên của Hoàng Phong hiện có.
Tức là Hoàng Phong hoàn toàn có thể tích súc chân nguyên và tung ra một phát bắn không khác gì pháo điện từ railgun, nhưng sau khi bắn xong cần phải hạ nhiệt và sửa chữa lại nòng súng mới có thể bắn tiếp.

Sau khi nhìn xong Hệ Thống giới thiệu, Hoàng Phong có chút ngẩn ngơ, thế này thì khác gì Hóa thần tiện tay một đòn không cơ chứ.

Tối đa khoảng cách hơn chục cây số, lực công kích đủ bắn nát một hòn núi nhỏ.

Nghe Hệ Thống giới thiệu xong uy lực tối đa của cây súng nơi tay, Hoàng Phong cũng phải nuốt nước miếng ừng ực.
Nếu vừa rồi hắn dùng hai mươi phần trăm công suất, chắc hai tên kia bốc hơi cả thân thể chứ chả phải nhẹ nhàng bay đầu như vừa xong.
Tỉnh hồn lại từ suy nghĩ vẩn vơ, hắn liếc khẽ liền thấy gần chục điểm đỏ đang nhanh chóng tiến lại gần nơi hắn ngồi.
Nhanh chóng thu dọn mọi thứ, biến cây súng trở lại thành kiếm, Hoàng Phong để lại một dòng chữ dưới mặt đất, sau đó xóa sạch mọi dấu vết trước khi rời đi.
Đến mấy mươi phút sau, hai toán lính của Hoắc gia mới tìm đến được vị trí vừa này Hoàng Phong ngắm bắn.

Trên mặt đất tất cả giấu vết đều biến mất, chỉ còn sót lại trên mặt đất một dòng chữ.
“Gửi lời chào đến Hoắc gia các vị.”
Chữ Hoắc được khắc trên một tảng đá gọt phẳng, chính giữa là một chiếc lá cây được chân nguyên bao bọc đâm sâu vào tảng đá như một lời thách thức.
Một tên tiểu đội trưởng nhìn thấy lời nhắn nhủ của Hoàng Phong lập tức đơ người trong giây lát, ngay lập tức ngực hắn liền nổ tung.
Viên đạn mạnh mẽ từ phía sau xuyên qua người hắn để lại một lỗ hổng như nắm tay, máu bắn tung tóe lên chữ Hoắc và chiếc lá cây càng thêm như một lời khẳng định của Hoàng Phong..


Bình luận

Truyện đang đọc