KHOẢNG CÁCH CỦA NGƯỜI

Đình Sương đóng cửa lại, nói với Lương Chính Tuyên: “Anh muốn nói gì thì nói dứt điểm luôn đi, nhưng đừng có mà thở ra mấy câu như ‘bao năm qua’ hay ‘không có lần sau’ gì gì đấy nữa, mấy câu này anh nói bao nhiêu lần rồi. Anh cứ chạy đến suốt thế này, thật sự khiến tôi phiền lắm.”

Lương Chính Tuyên nhịn một lúc, rồi khép nép mà nói: “Anh biết là anh sai rồi. Nhưng anh đảm bảo, chỉ cần em tha thứ cho anh lần này ——”

Đình Sương nhịn không được mà ngắt lời hắn: “Lương Chính Tuyên, tôi nói cho anh biết, 17 tuổi tôi đã đi theo anh, đến nay là 7 năm tròn. Nếu chỉ vì nuối tiếc 7 năm này mà tha thứ cho anh, vậy nhỡ 20 năm sau anh lại phản bội tôi lần nữa, không lẽ tôi cũng phải tha thứ cho anh à? Đến khi ấy sừng trên đầu tôi dài đến mức nào rồi?”

Lương Chính Tuyên có chút hậm hực nói: “Em đừng vì một lần anh lỡ dại mà phủ nhận hết mấy chục năm về sau. Nếu như em không cùng anh trải qua 20 năm tiếp theo, làm sao biết anh sẽ lại tái phạm? Đừng nhắc đến mấy chuyện chưa từng xảy ra được không?”

Đình Sương cười nhạo: “Chó không bỏ được thói ăn cứt. Sao nào? Anh hiện tại còn cấm tôi nói cơ à? Tôi nói cho anh biết, chuyện này còn lâu tôi mới đổi ý.”

“Đình Sương, với cái tính này của em thì ai mà chịu được?” Lương Chính Tuyên chỉ vào cửa nhà của cậu, nói: “Anh chịu quen rồi, còn hắn ta thì sao? Hắn có chịu được không? Hắn chịu được hôm nay, vậy hai tháng nữa thì thế nào? Ở bên nhau lâu như vậy, ai mà chẳng từng mắc sai lầm? Ngày hôm nay anh nói thẳng luôn, em quen ai cũng thế thôi, kiểu gì chuyện này chẳng xảy ra.”

“Nói xong chưa?” Đình Sương hất cằm ra phía cửa: “Xong thì cút.”

“Hơi tí lại bảo người khác cút, cái thói xấu này của em có thể ——” Lương Chính Tuyên nhắm mắt lại, đè nén sự tức giận, giọng điệu xuôi xuống: “Tiểu Sương, em hãy bình tĩnh lại, dành ra một khoảng thời gian để suy nghĩ kỹ, được không?”

Tiểu Sương.

Đình Sương trong nháy mắt nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia.

Cậu trầm mặc một lát, rồi nói: “Tôi cũng không muốn sự tình trở nên thế này. Chính Tuyên, tôi biết tính tình tôi xấu, anh vẫn luôn bao dung cho tôi, thế nhưng tôi… Anh biết tôi nhỏ nhen và thù dai mà đúng không, cho dù quay lại với nhau, tôi cũng sẽ lôi chuyện cũ ra để gây sự với anh, từ sáng đến tối chỉ biết nghi ngờ anh… chúng ta cần gì phải sống cuộc sống như thế, quá mệt mỏi.”

Lương Chính Tuyên vừa định nói gì đó, Đình Sương giơ tay ngăn: “Anh nghe tôi nói hết đã.”

Cậu rút bao thuốc lá trong túi quần ra, châm lửa rồi rít một hơi.

Hút được nửa điếu, mắt cậu hơi híp lại dưới làn khói lượn lờ, Đình Sương vừa nhả khói vừa nhẹ nhàng phun ra mấy câu: “Để tay lên ngực tự hỏi lòng, tôi thật sự không yêu anh đến mức có thể chịu đựng được loại cuộc sống đó.”

“Tôi rất… rất yêu chính bản thân mình.”

“Mấy chục năm tiếp theo, tôi không muốn phải sống kiểu đấy.”

Nghe đến câu cuối cùng, Lương Chính Tuyên há miệng, cảm thấy á khẩu không đáp lại được câu nào, dường như nói gì cũng đều vô dụng. Hắn rốt cuộc cũng đã hiểu, ngoại trừ chia tay thì Đình Sương chẳng muốn gì nữa. Một lúc lâu sau, hắn mới nói: “… Em nghĩ thế thật à.”

Đình Sương đi tới thùng rác vứt tàn thuốc, nói: “Đáng lý ra phải nói từ lâu rồi, nhưng tôi cũng mới đột nhiên thông suốt.”

Khả năng chính là hôm nay mới thông suốt.

Đột nhiên lại bắt đầu mong chờ một cuộc sống mới.

Lương Chính Tuyên đi rồi, Đình Sương lại rút thêm một điếu từ bao thuốc lá, châm lửa, tính hút xong điếu này mới vào nhà.

Cậu mới rít được một hơi, đầu lọc vừa rời khỏi môi, điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa đã bị người phía sau lấy mất.

Cậu xoay người, nhìn thấy Bách Xương Ý cầm điếu thuốc mà cậu đang hút dở, ngậm đầu lọc mà cậu vừa mới ngậm, rít một hơi.

Đình Sương nhìn chằm chằm vào môi anh, tầm mắt không tự chủ được mà di chuyển theo điếu thuốc, chốc thì rời khỏi hai cánh môi, chốc thì lại gần.

Chết tiệt.

Cậu muốn trở thành cái đầu lọc kia.

Đình Sương không nhịn được mà cướp lại điếu thuốc trong tay Bách Xương Ý, nhìn chằm chằm đầu lọc vài giây, rồi đưa vào mồm ngậm.

Mùi bạc hà giống hệt khi nãy, chẳng có gì khác biệt.

Cậu rít một hơi, xong lại đưa điếu thuốc cho Bách Xương Ý.

Đầu ngón tay chạm nhau, cảm nhận đôi môi của đối phương qua một cái đầu lọc, hai người đứng ở ngoài cửa, cứ như vậy mà anh một hơi tôi một hơi hút hết điếu thuốc lá.

“Không chờ lâu quá chứ?” Đình Sương hỏi.

Bách Xương Ý đáp: “Không.”

Đình Sương nói: “Vậy thì tốt, em sợ thầy cảm thấy tẻ nhạt.”

Bách Xương Ý dụi tắt điếu thuốc, nói: “Không tẻ nhạt, tôi sửa xong đống bài tập cậu để trên bàn rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc