KHOẢNG CÁCH NĂM BƯỚC

Edit: Pinkie

Kỷ Hằng nhìn đôi mắt của Tiểu Quyển chăm chú, để phân biệt lời nói của cô là thật hay giả, sau khi phát hiện cô đích thực có ý kia thì giống như không muốn nhìn nữa, dời mắt, rủ xuống nhìn mặt bàn.

“Đúng vậy, có được Đàn Na Châu thì có thể về nhà, rất thuận tiện.”

Qua rất lâu, anh mới ngẩng đầu lên một lần nữa, “Tiểu Quyển, anh thích em.” 

Giọng của anh bình tĩnh, không giống như đang thổ lộ, càng giống như trình bày một sự thật, “Chúng ta đã hôn, ôm, ngủ……”

Tiểu Quyển cắt ngang lời anh, “Ai ngủ cùng với anh?” 

Kỷ Hằng nhẹ nhàng sửa lại, “Được, không ngủ với nhau. Đã hôn, ôm, còn nửa thật nửa giả cưới em, thế nhưng anh đều chưa từng nói với em, anh thích em.”

Tiểu Quyển nhíu mày, “Những năm này anh không nói với em sao?” 

“Chưa từng nói.” Kỷ Hằng hơi cười, “Anh chỉ muốn nghe em nói em thích anh.”

Tiểu Quyển: “……”

“Tiểu Quyển,” Kỷ Hằng nói tiếp, “Mấy năm nay anh theo đuổi em, rốt cuộc cũng chờ tới bây giờ. Khi mọi người nhắc đến Hạ Tiểu Quyển, đều sẽ nói “Hạ Tiểu Quyển theo đuổi Kỷ Hằng khắp nơi”, mỗi lần anh nghe được như vậy thì đều có cảm giác thực sự thỏa mãn, coi như biết rõ là giả nhưng cũng có thể vui vẻ suốt cả ngày.”

Kỷ Hằng tự giễu cười cười.

“Anh thích em từ rất lâu, lần đầu tiên gặp em đã bắt đầu thích em rồi. Khi đó chúm tóc dựng đứng trên đỉnh đầu của em đầy máu, khuôn mặt đáng thương, đã vậy còn sĩ diện, cố sức đấu võ mồm với anh.”

Ánh mắt Kỷ Hằng giống như xuyên qua Tiểu Quyển, nhìn thấy được Linh Trạch Châu ở xa xôi kia, những ngọn núi phủ đầy tuyết và làn khói tím vô tận bên cạnh đầm lầy kia.

“Còn có ngày đó, vết thương trên cánh của em còn chưa lành, bay xiêu vẹo nhưng vẫn chạy tới cứu anh, dẫn một đoàn người tộc Bạch Hổ bọn anh lên núi tuyết, trông ngốc muốn chết.”

Anh nói lần anh còn bé bị mắc kẹt trên đỉnh núi tuyết kia, thì ra anh đã nhìn thấy tất cả. 

“Con người của em còn xinh đẹp hơn so với tưởng tượng của anh,” Kỷ Hằng nói tiếp, “vừa nhìn thấy, ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là: Xong rồi, khẳng định sẽ có rất nhiều người theo đuổi.” Kỷ Hằng cười, “Quả nhiên là như vậy.”

“Ở Uyển Khâu có nhiều người đối tốt với em như vậy, tất cả em đều không quá để trong lòng, một lòng muốn nghịch ngợm phá phách, để cho sư phụ đem em về nhà. Anh lập tức nghĩ, anh phải làm sao để em chú ý tới anh.”

Tiểu Quyển trầm mặc, “Nhìn chằm chằm em, phạt em, đối nghịch với em? Kỷ Hằng, có người thích người khác như anh sao?” 

Kỷ Hằng nghiêng đầu, nhếch miệng cười, “Khá hiệu quả.”

“Không thừa nhận sao? Quả thực em có chú ý tới anh, thích cũng được mà ghét cũng tốt, anh vững vàng chiếm một vị trí trong lòng em là được rồi. Anh dám nói, khi nghĩ đến anh, thì em nhớ anh nhiều hơn người khác, đúng không?” 

Anh nói đúng, khi đó Tiểu Quyển đều xem việc nguyền rủa Kỷ Hằng là một việc thường lệ trước khi đi ngủ.

Kỷ Hằng nói tiếp: “Anh khẳng định anh là người đặc biệt nhất, cho nên đêm hôm đó em mới xông lên hôn anh, cho dù là có đánh cược và lấy rượu làm cớ. Tiểu Quyển, những năm gần đây, ngoại trừ anh, em có hôn người khác sao?” 

Anh nói không sai.

“Em hỏi anh rất nhiều lần, lần nào cũng với giọng điệu đùa cợt, hỏi anh có phải đã thích em không. Em cảm nhận được điều đó, nhưng lại không chắc lắm. Thế nhưng anh biết, anh tuyệt đối không thể thừa nhận, chỉ cần thừa nhận, vị trí đặc biệt của anh trong lòng em chắc chắn bị sập đổ, trở thành một trong rất nhiều người thích em.”

Tiểu Quyển suy nghĩ một chút, loáng thoáng cảm thấy, có thể anh nói đúng.

“Kế hoạch của anh rất chu toàn, thận trọng từng bước, hết thảy đều nằm trong phạm vi kiểm soát của anh. Anh tin tưởng, chỉ cần em ở Uyển Khâu vài năm, nhất định anh có thể đưa em về nhà, thành Bạch Hổ Vương phi tương lai.”

Mặt Kỷ Hằng kéo căng, đôi mắt tối sầm lại. 

“Nghìn tính vạn tính, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện đó.”

Tiểu Quyển biết, anh nói chính là chuyện xảy ra ở sườn núi Huyền Thiên.

Khi đó Tiểu Quyển và Kỷ Hằng ở trong nhà nhỏ của sư phụ để sắp xếp sách.

Có một nhóm đệ tử mới tới Uyển Khâu, từ trước đến nay tộc Thanh Loan và tộc Bạch Hổ đều có truyền thống gửi con cái của mình tới Uyển Khâu tu hành. Lần này cũng không ngoại lệ, đệ tử mới của hai tộc có không ít.

Hai tộc vốn không hợp nhau lắm, khi nhóm đệ tử mới đến, không biết vì sao bọn họ lại đánh nhau.

Cẩu bằng hữu của Tiểu Quyển rất nhiều, tin tức từ trước đến này đều ra linh thông, lập tức nhận được tin báo, nói nhóm đệ tử mới của hai tộc hẹn đánh nhau ở núi Quỷ Miễu.

Tiểu Quyển nghĩ thầm: Muốn chết mà cũng không biết chọn nơi. 

Núi Quỷ Miễu rất xa, nhưng mà cũng nằm trong địa phận Uyển Khâu, là nơi các đệ tử tu vi cao của Uyển Khâu luyện tập, vô cùng nguy hiểm. Một đám nhóc không biết trời cao đất rộng là gì mà dám chạy đến chỗ đấy?

Hai bên đều là con em nhà gia thế nổi tiếng, không may xảy ra chuyện thì hai tộc sẽ lại có chiến tranh. 

Đúng lúc này, Thiên sư phụ không ở trên núi.

Mặc dù Tiểu Quyển nghịch ngợm, nhưng cũng là thành viên của Vương tộc Thanh Loan, biết nặng nhẹ, không có ai thích hợp hơn cô để đi khuyên can bọn họ. Nếu có thể kéo theo Kỷ Hằng thì càng tốt hơn. Hai người tự kiểm soát người của tộc mình, để cho bọn họ không đánh nhau. 

Thế nhưng Tiểu Quyển tìm một vòng khắp núi, cũng không tìm được Kỷ Hằng, nói là chủ tế của tộc Bạch Hổ tìm đến anh có việc, không biết đi đâu.

Tiểu Quyển suy nghĩ, trước hết sẽ viết thư truyền tin cho ngũ ca của cô đang ở cách Uyển Khâu không xa, rồi để lại cho Kỷ Hằng tờ giấy, sau đó tự mình đuổi đến núi Quỷ Miễu trước. 

Lúc đầu muốn đến nhanh một chút, nói không chừng có thể cản được đám không biết trời cao đất dày là gì kia lại, kết quả đuổi theo suốt một đường, cuối cùng đã theo tới núi Quỷ Miễu.

Sau khi tìm một lượt trên núi Quỷ Miễu, cuối cùng cô đã tìm được đám người kia, phiền toái nhất là bọn họ bị kẹt trên đỉnh núi Huyền Thiên. Cũng may vẫn còn sống, nhưng mà đã có người bị thương. Bây giờ cho dù là tộc Bạch Hổ hay tộc Thanh Loan thì đều đã quên chuyện đánh nhau, tất cả đều rúc vào chung một chỗ, giống như một đám cừu non chờ bị làm thịt. 

Trên đỉnh núi Huyền Thiên có mười hai trận tầng tử, mười hai tầng ảo ảnh, ngày đêm luân chuyển, vĩnh viễn không dừng, không phải chuyện đùa. 

Tiểu Quyển không thể nhìn bọn họ chết, khẽ cắn môi, rồi tiến vào.

Chỉ khi sử dụng công phu, cô mới biết bình thường bản thân có bao nhiêu lười biếng. Tiểu Quyển lên tinh thần, một nửa dựa vào cơ linh, một nửa dựa vào bảo bối phòng thân mà các anh cho, đem từng người ra bên ngoài.

Thật vất vả chống đỡ cứu được đệ tử cuối của tộc Bạch Hổ, đưa người ra ngoài, trong lòng Tiểu Quyển cảm thấy nhẹ nhõm, chuẩn bị rời đi thì bị tường lửa đẩy xuống sườn núi Huyền Thiên. 

Tiểu Quyển nhanh chóng biến thành Thanh Loan, muốn vỗ cánh bay lên, nhưng đáng tiếc lại trúng gió độc cho nên đôi cánh của cô không thể cử động được.

Tường lửa trên đỉnh núi phóng ra ngọn lửa cuồng bạo, ngọn lửa liếm vào không trung kêu răng rắc.

Một bóng trắng đột nhiên từ vách đá lao thẳng xuống.

Lúc đó, Tiểu Quyển còn kịp nghĩ: Ngươi cũng bị đẩy xuống? Kỷ Hằng, họ đều nói ngươi có công phu cao, xem ra cũng không có gì cả. 

Sườn núi Huyền Thiên rất cao, bốn phía đều là tiếng gió gào thét, Tiểu Quyển nhanh chóng ngã xuống, ánh mắt đã sớm trở nên tối sầm.

“Ngày đó anh nhìn thấy em để lại tờ giấy,” Kỷ Hằng nói, “Anh đuổi theo tới sườn núi Huyền Thiên nhưng vẫn chậm một bước.”

Vẻ mặt của Kỷ Hằng ảm đạm.

“Cho nên anh cũng nhảy xuống?” Tiểu Quyển hỏi, “Muốn chết vì tình sao?”

Sườn núi Huyền Thiên cao như vậy, không biết một người sợ độ cao như anh làm sao có thể dám nhảy xuống.

Kỷ Hằng lắc đầu, “Lúc ấy anh không nghĩ gì cả, nhìn thấy em ngã xuống thì anh chỉ đuổi theo mà thôi.” 

“May mắn tộc Bạch Hổ có Đàn Na Châu, có thể nuôi dưỡng linh thai, chủ tế nuôi dưỡng linh hồn của chúng ta bên trong, tròn năm ngàn năm, hai chúng ta mới sống lại một lần nữa.”

Tiểu Quyển liếc mắt nhìn anh. Anh đã lược bỏ đoạn giữa kia. 

Anh từ sườn núi Huyền Thiên rơi xuống nhưng không chết, người chết là Tiểu Quyển do bị thương nặng khi va vào vách đá. Kỷ Hằng không nói chuyện anh dùng mạng của mình để tế Đàn Na Châu. Anh không nói, nhưng Nhiếp Trường Phong đã nói rõ cho Tiểu Quyển biết. Là anh dùng cái chết để tế Đàn Na Châu, để Đàn Na Châu nuôi dưỡng linh thai của hai người, mới khiến cho hai người không thể cách xa nhau ngoài khoảng cách năm bước.

“Sau đó thì sao?” Tiểu Quyển hỏi.

“Sau này anh phát hiện, em không nhớ gì hết, chính là một cô gái nhỏ ngây thơ vô tri. Lần này anh có thể cùng em lớn lên, để cho em thích anh từ nhỏ, ngoại trừ anh ra thì trong lòng không thể chứa bất kỳ người nào khác.”

Kỷ Hằng híp mắt, giống như vừa lòng thỏa ý, “Anh là anh Kỷ Hằng của em, không thể thay thế, là thiên hạ đệ nhất, em chỉ thích anh, một lòng muốn gả cho anh, không hề giống trước kia, tuyệt hảo giống như một giấc mộng đẹp.” 

“Tiểu Quyển, em thích anh như vậy, anh vẫn luôn nghĩ, đợi đến ngày em thực sự tỉnh lại, em có thể còn hơi nhớ một chút là em thích anh.”

Kỷ Hằng mím môi, lông mi rủ xuống, ánh sáng trong mắt mờ mịt, “Nhưng mà mơ là mơ, chờ đến lúc em thực sự tỉnh lại thì quên sạch hết những chuyện của mấy năm qua. Em giống như trước đây, một chút trí nhớ về chuyện của những năm này đều quên hết, hết thảy đều muốn phải làm lại từ đầu.”

“Anh nghĩ, làm lại thì làm lại, năm ngàn năm anh còn chờ được, cùng lắm thì đợi thêm năm ngàn năm nữa. Những ngày này, thậm chí anh cảm thấy, giống như em cũng bắt đầu thích anh, em sẽ thẹn thùng, sẽ đỏ mặt, phản ứng của em lúc hôn cũng không lừa người được.”

“Thế nhưng anh đã quên, em vẫn là Hạ Tiểu Quyển, chuyện gì cũng không quá để trong lòng, một giây trước còn đang hôn anh, một giây sau đã ném ra sau đầu, lên lầu trộm báo bối mà em tâm tâm niệm niệm.” 

Kỷ Hằng chăm chú nhìn mặt bàn, giống như trên đó viết đáp án cho những câu hỏi mà anh đã tìm kiếm trong nhiều năm.

Qua rất lâu, anh mới nói: “Anh biết em muốn về nhà.”

Kỷ Hằng ngẩng đầu, “Tiểu Quyển, Đàn Na Châu kia có thể cho em, nuốt Đàn Na Châu, lời nguyền khoảng cách năm bước sẽ tự động biến mất, em muốn đi đâu thì đi đó. Em còn nhớ bí quyết yêu cáp hồi ở Linh Trạch Châu chứ?” 

Tiểu Quyển vuốt ve Đàn Na Châu, gật đầu. 

Kỷ Hằng lại cười một chút, “Được, trở về đi. Nhớ đừng lạc đường.” 

Hai người nhìn nhau thật lâu.

“Nhưng mà——” Kỷ Hằng bỗng nhiên lại nói.

Biết ngay anh còn cái nhưng mà.

“Tiểu Quyển, anh thích em nhiều năm như vậy, có thể hay không……” Anh nhìn Tiểu Quyển chăm chú, “…… Có thể trước khi em đi, cho anh giữ lại một chút đồ vật được không?” 

Tiểu Quyển nhìn anh, hỏi: “Thứ gì?” 

Kỷ Hằng đứng lên, “Để cho anh lưu lại trong lòng em một dấu vết, để em không quên anh.”

Anh đi đến trước mặt Tiểu Quyển, bỏ Đàn Na Châu vào lại trong hộp, lấy hộp trong tay cô đi, đặt lên trên giá sách, rồi đặt tay lên eo cô một cách tự nhiên.

Tiểu Quyển nghĩ là anh sẽ cúi đầu hôn cô, nhưng mà không có, anh cúi người, một cánh tay đặt sau đầu gối cô lên rồi ôm cô. Anh ôm ngang Tiểu Quyển, xuyên qua hành lang, đá văng cửa phòng ngủ, ôm cô tới trên giường của hai người. Lúc này anh mới hôn Tiểu Quyển, thuận tay cởi áo ngoài của mình rồi ném xuống bên cạnh. 

Tiểu Quyển né môi anh, “Anh đây là ‘lưu lại trong lòng em một dấu vết’ sao? Kỷ Hằng, bây giờ công phu dùng từ nho nhã đánh lừa người khác của anh không thua gì Giản Ngọc ấy nhỉ.” 

Lúc này rồi mà cô còn dám nhắc tới Giản Ngọc, Kỷ Hằng híp mắt nhìn cô, nói qua kẽ răng: “Trong lòng em, trên người em, tất cả mọi nơi.”

Nói xong, anh cúi đầu ngậm vành tai cô, lại hút lại cắn, không làm ra dấu vết thì thề không bỏ qua.

Ngay lúc anh đang cật lực thì đột nhiên cảm giác được, hai tay Tiểu Quyển lặng lẽ sờ thắt lưng anh, cố gắng kéo áo của anh lên. 

Kỷ Hằng ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt của Tiểu Quyển.

Tiểu quyển bị bắt quả tang, có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười, “Anh không cởi trước sao?” 

Kỷ Hằng nhất thời không biết nên giận hay nên cười, dứt khoát ngồi xuống, dứt khoát cởi áo ra, hào phóng để cho cô nhìn. 

Tiểu Quyển dùng ánh mắt hài lòng đánh giá thân hình cường tráng của anh một này, “Cái này còn tạm được.”

“Tới phiên em.” Kỷ Hằng đợi Tiểu Quyển.

Tiểu Quyển không xấu hổ chút nào, ánh mắt cô nhìn sang một bên, “Anh tới.” Giọng nói nhỏ đến mức không nghe rõ.

Cô thực sự biết cách làm cho người ta yêu thích không buông, Kỷ Hằng nhìn cô nửa ngày, “Tốt, anh đến.”

Lúc Kỷ Hằng đưa tay cởi nút thắt quần áo của cô, Tiểu Quyển vẫn không nhịn được mà đỏ mặt, “Lề mà lề mề, anh có thể nhanh lên một chút được không?”

Kỷ Hằng nhịn không được phải cong môi, “Không thể.”

Anh từng chút từng chút bỏ đi những mảnh che chắn trên người cô, cúi người như hung ác nhưng lại giống như đầy ngập nhu tình, dùng ngón tay và bờ môi an ủi từng tấc da thịt lộ ra của cô, trên mỗi tấc đều lưu lại dấu vết của anh, một kẽ hở cũng không chịu buông tha.

Tiểu Quyển chịu không được, nhịn không được đưa tay cắm vào tóc của anh. Sợi tóc của anh mềm mại sáng bóng, giống như một con mèo to.

Kỷ Hằng ngẩng đầu, đôi mắt từ trước đến nay luôn trong veo, giờ đây bị nhuộm kín bởi một tầng mê loạn.

Anh lại dính sát một lần nữa, thở hổn hển một chút, hôn lỗ tai cô rồi thấp giọng nói: “Đau thì nói anh nhé!” 

Tiểu Quyển ôm lấy cổ anh, cau mày, giọng điệu rất mạnh mẽ, “Anh cứ tới, chuyện này nhỏ xíu.” 

Kỷ Hằng vừa bất đắc dĩ lại đau lòng, cũng cam đoan với cô, “Anh sẽ rất nhẹ.”

Ba phút sau.

Tiểu Quyển:?

Kỷ Hằng: “……”

Kỷ Hằng: “Tiểu Quyển, anh cam đoan đây tuyệt đối không phải tình huống bình thường, chỉ là ngoài ý muốn.”

Tiểu Quyển: “……”

Kỷ Hằng: “Tiểu Quyển, em phải tin tưởng anh. Anh thích em nhiều năm như vậy, thực sự có chút nhịn không được.”

Tiểu Quyển: “……”

Kỷ Hằng cắn lỗ tai Tiểu Quyển, thấp giọng thì thầm, “Bảo bối, lại cho anh một cơ hội nữa.”

Lại cho anh một cơ hội, anh sẽ rửa sạch nhục nhã.

Đêm dần khuya, Kỷ Hằng chống cùi chỏ bên cạnh Tiểu Quyển, cùng cô liều chết triền miên.

Mắt Tiểu Quyển sáng lấp lánh, bỗng nhiên đứng dậy, đẩy Kỷ Hằng ngã ra giường rồi từ trên cao nhìn xuống, “Kỷ Hằng, chúng ta đổi vị trí.”

Anh vừa mới nắm quyền kiểm soát mọi thứ, nhưng giờ lại lười biếng, để mặc Tiểu Quyển đè anh bên dưới. 

Kỷ Hằng để mặc cô đùa giỡn, nửa dựa vào gối, một tay nghịch tóc cô, nheo mắt lại, toàn thân phủ một tầng màu đỏ nhạt, trên cơ ngực nhấp nhô cũng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, “Tiểu Quyển, em lấy đâu ra nhiều tri thức kỳ quái như vậy?” 

“Lúc ở trong nhà nhỏ sắp xếp sách cho sư phụ, em đã đọc một quyển sách.” Tiểu Quyển giải thích, “Trong sách có rất nhiều tranh minh hoa, vẽ rất đẹp, còn có chuyển động nữa.” 

Kỷ Hằng nhớ tới chuyện cũ, không khỏi cong khóe miệng, hơi dùng sức nắm chặt lấy lọn tóc của cô, kéo cô xuống rồi hôn.

Mãi cho đến gần sáng, Kỷ Hằng mới ngủ.

Ngủ không quá an tâm, không biết lúc nào, anh bỗng nhiên tỉnh giấc. Trong phòng rất yên tĩnh, trong ngực trống không, Kỷ Hằng đưa tay sờ bên cạnh một chút, quả nhiên không có người. 

Kỷ Hằng ngồi dậy, xuống giường, tùy tiện mặc thêm áo ngủ. Trong phòng ngủ không có ai, phòng vệ sinh không có ai, bên trong phòng thay đồ cũng không có ai.

Kỷ Hằng ra khỏi phòng ngủ, không đi vào thư phòng bên cạnh mà mang theo một tia hy vọng đi xuống cầu thang. Phòng khách lầu một không có ai, phòng bếp cũng không có ai. 

Cửa kính sân sau vẫn đóng, Hạ Tiểu Hằng đang chợp mắt dưới ánh nắng chói chang buổi trưa, nghe thấy tiếng động của Kỷ Hằng thì lập tức vui mừng, ngoắc ngoắc cái đuôi. 

Khắp nơi đều không có bóng dáng của cô.

Kỷ Hằng trở lại bên cạnh cầu thang, dừng bước, nhìn lên trên, rốt cuộc quyết định đi lên bậc thang, trở lại lầu hai một lần nữa rồi đẩy cửa thư phòng ra.

Trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, trên giá sách vẫn bày đầy sách manga, cái hộp đựng Đàn Na Châu vẫn còn đó. Kỷ Hằng bước nhanh qua, mở nắp hộp ra, bên trong không còn Đàn Na Châu nữa. 

Cuối cùng cô vẫn đi. Cho dù hiểu được ý đồ của anh, cho dù thân mật quấn quýt với anh cả đêm vẫn một mình nuốt Đàn Na Châu, ném anh đi.

Kỷ Hằng dựa vào giá sách đứng một hồi, trái tim mình quặn thắt từng cơn, từ từ ngồi xổm xuống dựa vào tủ sách, rồi ngồi bệt xuống sàn nhà.

*

Mọi thứ ở Linh Trạch Châu vẫn giống như trước.

Hoàng cung của tộc Thanh Loan cũng không quá nguy nga, toàn bộ đều là nhà trên cây, được treo trên cành của những cây cổ thụ cao chót vót khác nhau, giống như một chuỗi chuông xinh đẹp. Ngôi nhà trên cây được bao phủ bởi dây leo, và đủ loại hoa lạ nở trên dây leo khiến mỗi ngôi nhà trên cây trở nên khác biệt. Giữa những ngôi nhà trên cây có một cây cầu treo ọp ẹp, thuận tiện cho việc đi lại Thanh Loan hình người. 

Tiểu Quyển đang chạy điên cuồng dọc theo cây cầu treo. 

“Cửu ca? Thập thất ca? Nhị thập nhất tỷ? Mọi người có ở đây không?”

Lính canh của Thanh Loan nghe tiếng động nên bay tới, nhìn thấy Tiểu Quyển thì giật mình, còn chưa kịp nói chuyện thì một nhà trên cây mở cửa ra.

Thập thất ca đúng lúc đi ra, liếc nhìn thấy Tiểu Quyển, trên mặt lập tức vui vẻ, lập tức đi nhanh tới ôm chầm lấy cô. 

“Tiểu Quyển sao muội là đột nhiên trở về vậy? Không phải em đang ở nhân gian sao?” 

“Vì sao muội không thể về?” Tiểu Quyển vui mừng, cũng ôm lấy Thập thất ca của mình.

Năm ngàn năm, huynh ấy cũng không hề thay đổi chút nào, vẫn là khuôn mặt đẹp trai tuyệt trần của tộc Thanh Loan, ánh mắt cũng giảo hoạt như Tiểu Quyển.

Thập thất ca nhìn trên dưới cô đánh giá một vòng, rồi đưa ra kết luận. 

“Tiểu Quyển, xem ra bây giờ em thực sự không ngốc.”

Hả? Thế mà huynh ấy lại biết chuyện Tiểu Quyển có chút mơ hồ mấy năm trước.

Tiểu Quyển hơi cà lăm, “Làm sao huynh biết muội từng mơ hồ?” 

Thập thất ca đắc ý, “Không chỉ huynh biết muội từng mơ mơ hồ hồ, còn biết gần đây muội đã mất trí nhớ, quên hết chuyện của những năm này —— Đương nhiên tất cả đều là Kỷ Hằng nói.”

Tiểu Quyển không hiểu chuyện gì cả. Vậy mà thập thất ca biết hết tất cả mọi chuyện, hơn nữa lúc huynh ấy nói tên Kỷ Hằng còn quen thuộc như vậy. 

Thập thất ca nhìn ra Tiểu Quyển đang suy nghĩ gì, cười cười, “Bây giờ huynh với Kỷ Hằng rất thân quen. Nếu tính từ muội tính lên thì huynh là anh vợ của Kỷ Hằng, chẳng qua nếu như từ vợ huynh tính lên thì Kỷ Hằng lại là anh vợ của huynh.”

Tiểu Quyển cứng họng, “Năm ngàn năm không gặp, huynh cũng đã có vợ?”

“Nói nhảm, năm ngàn năm huynh còn không cưới vợ sao? Huynh cưới em họ của Kỷ Hằng.” Thập thất ca có chút ngại ngùng, “Gần đây vừa sinh hai con tiểu Bạch Hổ.”

Tiểu Quyển trừng to mắt: Chán ghét tộc Bạch Hổ như Thập thất ca vậy mà lại cưới vợ là người của tộc Bạch Hổ, lại còn sinh Bạch Hổ con?

Năm ngàn năm, giống như xảy ra không ít chuyện mà Tiểu Quyển không biết.

Tiểu Quyển hỏi huynh ấy: “Vậy phụ vương và mẫu hậu đâu? Muội vừa đi tới tẩm cung của bọn họ, thị vệ nói bọn họ đã đi ra ngoài, còn không nói rõ là đi đâu.”

Mười bảy ca dò xét nhỏ quyển một lần, cười thần bí, “Xem ra muội thực sự đã quên hết. Tiểu Quyển, muội thử tưởng tượng, muội ở nhân gian lớn lên một lần nữa, phụ vương và mẫu hậu đối muội không yên lòng như vậy, làm sao có thể không đi theo muội cơ chứ?”

Trong đầu Tiểu Quyển chợt lóe lên một hình ảnh, mẫu hậu mặc bộ đồ trầm hương, trên môi tô màu son độc dị, đưa tay ra hiệu với Tiểu Quyển, “Tiểu Quyển, con ngoan ngoãn đi theo anh Kỷ Hằng đi học đàn, học vẽ tranh. Mẹ muốn đi spa, đến, tạm biệt cha nào.” 

Tiểu Quyển: “……”

Thì ra cha mẹ ở nhân gian chính là cha mẹ trên Tiên giới. 

Tiểu Quyển bỗng nhiên ý thức được, Kỷ Hằng đã từng chính miệng nói qua, cha anh quá bận, từ nhỏ anh đã lớn lên trong nhà Tiểu Quyển. Lần này, vợ chồng Thanh Loan Vương thế mà lại nuôi lớn Bạch Hổ Vương tương lai. Bây giờ suy nghĩ một chút, nhà cha bận rộn không nhìn thấy mặt mà Kỷ Hằng nói chính là cha Bạch Hổ Vương của anh. Cha anh đem giao anh cho cha mẹ Tiểu Quyển, đúng là ông ấy rất yên tâm.

Tiểu Quyển im lặng: Quan hệ của hai tộc từ khi nào đã trở nên tốt như vậy?

Tiểu Quyển hỏi: “Cho nên các người đều biết chuyện muội và Kỷ Hằng được nuôi dưỡng linh thai trong Đàn Na Châu?”

“Đương nhiên biết nha,” Thập thất ca không hiểu, “Lúc trước, sau khi hai người xảy ra chuyện, chúng ta và tộc Bạch hổ cùng nhau thương lượng thật lâu. Đàn Na Châu nuôi dưỡng linh thai nên phải ở trong nước. Cuối cùng mọi người quyết định, ở  đầm lầy có nhiều linh khí, khoảng cách gần, vừa an toàn lại thuận tiện, cho nên đem Đàn Na Châu ngâm trong đầm lầy, ngâm năm ngàn năm.”

Tiểu Quyển im lặng, Nhiếp Trường Phong không nói những chuyện này.

“Tiểu Quyển, muội không biết, chuyện của hai người đã truyền khắp mười ba châu. Mọi người đều nói nam nhân của tộc Bạch Hổ là dành cho nhau. Cách đây vài năm, khi mà quan hệ của hai tộc còn chưa tốt như bây giờ, rất nhiều cô nương của tộc Thanh Loan chúng ta bỏ trốn đi theo người của tộc Bạch Hổ. Về sau liên hôn nhiều hơn, cuối cùng mới không lén la lén lút nữa.” Thập thất ca đắc ý, “Huynh và Cửu ca của muội đều cưới con gái Bạch Hổ, cũng coi như hợp thành một.”

“Đầm lầy cũng bởi vì chuyện hai người mà nổi tiếng khắp mười ba châu, biến thành địa điểm phải ghé thăm khi đến Linh Trạch Châu. Nhiều cặp đôi đến đầm lầy để hành hương, còn có nhiều người đã thực hiện chuyến đi đặc biệt đến đó để kết duyên.”

Tiểu Quyển: “……”

“Sau này, huynh, ngũ ca và nhị thập nhất tỷ của muội thương lượng một chút, quyết định khắc tấm bia ở tại đầm lầy, trên bia ghi ‘Đây là nơi công chúa Thanh Loan và thái tử Bạch Hổ dưỡng linh thai’, khi có người tới xem thì thu tiền, kiếm được rất nhiều tiền đó —— Khi nào tính toán sổ sách, sẽ chia một phần cho muội nha.” 

Tiểu Quyển: “……”

“Đúng rồi, còn có gánh hát của tộc Cửu Vĩ Hồ. Họ dùng chuyện của hai người viết kịch, truyền khắp mười ba bang.” Thập thất ca căm giận bất bình, “Thế nhưng chủ gánh của bọn hắn, chính là cái tên gọi là Giản Ngọc chết sống không chịu thừa nhận chuyện hắn ta sao chép chuyện xưa của hai người, cái gì mà nói thời gian viết kịch của hắn ta còn sớm hơn chuyện của hai người, thật là nói nhảm.”  

Tiểu Quyển: “……”

“Sau này nghe nói trong cơn nóng giận, hắn ta nói sẽ chép, dứt khoát chép cho xong nửa đoạn sau, chạy đến nhân gian tìm hai người. Muội có gặp được hắn không? Một con hồ ly thối, muội nhất định tuyệt đối đừng để ý với hắn ta.”

Tiểu Quyển: “……”

Thập thất ca nói xong, mới ý thức được Tiểu Quyển vẫn một mực không nói chuyện, “Tiểu Quyển, cho nên muội nuốt Đàn Na Châu để về nhà? Kỷ Hằng đâu?” 

“Anh ta hả, anh ta không trở về.” Tiểu Quyển nháy mắt mấy cái, dõng dạc nói, “Đêm qua bị muội chơi đùa đến gần chết, đoán chừng bây giờ còn đang ngủ bù đó.” 

Thập thất ca: “……”

*

Trong nhà Kỷ Hằng.

Kỷ Hằng bị chơi đùa đến mức sống dở chết dở, nằm trên giường nhìn trần nhà. 

Nhiếp Trường Phong chọn một bộ lễ phục màu đen cho Kỷ Hằng rồi ném xuống giường bên cạnh anh.

“Dậy đi, nếu cậu không đi sẽ muộn đó. Liên hoan phim sắp bắt đầu rồi, bọn Mộc Thiên Kỳ đã đến Avant cả rồi, chỉ chờ cậu thôi đấy.”

Kỷ Hằng không nhúc nhích, giống như không nghe thấy anh ấy đang nói gì.

“Trường Phong, cậu nói thử xem, lúc cô ấy nuốt Đàn Na Châu, có nghĩ đến tớ một chút nào không?  Cô ấy nuốt Đàn Na Châu, bay thẳng về Linh Trạch Châu, thực sự định ném tớ ở nhân gian sao? Cô ấy nhẫn tâm nhìn tớ chết già từng ngày từng ngày ở nhân gian một mình sao?” 

Nhiếp Trường Phong chột dạ nhìn Kỷ Hằng, không dám nói chuyện.

Cũng may Kỷ Hằng căn bản không có chú ý anh ấy, vẫn nhìn chằm chằm trần nhà như cũ.

“Tớ luôn cảm thấy ít nhiều gì cô ấy cũng thích tớ, thì ra vẫn luôn không quan tâm.” 

Kỷ Hằng cười khổ.

“Nếu như cô ấy chịu đến hỏi tớ, hoặc dứt khoát muốn đi cùng tớ, tớ sẽ nói cho cô ấy biết, Kim Châu ở giữa Đàn Na Châu có thể thu nạp linh khí, mọc ra cánh. Trong năm ngàn năm, nó được nuôi trong đầm lầy, có thể nuôi thành hai mảnh linh cánh, vừa vặn cho hai người nuốt.”

Kỷ Hằng thở dài, “Thế nhưng hết lần này tới lần khác cô ấy đều không hỏi, cùng tớ hôn tới hôn lui, ôm tới ôm lui, ngủ trên cùng một cái giường mà vẫn tiếp tục có ý định lấy trộm.”

Nhiếp Trường Phong hỏi: “Vậy cậu định làm thế nào? Đuổi theo cô ấy hử? Bây giờ cậu không có Đàn Na Châu, không thể về Linh Trạch Châu được.”

Kỷ Hằng yếu ớt nói: “Tớ định chết.”

Nhiếp Trường Phong:???

“Cô ấy đi rồi, một mình tớ ở lại nhân gian còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Mỗi ngày già đi, rồi chết già như người phàm sao?” 

Nhiếp Trường Phong có chút cà lăm, “Cái kia, cũng không đến mức muốn tự sát chứ?”

Kỷ Hằng ngồi dậy một chút.

“Ai muốn tự sát? Tớ suy nghĩ một ngày, quyết định lại chết một lần nữa.”

Kỷ Hằng cau mày, “Trường Phong, cậu đi Linh Trạch Châu tìm Tiểu Quyển, nói Đàn Na Châu là vật quan trọng đối với tộc Bạch Hổ, bảo cô ấy trả kim hạch của Đàn Na Châu lại cho chúng ta. Linh cánh đã hóa vào trong đan điền của cô ấy, bây giờ kim hạch có hay không thì đối với cô ấy mà nói cũng không ảnh hưởng gì. Cô ấy không phải là người hẹp hòi, nhất định sẽ cho cậu.”

Kỷ Hằng nghĩ nghĩ, “Có kim hạch, tớ lại chết để tế Đàn Na Châu một lần nữa, dưỡng linh cánh trong đầm lầy một lần nữa. Chờ sau khi tớ sống lại, nuốt linh cánh thì có thể tiếp tục đi tìm cô ấy.”

Nhiếp Trường Phong cứng họng, “Cậu bị tâm thần rồi à? Nuôi linh cánh của Đàn Na Châu kia phải mất năm ngàn năm. Cậu vừa ngủ năm ngàn năm, lại định ngủ tiếp năm ngàn năm nữa sao? Năm ngàn năm sau, Tiểu Quyển đã sớm lập gia đình rồi đi?”

Kỷ Hằng trầm tư, “Tớ nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có đây là biện pháp tốt nhất. Nói không chừng chỉ có khi tớ chết đi, cô ấy mới có thể hiểu rõ là cô ấy cũng thích tớ. Trường Phong, chờ sau khi tớ chết, cậu đi nói cho cô ấy, tớ đang ở bên trong Đàn Na Châu. Tớ muốn đánh cược một lần, cược cô ấy sẽ chờ tớ.”

Nhiếp Trường Phong hoàn toàn im lặng: “Chưa bao giờ thấy người nào cố chấp như cậu.”

Nhiếp Trường Phong cầm quần áo trên giường lên, kéo Kỷ Hằng dậy.

“Chớ suy nghĩ lung tung, nhanh thay quần áo, trễ thật rồi đó. Đã sớm sắp xếp cho người dẫn chương trình sẽ phỏng vấn cậu trên thảm đỏ về bộ phim Ám Tích, cậu đừng làm cho tớ như xe bị tuột xích.”

Kỷ Hằng bất động, “Tớ lập tức sẽ chết ngay, còn quản tuyên truyền phim của các cậu làm gì?” 

“Đi một lần đi,” Nhiếp Trường Phong nghĩ, Dù sao cũng là tác phẩm đầu tiên cậu hợp tác với Tiểu Quyển, coi như là, ách, tác phẩm để lại của cậu?”

Nhiếp Trường Phong vừa kéo Kỷ Hằng, vừa nghĩ thầm: Hạ Tiểu Quyển không biết đi nơi nào rồi?

*

Mặt trời ngả về tây, bầu trời vẫn còn nhá nhem tối, trung tâm triển lãm ở thủ đô đã rực rỡ ánh đèn, những bộ trang phục lộng lẫy trên thảm đỏ, lễ khai mạc liên hoan phim sắp bắt đầu.

Tiểu Quyển ngồi trên xe taxi, liều mạng thúc giục chú lái xe, “Lái xe, có thể nhanh hơn một chút được không ạ?” 

Lái xe nhìn Tiểu Quyển trong kính chiếu hậu một chút: “Cô gái, đang lái nhanh siêu tốc nè. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy minh tinh ngồi taxi đi thảm đỏ —— Cô là minh tinh đúng không? Dáng dấp xinh đẹp như vậy, mặc đồ cũng đẹp mắt như thế.”

Bộ quần áo trên người Tiểu Quyển là cô vừa vội vã về nhà để thay, là trang phục nằm trong bộ sưu tập xuân hè của Privé mà Nhiếp Trường Phong chuẩn bị từ sớm. Chiếc váy màu xanh với lụa mỏng bên trong, ẩn ẩn hiện hiện như chim Khổng Tước, nhẹ nhàng thanh thoát, tua rua khéo léo như lông vũ của Thanh Loan.

Ông chú lái xe nhìn về phía trước, “Chỉ lái thêm được đoạn ngắn nữa thôi, phía trước không vượt qua được.”

Khắp nơi đều rất náo nhiệt, bên ngoài sân có không ít fandom, chú lái xe dừng xe lại, thả Tiểu Quyển xuống xe.

Tiểu Quyển nhìn thấy đèn bảng hiệu CP Hạ Kỷ trong nháy mắt, sau đó cô nhấc váy chạy về phía bên đó. Cô muốn giữ người giơ bảng hiệu lớn nhất, bắt mắt nhất lại. Đó là một người phụ nữ mặc đồ đen, đeo kính râm thời thượng, nhìn thấy Tiểu Quyển chạy về phía bên này thì lập tức ném bảng hiệu xuống, muốn chuồn đi. Kết quả còn chưa kịp chuồn thì đã bị Tiểu Quyển nắm lấy cánh tay.

Có người nhận ra Tiểu Quyển tới, reo hò vang dội. 

Nhiều người vây xem như vậy, Tiểu Quyển không có cách nào gọi người, chỉ có thể hạ thấp giọng, “Con vừa nghĩ đã sáng tỏ, fandom khẳng định là do mẹ làm ra.”

Mặc dù người trước mắt đeo kính râm lớn, trang điểm đậm nhưng Tiểu Quyển nhận ra đây chính là mậu hậu đại nhân của mình. 

Mẹ Tiểu Quyển cười ngượng ngùng một chút, “Làm sao con đoán được?”

“À, logo của fandom, một con hổ chân nhỏ, và một chiếc lông dài và to như vậy, còn ai có thể thiết kế ra loại logo này?” 

Mẹ Tiểu Quyển nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Sao bây giờ con mới đến, xe Tiểu Hằng đã đi qua rồi. Lúc nãy mẹ vừa nhìn thấy, con mau đi đi.”

“Dạ.” Tiểu Quyển gật đầu, vẫn nhịn không được phải đưa tay lên ôm cổ mẹ mình một cái, sau đó mới nhấc váy xoay người chạy đi.

Tiểu Quyển phi nhanh tới cửa, đưa thư mời cho bảo vệ, sau đó phát hiện mình đuổi kịp chiếc xe tới đầu thảm đỏ. 

Tiểu Quyển nhìn thấy Kỷ Hằng.

Anh là người cuối cùng trên thảm đỏ, đang đi cùng với đạo diễn Hàn và Mộc Thiên Kỳ. Hôm nay anh mặc một bộ lễ phục màu đen lịch lãm, cao hơn nhiều so với người khác cho nên đứng trên thảm đỏ thì rất dễ thấy.

“Kỷ Hằng!” Tiểu Quyển hô một tiếng.

Hiện trường loạn như vậy, xung quanh đều là tiếng người hâm mộ reo hò nhưng mà Kỷ Hằng lập tức nghe thấy được. Anh quay đầu lại, chờ tới lúc nhìn thấy Tiểu Quyển thì trên mặt lộ ra vẻ không thể tin.

Tiểu Quyển lách qua đám bảo vệ, đi vào thảm đỏ, chạy nhanh tới chỗ Kỷ Hằng. 

Phóng viên chụp ảnh, khán giả xem truyền hình trực tiếp, chỉ cần là người biết Tiểu Quyển thì lúc này đều đang suy nghĩ: Đó chính là Hạ Tiểu Quyển xông về phía Kỷ Hằng đúng không? Chính xác, đây chính là Hạ Tiểu Quyển.

Nhìn cô giẫm trên đôi giày cao trên mười centimet bay nhào tới, Kỷ Hằng chỉ sửng sốt trong nháy mắt, rồi lập tức xông về phía trước, nhanh chóng ôm lấy cô, nhấc cô lên khỏi mặt đất. 

Sau đó tất cả mọi người đều choáng váng. Mọi người chỉ nhìn thấy ảnh đế Kỷ không những không thả Hạ Tiểu Quyển xuống mà còn cúi đầu hôn cô. 

Nụ hôn sâu, nồng nàn, cùng cô dây dưa, vẫn triền miên trước ống kính giống như hoàn toàn không ý thức được có hàng trăm người đang nhìn. 

Nụ hôn này làm cho người ta hít thở không thông, qua rất lâu, anh mới lưu luyến buông người xuống, nhưng vẫn một mực nắm tay Tiểu Quyển.

“Tiểu Quyển, em đi đâu?” Kỷ Hằng chăm chú nhìn Tiểu Quyển, giống như sợ chỉ cần chớp mắt một cái, cô lại biến mất.

Ánh mắt của Tiểu Quyển sáng lên, “Đương nhiên là về Linh Trạch Châu, không phải em đã nói với anh sao, em muốn về nhà một chuyến.”

Hầu kết của Kỷ Hằng nhúc nhích qua lại một chút, có chút không nói nên lời, “Anh cho là em không trở lại nữa.” 

“Em muốn dọa anh một chút. Nhưng mà lúc đầu em tính toán đi nhanh về nhanh, hơi hù dọa anh tý thôi, nhưng không nghĩ tới phải dùng thời gian dài như vậy,” Tiểu Quyển hơi đỏ mặt, “Lâu rồi chưa đi lại ở Linh Trạch Châu, em nhớ không rõ lắm nên đi lang thang khắp mười ba châu, bị lạc đường.” 

Kỷ Hằng im lặng một chút rồi mới hỏi: “Vì sao muốn dọa anh?” 

“Bởi vì anh dám không tin em! Cảm thấy em muốn trộm Đàn Na Châu hửm?”

Tiểu Quyển nghiêm túc hỏi.

“Kỷ Hằng, anh phải biết rõ, phòng là do em trang trí, đồ dùng trong nhà là do em mua, đó là nhà em, em lên lầu mở két sắt thì làm sao? Lại nói, em đường đường là Bạch Hổ Vương phi tương lai lại không thể đụng vào Đàn Na Châu sao? Coi như em thực sự muốn nuốt, ném đi, thì cũng không được sao?”

Kỷ Hằng chăm chú nhìn Tiểu Quyển, hốc mắt dần ẩm ướt, sau nửa ngày mới đáp: “Em nói đúng, là anh sai rồi.”

Nhìn anh ngoan ngoãn nhận sai, Tiểu Quyển hài lòng, cô cúi đầu lấy một hộp nhỏ bằng nhung trong túi xách ra rồi đưa cho Kỷ Hằng, “Cho anh.”

Kỷ Hằng lại nhìn Tiểu Quyển một chút, rồi mới yên lặng mở ra.

Trong hộp có hai thứ đặt cạnh nhau. Cái thứ nhất là Đàn Na Châu thiếu một linh cánh, có Kim Châu nhỏ lộ ra một nửa. Tiểu Quyển chỉ chỉ nó, “Nhiếp Trường Phong đã nói cho em biết cách dùng Đàn Na Châu từ sớm, em ăn một cánh, cánh này cho anh.”

Kỷ Hằng chỉ nhìn lướt qua, ánh mắt rơi vào một đồ vật còn lại, là một chiếc nhẫn, không có bất kỳ trang trí gì, là một chiếc nhẫn kim loại màu bạc nhã nhặn.

“Hôm qua em mới mua, tặng cho anh. Em đặc biệt chọn cái rộng nhất, dày nhất, bền nhất, để về sau cho dù anh có lỡ ‘đụng’ vào tường thì cũng không bị hư.”

Lúc Tiểu Quyển lấy chiếc nhẫn ra, bốn phía xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Hạ Tiểu Quyển định cầu hôn Kỷ Hằng tại thảm đỏ này, trước mặt tất cả mọi người sao? 

Nghĩ như vậy mọi người lập tức phát hiện ra có chỗ không đúng, bởi vì Kỷ Hằng đang nắm chặt tay Tiểu Quyển, trịnh trọng quỳ xuống trên thảm đỏ. 

Anh ngửa đầu nhìn Tiểu Quyển, cất giọng nghẹn ngào, “Tiểu Quyển, anh yêu em, yêu em hơn mọi thứ trên thế giới này, hãy gả cho anh nhé!” 

Các phóng viên đứng cách khá xa, nghe không rõ giọng anh, thế nhưng nhìn khẩu hình của Kỷ Hằng thì có thể đoán được anh đang nói gì.

Tiếng hoan hô, tiếng huýt sáo vang lên không dứt, đèn flash chớp nháy liên tục, sáng lóa đến mức làm cho người ta không mở mắt ra được.

Trong tiếng ầm ĩ, Kỷ Hằng nghe được Tiểu Quyển trả lời một cách rõ ràng: “Được. Em sẽ gả cho anh, yêu anh, đời đời kiếp kiếp, yêu anh mãi mãi.”

(Hoàn)

Bình luận

Truyện đang đọc