KHOÁNG DÃ NHƯ PHONG



Sau ngày hôm đó, Hứa Kiều thường xuyên gặp được Trần Khoáng.
Để tránh tình huống tương tự xảy ra lần nữa, thời gian này Trần Khoáng luôn đưa Đan Tuấn đến trường.
Sau khi đưa cậu bé đến trường, anh cũng không vội rời đi ngay, mà ngồi đợi Hứa Kiều đi ngang qua, nói chuyện với cô vài câu.

Có khi sẽ đợi đến khuya, ngồi trước cổng trường cả ngày trời.

Hứa Kiều cầm lòng không được, vì anh cô đã bàn bạc với hiệu trưởng, cuối cùng cũng xin được cho anh vào trường làm.
Trường không có giáo viên thể dục chuyên môn nên tiết thể dục thường do giáo viên chủ nhiệm phụ trách.
Rốt cuộc, đây cũng không phải chuyên môn của cô, hơn nữa nội dung ngoài sách giáo khoa không nằm trong khả năng của cô, vì vậy nhiều lúc Hứa Kiều cảm thấy bất lực vô cùng.
Cũng may có Trần Khoáng giúp đỡ.

Nhập gia tùy tục, rất nhanh anh đã hòa nhập vào môi trường xa lạ này.

Thường có giáo viên trêu anh là trợ giảng đặc biệt của Hứa Kiều, các học sinh cũng ngầm gọi anh là "Thầy Trần".
Thường xuyên tiếp xúc, Trần Khoáng cũng dần thân quen với mọi người hơn.
Đêm trước tết nguyên đán, Đan Tuấn được cha mẹ đang làm ăn xa ở nơi khác chuyển đến sống tạm ở đó.

Lúc này Hứa Kiều cũng biết được, Trần Khoáng và Đan Tuấn không có quan hệ huyết thống.

Thật ra, khi con trẻ cha của Trần Khoáng đã chịu ơn của cha Đan, ông không thể nào quên được ân tình này, mãi cho đến khi qua đời, ông mới biết được địa chỉ và tình hình hiện tại của nhà họ Đan, dốc hết sức lực cuối cùng dặn dò Trần Khoáng đến thị trấn Khúc Hương.
Gống với hầu hết những bạn đồng trang lứa xung quanh mình, Đan Tuấn từ nhỏ đã là một đứa trẻ bị bỏ lại phía sau.

Vì thực tế éo le, từ lâu cậu bé đã sống một mình.

Nhưng dù trông có mạnh mẽ đến đâu, cậu cũng không thể chịu đựng được sự cô đơn.

Mãi đến khi Trần Khoáng đến, cậu bé mới cảm nhận được tình thân.
Do lộ trình đường đi, hầu hết mọi người trong nhóm tình nguyện đều chọn ở lại Khúc Hương ăn tết.
Trong kỳ nghỉ đông, sóng điện thoại không tốt, các tiết mục giải trí cũng không có.

Thanh niên trẻ tuổi không chịu được, vì thế có người đề nghị đi cắm trại ở Thanh Hồ.

Ở cái tuổi không sợ trời sợ đất, trong mắt họ chút trở ngại chẳng đáng là gì cả.

truyện đam mỹ
Hồ Thanh Hồ cách thị trấn Khúc Hương không xa, đường hẹp lại ngoằn ngoèo, không thể lái xe vào, chỉ còn cách cưỡi ngựa.
Có vài người là dân địa phương ở đây, mỗi người vào nhà dắt vài con ngựa ra.
Mọi người nhanh chóng lập nhóm hai người, nóng lòng muốn thử phương tiện đi lại này.
Cơ sở để chia nhóm là một trong hai phải biết cưỡi ngựa, vì Hứa Kiều và Trần Khoáng thường ngày rất thân thiết nên mọi người đều ngầm thừa nhận hai người họ là một nhóm.
Thấy mọi người đều lên ngựa, Trần Khoáng nắm dây cương nhảy lên, ngựa, sau đó đưa tay về phía Hứa Kiều.
"Cậu biết cưỡi ngựa hả?" Cô bất ngờ hỏi.
Trần Khoáng gật đầu: "Trước đây có học qua một chút."
Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, nhìn phong phanh hơn so với mọi người, nhưng nhiệt độ lòng bàn tay lại nóng.
Hứa Kiều bị anh kéo lên lưng ngựa trong lúc tim đập hỗn loạn.
Để an toàn, Trần Khoáng để cô ngồi phía trước.
"Sao chúng ta không thi xem ai đến trước." Một cậu bé đề nghị.
"Được, nhóm đến cuối cùng phải thu củi nhóm lửa."
Thấy không có ai phản đối, người dẫn đầu bắt đầu đếm ngược.

Lá rụng trên đất bị móng ngựa đạp lên, để gió cuối đi, tầm mắt Hứa Kiều đột nhiên trở nên mơ hồ.
Cô cẩn thận nắm lấy một đoạn dây cương, cả người được bao bọc bởi hơi thở của Trần Khoáng.

Cô không nhớ Trần Khoáng đã vượt qua các nhóm khác như thế nào, chỉ nhớ rằng ở phía sau có người nói đùa -
"Yo, tiểu tử Trần Khoáng này ngang tàng quá đấy."
Dù sao anh cũng chỉ biết sơ sơ, không thể so với người đã làm bạn với ngựa từ nhỏ, cuối cùng Trần Khoáng về nhì.
Anh xuống ngựa trước, sau đó đưa tay về phía Hứa Kiều.
Không giống như khi lên ngựa, lúc này anh có đủ sức để chịu nặng được.
Gần như là Hứa Kiều bị Trần Khoáng ôm xuống, cô cố không nhìn vào mắt anh, khi đáp đất chỉ nhẹ giọng nói "Cảm ơn".
Mọi người tạm thời để những con ngựa trong nhà của một người chăn gia súc gần đó, rồi đi bộ đến Thanh Hồ.
Đến khi trời chập tối, bọn họ mới đếnnơi, đã sớm quăng vụ cá cược ra sau đầu, cùng nhau đi kiếm củi nhóm lửa.
Ngọn lửa xua đi không ít lạnh lẽo, mọi người tụ tập lại, ăn chút đồ ăn, sau đó uống rượu trái cây.
"Hứa Kiều, cô quen Trần Khoáng lâu rồi sao?" Ôn Mạn nghiêng người qua, thấp giọng hỏi.
Hứa Kiều thành thật trả lời: "Ừm, đã mấy năm rồi."
"Thật ra, tôi cảm thấy..."
Ôn Mạn còn chưa nói xong đã thoáng thấy có bóng người đến gần đây, vội vàng chuyển chủ đề.
Trần Khoáng ngồi cạnh Hứa Kiều, nhìn lên trời đêm, thi thoảng lại nhấp một ngụm rượu trái cây.

Mấy ngày nay, đại khái Hứa Kiều cũng biết được chút chuyện, hóa ra chứng trầm cảm nhẹ của Trần Khoáng chủ yếu là do ảnh hưởng của gia đình.

Cha mẹ anh từ trước đến nay không hòa thuận, họ cũng có hạnh phúc mới sau khi ly hôn, ai cũng không chủ động nghĩ về đứa con trai này.
Lý do lúc trước anh rời đi không lời từ biệt trước đó là để thăm người cha đang ốm nặng ở xa nhà.
Anh cho rằng quan hệ giữa người với người đạm bạc như nước, không cần vì chút ràng buộc nhỏ nhặt mà dừng bước.

Huống chi, ngay cả bản thân mình anh còn chẳng hiểu rõ, căn bản không phải là nơi để người khác phó thác tình cảm.
"Cảnh đẹp quá, chúng ta chụp một tấm làm kỷ niệm đi." Ôn Mạn lục đồ trong túi, cười nói: "Tôi có mang máy ảnh đến."
Cô ấy lấy máy ảnh ra, nhìn xung quanh một lượt rồi đưa cho Trần Khoáng với vẻ mặt hiển nhiên.

Người kia không nhận, chỉ nhàn nhạt nói: "Tôi không chụp."
Vừa dứt lời, liền bắt gặp ánh mắt của Hứa Kiều.
Ngoại trừ cô, không ai biết anh đang nói dối.
Lúc Trần Khoáng cho rằng Hứa Kiều sẽ vạch trần anh, nhưng cô lại đưa tay ra lấy máy ảnh thay anh.
"Để tôi chụp." Cô nói.
Trần Khoáng cau mày hoài nghi, trong lòng dâng lên những cảm xúc phức tạp khó tả.
Hứa Kiều không muốn để Trần Khoáng suy nghĩ nhiều nữa, nhận đồ xong liền đứng dậy, tính toán chụp thật lẹ, đánh nhanh thắng nhanh.
Đã từng tham gia một khóa học chụp ảnh ở trường đại học, hơn nữa Trần Khoáng đã từng chỉ cô, thao tác cũng coi như thuận buồm xuôi gió.


Tuy nhiên, khi Hứa Kiều đang canh góc, chuẩn bị nhấn nút chụp, máy ảnh trên tay bỗng bị ai đó lấy đi.

Cô chăm chú nhìn Trần Khoáng, ánh mắt thoáng qua một chút khó hiểu nhưng nhanh chóng lại thay thế bằng sự lo lắng.
Trần Khoáng hiển nhiên không biết cô đã biết tất cả từ lâu, lúc này đang đấu tranh, do dự giữa chụp hay không.
Anh thuyết phục mình giữ tỉnh táo, giả vờ bình tĩnh, nói với Hứa Kiều: "Để tôi."
Hứa Kiều không tranh với Trần Khoáng, nhưng nỗi lo lắng trên mặt lại không giảm đi chút nào.
Cô bị Ôn Mạn kéo ngồi xuống, ánh mắt dán chặt vào Trần Khoáng, nhìn anh run run giơ máy ảnh lên.
Anh đứng trong góc tối, ngoại trừ Hứa Kiều, hầu như không ai phát hiện ra sự khác thường.
Những hình ảnh đó lại hiện lên trong đầu Trần Khoáng, nghĩ đến những thứ anh yêu quý bị hủy hoại trong một đêm, nghĩ đến con đường vốn đang vận hành đúng quỹ đạo của nó, bỗng nứt ra một khoảng trống.
Đã gần một năm anh không chạm vào máy ảnh, mà căn bản anh cũng không thể chạm vào.

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Hứa Kiều, bốn mắt nhìn nhau, anh thấy Trần Khoáng trong quá khứ hiện hiện rõ trong mắt cô.
Vì vậy, anh cố nhặt lại từng chút một dũng khí đã vỡ tan từ lâu, xốc lại tinh thần.
Chụp xong ảnh, mọi người tản ra xung quanh hồ.
Hứa Kiều không biết bị chuyện gì kích thích, cứ ôm bình rượu uống không ngừng.
Mỗi khi Trần Khoáng muốn lấy đi thứ đồ trong tay cô, đều bị cô đẩy ra.
Tửu lượng Hứa Kiều không tốt, đã sớm say khướt không biết trời trăng gì.
"Trần Khoáng." Cô mơ màng gọi.
Trần Khoáng: "Tôi đây."
"Thật may quá, cậu không bỏ cuộc." Hứa Kiều cười, nhưng âm cuối lại nức nở.
Trần Khoáng nghe vậy, sững người một lúc.
"Cậu có ý gì?" anh hỏi.
Hứa Kiều ném đồ trong tay đi, sau đó đặt tay lên hai vai Trần Khoáng.
Vẻ mặt cô ngẩn ngơ, nhưng lời nói lại đặc biệt rõ ràng.
"Tại sao cậu không giải thích? Rõ ràng bức ảnh kia không phải cậu chụp, sao bọn họ không có ai tin tôi hết vậy."
Hóa ra cô đều biết cả..


Bình luận

Truyện đang đọc