KHOẢNG TRỜI PHƯƠNG NAM

Đại học Hán Dương dường như cũng không thay đổi quá nhiều trong 6 năm qua. Nhưng với một ngôi trường có tuổi đời cả một thế kỷ thì 6 năm cũng chỉ là một đoạn thời gian ngắn ngủi mà thôi.

Nhưng cổng Lăng Ba có được xây sửa lại đôi chút. Đường Hành và Lý Nguyệt Trì hòa mình vào hàng dài sinh viên bước ra cổng Lăng Ba, trước mắt họ là mặt hồ rộng lớn đang gợn sóng. Cầu tàu (**) kéo dài từ trong bờ ra đến mặt hồ tạo thành hình chữ "Hồi" (回) vô cùng tinh tế, rất nhiều học sinh sinh viên và khách du lịch đứng trên cầu chụp hình.

(*) Cổng Lăng Ba là một trong những nơi đẹp nhất để đến tham quan vào mùa hè tại Vũ Hán và được mệnh danh là "nơi giống biển nhất ở Vũ Hán". (Nhiều người đến đây check-in lắm nha, có bơi lội rồi đi xuồng chill chill đồ các kiểu, ngắm hoàng hôn nữa.)

(**) Cầu tàu (Pier): kết cấu được sử dụng rộng rãi nhất trên thế giới cũng như ở Việt Nam cho cả bến cảng biển, cảng đảo lẫn bến cảng sông, hồ.

Thời tiết hôm nay thật đẹp. Dưới bầu trời xanh ngời không gợn một áng mây là Đông Hồ mênh mang vô tận. Nước hồ có màu đậm hơn nền trời một chút, trông thật giống nước biển.

Có một nhóm các cô gái mặc Hán phục đang đứng trên cầu, và một cậu trai trẻ giơ máy chụp hình lên chụp cho các cô gái một tấm ảnh.

Bên cạnh họ, một đôi tình nhân đang ngồi trên cầu, chân cô gái đung đưa trong không trung.

Đường Hành ảm khái "Bây giờ nhộn nhịp thật."

Lý Nguyệt Trì cũng nói: "Hồi đó hình như không có sinh viên nào tới đây."

"Uhm, hồi em học đại học nghe đồn chỗ này bị ma ám, giáo viên dặn bọn em đừng tới đây tụ tập."

"Bị ma ám?" Lý Nguyệt Trì hiếu kỳ nói, "Ám như thế nào?"

"Nghe đồn là hồi xưa có sinh viên nào nghĩ quẫn nhảy xuống hồ...." Đường Hành nhớ lại lời đồn mình nghe được năm xưa, "Rồi một buổi tối nọ, có người đi ngang qua nơi này thấy một bóng người đứng bên hồ, không hề nhúc nhích."

"......"

"Nhưng mà trước đây chỗ này cũng không có đèn đường, đúng là nhìn giống như một nơi bị ma ám vậy."

"Đường Hành."

"Hửm?"

Lý Nguyệt Trì mím môi, thấp giọng nói: "Cái người nhìn thấy ma đó có khi nào là nhìn thấy hai đứa mình không?"

Đường Hành trố mắt vài giây, bỗng nhiên bật cười thành tiếng. Thật ra hồi ấy cậu và Lý Nguyệt Trì thường hay hẹn hò ở đây, đã thế luôn lựa buổi tối để được yên tĩnh vắng người, có làm gì cũng không bị ai thấy.

Nếu trời bất chợt đổ một cơn mưa thì càng tốt —— họ sẽ bung ô ra để tán ô hoàn toàn che phủ họ lại thành một thế giới nhỏ bé, nhỏ đến mức chỉ chứa được hai người họ.


Đường Hành đang lơ đãng thì bỗng nghe thấy có tiếng kêu lên: "Aaa!"

Nhìn sang nơi phát ra âm thanh, thì ra chàng trai chụp hình bị rớt điện thoại, chiếc iPhone màu trắng nằm chỏng chơ vô cùng nguy hiểm ngay trên mép cầu, chỉ cần xê dịch thêm vài centimet thì chắc chắn nó sẽ rớt thẳng xuống hồ.

Cô gái cài một cây trâm màu bạc nhặt điện thoại lên, phàn nàn một cách thân thiết: "Đã nói cậu để điện thoại vào trong túi mà không nghe, suýt chút nữa thì...... Làm mình hết hồn."

Cậu trai đó cười ngây ngô: "Coi như có cơ hội đổi điện thoại mới."

Cô gái sửa sang lại tà váy của bộ Hán phục rồi lại tạo dáng một lần nữa. Cậu trai chụp cho cô vài tấm hình, sau đó bọn họ xách đồ lên rồi đi về hướng ngã rẽ trên cầu, bắt đầu chụp cảnh khác.

Lý Nguyệt Trì chạm vào cánh tay Đường Hành: "Em sao vậy?"

Đường Hành nói: "Không có gì."

Cậu xấu hổ thừa nhận rằng, trong khoảnh khắc ấy, chân cậu khẽ run.

Chiếc iPhone nhỏ màu trắng đó thực sự rất giống với chiếc Samsung mà cậu đã từng mua, ngay cả âm thanh khi nó rơi xuống chạm vào cầu cũng giống y hệt, điểm khác biệt duy nhất là chiếc Samsung của cậu không may mắn như vậy. Dưới màn đêm, dòng sông Dương Tử đen kịt, chậm rãi chảy vào khoảng không xa xăm vô tận, cậu không biết chiếc điện thoại của mình trôi về đâu hay sẽ chìm xuống đáy hồ.

Đường Hành đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Cậu nhìn Lý Nguyệt Trì, thăm dò hỏi: "Ở đâu anh có được những tấm ảnh đó của Điền Tiểu Thấm vậy?"

Vừa dứt lời Đường Hành lập tức hối hận, có thể Lý Nguyệt Trì đã lưu lại những tấm hình đó từ 6 năm trước rồi thì sao? Chỉ cần một chiếc USB là được, dù sao thì đó đều là những tấm hình rất quan trọng. Còn điện thoại —— Lý Nguyệt Trì sẽ giữ lại một chiếc điện thoại cũ từ 6 năm trước sao? Nói cách khác, qua 6 năm, chiếc điện thoại đó vẫn còn khởi động được máy?

"Ảnh trong điện thoại của anh."

"...... Điện thoại nào?"

"Cái em cho anh, em không nhớ sao?" Lý Nguyệt Trì bình tĩnh nói, "Chiếc Nokia em từng dùng."

Đúng vậy, là Nokia. Ai có thể ngờ 6 năm sau, một thương hiệu điện thoại di động dẫn đầu thế giới đã biến mất khỏi thị trường.

Yết hầu Đường Hành giật giật: "Anh vẫn còn giữ?"

"Chứ sao," Lý Nguyệt Trì nhẹ giọng nói, "Giờ nó đang nằm trong cửa hàng trên huyện nên lúc đó em không lục thấy nó."


"......"

Trong lòng như đã sáng tỏ, Lý Nguyệt Trì hơi cúi đầu: "Còn muốn hỏi gì nữa?"

"Vậy, những tin nhắn em nhắn cho anh......"

"Đều ở đó."

"Thật?"

"Về Quý Châu cho em xem."

"À," Đường Hành có hoảng hốt, "Được."

"Vừa nãy em sốt ruột cái gì?"

"Em không sốt rột."

"Sợ anh vứt điện thoại trôi sông à?"

"Lý Nguyệt Trì ——"

"Đừng sợ," Lý Nguyệt Trì bỗng nhiên vươn tay ra nhẹ nhàng ôm lấy vai Đường Hành, "Muốn nói gì thì cứ nói với anh."

Đường Hành lặng im hai giây, nhỏ giọng nói: "Anh đừng trách em."

Lý Nguyệt Trì nói: "Không trách gì em cả."

"Em làm mất điện thoại, là...... cái điện thoại có tin nhắn của anh, cái Samsung trắng đó."

"Ừ."

"Em không cố ý," Đường Hành hít sâu một hơi, trước mắt như hiện ra dòng nước sông đen ngòm khẽ nhấp nhô từng cơn, "Có một buổi tối em đi lên cầu Trường Giang...... khi ấy, rõ ràng em đang nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, vậy mà không hiểu vì sao nó lại rớt xuống sông."

Anh cũng biết mà, cầu Trường Giang rất cao, cao lắm.


Anh có hình dung được không Lý Nguyệt Trì? Chiếc điện thoại đó rớt xuống mặt đất xám xịt trước, vang lên một tiếng thật nhỏ, sau đó nó nảy lên rồi văng ra —— nó thậm chí còn chưa kịp tạo thành một đường vòng cung mà cứ như vậy rơi thẳng xuống sông Trường Giang.

Cầu Trường Giang cao đến mức không thể nghe thấy tiếng động của chiếc điện thoại rơi xuống nước.

Nếu đó là một cái hồ nhân tạo, không, cho dù đó là một con sông nhỏ với dòng nước đang xuôi dòng thì Đường Hành chắc chắn cũng sẽ vớt nó lên bằng được.

Nhưng đó lại là Trường Giang.

Hiện tại, Đường Hành đã không thể nhớ nổi tâm trạng của mình khi ấy, hốt hoảng, nôn nóng, hay là đau đớn? Đúng là không còn nhớ được gì. Chỉ nhớ là bản thân đứng ngẩn ra nhìn chằm chằm vào mặt sông, rồi cậu có một linh cảm rằng một phần cơ thể và một phần ký ức của cậu đã ở lại Vũ Hán bằng cách này.

Khi ấy cậu đã quyết định sang Anh du học, và tất nhiên cũng quyết định rời khỏi thành phố này.

Nhưng thành phố thô ráp và hỗn loạn này lại như đang lưu luyến cậu, dùng cách thức đầy tuyệt vọng này để níu chân cậu.

"Em thật sự không cố ý. Sau đó em nghĩ là do em thay cho nó một cái ốp bằng silion mềm và trơn —— cho nên lúc rơi xuống đất nó còn b ắn ra xa. Nếu nó không bị nảy lên thì sẽ không rơi xuống nước. Nếu em thay cho nó một cái ốp bằng nhựa thì sẽ không bị như vậy phải không?"

Nét mặt Lý Nguyệt Trì có chút mờ mịt.

Sau đó anh liền nắm lấy tay Đường Hành.

"Anh biết em không phải cố ý," anh dịu dàng nói, "Mất rồi thì thôi, sau này bù lại cho em."

"Bù bằng cách nào?"

"Gửi tin nhắn mới cho em."

Lý Nguyệt Trì lấy điện thoại ra, đi về phía trước, vỗ nhẹ vai một nam sinh đang đứng cùng bạn gái: "Anh bạn, cậu có thể chụp giúp tôi một tấm ảnh được không?"

"Vâng, được chứ," cậu nam sinh nhiệt tình đáp, "Hai anh lại chỗ này đi, chỗ này chụp đẹp nè."

Vì thế Lý Nguyệt Trì và Đường Hành đứng ở phía cuối cầu tàu. Đường Hành muốn nắm tay Lý Nguyệt Trì nhưng đứng trước mặt hai cô cậu sinh viên lại xấu hổ. Cuối cùng hai người chỉ có thể đứng kề sát vai nhau, nhưng cánh tay họ chạm vào nhau vẫn có một sự thân mật khó tả.

Lý Nguyệt Trì nhận lại điện thoại, cảm ơn chàng trai rồi nói: "Đi thôi, chắc chủ quán cũng làm xong mấy phần mì cho mình rồi."

Quay về khách sạn đúng lúc giờ cao điểm, trên tàu điện ngầm người đứng kẻ ngồi chen chúc, hai người họ phải đứng ra ở một phía bên cửa tàu. Đường Hành lấy điện ra, đang tính nhắn Wechat với Tưởng Á, bảo họ khoan ăn cơm tối.

Mở màn hình lên, chợt thấy một tin nhắn của Lý Nguyệt Trì, gửi từ năm phút trước.

Tin nhắn chỉ có bốn chữ: Xem WeChat anh.

Vì thế Đường Hành vào tài khoản WeChat của anh.


Ảnh đại diện của anh đã được thay đổi.

Trên màn hình, cậu và Lý Nguyệt Trì không cười, thậm chí còn có cảm giác xa cách khi đứng chụp hình chung thế này, có chút miễn cương trên gương mặt họ. Nhưng may là có nắng vàng rực rỡ, bầu trời xanh ngát, sau lưng họ là một dải màu xanh ngọc bích, hồ và núi cùng phủ chung một màu.

Đường Hành trả lời tin nhắn: "Hình đẹp."

Lý Nguyệt Trì: "Đáng lẽ nên ôm em."

Đường Hành: "Mắc công làm cho hai cô cậu đó sợ."

Lý Nguyệt Trì: "Chỉ ôm vai nhẹ thôi, không nhận ra đâu."

Đường Hành: "Anh không thấy cô bạn gái của anh chàng đó cứ đứng bên cạnh cười hoài à?"

Lý Nguyệt Trì: "Cười gì?"

Đường Hành: "Không biết, dù sao cũng cười rất kỳ."

Lý Nguyệt Trì: "......"

Đường Hành: "Nhắn WeChat đi."

Lý Nguyệt Trì: "Sợ anh không đủ tiền điện thoại hả?"

Đường Hành muốn nói không phải sợ anh hết tiền điện thoại, chỉ là cảm thấy làm vậy có hơi...... ngốc.

Nhưng không đợi cậu trả lời, Lý Nguyệt Trì lại nhắn tiếp tin khác:

"Không sao, em tiết kiệm tiền hút thuốc lá rồi đưa anh nạp tiền điện thoại là được."

Đường Hành: "......"

Lý Nguyệt Trì: "Trước kia là anh, còn giờ là em."

Lại còn lý luận?

Đường Hành ngước mắt nhìn về phía trước, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Lý Nguyệt Trì. Lý Nguyệt Trì chớp chớp mắt với cậu, rồi nhẹ nhàng cong lên khóe miệng.

Vài giây sau, Đường Hành cúi đầu, trả lời tin nhắn: "Được."

- -----HẾT------


Bình luận

Truyện đang đọc