KHÓI HOA LÃNH CUNG


Đi qua ngọn núi Hoa Đình bẻ vài cành mai, vườn mai hết sức an tĩnh.

Thân hình nhỏ nhắn yêu kiều của một cô nương nhỏ tuổi mặt hồng y trở nên vô cùng linh động.

Cô nương này hạ nhân nhìn thấy chiếc thuyền bên sông vô cùng phấn khởi, nàng đi những bước chân lớn chạy đến.
Thẩm Huyền Quân đứng đầu thuyền đột nhiên bị ai đó ném đá qua, kêu: "Ê tới đây."
Một giọng nói trẻ con không chút khách khí, Thẩm Huyền Quân ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nha đầu này chừng mười lăm tuổi mặc hồng y, khoác áo lông xanh biếc.

Trên vạt áo thêu hoa lan bằng chỉ vàng chỉ bạc lóng lánh tinh xảo, để lộ khuôn mặt trơn bóng như ngọc, nụ cười trên môi không hề thuyên giảm.
Nàng ta kênh mặt: "Thấy ta liền ngơ luôn hả?"
Thẩm Huyền Quân quỳ xuống: "Tham kiến công chúa."
Nàng ta được hạ nhân dìu lên thuyền đi vòng quanh người y, khẽ cười: "Lâu ngày mới gặp ngươi."
Thẩm Huyền Quân khom người lễ phép: "Công chúa ở trong cung tường cao cổng kín đương nhiên không gặp được thuộc hạ rồi."
Tiểu công chúa hơi sửng sốt rồi liền cười: "Ngươi nói không sai bổn cung chúa ở trong cung ngày ngày vui vẻ không rảnh quan tâm tới người như ngươi."
Nàng ta phất tay: "Đứng lên đi, trời không chừng sắp nổi bão bổn công chúa chọn nơi này của ngươi ở."
Nói rồi xoay người vào trong thuyền.
Nhan Doanh công chúa trực tiếp đi vào khoang thuyền, Tưởng Hoàng đang ngồi tước rau nấu canh nghe bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, ngơ ngác ngẩng đầu.
"Công chúa." Hắn hành lễ xong liền hỏi: "Sao công chúa lại ở đây?"
"Ta không thể ở đây sao?"

"Không dám, công chúa muốn đi đâu cũng được.

Nhưng bên ngoài trời rét giá lạnh công chúa chạy nhảy như thế nguy hiểm lắm.

Để thuộc hạ sai người đưa công chúa về cung."
Thẩm Huyền Quân đi mang hoa mai cắm vào bình, thêm hương vào cái lò hương nhỏ, tước vài cánh hoa khô để trên lửa.
Môi công chúa hơi cong lên: "Bổn công chúa chưa từng thấy hoa trên núi tuyết nên mới xin phụ hoàng cho đi cùng.

Cũng may các ngươi chưa đi xa, được rồi ta sẽ ở đây."
Lâm Mộc thị vệ thân cận liền đem hành lý đặt xuống, không cho họ cơ hội từ chối.
Tưởng Hoàng khiêm nhường nói: "Chính sự quan trọng đi hái sen tuyết rất nguy hiểm, công chúa thân ngọc mình ngà..."
"Không cần nói nhiều." Nhan Doanh chỉ mặt y: "Thẩm Huyền Quân theo bảo vệ ta, dám rời nửa bước ta bảo phụ hoàng chặt chân ngươi."
Thẩm Huyền Quân bắn một tia xeo xéo về phía hắn, Tưởng Hoàng thở dài dùng ánh mắt đáp trả: cô nàng này đi theo ngươi đấy, haiz ai bảo ngươi từ chối ngươi ta thẳng thắn quá làm gì?
Y lườm lại: Chỉ ham vui thôi mau tìm cách đuổi khéo đi.
Đàn sáo liễu nhiễu quanh tai vũ cơ nhảy múa tung bay, công chúa ngồi bên bàn thấp uống trà Tề Vân đánh giá những cô nàng đàn nhảy múa.

Ngạo mạn ưu nhã, cổ trắng cao gầy, gấu váy hoa hạnh, lụa sa che chắn dung mạo.

Nàng lại quay đầu nhìn Thẩm Huyền Quân quỳ rất quy củ, đang bày biện bát đũa cho Tưởng Hoàng, nhớ thân phận hai người đó đã đổi ngược.


Cao hứng trêu chọc: "Ta thấy ngươi làm mấy việc nâng khăn sửa túi này hợp hơn là ra sa trường đánh trận đấy."
Thẩm Huyền Quân nghe thế hơi cúi đầu không động đậy nữa, vì mặt cúi xuống mà không rõ đang nghĩ gì.

Còn Tưởng Hoàng đang xoa đầu một con hổ con tròn trĩnh, lông tơ mượt mà đang nằm lười biếng, móng vuốt nhô ra kéo kéo áo hắn, bộ dạng như không nghe thấy.
"Haiz khi xưa Tưởng tướng quân được y nâng đỡ, hỏi sao lại chịu nhận y làm hạ nhân.

Tính khí khó hầu, hừ, nếu là bổn công chúa đã đá y ra ngoài đâu có rộng lượng như thế."
Tưởng Hoàng đút con hổ ăn, miệng nó nhóp nhép thỏa mãn nằm ườn ra.

Xong xuôi hắn hơi nhếch mép cười: "Công chúa xem trọng ta rồi có gì rộng lượng đâu chứ, có điều..."
Tưởng Hoàng nâng cằm y lên: "Ta là người có ân tương báo, y cũng tình nguyện dâng hiến tấm thân cho nên...!hahaha thuộc hạ cũng chỉ đành nếm thử.

Cũng được lắm, miễn cưỡng làm ấm giường không tệ chút nào."
Nhan Doanh giật bắn rơi cả chén trà, đàn sáo thình lình ngưng bặt vũ cơ đang nhảy múa lập tức thoái lui sang một bên.
Mặt công chúa tím ngắt đứng dậy lảo đảo: "Các người, các người..."
Lâm Mộc muốn đỡ nhưng không được đành lùi lại phía sau.
"Các người, Thẩm Huyền Quân!!!, ngươi ngươi..!!!"
Tưởng Hoàng chậm rãi phủ bàn tay lên tay y, thong thả: "Bất quá nam sủng có nhiều thì được, không thể làm chính thất.


Ta vẫn muốn tìm một mối lương duyên tốt đẹp trịnh trọng cưới về.

Công chúa người chắc cũng biết con cái nhà quan nào vừa ý,0 có thể ban hôn cho thuộc hạ thì tốt quá."
Thẩm Huyền Quân hơi ngẩng đầu, uất ức thều thào: "Tướng quân, ta không dám thỉnh cầu điều chi, chỉ nguyện có thể vĩnh viễn ở bên hầu hạ người.

Nếu sau này có mỹ mạo kiều diễm hầu hạ người.

Ta biết thân mình bèo bọt tự thấy hổ thẹn, tự mình rời đi kết liễu cho xong."
"Ta cũng không muốn phụ lòng ngươi..."
"Ngươi, ngươi, ngươi, bổn công chúa muốn gả cho ngươi, ngươi lại từ chối.

Tưởng đâu ngươi tìm được người tài đức vẹn toàn ngày đêm nhớ nhung, hóa ra..." Công chúa ôm ngực tức giận, đột nhiên chạy lại tách hai người ra: "Ngươi nói đi, là hắn ép buộc ngươi đúng không? Nói cho ta biết đi, ta làm chủ thay ngươi."
Tưởng Hoàng nghĩ ngợi đôi hồi, cuối cùng thở dài lên tiếng: "Tướng quân cũng đã nói thế, người thích ta không muốn phụ lòng ta, ta chỉ có thể phụng mệnh mà thôi."
Công chúa đau đớn hận không thể lăn tròn nằm dạ: "Cái gì mà phụng mệnh, khi đó ngươi nhất quyết từ chối phụ hoàng ta ban hôn, giờ lại...!giờ ngươi lại..."
"Xem ra công chúa không được khỏe, Lâm Mộc đưa công chúa đi nghỉ trước." Tưởng Hoàng vòng qua eo Thẩm Huyền Quân hôn hõm cổ vô cùng dịu dàng: "Đến lúc ngươi phải hầu hạ ta nghỉ ngơi rồi."
Công chúa chệch choạng muốn ngã, lệ suýt rơi hai hàng.
Công chúa đã bị đưa đi rồi, Tưởng Hoàng kéo y ngồi vào lòng mình xoa xoa chân y: "Quỳ nãy giờ có đau không?"
"Không dám, không dám..." Y hơi ôm cổ hắn: "Tướng quân, người định chừng nào cưới mỹ nhân làm chính thất đây.

Miễn cưỡng để ta làm ấm giường chắc người khổ sở lắm haiz.

Xem ra ta phải tự mình kiểm điểm, đứng ra chọn người mới tốt hơn cho người."
Hắn thấy mình trả lời sai liền bị bẻ cổ ngay, cười cười: "Ca ca, đừng có giận."

"Hừ, ta đang nghĩ ngày mai có khi nào tướng quân nước Tần bị ám toán chết hay không?"
"Nếu ta bị ám toán chỉ sợ có người mặt mày nước mắt nước mũi tèm lem, quỳ trước linh đường đốt tiền giấy, khóc rống không thôi."
Thẩm Huyền Quân bĩu môi: "Vậy sao, ta sẽ đào mộ ngươi lên vứt vào rừng!"
Tưởng Hoàng cắn gò má y: "Vậy, trước khi chết phải phong lưu một phen.

Ây ya ca ca hình như thật sự đã gầy đi rất nhiều, vòng eo càng ngày càng nhỏ."
"Đâu có." Sau khi đưa y ra khỏi ngục hắn bồi bổ y rất kỹ.
Tưởng Hoàng không lôi co bế thốc người đem vào trong phòng, ngả ngớn trêu chọc ý tứ vẫn như khi nãy diễn kịch với công chúa: "Ngọc thụ lâm phong, quang nhuận ôn trạch hỏi sao công chúa mê mệt ngươi.

Bị từ chối vẫn không mang ngươi đi chém đầu."
Thẩm Huyền Quân lườm hắn.
Hắn tát mông y hai cái coi như trừng phạt: "Còn dám lườm ta nữa hả? Xem ra ngày thường nuông chiều đến hư rồi."
"Không phải ngươi nói nhiều sủng nam không sao mà? Tìm người khác không lườm ngươi mang về đi."
Tưởng Hoàng hôn khắp người chậm rãi mơn trớn vành tai, thỏ thẻ: "Còn dám trách móc ta nữa, phải phạt, cho ngươi quỳ một đêm nhớ đời luôn."
Đột nhiên đúng lúc này bên ngoài loảng xoảng rơi rớt gì đó, công chúa la lên: "Aaaaa."
Cô ta nghi ngờ họ đang diễn kịch mới chạy đến nghe lén, không ngờ...!aaaaa là thật! Là thật!
Nhan Doanh công chúa càng vàng lá ngọc chịu cú sốc quá lớn, rời đi ngay trong đêm.
Tưởng Hoàng ngửa đầu cười rồi lại cong lưng ôm chặt eo người dưới thân hôn, cả người ấm áp dễ chịu, cách một lớp quần áo vẫn nghe tiếng tim đập.
"Ca ca, chúng ta sắp thành thân rồi, ta đã chờ ngày này rất lâu."
Sáng hôm sau, có người truyền lời công chúa tới nói rằng đã tìm được con gái hình bộ đại nhân, muốn ban hôn cho hắn.
Tưởng Hoàng khổ sở, quỳ bên ngoài phòng nửa ngày, công chúa chỉ là chọc tức họ thôi, sao ca ca lại giận rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc