KHÔNG AI THÍCH CHU TỰ THƯ


Hai năm sau
Hạ Hành đã hoàn thành công việc ở công ty và chuẩn bị về nhà.

Trên đường về nhà, hắn tình cờ nhìn thấy một cửa hàng hoa mới mở trên đường, hắn nhớ rằng em trai Hạ Khanh luôn thích cắm một bó hoa trong chiếc bình mà hắn đã mua với giá cao trong phòng..
Sau đó, căn phòng trống không, chỉ còn lại một bó hoa tàn trong chiếc bình trong phòng.

Nhiều lần gia nhân trong nhà muốn vứt bó hoa đó đi thay vào bó hoa mới nhưng hắn không bao giờ đồng ý.

Nếu những bông hoa trong đó không phải là hoa do chính Hạ Khanh chọn, thì dù hoa có đẹp và tinh xảo đến đâu cũng trở nên vô nghĩa.
Hắn yêu cầu tài xế dừng xe, bước vào cửa hàng hoa cẩn thận chọn một bó hoa đã nở đẹp nhất.

Nhìn bó hoa vô cùng tinh xảo được nhân viên bán hàng gói lại, khóe miệng Hạ Hành hiện lên một nụ cười hài lòng.
Hạ Khanh của hắn cuối cùng đã trở lại bên hắn hai năm trước.
Bây giờ hắn muốn tặng bó hoa này cho Hạ Khanh của mình.
Hạ Gia
Hạ Hành vừa xuống xe liền nhìn thấy Hạ Khanh đang "quăng" hoa và cây cỏ trong vườn, rõ ràng đã ngoài hai mươi nhưng trông vẫn như một đứa trẻ mãi không lớn, thích ném hoa và cây trong vườn.
"Anh, anh về rồi." Hạ Khanh ảo não nhìn bãi cỏ bị chính mình cắt trước mặt, đang tự hỏi có biện pháp nào khắc phục không, cậu ngẩng đầu lên đã thấy Hạ Hành đang đứng ở khoảng cách xa nhìn cậu.
Hạ Hành mỉm cười bất lực đi về phía cậu.

Hắn liếc nhìn bãi cỏ mà Hạ Khanh đã cắt mất hình dạng, không khỏi cảm thấy tội nghiệp cho người làm vườn, phải dọn dẹp mớ hỗn độn cho Hạ Khanh gây ra.
"Khanh Khanh, em đừng nghịch nữa, nếu như anh nhớ không nhầm, cỏ mới mọc được không bao lâu." Giọng điệu như trách móc lại tràn đầy cưng chiều.
Hạ Khanh liếc nhìn xung quanh với ánh mắt chột dạ, tình cờ thấy được bông hoa mà Hạ Hành giấu sau lưng.

Cậu nhảy đến gần Hạ Hành, nhưng ánh mắt lại dán vào bông hoa phía sau Hạ Hành, vươn tay giật lấy, ôm vào lòng, chăm chú nhìn bông hoa.
"Anh à, sao hôm nay anh lại mang hoa về?"

Hạ Hành đi tới, vươn tay ôm lấy Hạ Khanh từ phía sau, âu yếm hôn lên tóc cậu, dịu dàng nói: "Bó hoa trong phòng em nên thay rồi."
Đối với hành vi thân mật của Hạ Hành, Hạ Khanh không cảm thấy khó chịu hay kỳ lạ.

Tuy là anh em nhưng đồng thời bọn họ cũng là người yêu của nhau.

Dù người ngoài không biết, nhưng chỉ cần bọn họ biết là đủ.
Nghe Hạ Hành nhắc đến hoa trong phòng, Hạ Khanh nhớ đến bó hoa cũ nát trong phòng, cậu ngắm nghía rất lâu, mỗi lần đề nghị đổi, Hạ Hành đều bảo cậu đợi.
Cậu hỏi Hạ Hành đang đợi cái gì?
Hạ Hành nói rằng khi Khanh Khanh của anh trở về, chúng ta sẽ cùng nhau đem nó đổi đi.
Khi đó, cậu cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao Hạ Hành lại nói đợi cậu quay lại khi rõ ràng cậu đang ở bên cạnh Hạ Hành.

Sau này cậu mới biết tại sao Hạ Hành lại nói như vậy, cậu bị bệnh và dây thần kinh não bị tổn thương nên không nhớ được nhiều chuyện, chính Hạ Hành đã cùng cậu khôi phục trí nhớ từng chút một trong hai năm qua.

Cậu nghĩ rằng những gì Hạ Hành nói là về việc đợi cậu nhớ lại quá khứ của họ.
"Sao đột nhiên lại muốn đổi? Anh không phải đã nói trước..." Hạ Khanh còn chưa nói xong, Hạ Hành đã chặn cậu lại.
"Bởi vì Khanh Khanh của anh đã trở lại, cuối cùng chúng ta có thể thay những bông hoa mới." Hạ Hành mỉm cười làm mặt Hạ Khanh đỏ bừng.
Hạ Khanh ngượng ngùng xoa xoa môi, cúi đầu mân mê cánh hoa trong tay.
"Vậy thì thay đi."
Hạ Hành và Hạ Khanh cùng nhau trở về phòng, Hạ Hành lấy những bông hoa trong bình ra, gió thổi rất lâu, những bông hoa khô nứt đến mức sắp vỡ thành từng mảnh ngay khi Hạ Hành lấy chúng ra.
Hạ Khanh đang nóng lòng chờ Hạ Hành mang chiếc bình đến, nhưng phát hiện ra rằng Hạ Hành đang thẫn thờ nhìn bông hoa.
"Anh ơi!" Hạ Hành giả vờ tức giận hét lên.
Lúc này Hạ Hành mới định thần lại, ném bó hoa vào trong thùng rác, nhặt chiếc bình lên đi về phía Hạ Khanh đang ngồi trên giường, nhưng hắn vẫn lưu luyến nhìn lại bó hoa đang nằm yên lặng trong thùng rác, đường kính hẹp của thùng cuối cùng làm gãy gốc hoa, cuối cùng là hỏng.
Hạ Khanh nhận lấy chiếc bình từ Hạ Hành, nghiêm túc ngồi trên giường, sau đó cẩn thận chọn những bông hoa đủ tiêu chuẩn để vào chiếc bình giá cao từ những bông hoa cậu đã sắp xếp ngay ngắn trên giường vừa rồi.
Hạ Hành đứng bên giường nhìn Hạ Khanh, dở khóc dở cười.


Hắn chưa từng thấy ai cắm hoa như thế này.
Ngay khi Hạ Khanh đang chiêm ngưỡng chiếc bình mà cậu đã cắm vào, một loạt tiếng chuông điện thoại di động đã phá vỡ tâm trạng tốt của cậu.

Cậu quay đầu lại lườm Hạ Hành.
Trong khi trả lời điện thoại, Hạ Hành ngồi ở mép giường xoa đầu Hạ Khanh, nhỏ giọng khen: "Tay nghề của Khanh Khanh thực sự tốt."
Hạ Khanh được dỗ dành đến vui vẻ, vì vậy cậu không thèm quan tâm đến điều đó nữa.
Dựa lưng vào Hạ Hành, cậu giơ chiếc bình ra ánh sáng bên ngoài ngôi nhà, ánh sáng chiếu xuống những cánh hoa, phản chiếu ánh sáng chói lọi.

Hạ Khanh có vẻ sững sờ, nhưng đột nhiên nhớ ra một điều kỳ lạ.
Gần đây cậu hay nằm mơ, mơ thấy một số chuyện kỳ ​​quái, rõ ràng là mơ nhưng lại như thật, tựa hồ chính cậu đã trải qua.
Nhìn bó hoa, trong đầu cậu chợt hiện lên vài đoạn ngắn, cậu nhìn thấy một cậu bé tóc dài hơn một chút đang cầm bó hoa chuẩn bị tặng cho một cậu bé khác nhưng cậu bé đó không thích, trên mặt còn lộ ra biểu cảm chán ghét.

Hắn giật bông hoa khỏi tay nam sinh tóc dài và ném nó vào thùng rác.
Khuôn mặt của cậu bé kia mờ đi, nhưng tại sao khuôn mặt của cậu bé tóc dài lại là của cậu? Cậu đã bao giờ tặng hoa cho người khác đâu? Cậu chỉ tặng hoa cho anh trai mình, nhưng anh ấy làm sao có thể vứt bỏ những bông hoa mà cậu đã tặng? Anh trai của cậu rõ ràng là người yêu cậu nhất trên thế giới này?
"Có chuyện gì vậy, Khanh Khanh?" Hạ Hành vừa cúp điện thoại quay đầu lại, thấy Hạ Khanh đang nhìn hoa với vẻ mặt sững sờ, giống như một đứa trẻ không tìm được nhà.
Hạ Khanh đặt chiếc bình xuống và lắc đầu.
"Không có việc gì." Hạ Khanh cười cười, cậu đang nghĩ đây chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Làm sao cậu có thể không nhận ra đâu là sự thật chứ?
"Không có việc gì thì tốt, Khanh Khanh, lát nữa anh sẽ ra ngoài.

Ở nhà nhớ ngoan ngoãn ăn cơm.

Hôm qua dì nói với anh rằng em lại bắt đầu bỏ bữa.


Em thích ăn gì thì nói cho dì biết, không ăn sẽ không tốt cho sức khỏe của em đâu."
"Nhưng mà..." lời nói đến miệng Hạ Khanh, lại không biết nên nói như thế nào, "Anh ơi, em cũng không biết em thích ăn cái gì, tổng cảm thấy em thích cái này cái kia, nhưng mà em cũng mơ hồ cảm thấy, những thứ này đều đồ vật mà em chán ghét, em thật sự ăn không được."
Bản thân Hạ Khanh cũng không biết diễn tả cảm giác này như thế nào.

Mỗi lần nhìn những món ăn dì làm, có lúc cậu không nuốt nổi những món ăn quen thuộc, có lúc lại cảm thấy mình ăn được món mình ghét nhất.

Thật lâu sau, cậu cũng không biết mình muốn ăn cái gì, dần dần bắt đầu không chịu ăn.
Hai mắt Hạ Hành tối sầm lại, hắn biết nguyên nhân dẫn đến tình trạng của Hạ Khanh, nhưng hắn không thể nói cho Hạ Khanh biết.

Hắn xoa đầu Hạ Khanh, cười nói: "Nhưng Khanh Khanh không ăn thật sự không tốt.

Chúng ta hãy thử từng chút một, tìm muốn ăn mà em yêu thích được chứ?
Hạ Khanh cúi đầu, cậu biết Hạ Hành làm vậy là vì muốn tốt của mình, nhưng cậu thực sự không muốn thử, rõ ràng chỉ là chuyện ăn uống nhỏ nhặt, nhưng đối với cậu mà nói, dường như cậu đang phải đối mặt với ác quỷ đáng sợ nhất trên thế giới.

Nhưng cậu không muốn làm Hạ Hành thất vọng, Cậu ngẩng đầu nhìn ánh mắt chờ mong của Hạ Hành, gật đầu.
"Nhưng là anh ơi, hôm nay em thật sự không muốn ăn, không ăn được không? Ngày mai, ngày mai, được không?" Hạ Khanh lại bắt đầu giở trò chơi xấu.
"Rồi ngày mai, từ nay về sau ngày nào cũng ăn cơm với em".
Đôi mắt của Hạ Khanh sáng lên khi Hạ Hành nói rằng anh sẽ quay lại ăn cùng cậu.

Phải biết rằng Hạ Hành luôn rất bận rộn, anh thường ăn một mình, thỉnh thoảng Hạ Hành cũng sẽ quay lại cùng cậu ăn cơm, điều này cũng khiến cậu càng thêm kén ăn.
Hạ Hành mỉm cười, đúng là một đứa trẻ.
"Được rồi, anh đi ra ngoài, hôm nay anh sẽ trở về rất muộn, em nhớ đi ngủ sớm." Hạ Hành đứng dậy định rời đi, nhưng Hạ Khanh đã nắm lấy vạt áo của hắn.

Hắn cúi đầu, Hạ Khanh nhìn hắn, giả vờ đáng thương, hắn biết Hạ Khanh có ý đồ xấu.
"Chuyện gì vậy?"
"Anh, anh đi đâu vậy? Em cũng muốn đi, mỗi ngày đều ở nhà thật nhàm chán, hơn nữa sức khỏe của em tốt hơn rất nhiều, trước đây anh nói em yếu không cho em ra ngoài, đã hai năm rồi.

Hãy để em trai đáng thương, người yêu đáng thương của anh đi ra ngoài một chút đi? Thế nào, anh trai?" Tính tình Hạ Khanh đối với người ngoài như một khối băng đông lạnh ngàn năm, nhưng đối với người thương lại vừa ngoan vừa mềm.

Hạ Hành không thể cưỡng lại hành động như một đứa con nít của Hạ Khanh, vì vậy hắn gật đầu và yêu cầu Hạ Khanh thay quần áo.

Được sự cho phép, Hạ Khanh bật dậy khỏi giường, suýt chút nữa để chiếc bình vừa được thay hoa mới rơi xuống đất, may mà Hạ Hành đã nhanh tay đỡ lấy.
Nhìn Hạ Khanh đứng trước tủ cẩn thận chọn quần áo, hắn chợt nghĩ đến một người.
Mấy người giống nhau thật đấy.
Tiệc rượu.
Cả Hạ Hành và Hạ Khanh đều mặc vest đen, vẻ ngoài nổi bật khiến họ trở nên quá bắt mắt trong đám đông.

Hạ Khanh cùng Hạ Hành đi gặp một vài đối tác làm ăn của hắn, cảm thấy rất nhàm chán, Hạ Hành cũng biết Hạ Khanh không thích nên bảo Hạ Khanh đi chơi một lúc, lát nữa lại đưa cậu trở về..
Hạ Khanh vui vẻ chạy đi, nhìn những chiếc bánh ngọt trên bàn trước mặt, cậu muốn làm gì đó nhưng lại không xuống tay.

Ngọt, cậu thích ăn ngọt sao? Nhưng vì sao cậu lại cảm thấy rất ghê tởm, giống như có người ép cậu ăn, sau nhiều lần, cho dù lại chán ghét, nhưng lần nào cậu cũng có thể bình tĩnh ăn.
Nhưng? Có ai từng ép buộc cậu ăn qua đâu? Hạ Hành sao? Hạ Hành cưng chiều cậu như vậy, sẽ không ép buộc cậu làm chuyện cậu không thích đâu?
Cuối cùng, cậu vẫn không gắp một miếng bánh nào, chán nản bước đi, không hiểu sao lại bước lên sân thượng.

Cậu đứng trên mép mái nhà nhìn xuống, cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể giải thích được.
Tại sao lại có cảm giác nặng nề của sự sa ngã? Như thể cậu thực sự đã nhảy.

Cậu hoảng hồn lùi lại vài bước, bất ngờ bị kéo lại.
Cậu quay lại nhìn một người xa lạ.

Cậu mỉm cười nói cảm ơn nhẹ nhàng.

Nhìn bầu trời đen kịt đến đáng sợ, cậu cảm thấy có chút thở không nổi, cậu muốn tìm Hạ Hành, cậu muốn về nhà.
Khi cậu muốn rời đi, cậu phát hiện người lạ ôm cậu vừa rồi vẫn chưa buông tay.

Cậu cau mày khó hiểu nhìn đối phương, lại phát hiện trong mắt người nọ có nước mắt, sau đó liền nghe người nọ gọi một cái tên mà cậu thường xuyên mơ thấy.
"Tiểu Thư?".


Bình luận

Truyện đang đọc