KHÔNG BẰNG GẢ CHO ANH

Phong Kiếm Trì đợi cô mắng xong mới mở miệng, “Anh chưa từng nói qua muốn kết hôn với cô ấy a!” Hắn lập tức phủi sạch quan hệ.

“Nhưng rõ ràng anh có nói anh và cô ấy có gian tình!”

“Đúng nha! Anh và cô ấy có chuyện “Gian”, chẳng qua là “Gian” trong gian trá, mà Lễ Tư chính là chuyện “Gian” giữa bọn anh.” Hắn phủi sạch không còn một mảnh. Cái “Gian” này không phải là cái “Gian” kia! Mệt cô nhiều năm đọc sách như vậy, thật sự là uổng là người Trung Quốc rồi.

“Anh… Rõ ràng là anh cố ý tạo dấu hiệu giả lừa gạt tôi, muốn làm tôi khổ sở!” Cô tức giận đến mức nói chuyện cũng cà lăm mất rồi.

Đồ chết tiệt, dám cả gan dùng tiếng Trung “đồng âm khác chữ” để dọa cô!

“A? Vậy em vì anh mà khổ sở sao?” Hắn bắt được lỗi trong lời nói của cô, tính toán để hỏi rõ ràng.

“Tôi mới không có! Ai, ai sẽ vì anh mà cảm thấy khổ sở hả?” Miệng cô cứng rắn nói. Thật ra lúc nãy cô đau khổ đến mức sắp khóc, nhưng có chết cũng không thừa nhận.

“Là vậy sao?” Hắn mờ ám cười cười.

“Chính là!” cô đẩy cái mặt cười đến đê tiện.”Cười cái gì cười?”

“Rõ ràng anh vừa nhìn thấy mắt em có nước mắt, chẳng lẽ anh nhìn lầm sao?” Hắn sờ sờ cằm, ra vẻ khó hiểu nói.

“Gặp quỷ! Trang Tỉnh Tư tôi làm sao có thể chảy nước mắt? Anh thật sự là mắt bị mù!” Nữ tử có lệ không dễ rơi. “Tôi chẳng qua là vừa mới ngáp một cái thôi, anh lại nói trắng thành đen, đem ngáp nói thành rơi lệ.”

“Vậy em có dám nói lúc nãy em không thấy khó chịu chút nào không?” Hắn càng ngày càng thấp tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

“Tôi… Tôi… Tôi không có! Tôi mới không có!” Cô chết cũng không thừa nhận, bằng không hắn lại có cớ cười nhạo cô.

“Là vậy sao?” Hắn bỏ qua không tin.

“Tôi nói đúng là đúng, khó chịu thì đến đấu tay đôi đi!” Tay chống lên eo, ngẩng đầu lên dùng cái mũi trừng người, đây là trò quen của cô khi đấu không lại hắn.

Hắn đã lâu không thấy bộ dáng này của cô, thật là có chút nhớ.

“Tốt! Chúng ta đi đâu tay đôi!” Hắn càng nói thân thể càng đến gần cô, thừa dịp cô chưa kịp phòng bị thì hắn đã giữ chặt hai tay hai chân của cô.

“Anh phạm quy! Anh là đố tiểu nhân âm hiểm!” Cô ở trong lòng ngực của hắn kêu gào, hai tay bị hắn giữ chặt, một chút khí lực cũng dùng không được, hơn nữa sở trường ném người qua vai của cô hoàn toàn không sử dụng được.

Thực ra, coi như tay chân cô tự do, cũng nhất định đánh không lại hắn, dáng người hắn to như con gấu.

Chẳng qua, cô tuyệt đối không thừa nhận mình không thắng được hắn, ngược lại đem thất bại của mình đổ lỗi vì hắn đánh lén.

“Anh đã nói anh không phải là quân tử, mà anh cũng chưa bao giờ phản bác mình là tiểu nhân.” Hắn dễ dàng đem cô vây trong ngực, ở bên tai cô bộc bạch.

Trang Tỉnh Tư bị hành động thân mật của hắn làm run rẩy lên, tê dại theo lỗ tai truyền đến toàn thân, cô dám nói hiện tại lông tơ toàn thân cô đều dựng lên.

“Anh… Anh… Nếu anh có đủ dũng khí, chúng ta quang minh chính đại đấu tay đôi, không cần sử xuất loại thủ đoạn hèn hạ này!” Cô ở trong lòng ngực của hắn vừa đạp vừa nói, muốn thoát khỏi cảm giác toàn thân tê dại.

“A! Tiểu Tư, làm sao em biết anh có “Loại”, hẳn em phải rõ hơn ai khác chứ, không phải sao?” Ngữ khí của hắn vô cùng ám muội, còn cố ý nháy mắt với cô mấy cái, nhắc nhở cô giữa bọn họ có “gian tình”.

Vốn là Trang Tỉnh Tư vẫn chưa hiểu ra hàm ý trong lời nói của hắn, nhưng nghe giọng điệu mờ ám cùng cái vẻ mặt kia, cô thoáng chốc cũng hiểu ý tứ của hắn, toàn thân hồng đến giống trứng tôm.

Cái gã không biết xấu hổ này, giữa ban ngày ban mặt miệng lại nói đầy những câu đen tối, không sợ bị thiên lôi đánh sao?

“Nhìn mặt của em đỏ thế này, có phải là đã chấp nhận hay không?” Phong Kiếm Trì không sợ chết nói.

Nếu không phải hai tay hai chân bị hắn khóa chặt, cô nhất định sẽ liều mình đấm chết hắn hoặc đá chết hắn, để tránh hắn tiếp tục nói bậy, phá hư thanh danh của cô.

Mặt cô đỏ lên, hết lần này tới lần khác không tìm thấy lời nào để ngăn hắn.

Oh! Phản ứng của cô ấy thật sự là đáng yêu tới cực điểm, bộ dạng muốn giết hắn để trút căm phẫn còn đáng yêu hơn nữa. Nói thật là hắn có chút biến thái, hoặc là hắn bị cuồng đuổi giết, nhìn cô ấy ôm hận không thể giết hắn, khiến cho hắn thấy vui vẻ không nói nên lời.

Mắt trân châu của cô trợn lên nhìn hắn đã đến mức muốn rớt ra rồi, nhưng cô lại không có tính toán nhanh chóng, mà Phong Kiếm Trì căn cứ vào “Lễ phép”, cũng hết sức bình thản “Nhìn lại” cô, trong cổ họng thậm chí còn phát ra tiếng cười.

Hai người “nhìn nhau” đã hình thành thế giằng co, như là so xen ai nhìn được lâu hơn.

Phong Kiếm Trì muốn cười lại không thể cười, vì không để ình được nội thương, hắn rốt cục nhận thua, nhịn không được cười như điên.

Hắn tựa đầu chôn vào cổ của cô, tiếng cười trầm thấp truyền vào trong tai cô, khiến cô cảm thấy mình lại thành đối tượng bị hắn lừa gạt.

“Bỏ ra! Tôi muốn cùng anh quyết đấu!” Cọp mẹ không phát uy, hắn tưởng cô là mèo bệnh!

“Tốt!” Hắn trả lời thật rõ ràng, ghé sát tai cô thổi nhiệt: “Cần ở đâu quyết đấu? Trên giường sao?” Nói xong, hắn lại chui đầu vào cổ cô cười như điên.

Có được một người vợ như thế, chồng còn có gì đòi hỏi a!

Trong cuộc đấu của hai người, không thấy bọn họ cử động khiến ọi người chú ý, mọi người ở một bên càng xem càng hăng say.

Cho đến lúc Phong Kiếm Trì vô ý liếc thấy…

Hắn nhếch mày, cúi đầu nói với Trang Tỉnh Tư: “Xem ra chúng ta thành trò cười rồi.”

Mà phản ứng của cô đúng như hắn lường trước —— nổi trận lôi đình, nếu không phải hắn còn ôm cô, cô nhất định sẽ nổi trận lôi đình ngay tại chỗ.

“Uh… Khụ!” Đi đầu xem cuộc vui Trang lão thái gia hắng giọng, phảng phất có chút thoả ước mong nguyện. “Ách, mọi người vào phòng khách nói chuyện tiếp đi!”

“Tôi nhất định phải giết anh!” Trang Tỉnh Tư mắt lộ ra hung quang nói.

Phong Kiếm Trì không chút sợ hãi, “Được, anh cho em giết.”

“Anh đừng nghĩ rằng tôi đang nói đùa!” Cô nghiêm giọng cảnh cáo, chó cùng dứt giậu, người nóng nảy cũng như vậy.

“Anh nói được!” Đủ hiền hoà chứ!

“Anh đừng tưởng rằng tôi không dám đó!” Cô thực hận hắn mỗi lần đều dùng cái loại thái độ không quan trọng, tắc trách nói với cô, giống như… Dường như hắn đã lường trước đúng với những gì cô sẽ làm!

“Anh không nghĩ em không dám.” Phong Kiếm Trì vô tội nói. Hắn chỉ là vì cô không nỡ mà thôi.

“Biết là tốt rồi. Anh có thể bỏ ra được rồi chứ?”

Phong Kiếm Trì hoàn toàn không đồng ý, hắn cảm thấy ôm cô rất tốt. Tuy rằng hắn xác định cô sẽ không giết hắn, nhưng hắn cũng không dám cam đoan cô sẽ không xông lên cho hắn một quyền.

“Chờ sau khi em bình tĩnh lại, anh sẽ bỏ em ra, em cũng biết, người ở trạng thái kích động dễ dàng phát sinh chuyện ngoài ý muốn.” Đây là sự thật, buông cô ra, hắn sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

“Bây giờ tôi rất bình tĩnh!” Cô có ý đồ lấy nụ cười giả dối để che dấu phẫn nộ.

Nhưng hắn lại không cho là như vậy.

“Có đôi khi người ta sẽ đoán sai, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường thôi!” Hắn cho cô một nụ cười mê người.

Mà cô chỉ muốn một tay đập nát cái mặt tươi cười của hắn.

“Tôi rất bình tĩnh.” Cô cường điệu.

“Chúng ta đã đến, Tiểu Tư, anh nghĩ chúng ta tốt nhất nên dừng đề tài này, để tránh chúng ta lại trước mặt mọi người ồn ào, được không?” Hắn cười giống kẻ giả nhân giả nghĩa, hoặc là phải nói giống con hồ ly.

Vì để tránh cho lại thất bại lần nữa, Trang Tỉnh Tư chỉ có thể tạm thời kiềm chế, đợi sau khi về nhà sẽ đá hắn thỏa thích!

Anh ta sinh ra là để phá rối cuộc sống của cô, hắn căn bản không có thực hiện lời hứa của hắn. Gả cho hắn mấy tháng nay, cô không có hưởng thụ được nửa điểm cảm giác tự do, hắn dùng cái gì đó không tồn tại kiềm chế cô, khiến cô không có biện pháp không nghĩ đến hắn nữa, không cần quan tâm hắn, không lo lắng hắn, từ đầu đến cuối cô đều bị hắn xoay quanh.

“Kiếm Trì, Tiểu Tư, khụ… Ông nội biết tình cảm của các con rất tốt, chẳng qua, hôm nay Đại lão từ Italy xa xôi tới, chúng ta nên tôn trọng khách một chút, không thể để cho người ta chê cười, biết không?” Trang lão thái gia rất muốn sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nhưng ý cười lại nhẹ nhàng hiện trên nét mặt già nua.

Trái tim ông treo lơ lửng mấy tháng nay cuối cùng có thể hạ xuống rồi, lúc trước ông sợ cháu gái không được mấy tháng đã bị Phong gia trả về, bây giờ xem ra là lo lắng thái quá, cô dâu mới rất tốt nha!

Tốt cái cứt! Vốn là Trang Tỉnh Tư thiếu chút nữa buột miệng nói ra, nhưng Phong Kiếm Trì bên tai cô nói một câu, cô lập tức liền ngoan ngoãn ngậm miệng.

“Nếu sau này em còn nói mấy lời thô tục, an sẽ nói ọi người biết em sơ độ cao, cũng sợ tiêm.” Lường trước được cô sĩ diện, khẳng định không muốn để cho người khác biết nhược điểm của mình, cô luôn luôn đem mình thành thần lực nữ siêu nhân, cảm giác bị nắm được nhược điểm là chuyện vô cùng mất mặt.

Trang Tỉnh Tư nhất thời trợn mắt to.

Tiểu nhân! Lại lấy hai nỗi nhục lớn nhất đời cô uy hiếp cô. Được, nếu hắn nhẫn tâm như vậy, vậy cô… Đành phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Ai! Mặt mũi vẫn là quan trọng.

“Bé ngoan!” Hắn không khỏi khen ngợi cô.

Cô thì muốn đánh hắn.

“Lúc đâu chúng ta đã bàn xong hô sự của Lễ Tư và Olga Duy Á, hai bên cha mẹ đều đồng ý mau chóng cử hành hôn lễ.” Thật sự là vui mừng, cuối cùng lại giải quyết được chuyện hôn sự của một đứa cháu nữa.

Trang Tỉnh Tư giật mình nhìn vào ông chồng đứng cạnh.

“Nhanh như vậy? Vậy anh hai đâu?” Đến bây giờ vẫn không thấy mặt anh, không phải là chạy trốn chứ?

Cô vừa hỏi như vậy, Trang lão thái gia cùng hai vợ chồng mới phát hiện hôn lễ không thấy bóng dáng nam diễn viên chính đâu.

“Diếu Tư, Lễ Tư đâu?” Trang phu nhân lo lắng hỏi con cả.

“Nói thực, con cũng không biết, mẹ, có lẽ mẹ có thể hỏi Thuần Tư.” Tuy rằng vốn là cùng cha cùng mẹ, nhưng Trang Diếu Tư vẫn là rất không nể tình huynh đệ đem trách nhiệm đẩy cho em trai.

Bị điểm danh Trang Thuần Tư vẻ mặt vô tội, hắn vừa mới đi thực thi nhiệm vụ từ Mĩ về, sao biết anh hai chạy đi đâu.

“Mẹ, con cũng không biết.” Hắn rất vô tội khoát tay.

“Hai anh em các ngươi đều nói không biết, vậy rốt cuộc ai biết?” Trang lão thái gia tức giận đập tay vào trượng.

“Ông nội, người yên tâm, trước khi hôn lễ cử hành, chúng con sẽ chịu trách nhiệm tìm anh hai về.” Phong Kiếm Trì trái lại mở miệng nói chuyện, Lễ Tư là thông qua hắn quen biết Olga Duy Á, hắn có trách nhiệm đem phong lưu lãng tử bắt trở về.

“Được rồi! Nếu Kiếm Trì đều nói như vậy.” Trang lão thái gia nhìn cháu rể, tạm thời buông tha hai đứa cháu, thật ra ông căn bản không tin hai anh em bọn nó không biết tung tích Lễ Tư, ba người bọn nó tình cảm từ trước đến nay rất tốt, không lẽ nào không biết.

Olga Duy Á vừa nghe, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt.

Lawrence thờ ơ lạnh nhạt. Hắn không tin Trang Lễ Tư sẽ cam tâm tình nguyện trở về kết hôn, lúc hắn đã đã cảnh cáo em họ, Trang Lễ Tư này yêu không được, lúc trước hắn muốn cô đến Đài Loan là cho cô đi theo Phong Kiếm Trì, không nghĩ tới cô lại yêu Trang Lễ Tư.

Bây giờ chỉ có thể trông vào vận mệnh của cô, ai bảo cô Phong Kiếm Trì tốt thế lại không yêu, cố tình yêu cái lãng tử kia!

“Hắn ở đâu?” Sau khi mọi người đều rời đi, Phong Kiếm Trì trong lòng biết rõ hỏi Trang Diếu Tư và Trang Thuần Tư.

“Afghanistan.” Trang Diếu Tư không chút giấu diếm nói, dù sao giấu cũng không được.

“Hắn đi tới đó làm cái gì?” Có lầm hay không? Afghanistan đang có chiến tranh đấy!

“Hắn xung phong nhận việc muốn đi tìm thủ lĩnh phần tử khủng bố.” Trên thực tế anh hai hắn thật sự hăng hái, nói thẳng nếu chụp được những bức ảnh hiếm có về chiến tranh, sau khi quay về Đài Loan có thể làm một triển lãm ảnh.

“Đó là công việc của Vi Tâm.” Vi Tâm là nữ chưởng môn Tây Môn.

“Bị hắn tranh mất.”

“Cô ấy liền ngoan ngoãn để cho hắn cướp?” Cô ấy cũng không phải là dễ đối phó như vậy.

“Hắn tuyên bố mạnh hơn người ta.” Nói đến đây, hiếm thấy Trang Diếu Tư trầm xuống khuôn mặt ôn hòa.

“Tôi không biết Vi Tâm giỏi bị lừa như vậy.” Phong Kiếm Trì thản nhiên nói.

“Đúng rồi anh cả! Vi tâm nghe xong không phản ứng, anh cả nghe xong lại tức chết đi, làm cho Vi Tâm để cho hắn đi, để cho hắn đi làm pháo hôi.” Trang Thuần Tư giúp đỡ giải thích.

“Vi Tâm lại nghe lời cậu?” Phong Kiếm Trì nhướn mày hỏi, nha đầu kia ngay cả lời của hội trưởng hắn cũng không quá quan tâm, thế nhưng lại nghe lời hắn?

Trang Diếu Tư giữ nguyên trầm mặc.

Trang Tỉnh Tư vẫn rất cố gắng làm ình nghe hiểu, nhưng cô càng chăm chúnghe thì đầu cũng càng lớn, cho nên cô nhịn không được kháng nghị.

“Này này này! Mọi người đang nói cái gì, em nghe không hiểu, đừng coi thường sự tồn tại của em được không?” Cảm giác rất kém cỏi nha!

“Ngoan, đợi lát nữa sẽ nói cho em biết.” Phong Kiếm Trì vỗ vỗ gương mặt của cô.

“Tôi không muốn nghe lại, tôi muốn biết ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ đi mách cha, mẹ, anh hai đang ở Afghanistan để cho người ta đánh thành tổ ong!” Cô hai tay chống nạnh, không đạt được mục đích nhất đinh không bỏ qua.

Phong Kiếm Trì vội vàng đầu hàng, hắn thật sự là đấu không lại cô.

“Được, anh cho em biết, anh hai của em tự nguyện đến Afghanistan thực hiện nhiệm vụ.”

“Thực thi nhiệm vụ gì? Ngay cả chiến tranh của nước khác hắc đạo cũng muốn xen vào hả?” Một đám bệnh thần kinh!

“Cái, cái gì hắc đạo?” Trang Thuần Tư không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm thần kinh em gái lại lú lẫm rồi.

“Em nói hắc đạo mấy người quản thật nhiều chuyện, ngay cả chiến tranh của người ta cũng phải thò một chân vào, co phải rất rảnh không có việc gì làm không?” Trang Tỉnh Tư ở bên tai anh ba quát, để cho anh ba nghe rõ một chút.

A! Nguy rồi! Sự “u mê” của cô sắp bị phá tan. Phong Kiếm Trì nghĩ thầm. Cô ấy sẽ tức điên lên chứ?

“Chúng ta biến thành hắc đạo khi nào vậy?” Trang Thuần Tư hoang mang nhìn anh cả. “Anh cả, anh có nghe nói đến việc này không?”

“Không có.”

Cô mở to mắt, nhãn cầu vòng vòng mấy vòng mới tiêu hoá hết những lời mình vừa nghe.

“Tứ Phương không là hắc đạo? Ai nha! Anh ba, anh đang nói đùa cái gì vậy a!”

“Anh không có nói đùa.” Trang Thuần Tư vô cùng chân thành.

“Em hiểu rồi, có phải gần đây mới chuyển nghề? Sao không ai nói cho em biết?”

Trang Thuần Tư bị ý nghĩ kỳ quái của em gái biến thành ngó ngẩn, hắn không biết làm thế nào để em gái tin Tứ Phương không phải là hắc đạo. Hắn xấu hổ nhìn anh cả.

Trang Diếu Tư bắt được tín hiệu cẩu cứu, mở miệng nói: “Tiểu Tư, cho tới bây giờ chúng ta không phải là hắc đạo, chúng ta chỉ đơn thuần là tổ chức tình báo.”

“Gạt người!” Cô không tin kêu to.

“Anh cả đã từng lừa gạt em sao?”

Là không có, chỉ là…

“Thế tại sao không ai nói với em?” Cô lên án nói.

“Đó là bởi vì em không có hỏi, bọn anh vẫn cho rằng em biết.”

Trời ạ! Vậy hai mươi bốn năm kiên trì của cô để làm gì? Cô vẫn nghĩ rằng hắc đạo là cái gì? Thậm chí vì điểm ấy mà cô muốn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình!

“Vậy tại sao tất cả mọi người mặc đồ Tây đen, mang kính mát?” Cái này căn bản là để thông báo với mọi người “Chúng tôi là hắc đạo” thôi!

“Đó là đồng phục của Tứ Phương a! Ai quy định chỉ có người của hắc đạo mới mặc đồ Tây đen, mang kính mát?”

Oa oa oa! Cũng không phải học sinh tiểu học! Còn có đồng phục? Vậy có vây yếm không?

“Nhưng mà… nhưng mà…” Cô quay sang Phong Kiếm Trì. “Lúc trước tôi muốn anh rời khỏi hắc đạo, anh rõ ràng chết cũng không chịu.” Cô còn tưởng rằng hắn kiên trì sinh ra làm người hắc đạo, chết làm hắc đạo quỷ chứ!

“Đó là bởi vì… Cho tới bây giờ anh cũng không phải hắc đạo a!” Nếu không phải, cần gì phải rời khỏi?

“Anh nói dối, anh lúc ấy rõ ràng không phải nói như vậy!” Cô muốn tức chết mất! Hắn luôn có chuyện chặn miệng cô, nhưng lời giải thích của hắn lại đều chết tiệt có lý.

Hắn thở dài, đem cô kéo vào trong lòng, không để ý tới sự giãy dụa của cô, vẫn cứ đem cô để yên trong ngực.

“Tiểu Tư, không phải hắc đạo không tốt sao? Em luôn luôn hi vọng chúng ta không phải, mỗi ngày đều ở tai anh vừa la hét muốn anh rời khỏi hắc đạo, mà sự thật chứng minh thật sự chúng ta không phải, nhưng em lại vì chuyện này mà giận anh, đây không phải rất mâu thuẫn sao?”

Trang Tỉnh Tư ngẫm lại cũng có đạo lý.

Đúng vậy a! Đây không phải điều cô rất muốn sao? Cô vì cái gì lại tức giận?

Chỉ là cô vẫn có cảm giác không cam lòng, cô lãng phí thời gian hai mươi bốn năm theo đuổi “Buông tha” ột thứ căn bản không có thật. Chẳng qua, bị người nhà lừa hơn hai mươi năm coi như xong, để cho cô tức giận, cô lây một người đàn ông cũng theo đó lừa cô! Nghĩ đến cái này cô vẫn còn tức giận!

“Nhưng anh không thể phủ nhận anh cố ý để cho tôi hiểu lầm a!”

Phong Kiếm Trì muốn phủ nhận, nhưng lại gặp khuôn mặt chưa tan tức giận của cô, đành phải thành thật gật đầu.

“Anh thật quá đáng! Đầu heo!”

“Xin lỗi.” Hắn hôn một cái lên mặt cô.

Trang Tỉnh Tư ghét quệt quệt mặt, khẽ mắng: “Không cần hôn tôi, ghê muốn chết!”

Phong Kiếm Trì cười cười, quay đầu dặn dò Trang Diếu Tư cùng Trang Tỉnh Tư mau chóng đem Trang Lễ Tư bắt trở về.

“Vậy nhiệm vụ của hắn thế nào?”

“Tìm người thay thế.”

“Tìm ai?” Trang Tỉnh Tư suy tư về người thích hợp được chọn.

“Nếu thật tìm không thấy liền trả lại cho Vi Tâm đi!” Chuyện đơn giản như vậy cũng cần hội trưởng quan tâm, thật là!

“Thuần Tư, em đi!” Trang Diếu Tư nắm thời cơ nói.

“A? Em? Anh cả, em vừa mới đi Mĩ về nha!” Trang Thuần Tư bày ra khuôn mặt đau khổ.

“Bằng không anh đi.” Trang Diếu Tư cũng không miễn cưỡng em út.

“Diếu Tư, cậu không được, qua vài ngày nữa mình muốn đưa Tiểu Tư đi Ai Cập, cậu phải thay mình quản lý.” Trợ thủ đắc lực đi rồi, hắn còn đi chơi được sao?

“Thật vậy chăng?” Trang Tỉnh Tư kêu to.

“Thật sự.” Nếu như không có gì ngoài ý muốn.

“Vậy chuyện kia cần phái ai đi?” Trang Diếu Tư không khỏi có chút buồn rầu, hiện tại căn bản không ai rảnh rỗi tiếp nhận nhiệm vụ này.

“Diếu Tư, để Vi Tâm đi có quan hệ gì?” Phong Kiếm Trì không hiểu hắn vì sao kiên trì như vậy.

“Nơi đó để phụ nữ đi không tốt lắm.”

Oa! Nhìn không ra hắn rất quan tâm đến phụ nữ nha!

“Quên đi, để tôi đi!” Trang Diếu Tư cam chịu nói.

“A Trì, vì cái gì nhất định phải anh tôi đi? Nơi đó rất nguy hiểm, vạn nhất bị bắn chết thì làm sao bây giờ?” Ba người anh của cô đều rất thương cô, cô cũng không hy vọng một trong ba người sảy ra chuyện gì.

“Được rồi! Vậy tôi tự đi.” Phong Kiếm Trì nhún vai nói.

“Tôi lại không muốn anh đi, anh nói phải đi Ai Cập tôi mà!”

“Vậy việc kia làm sao bây giờ?”

“Không thể không quản nó sao?”

“Ý kiến hay! Thuần Tư, cậu đi liên lạc với người bên Mĩ, nói cuộc trao đổi này chúng ta không nhận.” Dù sao ít đi một vài việc, Tứ Phương cũng sẽ không vì vậy mà khốn đốn.

“Tôi thấy vẫn là tôi đi đi!” Trang Thuần Tư cam chịu số phận nói.

“Anh cả, anh đang nhìn gì vậy?” Trang Tỉnh Tư phất phất tay, anh cả luôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô.

“Tiểu Tư, em vừa mới gọi cậu ấylà cái gì?”

“A Trì a!” Cô rất lớn tiếng, rất khẳng định nói, đối với mình lấy tên này thật sự là càng nghe càng dễ nghe, càng nghe càng vừa lòng. “Có phải rất dễ nghe lại dễ nhớ không?”

“Đúng, Đúng vậy a!” Trộn lẫn cả tiếng cười.

Phong Kiếm Trì trừng mắt lườm hai anh em một cái, cúi đầu nói với Trang Tỉnh Tư: “Chúng ta về nhà đi!”

“A!”

Hắn kéo tay cô đi ra đại sảnh, không ngoài dự tính trong phòng truyền đến tiếng cười sang sảng của hai người đàn ông.

“Anh cả và anh ba hôm nay tâm tình thật tốt!”

“Tiểu Tư, sau này em có thể không gọi anh là A Trì trước mặt người khác không?” Hắn và cô lại thương lượng.

“Vì sao? Anh cả và anh ba không phải người ngoài!”

“Ách…”

“A Trì, anhkhông thích em gọi anh như vậy sao?” Cô thật vất vả mới cảm nhận được cái hay của tên này!

“Không phải, chỉ là trước mặt người khác em gọi anh như vậy, làm người ta gia cảm thấy kỳ quái.” Tiếp tục như vậy, hắn chỉ sợ hình tượng uy nghiêm trong tương lai không xa sẽ không còn sót lại chút gì.

“Vậy sao? Thế phải gọi là gì? Mặt quan tài?”

“Ai! Em vẫn gọi anh là A Trì đi!”

Trang Tỉnh Tư lòng tràn đầy vui mừng gật đầu.

“A Trì, chúng ta nói trước, sau này không được tiếp tục trêu chọc tôi đó!”

“Được.”

“Nói thật, anh không có chuyện gì khác lừa tôi đi?”

“Đương nhiên!”

“Vậy là tốt rồi.”

Tin rằng tương lai bọn họ có thể có cuộc sống bình yên… Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn!

Bình luận

Truyện đang đọc