KHÔNG ĐỂ EM HAY BIẾT

Căn phòng trở nên yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở. Dường như có một sợi dây đang căng ra trong không khí, kéo căng thần kinh của nhiều người.

Tưởng Gia Trạch khẽ cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bèn mở miệng thăm dò: “Chủ tịch Hoắc biết vợ chưa cưới của tôi?”

Ánh mắt Nhiêu Niệm cũng nhìn về phía người đàn ông, vô thức nín thở quan sát vẻ mặt của anh.

Hoắc Duật Thâm tựa người vào ghế, nở một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng giải thích: “Buổi chiều tôi tình cờ xem được buổi đấu giá của cô Nhiêu.”

Hóa ra là xem phát sóng trực tiếp buổi đấu giá.

Nghe được điều này, dây thần kinh đang căng thẳng của Nhiêu Niệm bỗng thả lỏng.

Phía bên này, sự nghi ngờ của Tưởng Gia Trạch cũng hoàn toàn biến mất, lông mày đang nhíu lại cũng giãn ra, nở một nụ cười thân thiện. Có vẻ anh ta đã nghĩ nhiều, làm sao Nhiêu Niệm có thể dính dáng đến một người như Hoắc Duật Thâm, còn chưa kể Hoắc Duật Thâm mới trở về.

Anh ta định thảo luận chi tiết các vấn đề kinh doanh với Hoắc Duật Thâm, nên đã kêu Nhiêu Niệm ra ngoài trước.

Nhiêu Niệm ngoan ngoãn rời khỏi phòng. Đợi cánh cửa phía sau hoàn toàn khép lại, làm mất đi cảm giác ngột ngạt bên trong, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhiêu Niệm đi đến một góc không có ai, lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra.

Cô vô thức nắm chặt chiếc khăn tay, cảm giác vô cùng phức tạp.

Thì ra là người nhà họ Hoắc.

Một sự tồn tại mà toàn giới hào môn ở Hồng Kông không ai sánh được, nhà họ Tưởng căn bản không có cửa để so.

Tài sản của nhà họ Hoắc đã tích lũy qua mấy đời, địa vị về mặt kinh doanh và chính trị đã sớm không thể so sánh nổi. Khó trách một cậu ấm nửa đường chạy ra như Tưởng Gia Trạch lại vô cùng kính sợ.

Đó cũng là người mà cô không thể trêu vào.

Ổn định lại những suy nghĩ hỗn loạn của mình, Nhiêu Niệm không nghĩ về nó nữa, tìm một chỗ trống để nghỉ ngơi.

Chẳng mấy chốc đã có người mang thức ăn và rượu vang lên cho cô. Cô ngồi một mình ăn no bụng, cuối cùng cũng không cần chịu đói nữa.

Không có Tưởng Gia Trạch ở bên cạnh, Nhiêu Niệm cảm thấy tốt lên rất nhiều.

Không lâu sau, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.

Nhiêu Niệm vừa nhấc máy đã nghe thấy một giọng nói lo lắng từ đầu dây bên kia: “Chào cô Nhiêu, tôi là y tá của bệnh viện Tân Dân. Bệnh tình của bà cô đột nhiên tái phát, vừa được đưa đi cấp cứu, không biết bây giờ cô có tiện qua đây không?”

Nghe vậy, đầu óc Nhiêu Niệm ong lên một tiếng, toàn thân lạnh như băng: “Tôi sẽ qua liền.”

Nói xong câu này, cô vội vàng tắt điện thoại, xoay người đi tìm phục vụ và quản lý, yêu cầu tìm thuyền đưa cô về bờ.

Nhiêu Niệm bước đi rất vội vàng trên đôi giày cao gót. Vừa đi qua một góc thì đụng phải Tưởng Gia Trạch mới ra khỏi phòng.

Lông mày của người đàn ông nhíu chặt, sắc mặt rất khó coi, có lẽ là do cuộc đàm phán làm ăn vừa rồi không suôn sẻ.

“Làm gì mà vội vàng vậy?”

Nhiêu Niệm cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng khuôn mặt vẫn tái nhợt, không thể kiểm soát biểu cảm: “Bệnh tình của bà tôi tái phát, tôi phải đến bệnh viện ngay bây giờ….”

Chẳng mấy chốc, người quản lý đi gọi thuyền đã chạy tới chỗ cô, giọng điệu vô cùng áy náy.

“Thực sự rất xin lỗi cô, gần đây có một chiếc du thuyền gặp nạn, tất cả du thuyền gần đó đều đi cứu họ, hiện tại không tìm được chiếc nào có thể sử dụng.”

Tưởng Gia Trạch cau mày hỏi: “Cần đợi bao lâu?”

Người quản lý lúng túng trả lời: “Ít nhất là bốn mươi phút nữa.”

Đầu óc Nhiêu Niệm bỗng chốc trống rỗng, toàn thân lạnh toát như rơi vào hố băng.

Bốn mươi phút, nếu trong khoảng thời gian này bà xảy ra chuyện gì, cô sẽ không thể gặp mặt bà lần cuối.

Nỗi sợ hãi và lo lắng trào ra như sóng cuộn, cổ họng cô như bị thứ gì đó làm cho nghẹn lại.

Cô bất lực nói: “Tôi muốn trở về, cho tôi xuống thuyền đi.”

Cô vừa mới xoay người, cổ tay đã bị nắm lấy.

“Nhiêu Niệm, bình tĩnh lại đi, tôi sẽ phái người đến chỗ bà cô, xem xét tình hình của bà ấy như thế nào, đừng có làm loạn.”

Tưởng Gia Trạch lạnh giọng, không hề khách khí nói: “Cô có biết những người trên thuyền này là ai không? Cô nghĩ rằng cô có thân phận gì, muốn dừng thì dừng, muốn quay về thì quay về?”

Nhiêu Niệm hít một hơi thật sâu, sốt sắng nắm lấy cánh tay anh ta, dùng giọng điệu cầu xin nói: “Tưởng Gia Trạch, tôi chưa từng cầu xin anh điều gì. Chỉ một lần này thôi, xin hãy giúp tôi. Bây giờ tôi phải trở về ngay.”

Biết Tưởng Gia trạch không thể giúp mình, Nhiêu Niệm từ từ buông tay, hoàn toàn từ bỏ, bước sang bên cạnh.

Dưới ánh đèn, hai hàng lông mi của cô gái run run, chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh lộ ra làm cho người ta thương cảm.

Lựa chọn đính hôn với Nhiêu Niệm, một phần là vì cô rất nghe lời, một phần là vì cô đích thị là một người đẹp hiếm có. Nói nào ngay, buổi đấu giá chiều nay nổi tiếng khắp Hồng Kông và Đại Lục một phần cũng nhờ vào vẻ đẹp của cô.

Yên lặng một lúc, Tưởng Gia Trạch cũng mềm lòng. Nhưng hôm nay là dịp đặc biệt, bên trong sảnh tiệc toàn là những người không thể đắc tội.

Giọng điệu của anh ta vẫn vô cùng tàn nhẫn: “Nhiêu Niệm, cô có biết buổi tiệc hôm nay quan trọng thế nào không? Không phải bình thường cô vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện sao…”

Nhiệt độ xung quanh chậm rãi hạ xuống. Nghe thấy những lời này, Nhiêu Niệm giật giật khóe môi cười mỉa mai, đồng thời chấp nhận sự thật rằng anh ta sẽ không giúp được gì.

Chính vì hiểu chuyện nên cô mới trở thành con cờ để bố mình và nhà họ Tưởng trao đổi lợi ích, không màng đến nhân phẩm.

Cô mím chặt môi, chỉ dùng sức hất tay anh ta ra rồi chạy đi. Lúc này đã có người đi tới tìm Tưởng Gia Trạch, ngăn cản anh ta đuổi theo cô.

Trước mặt người ngoài, vẻ mặt vô cảm của Tưởng Gia Trạch lập tức chuyển thành vẻ ôn tồn lễ độ, không có thời gian quan tâm đến Nhiêu Niệm nữa.

Nhiêu Niệm mất tập trung bước ra khỏi hành lang, khi đi qua một ngã rẽ, cô vô tình đụng phải một người đang bước tới.

Giọng nói hai người đồng thời vang lên: “Xin lỗi.”

Nhiêu Niệm ngẩng đầu, nhìn thấy đối phương là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng người nho nhã, mặc âu phục đi giày da, nhìn qua thấy hơi quen mắt.

Khoảnh khắc người ấy đi ngang qua, trong đầu Nhiêu Niệm lóe lên một tia sáng. Cô chợt nhớ ra đây là người đứng bên cạnh Hoắc Duật Thâm trong căn phòng hồi nãy, hẳn là trợ lý hoặc thư ký riêng.

Trong đầu cô đột nhiên hiện lên một ý tưởng nào đó, hét lên với người phía trước: “Đợi đã.”

Người đàn ông dừng lại, quay sang nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.

Nhiêu Niệm ổn định cảm xúc, chậm rãi nói: “Có thể dẫn tôi đi gặp chủ tịch Hoắc được không, tôi muốn đích thân cảm ơn anh ấy.”

Cô chỉ nói muốn cảm ơn một cách mơ hồ không rõ, dễ khiến người khác hiểu lầm.

Hiểu lầm như vậy chính là điều Nhiêu Niệm muốn. Cô bắt buộc phải gặp được Hoắc Duật Thâm.

Hồng Kông và thành phố Ninh cách nhau hai bờ, vùng biển mà du thuyền đang đi qua vừa hay cũng ở gần thành phố Ninh. Bây giờ không có thuyền nào đến đón cô được, cách nhanh nhất để cô có thể về bờ là chuyển hướng chiếc du thuyền này. Nếu như vậy, cô chỉ mất nửa giờ là có thể xuống cảng thành phố Ninh, nhanh chóng đến bệnh viện.

Nhưng để chiếc du thuyền này chuyển hướng chỉ vì một mình cô, nghe có vẻ rất xa vời.

Tưởng Gia Trạch không thể đi xin xỏ giúp cô, anh ta cũng không có năng lực đó.

Vì vậy, bây giờ cô chỉ có thể dựa vào chính mình, đi tìm người duy nhất trên con thuyền này có thể làm được việc đó.

Nghe vậy, người đàn ông khựng lại, có lẽ là nhận ra cô vừa mới đi cùng Tưởng Gia Trạch.

Do dự một lúc, Bồ Xuyên cung kính gật đầu: “Mời đi theo tôi.”

Tâm trí cô đã loạn cào cào, vô thức nắm lấy cọng rơm cứu mạng này.

Bồ Xuyên đưa cô đến một căn phòng.

Anh ấy gõ cửa rồi đi vào, bảo Nhiêu Niệm đứng bên ngoài đợi một lúc.

Cô hồi hộp đứng đợi ở cửa, một chốc sau Bồ Xuyên đã đi ra, lễ phép mời cô vào trong.

Nhiêu Niệm mang theo tâm trạng lo lắng bất an bước vào phòng.

Cách trang trí bên trong cũng sang trọng như căn phòng vừa rồi, nếu không muốn nói là vô cùng xa hoa. Cửa kính cực lớn kéo dài từ trần đến sàn nhà, đủ để ngắm nhìn toàn cảnh biển.

Cánh cửa phía sau đóng lại, ngăn cách mọi hoạt động ở bên ngoài.

Nhiêu Niệm nhìn về phía trước, thấy được bóng dáng cao lớn chỉn chu. Người đàn ông đang ngồi trước cửa kính, vai rộng eo hẹp, tỉ lệ cơ thể rất đẹp.

Nhiêu Niệm nắm chặt những ngón tay đang buông thõng bên hông, nhẹ nhàng mở miệng: “Chủ tịch Hoắc.’’

Cô hơi khổ sở, nhưng được che giấu rất tốt, đôi mắt vẫn sáng ngời, trong suốt và long lanh.

Nhưng Hoắc Duật Thâm vẫn nhớ, vừa rồi bên trong đôi mắt ấy ngập tràn oán hận và chứa đầy nước mắt.

Đối diện với ánh mắt của anh, Nhiêu Niệm dừng một chút, sau đó nhẹ giọng nói: “Khăn tay của anh, vừa rồi có quá nhiều người, không tiện trả lại.”

Có lẽ là do giọng nói của những người trong ngành đấu giá ít nhiều cũng đã được luyện tập. Chất giọng của cô gái mềm mại dễ chịu, tốc độ nói vừa phải, không nhanh không chậm chui vào tai người khác.

Ánh mắt anh rơi vào thứ cô đang cầm trên tay, chậm rãi nói: “Nếu đã đưa cho cô Nhiêu rồi thì không cần phải trả lại cho tôi.”

Cô cố tình bắt chuyện với anh để nhờ giúp đỡ. Vậy nên cô đã lấy hết can đảm để tự mình đến gặp anh. Nhưng trong số những kinh nghiệm ít ỏi của Nhiêu Niệm khi tiếp xúc với người khác giới, lại không bao gồm việc nhờ người khác giúp đỡ như thế này.

Đặc biệt là đối phương còn là một người đàn ông xa lạ mới gặp mặt lần đầu, vừa có tiền vừa có thế.

Cô do dự đứng đó một lúc, đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh vô thức nắm chặt làn váy, lộ ra vẻ lúng túng trước mặt anh.

Nhiêu Niệm không biết rằng mọi cử động của cô đều bị người đàn ông ngồi cách đó không xa nhìn thấy.

Dưới ánh đèn, người phụ nữ cụp mi, chắc là vừa mới hứng gió nên đầu mũi còn hơi ửng đỏ, dáng người thướt tha đứng ở đó.

Rõ ràng là sợ anh, vậy mà còn dám chủ động đưa tới cửa.

Đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Duật Thâm chứa đầy cảm xúc phức tạp. Anh dời ánh mắt, thấp giọng nói: “Cô Nhiêu có muốn ngồi xuống uống một tách trà không?”

Lời nói vừa dứt, Nhiêu Niệm sững sờ ngước mắt lên, tưởng rằng mình nghe nhầm.

Cô nhìn anh bằng đôi mắt trong veo, tiếp tục đứng yên bất động: “Tôi có thể không?”

Anh nói ngắn gọn: “Ngồi đi.”

Ấm trà đã được làm sạch, đặt trước mặt. Hoắc Duật Thâm vươn tay pha trà.

Anh không để cho người khác làm mà tự mình thực hiện.

Cổ tay áo sạch sẽ gọn gàng được sắn lên tùy ý, xương cổ tay của người đàn ông gầy nhưng sắc nét mạnh mẽ. Cách pha trà vô cùng điêu luyện, nhìn rất vui mắt.

Nhiêu Niệm không khỏi nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, mu bàn tay nổi lên một ít gân xanh, chẳng hề có tí gợi cảm nào.

Đầu ngón tay của anh có một lớp chai mỏng, hẳn là anh có chơi một môn thể thao yêu thích nào đó mà giới quý tộc hay chơi. Chẳng hạn như đấu kiếm hay cưỡi ngựa.

Cô âm thầm suy nghĩ trong lòng.

Không lâu sau, anh rót một tách trà ấm đặt lên bàn trà trước mặt cô, hành động phong độ nhẹ nhàng.

“Boong tàu lộng gió, cô Nhiêu không nên ra ngoài thì hơn.”

Giọng điệu ẩn chứa ý nghĩa thâm sâu, sau đó anh còn nói gì đó bằng tiếng Quảng Đông. Nhiêu Niệm nghe không hiểu nên vô thức ngước mắt lên nhìn anh.

Hoắc Duật Thâm thong thả giải thích: “Nếu bị cảm, mất nhiều hơn được.”

Tim Nhiêu Niệm đập thình thịch. Cảm giác bốn chữ này có ẩn ý khác, nhưng lại không chắc mình có hiểu đúng hay không.

Cô im lặng nhấp một ngụm trà anh vừa đưa cho, cố hết sức để bình tĩnh lại.

Vị chát nhẹ lan tỏa ra trong khoang miệng, cảm giác ấm áp từ tách trà chậm rãi truyền đến trái tim.

Trong phòng tràn ngập hương trà, có thể nghe rõ tiếng sóng vỗ ngoài cửa sổ. Tâm trí của Nhiêu Niệm càng ngày càng hỗn loạn, trong lòng đang suy nghĩ nên nói như thế nào.

Vì có tâm sự trong lòng nên cô nhanh chóng uống hết tách trà.

Khi Nhiêu Niệm bừng tỉnh, ly trà đã nhìn thấy đáy, đã đến lúc cô phải rời đi.

Nhưng mục đích cô đi chuyến này vẫn chưa đạt được.

Hoắc Duật Thâm cũng không chủ động nói chuyện, dường như đã đoán ra được gì đó.

Nhịp tim Nhiêu Niệm bất giác đập nhanh hơn nữa, cô đang nghĩ làm thế nào để nói chuyện với anh, nhờ anh tìm cách giúp cô xuống thuyền.

Nhưng người đàn ông này không có lí do gì để giúp cô.

Cô có thể dùng cái gì để đổi lấy?

Đúng lúc này có người gõ cửa, phá vỡ sự im lặng trong phòng, cũng cắt đứt mạch suy nghĩ của Nhiêu Niệm.

Sau khi Hoắc Duật Thâm trầm giọng đồng ý, Bồ Xuyên mở cửa đi vào.

Anh ấy mang vào một hộp gỗ có hoa văn sắc nét: “Chủ tịch Hoắc, phòng đấu giá đã mang đồ vật anh dự định đưa cho giám đốc Lâm qua đây, nói rằng đã kiểm định rồi.”

Nhiêu Niệm vô tình liếc nhìn, khi thấy thứ ở bên trong, ánh mắt cô dừng lại, nhận ra có điều gì đó sai sai, cô khẽ nhíu mày.

Ngay khi Bồ Xuyên chuẩn bị đóng hộp lại, một giọng nữ nhẹ nhàng mềm mại vang lên.

Nhiêu Niệm nghiêm túc hỏi: “Tôi có thể xem món đồ này một lát không?”

Đôi mắt hình hạnh nhân của cô gái trong veo sáng ngời, dưới ánh đèn càng thêm lấp lánh.

Bồ Xuyên sửng sốt một lúc, sau đó nhìn về phía Hoắc Duật Thâm để hỏi ý kiến.

Hoắc Duật Thâm nâng cằm, ý bảo mang đồ qua chỗ cô.

Bồ Xuyên lập tức mang chiếc hộp qua cho Nhiêu Niệm.

Nhiêu Niệm cẩn thận đeo găng tay vào, cầm chiếc đĩa lên, soi kĩ dưới ánh đèn.

Chiếc đĩa sứ cổ tỏa sáng dưới ánh đèn lấp lánh. Những hoa văn cây cỏ được phác họa trên đó sống động như thật, nhìn thoáng qua không thể thấy một chút khuyết điểm nào.

Cô hơi híp mắt lại, nhìn dòng chữ được khắc ở mặt sau chiếc đĩa sứ, xem đi xem lại rồi mới đưa ra kết luận chắc chắn: “Đây là hàng giả.”

Vừa dứt lời, Bồ Xuyên ở bên cạnh giật mình.

Ngược lại, sắc mặt Hoắc Duật Thâm không thay đổi, anh đứng dậy khỏi sô pha, đi tới trước mặt cô.

Sự chú ý của Nhiêu Niệm vẫn đặt vào chiếc đĩa sứ cô đang cầm trên tay, giọng nói bình tĩnh, chuyên nghiệp, đầy sức thuyết phục.

“Đồ gốm thời Khang Hy, chất liệu và nước sơn thì không có vấn đề gì, làm giả rất tinh vi, gần như không thể phân biệt thật giả. Tuy nhiên vẫn có thể nhìn thấy những sai sót.”

Cô là học trò của Tạ Như Vân – một chuyên gia thẩm định rất có uy tín trong lĩnh vực sưu tầm đồ cổ ở Trung Quốc. Qua bao nhiêu năm học tập, cô đã có một vài hiểu biết nhất định trong thị trường đấu giá, thế nên cô vẫn có niềm tin vào mắt nhìn đồ của mình.

Để trở thành một đấu giá viên, cần phải có đầu óc tỉnh táo và con mắt tinh tường. Đây là những kĩ năng cơ bản.

Cô còn chưa nói xong, người đàn ông đã cúi người, ánh mắt nhìn vào nơi cô chỉ: “Lỗ hổng là gì?”

Mặc dù vẫn giữ một khoảng cách vừa phải nhưng hương lô hội từ cơ thể anh thoáng chốc đã bao trùm lấy cô. Dường như hệ thần kinh đột ngột bị xâm chiếm, không khí xung quanh di chuyển chậm lại. Thậm chí Nhiêu Niệm còn cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, ngay cả đầu ngón tay cũng cảm thấy tê dại.

Cảm giác tồn tại của anh quá mạnh mẽ, cô chỉ có thể cố gắng vận dụng tất cả các giác quan, giả vờ như không có gì xảy ra: “Vấn đề nằm ở cách viết. Chữ ở mặt sau của đĩa không có nét. Phong cách viết chữ thời Khang Hy và các triều đại khác không giống nhau. Những chữ như vậy chỉ có thể được viết ở thời kì đầu.”

Nhiêu Niệm không giải thích gì thêm. Có lẽ Hoắc Duật Thâm cũng biết người quen nhìn đồ tốt sẽ dễ dàng nhận ra đồ giả, cho nên cô không cần nói nhiều nữa.

Hoắc Duật Thâm đứng dậy, kéo giãn khoảng cách.

Khóe môi anh cong lên, mở miệng khen: “Cô Nhiêu rất giỏi.”

Rõ ràng là một giọng điệu rất qua loa, nhưng trái tim Nhiêu Niệm lại đập thình thịch khi nghe thấy lời khen tùy tiện ấy.

Anh liếc nhìn Bồ Xuyên, thản nhiên nói: “Trả lại đồ cho họ, để họ tự thẩm định.”

Giọng điệu không hề thay đổi nhưng Nhiêu Niệm lại cảm thấy rất áp lực. Có lẽ đó là khí chất mà trời sinh anh đã có.

Một lúc sau, ánh mắt Hoắc Duật Thâm lại đặt trên người cô, anh nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cô Nhiêu đã giúp tôi một chuyện.”

Nhưng điều Nhiêu Niệm muốn không phải chỉ là lời cảm ơn này.

Cô muốn xuống thuyền, Tưởng Gia Trạch sẽ không giúp cô. Tất cả những vị khách trên du thuyền đều có quyền có thế. Ngay cả người tổ chức cũng không thể vì cô mà làm mất lòng tất cả mọi người.

Nhưng người đàn ông trước mặt lại có năng lực và địa vị như vậy.

Tuy anh là người cô không dám trêu vào. Nhưng cô giúp anh một việc, đổi lại anh giúp cô xuống tàu không phải là được sao.

Cô mím chặt môi, cảm thấy vô cùng khó xử, không hề biết rằng mọi suy nghĩ của mình đã bị người đàn ông này nhìn thấu.

Không giống như những kẻ mưu kế đầy mình trong buổi tiệc, cô quá ngây thơ, dễ bị nhìn thấu, ấy vậy mà cứ tưởng mình ngụy trang rất giỏi.

Hoắc Duật Thâm cụp mắt, khóe môi nở một nụ cười thâm sâu.

Ngược lại anh mở miệng hỏi: “Cô Nhiêu còn có việc gì không?”

Hít một hơi thật sâu, cuối cùng Nhiêu Niệm cũng có can đảm nhìn thẳng vào anh, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Tôi vừa mới giúp chủ tịch Hoắc một việc.”

Cô nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, mãi cho đến khi thấy Hoắc Duật Thâm khẽ gật đầu. Đoán chừng anh đồng ý với lời nói này, ra hiệu cho cô nói tiếp.

Nhiêu Niệm hơi do dự.

Cô muốn chùn bước, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Trên chiếc du thuyền này, cô không tìm được ai sẽ bằng lòng giúp đỡ cô.

Giọng nói của cô nghiêm lại, đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu nhìn anh chằm chằm: “Anh có thể…”

Cô nuốt một ngụm nước bọt khỏi cổ họng khô khốc, hạ quyết tâm nói tiếp: “Anh có thể cho thuyền dừng lại không? Tôi muốn xuống thuyền.”

Cuối cùng, sau khi nói hết một câu trọn vẹn, cô cảm thấy toàn bộ dũng khí trong cuộc của mình đã hết sạch.

Ngay cả cô cũng cảm thấy yêu cầu này rất vô lý, nói xong cụp mắt xuống, hàng mi run rẩy kịch liệt.

Khi anh bước lại gần chỗ cô, trái tim Nhiêu Niệm vang lên bịch bịch.

Mãi cho đến khi bóng dáng người đàn ông hoàn toàn bao phủ lấy cô, cô mới không thể kiềm chế cơn hoảng loạn, vừa ngước mắt lên đã đụng phải tầm mắt của anh.

Đôi mắt hẹp dài của anh hơi nheo lại, cao ngạo nhìn thẳng vào cô.

Hai ánh mắt chạm nhau giữa không trung. Đôi mắt anh sâu thăm thẳm, tựa như có thể nuốt chửng cả trái tim cô.

Theo bản năng, Nhiêu Niệm cảm nhận được một chút nguy hiểm và cám dỗ trong ánh mắt anh, tựa như một thợ săn nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, không thể trốn thoát.

Ngay khi cô sắp giả vờ không nổi nữa, Hoắc Duật Thâm cuối cùng cũng lên tiếng.

Giọng anh trầm ấm, từ tính, vang lên rõ ràng giữa tiếng sóng vỗ ngoài cửa sổ, làm tim cô hẫng đi một nhịp.

“Nếu tôi đồng ý, cô Nhiêu định dùng gì để trao đổi đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc