KHÔNG ĐỂ Ý TÂY ĐÔNG

Cố Tiểu Tây không nói nhảm nữa, đứng dậy trải giường chiếu, mọi người cũng dồn dập cầm đồ vật đi tới phòng tắm rửa mặt. Đều là đàn ông thô ráp, đánh răng rửa mặt không nhường ai, năm phút đồng hồ sau liền trở lại. Nhìn thấy hai anh em Cố Tiểu Tây đã thay đổi áo ngủ. Bọn họ sau khi hết trắng trợn lại nhìn lén, quan sát, thưởng thức phong thái Cố Tiểu Đông mặc áo ngủ xong thì nhanh chóng tắt đèn.

Ba người khác đều bò lên giường. Phòng tắm sau khi tắt đèn chứng tỏ không có ai nữa . Chỉ có mấy người linh tinh nhưng giờ cảnh tối lửa tắt đèn cũng thấy không rõ lắm. Cố Tiểu Tây yên lòng mang anh trai đi tới phòng tắm. Bên trong quả nhiên không có ai. Hắn nhìn thấy máy giặt xếp ở trong góc liền nói: "Anh, em quên nói cho anh, lúc giặt quần áo không nên sử dụng cái này, buổi chiều anh giặt đồ là bằng tay đúng không?"

"Không có, anh dùng máy giặt a."

"A? Sao anh lại dùng nó ? Đây là loại thế hệ đầu tiên nhưng em cũng không muốn dùng."

"... Trong đại học đều là dùng loại máy giặt này"

"Ừm." Cố Tiểu Tây không trải qua đại học, từ lâu đầu óc hắn đã mất linh quang đọc sách rồi, tốt nghiệp trung học xong liền bị cha đóng gói đưa vào bộ đội, nói, nhìn thấy hắn thực phiền phức, vì lẽ đó càng thêm khâm phục anh trai rất hay đọc sách.

Hai người nhanh chóng kết thúc chiến đấu với đống đồ, sợ quản lý khu đến kiểm tra phòng ngủ, nhanh chóng trở về phòng. Trên đường gặp phải hai người, do khá tối nên cũng không có chú ý Cố Tiểu Đông.

Vừa vào phòng liền nghe Vương Hồng Binh báo cáo: "Không có tới, ngày hôm nay hẳn là sẽ không tra xét, yên tâm đi!"

"Có thể thấy rõ không? Có cần em giúp hai người chiếu sáng hay không?" Trương Hành ở trên giường đứng dậy mò di động. Rèm cửa thông gió không kéo, dựa vào ánh trăng mông lung bên ngoài, miễn cưỡng có thể nhìn thấy trong phòng.

"Không cần đâu, cậu ngủ đi." Cố Tiểu Tây dẫn anh trai đi, sợ anh va trên cái thành giường sẽ bị tróc chân. Ngô Thiên Quảng đã ngủ, tiếng khò khè đánh vang đến động trời. Cố Tiểu Tây bỗng nhiên có chút hối hận khi để anh trai ở cùng mình trong ký túc xá. Ồn ào như thế, anh có thể ngủ ngon được à? Tên Ngô cẩu hùng này, bình thường âm thanh cũng không có lớn như vậy a, nhất định là cố ý biểu hiện mà, đồ khó ưa.

Cố Tiểu Đông cũng chú ý tới tiếng ngáy đất rung núi chuyển này. Đặc biệt là hiện tại, trời đã tối người người đều yên lặng, mọi người đều nhỏ giọng nói chuyện, âm sắc càng có vẻ cao vút, dư âm lượn lờ kéo dài không dứt. Anh không tự chủ liền nhìn sang hướng Ngô Thiên Quảng đang nằm trên giường. Giường của cậu ta đối diện với giường Tiểu Tây, cũng là giường nằm, sát bên cửa sổ. Trong bóng tối chỉ thấy cậu ta ngủ đến ngã chỏng vó lên trời, chăn thì không đắp, đẩy sang một bên.Tính tình thương người của Cố Tiểu Đông bỗng nhiên phát tác, chủ yếu là do những năm này chăm sóc cho em trai mà luyện ra, liền đặc biệt tự nhiên kéo chăn qua che trước bụng cho cậu ta, thuận tay còn sờ sờ tóc của cậu. Hết cách rồi, thói quen này nuôi trên người Cố Tiểu Tây thành quen thuộc , theo bản năng động tác. Đặc biệt là hai người nhìn còn tạm được, cả người đều giống như con ngựa giống đực lớn.

Hai mắt Cố Tiểu Tây cũng không phải bị mù, nhìn một cái liền cảm giác khó chịu. Anh còn chưa đắp chăn cho hắn đâu, dựa vào cái gì lại đắp cho cẩu hùng a. Chẳng qua Ngô cẩu hùng giống như thật sự cảm giác được cái gì, tiếng ngáy còn không lớn như hồi nãy nữa . A, anh trai thật là lợi hại.

Hai người bò lên giường, Cố Tiểu Tây để anh trai ở một bên chính giữa, sợ anh ngã xuống. Sau đó chính mình nằm xuống ở một bên, cố ý không đắp chăn, ở trong bóng tối chờ Cố Tiểu Đông tung chăn, che lên cho hai người, lúc này mới hơi hơi thoả mãn. Hai người mới bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện. (Vương Hồng Binh, Trương Hành bắt đầu vểnh tai lên. )

" Ngày mai anh tính làm gì a?"

"Ngày mai em không huấn luyện sao?"

"Em xin nghỉ chứ. Anh chờ em một ngày như vậy, nên để em xin nghỉ cùng anh đi dạo đi! Chúng ta cố gắng ra ngoài chơi một ngày."

"Không được. Lần trước đã nói rõ rồi, không làm lỡ huấn luyện của em anh mới đến. Không cho chơi xấu."

"Em huấn luyện cả một ngày, không phải là anh không đến nhìn em nhưng mà đều không ở cùng em! "

"Làm sao lại không ở cùng ? Ăn cơm ba bữa chúng ta đều cùng nhau ăn, buổi tối cùng ngủ, em còn muốn làm sao cùng cái gì nữa a."

" Ha hả, em muốn mang anh ra ngoài chơi được không? Một chuyến anh đến Hành Dương này, không thể chỗ nào cũng không đến thăm liền vội vàng đi a. Cha biết rồi còn không phải là nói em hay sao?"

"Ngày mai anh sẽ tự mình ra ngoài đi dạo. "

"Không được, quá nguy hiểm . Bên này có loạn, không thể so với quê nhà của chúng ta, một mình anh đi ra ngoài, em không yên lòng."

"Vậy anh không đi nữa, ở trên thao trường nhìn em huấn luyện, như thế này được chưa?"

"Trên thao trường quá nóng, anh sẽ bị cảm mạo mất."

"Không phải anh sẽ đứng dưới tán cây sao? Hơn nữa cũng không nhất thiết nhìn em luyện cả một ngày a, có phải là đồ ngốc không?"

"Ha hả, cái kia, anh nhìn một lúc thôi, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi, chờ em trở lại tìm anh sau đó cùng đi ăn cơm."

"Ừm. Ngủ đi. Ngày mai mấy giờ dậy?"

"Sáu giờ. Sau đó luyện tập. Bảy giờ ăn cơm. Lúc ăn cơm em trở về tìm anh."

"Hay là anh đi căng tin chờ em đi."

"Đừng, em mua cho anh rồi quay lại."

"Được. Nhanh ngủ đi."

"Anh, nói chuyện một chút nữa đi."

" Sáng ngày mai hãy nói. Không ngủ bây giờ thì sáng mai em không dậy nổi. Hiện tại dậy sớm không còn thấy không quen nữa sao ?"

"Ừm, đã quen thuộc rồi , đến giờ liền tự tỉnh."

"Được rồi, đừng nói chuyện nữa, ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi ."

"Không có chuyện gì, bọn họ đều ngủ rồi . Anh nghe xem động tĩnh Ngô cẩu hùng kia đi, anh gọi cậu vẫn còn như bất tỉnh ấy chứ."

"Đừng dùng biệt hiệu gọi người khác nữa. Anh thấy cậu ta thực sự là người tốt. Em đừng có bắt nạt cậu ta a."

"Anh bất công, con mắt nào của anh nhìn thấy em bắt nạt cậu ta?"

"Ha ha, không có không có, Tiểu Tây ngoan nhất . Bé ngoan, ngủ đi."

"Ừm. Anh, anh có thấy em làm chật chỗ không?"

"Không có, không chật."

"Anh không cần để người trên tường, lạnh lắm a. Nằm phía bên em đi, ấm áp hơn một chút."

"A, được rồi."

"Ha hả, anh, trên người em nóng chứ?"

"Ừm, khi còn bé em cũng như thế, như lửa của cái bếp lò nhỏ vậy."

" Chân anh còn không che kín đây. Bình thường vẫn lạnh như thế sao?"

"Không có, bên em mới lạnh."

"Để em che cho anh. Đem tay nhét vào bên trong y phục của em đi."

"Được rồi. Ngủ đi."

"Ừm. Anh trai ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Vương Hồng Binh cùng Trương Hành dựng thẳng lỗ tai nghe được từ đầu đến đuôi.

Trương Hành OS: [ bỗng dưng cảm động đến rơi lệ ] ô ô ô cảm tình bọn họ thật là tốt. Tại sao mình lại không có người anh em tốt như vậy. Thật là hâm mộ a ríu rít ríu rít.

Vương Hồng Binh OS: [ Dùng hình tượng Conan nâng kính mắt phân tích ] Nhìn qua bề ngoài tựa hồ không phát hiện ra gian tình gì. Có thể là do cảm thấy không đúng chỗ nào. Chính mình cũng có em trai, hai người từ nhỏ gặp mặt liền giáp lại đánh nhau. Ngược lại là thật sự không có cừu oán cái gì, nhưng chính là không ưa. Nào có giống hai người này dính dính san sát như thế. Đúng, chính là dính dính san sát vào nhau luôn. Loại thân mật này cho dù có dội nước vào cũng nhìn rõ ra đến không nói nổi. Khẳng định có vấn đề! Tiếp tục thăm dò! Anh trai nói chỉ đợi một ngày, nhiệm vụ ngày mai rất gian khổ a...

Sáng sớm ngày thứ hai, bị ảnh hưởng bởi việc vận dụng ý niệm siêu cường của mình, Vương Hồng Binh toại nguyện tỉnh lại lúc năm giờ năm mươi phút rạng sáng. Làm chuyện thứ nhất chính là hướng về Cố Tiểu Tây trên giường.

Chim nhỏ dậy sớm có côn trùng để ăn. Quả nhiên châm ngôn không lừa người a.

Cố Tiểu Tây ngủ hơi nghiêng người về phía trong, có chút tiếng ngáy.Mặt Cố Tiểu Đông chôn ở ngực hắn, thấy không rõ lắm, thế nhưng hô hấp đều đặn, hiển nhiên cũng đang ngủ. Chăn đắp chặt chẽ, không biết tư thế của bọn họ dưới chăn là cái gì đây...

Ngay lúc Vương Hồng Binh còn chìm trong YY không giới hạn, ánh nắng ngoài cửa sổ báo hiệu thời điểm rời giường dần lên. Mấy người đều giống như nhấn nút hoạt động, lập tức tỉnh táo, bắt đầu rời giường mặc quần áo xếp chăn.

Cố Tiểu Tây cúi đầu nhìn trước ngực mình. Khuôn mặt lúc ngủ của anh trai đỏ bừng bừng, môi trên hơi vểnh lên, nhìn qua tính trẻ con còn chưa hết, vẫn là dáng vẻ khi còn bé kia. Con mắt Cố Tiểu Tây nhìn đến không muốn rời đi, mãi đến tận lúc tiếng kèn lệnh to rõ ngoài cửa sổ kinh động đến anh trai. Cố Tiểu Đông vuốt mắt, "A, tới giờ rời giường rồi ?"

"Anh ngủ tiếp đi. Bảy giờ em trở về." Âm thanh Cố Tiểu Tây nhẹ nhàng. Mấy người trong phòng không tự chủ được đều thả nhẹ động tác, lén lút theo dõi hắn. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng đứng dậy, vươn mình - ngồi xổm ở bên giường lấy chăn kéo qua tốt cho anh trai,.

Mắt Cố Tiểu Đông buồn ngủ mông lung giẫy giụa muốn mở lên. Cố Tiểu Tây đem cậu nhấn trở lại.

"Anh không cần theo em dậy sớm như thế."

"Không được, em phải đem chăn xếp tốt đi, không để đống chăn lộn xộn giống như bã đậu hũ đâu."

"Một lúc trở về rồi xếp sau."

"Sẽ có người kiểm tra."

"Sẽ không, nội vụ không kiểm tra sớm như thế."

"Thật sự?"

"Ừm, không lừa anh." Cố Tiểu Tây sợ anh nói thêm gì nữa rồi triệt để tỉnh luôn không ngủ được nữa, trực tiếp đưa tay bịt kín ánh mắt anh."Ngủ đi."

Cố Tiểu Đông nửa mê nửa tỉnh cảm thấy trước mắt một mảnh ấm áp, lần thứ hai từ trong bóng tối chìm vào mộng đẹp. Cố Tiểu Tây lấy chăn dịch dịch lại, giơ tay ra hiệu với các anh em, mọi người đều rón rén cầm đồ dùng rửa mặt đi phòng chứa nước. Vào lúc sáng sớm này, phòng có người nhiều nhất, rộn rộn ràng ràng, trong hành lang thì có người đánh nhau, Cố Tiểu Tây nhanh chóng đóng cửa lại.

Dương Danh Đại ở phòng đối diện đi ra, nhìn thấy động tác của hắn.

"Cố Tiểu Tây, cậu đóng cửa làm gì? Có phải trong phòng giấu vật tốt gì hay không?" Thời gian này hầu như tất cả phòng ngủ đều mở cửa để thuận tiện ra vào. Cố Tiểu Tây không muốn đem anh trai khoe ra ngoài, cũng sợ cậu ta đánh thức anh trai, không giải thích liền đi qua ôm cổ chiến hữu hướng tới phòng chứa nước đi: "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút đi, bị muộn rồi."

Cố Tiểu Tây đem người kèm hai bên đến phòng chứa nước sau đó buông lỏng tay, ngoài miệng nói "Để mình lấy nước trước." Nhanh chóng xoay người tiến vào phòng riêng. Hắn không thể không tiến vào. Từ lúc sáng sớm đến hiện tại đã tỉnh rồi, hắn vẫn cương như cũ.

Bình luận

Truyện đang đọc