KHÔNG ĐƯỢC YÊU BẠN THÂN

Là đam mê của đàn ông. Còn là… Đam mê của Trương Tuyết Tề nữa. Cô không biết rằng chỉ đơn giản là một đôi giày cao gót thôi cũng khiến anh đáng sợ hơn cả cái ngày hai người trên núi. Cái gì Trương Tuyết Tề cũng biết, còn nói mỗi lần “luyện đề” thì cần phải phân tích sâu sắc các điểm kiến thức khác nhau, cái này gọi là học để vận dụng.

Lẳng lơ muốn chết, không biết xấu hổ.

Về đến nhà đã là gần mười hai giờ, trong phòng khách vẫn để một ngọn đèn tường. Cô rón rén bước vào nhà, vừa định tắt đèn đi thì giọng nói không nặng không nhẹ của bà Tô từ trên lầu truyền đến: “Tưởng Tinh?”

Động tác của cô lập tức cứng đờ: “Ma mi, con về rồi đây.”

Ba giây sau, tiếng mở cửa vang lên, có người chậm rãi xuống lầu.

“Sao muộn như vậy mới về, đi đâu thế?” Dáng người cao ráo đầy đặn của bà Tô lọt vào tầm mắt cô.

Hai mẹ con nhìn nhau. Một người cắn rứt lương tâm nhìn đi chỗ khác trong khi người kia thì nhướng mày nhìn lên, xuống đánh giá cô.

“Đứng lại đây, để mẹ nhìn mặt con.” Bà Tô đứng bên cầu thang và móc tay về phía Tưởng Tinh. 

Tưởng Tinh cầm cốc nước, di chuyển từng bước đến trước mặt bà.

“Chân con làm sao thế?” Bà Tô tinh tường, có thể nhận ra tư thế đi kỳ lạ của cô.

Tưởng Tinh khẽ lật gót chân mình lên, lộ ra miếng băng dán cá nhân, ngượng ngùng nói: “Đôi giày cao gót kia cọ vào chân chảy cả máu, lần tới con sẽ mua đôi khác.”

“Ừm, gương mặt đỏ ửng của con cũng không bình thường.” Bà Tô đưa tay lên sờ trán con gái: “Sốt rồi sao?”

“Ma mi, con có uống chút rượu.” Tường Tinh nhấc mu bàn tay lên xoa xoa mặt, nuốt một ngụm nước đá: “Với nhóm Trương Tuyết Tề và Đàm Lực.”

“Sao tự nhiên lại uống rượu?”

“Thì… Chuyện tình cảm của Đàm Lực không thuận lợi, tụi con ăn cơm, trò chuyện cùng nhau rồi cuối cùng lại thành ra uống rượu.”

Đàm Lực phải lấy công chuộc tội, cậu nên phát huy tác dụng rồi. Không yêu đương gì cũng có thể coi là chuyện tình cảm không thuận lợi. Cô không nói dối.

Bà Tô ậm ừ ừm một tiếng: “Con về cùng A Tề phải không?”

“Vâng, ngồi xe của cậu ấy.”

“Thế còn được.” Bà Tô ngáp dài một cái, cảnh cáo: “Ngoài A Tề ra thì đêm hôm không được ở bên ngoài uống rượu cùng những người đàn ông khác, như vậy rất nguy hiểm.”

Tưởng Tinh xấu hổ nhìn mẹ: “Ma mi, mẹ thần tượng A Tề quá nhỉ?”

Bà Tô liếc nhìn cô: “Còn đang sợ con say xỉn rồi giở trò với thằng bé nữa kìa.”

Rõ ràng là anh “giở trò” với con gái mẹ từ trong ra ngoài mà. Trương Tuyết Tề mặt ngoài như thiên thần, nhưng bên trong thì tham vọng như sói!

Bà Tô nghĩ ra một chuyện: “Hôm nay đàm phán về công việc thế nào?”

“Xong rồi ạ, tuần sau thử việc.”

“Vậy thì tuần này đừng phát sóng trực tiếp nữa, điều chỉnh một chút lịch sinh hoạt của con.” Bà Tô nhìn về phía phòng bếp: “Buổi tối vẫn còn canh hạt sen nấm tuyết, có muốn ăn thêm một chút không?”

“Con buồn ngủ rồi, mami cũng ngủ sớm đi ạ.”

Cứ thế cho đến khi khoá cửa phòng lại, Tưởng Tinh mới thở phào một hơi.

….

Đứng dưới vòi hoa sen, đôi mắt cô gái trong gương ngấn nước, hai má vẫn ửng hồng giống như đang sốt cao, hơi thở mờ mịt lại nhẹ nhàng. Phía trên cổ áo thì trắng ngần sạch sẽ, nhưng những nơi được áo quần che lấp lại lốm đốm như những bông hoa mận nho nhỏ, mà nơi hoa rơi nhiều nhất chính là bắp đùi…

Có lẽ do uống rượu, nên cả hai đều hơi say, trong hoàn cảnh thời gian và số lần đều có hạn, nghĩ đến việc chỉ được một lần, nên động tác của anh ngày càng không có chừng mực, khiến cô hoa mày chóng mặt, mà đôi mắt kia cũng trở nên sâu thẳm trong đêm trăng.

Tưởng Tinh chui vào chăn, chiếc nệm êm ái nâng đỡ cơ thể cô, khiến sự mệt mỏi lại càng tăng thêm. Có vài tin nhắn cùng một cuộc gọi nhỡ của Trương Tuyết Tề trên điện thoại, cô không nghĩ nhiều, cứ thế gọi lại.

Sau hai hồi chuông, đầu dây bên kia bắt máy.

“Hôm nay nhanh thế?” Giọng điệu Tưởng Tinh rất thoải mái.

Trương Tuyết Tề khẽ khựng lại: “Cái gì nhanh?”

“Nghe máy nhanh chứ gì.”

Trong tiếng cọ xát của vải bông, tiếng cười của anh trầm thấp vang lên: “Tớ còn tưởng cậu đang nói đến cái khác.”

Mặt Tưởng Tinh nóng bừng, trong tiếng cười đùa chọc ghẹo của anh, cô đã không kìm được mà đáp lại: “Nếu nói cậu “nhanh” thì chắc cậu chẻ tớ ra làm đôi quá.”

“Rốt cuộc cậu không biết là cái gì “nhanh” sao?” Trương Tuyết Tề cố ý dẫn dắt: “Là tốc độ chứ không phải thời gian.”

Cô lên tiếng đe dọa: “Cậu mà còn thế nữa là tớ cúp máy đấy.”

Anh thấp giọng nói: “Không được cúp máy.”

Cô thèm vào cúp. Hai người như trẻ con đang giận dỗi nói đi nói lại vài câu, giữa giây phút trêu đùa tán tỉnh ấy, thế nhưng nỗi tương tư lại càng thêm sâu. Đột nhiên Tưởng Tinh gọi tên anh, nghe thấy anh nhẹ nhàng đáp lại, cô mới nói: “Cậu… “điều kiện” tốt như thế, vậy mà trước giờ toàn phải “tự túc”, thật đáng tiếc.”

Một khoảnh khắc im lặng xuất hiện. Anh khẽ thở dài để kìm nén cảm xúc đang bay bổng, giọng nói trầm thấp đến cực hạn: “Cậu đừng có dụ dỗ tớ.”

Tưởng Tinh vô tội á lên một tiếng, lắp bắp đáp: “Làm gì có.”

“Cậu có.”

“Vậy tớ không nói nữa.”

“Cậu phải nói.” Trương Tuyết Tề bướng bỉnh và bám người lại xuất hiện rồi: “Tớ muốn nghe cậu nói.”

Tưởng Tinh kéo chăn qua vai, rồi chợt nhận ra: “Trương Tuyết Tề, làm sao bây giờ…”

“Há?!” Giọng anh có chút không ổn định.

“Hôm nay quên không kiểm tra rồi.”

“Kiểm tra?”

“Kiểm tra xem trong phòng khách sạn có camera hay không?”

Anh cân nhắc, đáp: “Chắc là không có đâu.”

“Khó nói lắm, nếu như có thật thì làm thế nào?”

“Còn thế nào được nữa chứ, dù sao thì làm cũng đã làm rồi.” Anh khẽ cười, sau một lúc im lặng, lại thấp giọng an ủi cô: “Không sao đâu, chúng ta biểu hiện tốt vậy mà.”

“Cái gì cơ!” Người đàn ông này quả thật không biết xấu hổ là gì: “Nhỡ đâu bị nhìn thấy hết thì sao?”

Trương Tuyết Tề ậm ừ, rồi đột nhiên không lên tiếng nữa. Chỉ có mình Tưởng Tinh đang co ro trong chăn là khẽ thì thầm, từ chuyện riêng tư tại khách sạn cho đến việc bị mẹ bắt gặp ở nhà, giọng nói vừa hoảng hốt lại vừa ngọt ngào.

Thấy rất lâu mà anh vẫn không lên tiếng, cô tưởng anh ngủ mất rồi nên định nói tạm biệt rồi cúp máy thì đầu dây bên kia lại tiếp tục phát ra tiếng động, âm thanh vừa thấp vừa khàn: “Cậu nói chuyện thêm với tớ đi.”

Tưởng Tinh thì thào: “Chẳng phải đang nói đây sao?”

“Ừm, nói nhiều một chút.” Giọng nói của Trương Tuyết Tề hơi ngắt quãng: “Đọc truyện cho tớ nghe cũng được.”

“Muộn như vậy rồi, ngày mai tớ có thể ngủ đến trưa, nhưng mà cậu còn phải đi làm.” Giọng điệu của cô có chút nghi ngờ, nhưng giữa đêm khuya vắng lặng lại thêm phần quyến rũ, cô có chút không biết phải làm sao, bỗng đỏ mặt: “Cậu đang làm gì thế…”

Anh đang thì thầm tên cô, có tiếng thở đứt quãng. Quyến rũ nhẹ nhàng, quanh quẩn bên tai.

Tưởng Tinh nhận ra đồng thời ngơ ngác: “Không phải là cậu đang… Không tốt cho sức khoẻ đâu.”

“Tớ lại tặng cậu một đôi giày cao gót nữa được không?”

Dần dần, nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề ở đầu dây bên kia truyền đến, cô bắt đầu nói không đầu không đuôi.

“Chân tớ bị cọ đến rách…”

“Không đi ra ngoài.” Anh nói bằng giọng dỗ dành, dứt lời lại bổ sung: “Không được đi ra ngoài.”

“Không cho tặng, tớ không đi đâu.”

Chẳng lẽ chỉ có mình cô là vừa buồn ngủ vừa mệt thôi sao? Tưởng Tinh cầm điện thoại, cảm thấy tai nóng rát, như thể hơi thở từ đầu dây bên kia của anh có thể xông ra thiêu đốt cô vậy. Không những hơi thở nặng nề mà giọng nói cũng gấp gáp.

“Cậu qua đây, được không?” Anh không biết xấu hổ, nói: “Sáng sớm mai lại về.”

“Cậu không biết xấu hổ hay sao thế hả Trương Tuyết Tề?” Tưởng Tinh bứt rứt đến đổ mồ hôi, phải lật chăn để lộ ra nửa người: “Sao cậu không sang đây đi?”

“Vậy bây giờ tớ sẽ sang ngay.” Anh không chút do dự đáp.

Đột nhiên cô cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn không chịu chấp nhận, nhỏ giọng ngăn anh: “Nếu cậu dám thì đến đây, tớ sẽ mở to cửa chào đón cậu.”

“Được, đến ngay lập tức.”

Tưởng Tinh rối trí, không phải là anh sẽ sang thật đấy chứ? Cô nghe thấy tiếng lật người cùng tiếng dép giẫm trên đất. ngay sau đó, cánh cửa được mở ra…

“Không, không, không.” Tưởng Tinh liên tục nhỏ giọng kêu lên, cô bị dọa sợ đến phải ngồi bật dậy: “Đừng có qua đây, cậu về đi, về ngay đi!”

Trương Tuyết Tề không lên tiếng.

Cô vô cùng hoảng sợ, lắng nghe động tĩnh bên kia. Sau đó, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào. Tiếp đến, cô chỉ biết im lặng, tiếng nước chảy, tiếng hô hấp, cứ thế xào xạc truyền đến. Khi nghe thấy anh gọi tên mình một cách vội vã và kìm nén, cô mới thấp giọng đáp lại, như thể đang bị ném ra đứng trước một màn hình lớn để xem lại những hình ảnh cách đây vài tiếng đồng hồ vậy, có nhắm mắt hay không thì chúng đều đang rất sinh động trong đầu cô…

Khi khoảnh khắc đó đến, trái tim Tưởng Tinh bị một trận rung động bởi giọng nói vừa trầm lại vừa nặng nề của anh, cô như thể vừa trải qua một màn nam nữ hoan ái, cơn mệt mỏi mãnh liệt ập đến, mí mắt cũng không biết đã khép lại từ bao giờ Dường như cô nghe thấy Trương Tuyết Tề thấp giọng gọi mình một tiếng là bảo bối.

Sau đó, là đêm dài yên tĩnh, chắc chắn là mơ, cô thầm nghĩ.

….

Sau gần bốn tháng thôi việc, Tưởng Tinh lại quay về với hàng ngũ nhân viên văn phòng.

Từ ngày đầu tiên đến làm việc tại Studio Hurricane Thần Hiểu, thì mỗi ngày tan làm Trương Tuyết Tề đều đến đón cô. Không mất nhiều thời gian để mọi người trong công ty biết rằng cô gái đáng yêu ngày nào cũng mặc áo phông, quần jeans, gặp ai cũng tươi cười chào hỏi này lại là một đại gia nhỏ ẩn mình, sống trong căn biệt thự dành cho gia đình giàu có, ngày đến phỏng vấn toàn thân trên dưới, món nào món nấy đều có giá trên một vạn, còn có một người bạn trai đi xe hơi hạng sang, bất kể nắng mưa ngày nào cũng đến đón cô lúc tan sở nữa.

Ban đầu còn có vài đồng nghiệp nam rục rịch loanh quanh, muốn liếc nhìn gương mặt thật của người bạn trai này. Cứ thế cho đến khi họ nhìn thấy Hứa Thư Trạch, Tưởng Tinh và cả người đàn ông đó đang ôm cô, cùng nhau xuất hiện dưới lầu của toà nhà, cùng mỉm cười trò chuyện, thì tất cả mọi người đều như ngọn lửa rời rạc bị dội một chậu nước lạnh, rồi dễ dàng vụt tắt.

Một Tưởng Tinh bình dị, dễ gần, quả đúng là thâm tàng bất lộ. Người đàn ông có hồ sơ là át chủ bài trong công ty lại là bạn cấp ba của hai người họ. Bạn trai của Tưởng Tinh không những đẹp trai, giàu có lại còn là thanh mai trúc mã của cô.

Thôi giải tán, là thiên kim tiểu thư của gia đình giàu có ra ngoài trải nghiệm cuộc sống đây mà. Nhưng cô gái đáng yêu này lại có tính cách tươi sáng, giọng nói ngọt ngào, hoàn toàn không làm kiêu, nên mọi người đều rất yêu quý.

Vậy thì cùng nhau chiều chuộng cô vậy.

……

Ngày ba người gặp nhau…

Khi biết cặp đôi oan gia vui vẻ là Trương Tuyết Tề và Tưởng Tinh cuối cùng cũng đã có kết quả sau bao nhiêu năm, Hứa Thư Trạch đột nhiên cười, nói: “Hoá ra hai người đã thực sự hẹn hò với nhau rồi, chúc mừng nhé.”

Trương Tuyết Tề khẽ nở nụ cười: “Chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

Tưởng Tinh cảm nhận được bàn tay đang không ngừng siết chặt eo mình, bèn chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: “Năm sau chúng tôi sẽ kết hôn đó.”

“Nhanh vậy sao.” Hứa Thư Trạch kinh ngạc: “Tôi còn tưởng hai cậu sẽ hẹn hò thêm vài năm nữa cơ.”

Trương Tuyết Tề khẽ ho một tiếng, lực ở tay đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Với một người trong ngoài bất nhất, thích độc diễn là Trương Tuyết Tề thì cô phải trêu chọc anh một chút. Tưởng Tinh vô cùng vui vẻ: “Đến khi đó sẽ gửi thiệp mời cho cậu, nhớ phải tới uống rượu nhé.”

Thắt lưng lại bị nhéo mạnh một cái.

Hứa Thư Trạch không chú ý đến cuộc chiến đấu ngầm của cặp đôi, cảm thấy cô gái trước mặt thực sự ngây thơ, mười năm như một, cuối cùng là mỉm cười gật đầu: “Nhất định sẽ đưa lời chúc phúc tới tận nơi.”

Số phận sau khi cố tình ức hiếp Trương Tuyết Tề đó là, lại thêm một lần “tăng ca” về muộn.

Lão Tưởng lo lắng: “Hình như công việc này của Tinh Tinh rất vất vả nhỉ, sáng đi sớm, tối về muộn, cơ thể có chịu đựng được không thế?”

Bà Tô nhướng mày nói: “Thấy con bé ngày nào cũng tràn đầy sức sống, tăng ca về muộn mà ngược lại còn vui vẻ hơn, có lẽ là do thích không khí cùng nhau phấn đấu với đồng nghiệp.”

Tưởng Tinh mở to mắt, cắn môi dưới, không nhịn được cười: “Quả đúng là rất tốt, con rất thích.”

….

Chớp mắt, mọi người đã được đón một kỳ nghỉ ngắn. Hầu như năm nào vào kỳ nghỉ lễ ngắn này thì cả hai gia đình đều cùng nhau đi du lịch. Lần này, không phải party của hai cặp vợ chồng nữa, mà là bữa tiệc của cả gia đình, nếu không trong hoàn cảnh đặc biệt thì bắt buộc tất cả các thành viên trong gia đình đều phải tham dự.

Có thể đi du lịch cùng nhau đương nhiên là việc cầu còn chẳng được nữa là.

Chỉ có điều…

Bà Tô và Phương Diệu ăn diện xinh đẹp, khoác tay nhau đi phía trước. Lão Tưởng và Chú Trương ăn mặc giản dị vừa kéo hành lý vừa nói chuyện phiếm phía sau.

Tưởng Tinh nhìn chằm chằm Trương Tuyết Tề đang xách hành lý giúp cô, đôi mắt sáng ngời, trầm trồ khen ngợi: “Trương Tuyết Tề, nếu như sau này bạn trai của tớ cũng chu đáo, ân cần và nam tính như cậu thì tốt.”

Trương Tuyết Tề chỉ lườm cô một cái, không lên tiếng.

Tưởng Tinh chắp hai tay sau lưng đi bên cạnh anh: “Cậu nói xem tớ nên tìm một người thế nào? Ở góc độ nam giới các cậu thì mẫu đàn ông thế nào mới phù hợp để giao phó cả đời mình?”

“Một người đàn ông giống như Trương Tuyết Tề.” Anh nói.

Bờ vai cô rung lên dữ dội, tiếng cười không ngớt, khiến phụ huynh đi phía trước cũng phải tò mò quay lại nhìn hai người họ. Một người điềm tĩnh đẩy hành lý còn một người đi tay không bên cạnh thì đang cười đến gập cả người về phía trước.

Mối quan hệ vẫn khá tốt.

Lão Tưởng: “Trước đây cứ hễ gặp là cãi nhau, bây giờ đỡ nhiều rồi.”

Chú Trương: “Các con cũng đã lớn, tình cảm dành cho nhau cũng chính chắn hơn.”

Bà Tô: “Có phải Tưởng Tinh lại đang bắt nạt A Tề rồi không? Bà xem con bé cười đắc ý chưa kìa?”

Phương Diệu: “Không cho phép bà suốt ngày trách Tinh Tinh đâu, con bé đáng yêu vậy mà.”

Bà Tô: “Bà vẫn chưa hiểu con bé hay sao? Trước mặt A Tề lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ như nhóc xấu xa, suốt ngày hành hạ con trai nuôi của tôi.”

Phương Diệu: “Tôi thấy A Tề rất thích thú mà, bà đừng có nhìn vào vẻ mặt vô cảm của thằng bé, thực ra là nó đang cười thầm trong lòng đó.”

Bà Tô: “Bà nhìn thế nào mà ra vậy?”

Phương Diệu: “Tôi là mẹ của thằng bé mà.”

……

Biển luôn khiến người ta tạm thời quên đi phiền muộn. Hai người phụ nữ tạo dáng trên bãi biển, còn hai người đàn ông thì chăm chỉ chụp ảnh cho họ.

Tưởng Tinh mặc chiếc áo hai dây màu đen cùng quần đùi jeans màu xanh nhạt, đôi chân trần bước đi trên cát, cứ thế lần theo vô số dấu chân đồng thời cúi đầu nhặt vỏ sò. Trương Tuyết Tề luôn đi theo sau, cách cô khoảng ba, bốn mét, anh nhìn biển, nhìn trời và nhìn cô.

Đôi chân cân đối thẳng tắp, trắng nõn dưới ánh nắng mặt trời, đến một vết sẹo cũng chẳng có. Rõ ràng là khi còn nhỏ cô rất hay trèo cây, leo tường, mà lúc nào cũng ngã lộn nhào chổng vó lên trời, nhưng lại được chú và dì chăm sóc cẩn thận, hoặc cũng có thể là do “vẻ đẹp trời sinh”, nói tóm lại là vô cùng gọn gàng, sạch sẽ như một tờ giấy trắng mà khi đặt trước mặt, bạn luôn muốn cầm bút vẽ vẽ viết viết lên đó.

Dường như cô đã tìm được một nơi thích thú, bèn ngồi xổm trên mặt cát, dùng tay đào bới. Áo hai dây ngắn, cạp quần đùi thì thấp, ngồi xuống như vậy khiến cả nửa tấm lưng trắng nõn lộ ra ngoài, mà từ vòng eo hướng xuống dưới lại càng khiến ánh mắt người ta lưu luyến.

Trương Tuyết Tề khẽ cau mày, anh đến gần, đứng chắn sau lưng cô.

Tưởng Tinh ngẩng đầu, trên trán và cổ cô có một tầng mồ hôi mỏng. Vô xoa xoa lớp cát mịn trên vỏ sò, thản nhiên hỏi: “Trương Tuyết Tề, tại sao cậu không cởi áo ra?”

“Tại sao lại phải cởi áo?”

“Cậu xem, các anh đẹp trai trên bãi biển đều không mặc áo mà.”

Trong quá trình cô lướt nhìn xung quanh, Trương Tuyết Tề cũng thuận theo ánh mắt cô, chú ý tới thời gian và vị trí mà ánh mắt cô dừng lại, phát hiện cô không bị người đàn ông khả nghi nào thu hút, lúc này hai hàng lông mày của anh mới dần giãn ra. Anh khẽ di chuyển chân, đá một ít cát lên người cô.

“Này!” Tưởng Tinh ôm lưng, vỗ vỗ hai cái: “Cậu làm gì thế?”

Anh không thay đổi sắc mặt, ánh mắt vẫn chẳng rời cô, rồi lại tiếp tục đá về phía trước.

“Trương Tuyết Tề!” Tưởng Tinh đột ngột đứng dậy, trừng mắt lườm anh rồi đi về phía bờ biển. Sau khi thấy cô đi xa ba, bốn mét mà chẳng thèm quay đầu lại thì anh mới chậm rãi theo sau.

Nước chảy qua chân, để lại vết sẫm màu trên cát. Tưởng Tinh đột ngột dừng lại, chậm rãi ngồi xổm xuống mà chẳng nói lời nào.

Trương Tuyết Tề nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô.

Năm giây sau…

“Sao thế?” Thấy có gì đó không ổn, anh cúi người ấn lên vai cô: “Khó chịu ở đâu à? Hay là giận rồi?”

Cô đột ngột quay đầu, hất một nắm nước lên người anh. Nhóc xấu xa đang ngồi, co rúm người lại cười đắc ý, có được thành công, bèn nói: “Ai bảo cậu đá cát, vậy thì tớ cũng hất nước biển lên người cậu.”

Cô nói xong, liền nhanh chóng đứng lên, chạy ra cách xa anh hai, ba mét, cẩn thận kéo giãn khoảng cách.

Trương Tuyết Tề gật đầu, nở nụ cười như có như không: “Tưởng Tinh, cậu được lắm.”

“Tớ biết là mình rất được mà.” Tưởng Tinh giẫm trên mặt cát khô ráo, bàn chân ướt át lần lượt để lại dấu trên bãi biển: “Cậu không được vì có phụ huynh ở đây mà cố ý chơi xấu tớ, để bọn họ thấy chúng ta không giống một đôi, khi nào không có mọi người thì cậu phải đến ôm tớ.”

“Bây giờ sẽ đến ôm cậu.” Trương Tuyết Tề bước về phía cô.

“Đừng!” Tưởng Tinh cười thành tiếng, lùi lại một bước dài.

Lạt mềm buộc chặt.

Dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô lúc nào cũng nở trên khuôn mặt và cũng khắc sâu trong trái tim anh. Trương Tuyết Tề nheo mắt nhìn cô chằm chằm, chậm rãi nói: “Sau mười giờ tối nay, qua phòng tớ.”

Màn chụp ảnh cảnh biển của bốn vị phụ huynh đã kết thúc, lúc này mọi người đang đi tìm con mình. Tiếng cười quen thuộc đã thu hút ánh nhìn của họ…

Tưởng Tinh vừa chạy vừa hét, cô bị Trương Tuyết Tề túm lấy cánh tay, anh choàng tay lên cổ cô và ấn xuống, rồi cứ thế hắt nước biển lên người cô. Đây là trò chơi đấu đá trên bãi biển.

Phương Diệu: “Tình cảm của A Tề và Tinh Tinh thật tốt.”

Bà Tô: “Không biết Tưởng Tinh có bôi kem chống nắng mà tôi mua cho con bé không? Đến mũ cũng chẳng thèm đội, định nhuộm da rồi về hay sao?”

Chú Trương: “Cho tôi xem ảnh lúc nãy ông chụp đi, vừa rồi tay tôi run, chụp không đẹp.”

Lão Tưởng: “Lát nữa tôi gửi sang cho ông, ông phải chụp từ dưới lên trên thì mới rõ chiều cao của các bà ấy. Nếu không là bọn họ không hài lòng đâu.”

….

Sau khi ăn tối, tán gẫu và đi dạo, thì ai về phòng người nấy để nghỉ ngơi lấy sức, chuẩn bị cho hành trình ngày mai. Tổng cộng có bốn phòng, hai cặp vợ chồng mỗi cặp một phòng, còn Tưởng Tinh và Trương Tuyết Tề ở riêng hai phòng còn lại.

Đã hẹn nhau vào lúc mười giờ, vậy mà Tưởng Tinh lề mà lề mề, cứ thế cho đến mười một giờ.

Giọng nói có chút bồn chồn của Trương Tuyết Tề phát ra từ đầu dây bên kia: “Nếu cậu còn không sang là tớ qua gõ cửa phòng cậu đó.”

“Đợi đã.” Tưởng Tinh âm thầm cười: “Tớ phải chắc chắn là các ba mẹ đã ngủ cả rồi thì mới sang.”

“Chẳng có nhẽ cậu còn đến ngồi canh ngoài cửa phòng bọn họ?”

“Không phải, nếu như mười lăm phút nữa mà bọn họ không trả lời tin nhắn của tớ thì tức là đã ngủ rồi.” Tưởng Tinh không nói nữa, cô dỗ dành anh hai câu, rồi vội vàng dập máy.

Trương Tuyết Tề ném điện thoại xuống, anh nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà để giết thời gian và cho bớt bực bội.

Mười phút sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa yếu ớt. Vừa mở cửa, một bóng người nhỏ nhắn đã vội vàng chen vào, sau đó cô khoá cửa lại, rồi quay người lao vào lòng anh. Trong không khí thoang thoảng mùi sữa tắm của khách sạn, nhẹ nhàng vương vấn nơi chóp mũi anh. Mà cái anh dùng cũng là mùi này.

Cả ngày phải chịu sự giám sát của phụ huynh, đến nắm tay cũng không được. Tưởng Tinh ngẩng đầu, cắn môi, nhỏ giọng nói với anh: “Hôm nay chưa được hôn.”

“Kể từ lúc này, có thể hôn đến ngày mai.” Trương Tuyết Tề ôm cô gái trước mặt, một người cúi đầu, một người nghiêng đầu, hai người hôn nhau từ ngưỡng cửa, cho đến khi vào tới bệ cửa sổ.

“Hôm nay ở đây lâu một chút nhé.” Đôi mắt sâu thẳm của anh bao trùm lấy cô, tựa như đem hết chỗ thời gian mà hôm nay mình đã lãng phí dồn cả vào lúc này để ngắm nhìn cô vậy: “Hiếm lắm mới có được một kỳ nghỉ.”

“Cậu từ từ thôi.” Cô chọc ngón tay lên ngực anh, vẽ một vòng tròn: “Ngày mai tớ vẫn mặc áo hai dây.”

“Áo hai dây với cái gì?”

“Váy dài…”

“Dài đến đâu?”

“Đến mắt cá chân.”

“Ừm, tớ biết rồi.” Trương Tuyết Tề thấp giọng cười, rồi ngậm lấy môi cô.

….

Sau kỳ nghỉ, là đến cuối năm, đủ thứ công việc nối tiếp nhau.

Đàm Lực vừa nhận một cuộc gọi khó nhằn của khách hàng, anh ta đi ngang qua quầy lễ tân, phải cau mày chỉ bảo vài câu với cô nhân viên đang làm việc riêng, vừa liếc mắt lại nhìn thấy Tưởng Tinh đột ngột xuất hiện ngoài cửa kính, đang vẫy tay với anh ta.

Anh ta cố tình giả bộ miễn cưỡng, tỏ ra mình là một người bận rộn nhưng vẫn tranh thủ thời gian ra ngoài gặp cô, lại thấy cô gấp gáp túm lấy tay áo anh ta, nói thẳng: “Tôi nhắn tin cho Trương Tuyết Tề nhưng cậu ấy không trả lời, cậu bảo cậu ấy ra ngoài gặp tôi đi.”

“Cãi nhau hả?” Đàm Lực vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng đến lúc mối tình ngọt ngào giữa hai người này bước vào giai đoạn ngược nhau: “Chiến tranh lạnh? Chia tay? Cậu ấy không thèm để ý đến cậu sao?”

Tưởng Tinh đá anh ta một cái: “Cậu nhanh lên đi!”

“Twinkle, twinkle, little star! Cậu có việc cần nhờ mà còn động tay động chân với tôi à?” Đàm Lực thấy bộ dạng đau khổ của cô, bèn bĩu môi, giải thích: “Hôm nay cậu ấy đang đóng cửa dự họp, không đọc tin nhắn được đâu.”

“Khi nào thì kết thúc?”

“Còn mười mấy phút nữa.”

“Vậy tôi ở đây đợi cậu ấy, khi nào xong cậu bảo cậu ấy ra ngoài tìm tôi.” Tưởng Tinh nhìn anh ta chằm chằm.

Đàm Lực trả lời cho có: “Để tôi xem sao đã.”

“Phải xem!” Cô đột ngột cao giọng, trừng anh ta, hốc mắt hơi đỏ. 

Đàm Lực nhất thời sững sờ, không lên tiếng.

Trương Tuyết Tề kết thúc cuộc họp quay lại văn phòng, một bóng người nhỏ nhắn từ ghế sofa lập tức chạy tới, nắm lấy cánh tay anh, kéo vào trong vài bước: “Cuối cùng cũng đợi được cậu rồi.”

“Sao thế?” Anh vừa bước ra thì nhìn thấy Đàm Lực đã đợi sẵn ở cửa, anh ta còn hớt hải chạy theo để thăm dò xem có chuyện gì xảy ra.

Trương Tuyết Tề nhìn cô chằm chằm một lúc.

Tim Tưởng Tinh đập thình thịch, cô dựa người vào người anh. cứ thế cắn môi, rồi lại nhả ra, sau đó kéo cánh tay anh xuống, kiễng chân nghiêng người thì thầm vào tai anh: “Hình như tớ có thai rồi.”

……

Căng thẳng, tim đập nhanh, cổ họng thắt lại.

Cô không tự chủ được phải ho khan vài tiếng, rồi khẽ mím môi: “Mãi không thấy tới, hôm nay tớ có thử xem sao, khả năng là thật rồi.”

Trương Tuyết Tề đột ngột đứng lên, anh ôm lấy vai cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó khép tay lại áp cô vào ngực mình, ôm cô. Nhịp tim của cả hai đều rất nhanh, sau khi cảm xúc lẫn lộn tràn ngập trong đầu, thì lý trí cũng dần trở lại: “Thử bằng que thử thai phải không? Thử mấy lần rồi?”

Tưởng Tinh cũng ôm anh thật chặt, rõ ràng là khi ở một mình thì cô luôn có cảm giác hoảng sợ, nhưng lúc này ở trong vòng tay anh lại thấy ngượng ngùng và ngọt ngào vô bờ: “Chỉ một lần… Tớ lo quá, nhắn tin cho cậu cậu lại không trả lời, nên chạy thẳng đến đây tìm cậu.”

“Phải làm sao bây giờ?” Cô ngẩng đầu, đỏ mặt, nói: “Chúng ta còn chưa công khai với gia đình mà đã có rồi…”

“Đừng sợ, có tớ ở đây.” Anh cúi đầu, hôn lên môi cô một cái rồi lại áp cô vào lòng, cọ mũi và môi lên tóc cô: “Ngày mai tớ đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra, sau khi chắc chắn rồi thì để tớ nói.”

“Ừm.” Thật tốt khi có anh.

……

Cùng ngày hôm đó, vừa hay là sinh nhật của chú Trương, nên cả hai gia đình đã cùng nhau ra ngoài ăn tối.

Tưởng Tinh bồn chồn, thỉnh thoảng lại cau mày, lúc thì mỉm cười xấu hổ, cô ăn được vài miếng lại ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Trương Tuyết Tề một lúc. Một người luôn ăn uống ngon miệng như cô đột nhiên trở nên bất thường và tất nhiên đã thu hút sự chú ý của các bậc phụ huynh.

Chú Trương dịu dàng nói: “Tinh Tinh, hôm nay còn một chiếc bánh gato nhỏ nữa, là vị matcha mà con thích đó.”

Tưởng Tinh ỉu xìu uể oải, nhưng vẫn lịch sự đáp lại: “Cảm ơn chú Trương, con chúc chú sinh nhật vui vẻ, luôn bình an và khỏe mạnh ạ.”

“Tinh Tinh có phải con không khoẻ không?” Phương Diệu quan sát biểu hiện của cô: “Hay là công việc không suôn sẻ? Con có muốn nói ra không, để cả nhà cùng giúp đỡ?”

“Không phải đâu ạ.” Tưởng Tinh lắc đầu.

“Hay là đồ ăn chúng ta gọi hôm nay không hợp khẩu vị của con?” Lão Tưởng gọi nhân viên phục vụ lại để lấy thực đơn: “Con muốn ăn gì, để pa pi gọi thêm vào món.”

Bà Tô xoa xoa mặt cô, thấp giọng hỏi: “Có phải đau bụng không?”

Đột nhiên Tưởng Tinh rùng mình một cái, ngượng ngùng cười: “Có thể là do gần đây công việc quá bận rộn, con ngủ không được ngon nên ảnh hưởng tới vị giác.”

“Đừng có để bị áp lực quá, nếu gặp khó khăn ở nơi làm việc thì có thể nói chuyện với A Tề.” Phương Diệu quay sang Trương Tuyết Tề: “A Tề, con cũng nên hướng dẫn thêm cho Tinh Tinh, bạn thân thì phải tương trợ lẫn nhau.”

Trương Tuyết Tề gật đầu: “Vâng ạ, nhưng bọn con không phải là bạn thân.”

Một giây im lặng.

Anh bình tĩnh nói: “Con và Tưởng Tinh đang hẹn hò.”

Không một ai lên tiếng.

Tưởng Tinh há hốc miệng, cô hoàn toàn bị hai câu nói đột ngột này làm cho sửng sốt. Cô giơ tay lên, vừa chạm vào tay anh thì lại bị anh lật lại, cứ thế nắm chặt lấy tay cô: “Chúng con chuẩn bị kết hôn.”

Xung quanh lặng như tờ.

Anh vẫn bình tĩnh tiếp tục: “Tưởng Tinh có thai rồi, là của con, ngày mai con sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện làm kiểm tra HCG.”

“Trương Tuyết Tề!”

Tưởng Tinh gần như lập tức bật dậy khỏi ghế và vội vàng đưa tay lên che miệng anh lại. Ngay khi cô vừa đưa tay ra, thì lại bị bàn tay còn lại của anh bắt lấy. Anh ngước mắt lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, như thể cả thế giới này chỉ còn lại một người phụ nữ là cô vậy.

Người phụ nữ của anh.

“Con yêu cô ấy.” Cuối cùng, Trương Tuyết Tề nói.

Bình luận

Truyện đang đọc