KHÔNG ĐƯỢC YÊU SỚM

6

Kỳ nghỉ hè đã qua, sắp đến đợt huấn luyện quân sự của trường THPT số 1 thành phố, thời tiết năm nay thực sự nóng bức, ánh nắng chói chang.

Tôi cảm thấy tội nghiệp cho những đứa trẻ phải học khóa huấn luyện quân sự, nhưng may mắn là tôi không cần hee hee hee.

Ah? Bạn hỏi tôi tại sao ư?

Bởi vì tôi bị dị ứng với tia cực tím, nghe hơi lạ ha.

Bố Chu và bố tôi đã đưa tôi và Chu Điều đến trường vì họ rất khoẻ mạnh! (Nhiều đồ như vậy, tiên nữ như mẹ làm sao mà mang được? Chỉ có thể xách cái túi nhỏ, uống trà chiều và dạo phố thôi.)

Không có gì ngạc nhiên khi tôi và Chu Điều được xếp đến cùng một lớp. Nếu không có gì khác thường, cậu ấy sẽ có nhiều người hâm mộ.

Chắc chắn rồi, không có gì ngạc nhiên.

Phòng ký túc xá bốn người, có máy lạnh, điều này không tệ.

Với sự giúp đỡ của các ông bố, chiếc giường được chỉnh trang nhanh chóng và mọi thứ gần như đã hoàn thành. Thế là 2 ông bố già hớn hở về nhà (vội vàng đi gặp các mẹ haha).

Tôi và Chu Điều đến lớp học, sau hai tháng xảy ra chuyện đó, tôi nghĩ cậu ấy hẳn đã quên chuyện đó rồi vì không có ngượng ngùng hay gì cả, mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường.

7

Huấn luyện quân sự thực sự mệt mỏi và nóng nực, từng hạt mồ hôi nhỏ xuống, còn tôi, một người ngồi dưới bóng cây, không cử động cũng toát mồ hôi.

Mặt trời rất chói mắt, mặc dù tôi bị dị ứng với tia cực tím và không tham gia khóa huấn luyện quân sự của họ nhưng tôi vẫn thực hiện tốt việc chống nắng và phải bôi hàng ngày.

"... Đi ra ngoài!"

Người hướng dẫn gần nhất hét lên, tôi không nghe được những gì thầy ấy nói trước đó.

Một chàng trai cao lớn và đẹp trai bước ra,

"Báo cáo huấn luyện viên, em tên là Trần Dịch Hàm..."

Cậu ta nói rất mạnh mẽ nhưng ngữ điệu lại rất nhẹ nhàng dễ nghe, tôi không khỏi nhìn cậu ta thêm vài lần.

Thì ra là tự giới thiệu.

Không ngờ rằng cậu ta lại học cùng lớp với tôi, sau khi quan sát xung quanh, tôi thấy Chu Điều đang đứng bên cạnh Trần Dịch Hàm.

Tôi nhìn sang, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Chu Điều, cười nâng ly nước trong tay lên.

Hả hê trần tục.

...

Kết quả của sự hả hê là gặt hái hậu quả.

Ngay sau khi họ giải tán, Chu Điều lao đến và giật lấy chai nước chưa mở của tôi.

Tôi có chút không nói nên lời, tại sao không tự mình đi mua đi! Ngay cả khi tôi nhàn rỗi, tôi cũng phải uống nước mà.

Vì vậy, tôi lại đến căng tin và mua một chai nước.

Không phải chỉ để cho tôi uống, cũng không phải chỉ để ngăn Chu Tiêu giật nước của tôi, tôi nghĩ nếu cho học sinh trong lớp mỗi người một chai nước sẽ mát hơn nhiều đúng không?

Đột nhiên tôi lại nghĩ đến Trần Dịch Hàm, một chàng trai trắng trẻo và sạch sẽ, không biết có phải bị say nắng không, vừa rồi tinh thần của cậu ấy có vẻ không được tốt cho lắm.

Tôi khiêng thùng nước này thực sự rất nặng, mấu chốt là Chu Điều lại đang chậm rãi đi bên cạnh tôi!

"Chu Điều, giúp tớ!"

Tôi nói một cách khó khăn khi lúc này tôi đã đổ mồ hôi đầm đìa.

"Từ chối."

Cậu ấy thật thờ ơ và lãnh đạm, tôi rất buồn (tức giận) hu hu hu. Cậu ấy không những không giúp đỡ mà còn ăn kem bên cạnh tôi với nụ cười híp mắt.

Tôi không còn hy vọng gì vào cậu ấy nữa.

"Bạn học, có cần giúp đỡ không?"

Trên đầu có một thanh âm vang tới, lập tức ngẩng đầu lên, hưng phấn nói:

"Muốn!"

Đôi mắt của Trần Dịch Hàm tràn đầy nụ cười, khác hẳn với Chu Điều.

Cậu ấy dễ dàng lấy nước rồi đi đến bóng cây,

"Tớ tên là Trần Dịch Hàm, cậu tên là gì?"

"Tớ tên Lâm Nạp!"

Tôi sánh bước bên cậu ấy, nói chuyện vui vẻ với cậu, hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có Chu Điều.

Chu Điều sắc mặt đã ủ rũ, không bình tĩnh một cách khó hiểu, tôi đương nhiên không hiểu, tôi còn không biết cậu ấy đang tức giận.

Bởi vì tôi đã không nhìn cậu ấy một chút nào.

Khi Trần Dịch Hàm đặt nước xuống, trong đầu tôi chỉ có một câu.

Cậu, chính là thần của tôi!

"Cảm ơn, cậu thật là một người tốt, cậu cũng rất đẹp trai!"

Trần Dịch Hàm cảm thấy xấu hổ trước lời khen ngợi thẳng thắn của tôi, vành tai cậu ấy hơi đỏ lên.

"A... Tớ còn có việc, tớ đi trước!"

Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy rời đi. Tự nhiên có chút zui.

"Lâm Nạp..."

Chu Điều do dự không nói gì, còn chưa kịp nói gì, tiếng còi tập hợp đã cắt ngang, cậu ấy vội vàng rót đầy nửa bình nước rồi chạy vào tập hợp.

Tôi, một lần nữa cảm thấy đồng cảm với những đứa trẻ phải huấn luyện quân sự.

8

Khi đến giờ nghỉ lần nữa, Trần Dịch Hàm và tôi đã chia sẻ nước với mọi người. Còn Chu Điều?

Đại thiếu gia họ Chu không sẵn lòng!

Thực ra tôi cảm thấy Chu Điều đã thay đổi rất nhiều, trước đây cậu ấy rất dịu dàng và thấu hiểu.

Sau một kỳ nghỉ hè, cậu ấy dường như đã trở nên cáu kỉnh, thậm chí còn lạnh lùng và khó gần.

Sau khi nhìn thấy đám người hâm mộ nhỏ của cậu ấy, được rồi, tôi hiểu rằng cậu ấy muốn giả làm một nam thần lạnh lùng và khó gần.

Nhưng vịt không cần phải giả trước mặt tôi, điều này sẽ chỉ phá hỏng ấn tượng tốt của tôi về cậu.

Nhưng tôi vẫn thích Chu Điều nhẹ nhàng và dễ gần (đánh ra) hơn, bởi vì tôi thực sự thích kiểu này. May mắn thay, tôi đã quyết định không thích cậu ấy, vì vậy tôi sẽ không đau lòng vì sự xa cách giả tạo của cậu ấy!

9

Điều tôi không ngờ là học sinh Trường THPT Số 1 Thành Phố lại nhàn rỗi đến thế.

Trong thời gian huấn luyện quân sự ngắn ngủi này, ngôi trường đã đổi chủ—— Chu Điều, Trần Dịch Hàm.

Ba người đẹp trai nhất trường, Chu Điều top 1, Trần Dịch Hàm top 3, top 2 không biết là ai.

Tôi cảm thấy rất vinh dự khi quen biết hai người đẹp trai nhất trường!

Chuyện này có nghĩa là gì?

Điều đó có nghĩa là tôi có thể kiếm sống bằng cách bán tài khoản QQ của họ!

Đùa thôi, làm sao tôi có thể làm một việc như vậy!

Vì vậy, tôi bán WeChat...

Không đắt, hai nhân dân tệ mỗi cái.

Chưa kể, kinh doanh là khá tốt. Hàng tuần đều có người đến mua. Bởi vì Trần Dịch Hàm ấm áp hơn, dễ gần hơn, mọi người có thể dễ dàng bắt chuyện hơn nha!

Chu Điều thì sao? Một tảng băng trôi, theo cách nói của họ.

Ồ, rõ ràng trước đây cậu ấy không như thế này! (Dừng lại, hảo hán thì không nhắc tới chuyện xưa.)

Một tháng đi học, tôi đếm đếm, tôi có khoảng 250 nhân dân tệ. Tôi cố hết sức kìm nén khóe miệng nhưng nó vẫn nhếch lên, quên đi, làm người phải tự do!

Vì vậy, giữa tiếng cười sảng khoái của tôi, ba người bạn cùng phòng thân yêu đã đề nghị khâu miệng tôi lại. Cuối cùng, trò đùa kết thúc nhờ lời khiển trách của dì quản lý ký túc xá.

Tôi mặc kệ, vung tay một cái, mua rất nhiều đồ ăn vặt, trở về ký túc xá bồi bổ.

Tuy nhiên, cuối cùng đồ ăn vặt vẫn không được ăn, bởi vì dì quản lý đáng yêu ở ký túc xá đã tốt bụng nhắc nhở chúng tôi rằng chúng tôi không được phép mang theo đồ ăn vặt vào, sau đó vui vẻ tịch thu đồ ăn vặt của chúng tôi, còn hào phóng nói rằng lần này chúng tôi sẽ không ghi điểm trừ đây sẽ chỉ là một lời nhắc nhở.

Tôi:……

Bạn cùng phòng 1:...

Bạn cùng phòng 2:...

Bạn cùng phòng 3:...

Tại sao học sinh lớp 12 lại nói rằng họ có thể mang theo đồ ăn vặt? Tại sao dì không nói điều này từ khi bắt đầu học vậy?

Tôi giận dữ lao xuống giường, lôi ra bốn cây kẹo mút mà tôi kịp lấy ra và tẩu thoát. Tôi hào phóng chia sẻ nó với các bạn cùng phòng của tôi, những người vừa mới trải qua cảm giác suýt bị trừ điểm.

10

Trường cấp ba bắt đầu kỳ thi hàng tháng đầu tiên, ngoài dự đoán là Trần Dịch Hàm đứng đầu toàn trường, đứng thứ hai trong kỳ thi chỉ kém một điểm.

Tôi? Hơn 100 người trong trường, điều này không đặc biệt tệ.

Nhưng Chu Điều không đồng ý với tôi! Nhấn mạnh rằng tôi quá tệ nên cần phải học thêm.

"Vì quen biết nhiều năm như vậy, tớ miễn phí cho cậu!"

Tôi:……

Tôi nghĩ rằng cậu ấy đã giận cá chém thớt lên tôi vì không đạt được vị trí đứng đầu trong kỳ thi. Tôi phản đối!

"Tớ chính là rất hài lòng rồi, không quấy rầy cậu đâu!"

Cậu ấy giả vờ không nghe thấy, đột ngột chen vào nhà tôi.

"Dì, cháu tới giúp Nạp Nạp học thêm!"

Mẹ tôi đang đeo mặt nạ, bà ấy ngay lập tức trở nên phấn khích khi nghe thấy giọng nói của Chu Điều.

"Được, được, gọi mẹ cháu tới chơi với dì đi!"

Gì vậy? Cứ vậy bán tôi à?

Chu Điều cười cười, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho mẹ, sau đó đi vào phòng làm việc trước.

"Còn không đi vào?"

Cậu ấy thò đầu ra khỏi phòng làm việc.

Tôi chắp tay trước ngực, thành khẩn.

"Tớ từ chối."

"Từ chối không hợp lệ."

"Cậu đến từ nơi nào vậy chứ..."

11

Ôi trời, sao cậu ấy dám đe dọa tôi. Tôi liếc nhìn khuôn mặt cậu một cách khinh bỉ, và rồi bắt gặp ánh mắt của cậu ấy.

Một giây, hai giây, được rồi, tôi nhận thua.

Bước vào đóng sầm cửa lại thật mạnh. Phù ~ nhẹ nhõm.

Tôi bắt đầu chuyên tâm vào việc học. Có một điều đáng nói, Chu Điều luôn là người giảng bài rất giỏi, sau sự hướng dẫn của anh ấy, tôi có thể hiểu bài trên lớp.

"Chu Điều, cậu giảng bài giỏi thật."

Một giờ sau, tôi ngồi phịch xuống ghế, nhai quả táo mà Chu Điều vừa cắt.

"Chưa bao giờ giảng cho ai khác."

Vậy thì 6* nhỉ?

*giỏi, lợi hại

Tôi cố kìm lại ý muốn đảo mắt rồi đi vào phòng lấy bộ đồ ngủ. Trong phòng khách, mẹ tôi và mẹ Chu đã biến mất từ ​​lâu.

Nghĩ bằng ngón chân cũng biết, hai người họ lại đưa chồng ra ngoài ăn tối rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc