KHÔNG KỊP CHỜ ĐẾN LÚC BÌNH MINH

Dịch: Mộc Thanh Mạn

Giống như hòn đá thả xuống mặt hồ, nó lặng lẽ chìm xuống, biến mất không gợn sóng.

Sau buổi tối hôm đó, cuộc sống của Thường Hiểu Xuân quay trở về quỹ đạo cũ. Trương Giai Lai hỏi cô đã xin lỗi thành công chưa, cô gật đầu đầy vui vẻ. Trương Giai Lai ngỏ ý muốn mời cô một bữa, sau đó sẽ tiết lộ cho cô một bí mật. Mấy ngày trước, có một vị học trưởng lớp 11 mắc lỗi bị phạt dọn vệ sinh ở ngoài khuôn viên trường. Học trưởng thanh tú ưu nhã, nhìn không giống dáng vẻ của một nam sinh suốt ngày chỉ biết gây sự. Trương Giai Lai lần đầu gặp đã nhất kiến chung tình.

“Cậu cảm thấy anh ấy thế nào?” Trương Giai Lai tựa vào cửa sổ hỏi.

Thường Hiểu Xuân nói: “Phàm là người cậu thích, tớ đều sẽ ủng hộ”

“Tớ đâu có thích, chỉ là nhìn thấy đẹp trai thôi”

Nụ cười bẽn lẽn mến mộ của Trương Giai Lai khiến Thường Hiểu Xuân nhớ đến bản thân mình cũng đã từng nhìn Thời Quang như vậy, trái tim cô khẽ rung lên. Nếu như có thể kìm nén đoạn tình cảm này, mỗi ngày âm thầm an tĩnh ngắm cậu ấy, thì hiện tại có lẽ cô đã có thể cùng Trương Giai Lai, cả hai giấu tâm tư nhỏ bé giản đơn nhớ nhung thầm kín người trong mộng của mình. Nhưng rốt cuộc cô vẫn không làm được. Bất kể chuyện gì, nếu như đã làm thì phải có trách nhiệm gánh vác hậu quả, về chuyện này, cô nghĩ cô đã học được bài học để không còn hối tiếc.

Thời gian dần trôi qua, cô không còn là nhân vật gây chú ý nữa. Nhưng Thời Quang thì từ đầu đến cuối vẫn luôn là đối tượng tán gẫu của hầu hết các bạn học.

Nào là thứ hai cậu chơi bóng rổ, đánh bại đàn anh khóa trên lớp 12. Thứ Ba cậu ngủ gật trong giờ bị giáo viên phát hiện, một mình giải hết toàn bộ bài thi Olympic toán lên bảng đen. Hôm thứ tư, buổi sáng cậu từ chối lời tỏ tình của hoa khôi, buổi chiều cậu lại đánh một nam sinh dám khiêu khích cậu vì hoa khôi của trường. Thứ năm… Thứ sáu…Thứ bảy…

Tin tức về cậu mỗi ngày đều truyền đến tai cô, cô cùng mọi người trong lớp hoặc là sẽ thốt lên ngạc nhiên, hoặc là cười rất vui vẻ, tiếng chuông vào lớp vang lên, cô mới nghiêm túc trở lại. Thi thoảng nghe thấy từ “time” trong lúc đọc bài khóa tiếng anh, cô sẽ bất giác mà đứng hình trong giây lát, đầu óc trở nên trống rỗng.

Trường học của bọn họ diện tích là một vòng tròn lớn, đi quanh một vòng trường học cũng phải mất nửa giờ, tòa nhà dạy học nằm ở giữa chia đôi khuôn viên trường. Lớp học của cô ở đầu này, của cậu thì ở đầu bên kia. Họ rất hiếm khi chạm mặt nhau.

Số lần ít ỏi gặp nhau hoặc là do vô tình nhìn thấy đối phương giữa biển người, hoặc là vào quầy tạp hóa của trường mua đồ rồi vô tình lướt qua nhau. Khi ấy tim cô sẽ đập lệch một nhịp, nhưng rất nhanh liền bình ổn trở lại. Theo lời ước định, cô giả như không quen biết cậu, nắm tay tỷ muội tốt của mình uống trà sữa thưởng thức hương vị ngòn ngọt.

Chờ Thời Quang đi khỏi, Trương Giai Lai đột nhiên nói: “Cậu nhẹ tay chút, nắm tay tớ chặt quá, đau…”

Cô ngượng ngùng buông tay ra.

Kỳ thi giữa kỳ vào giữa tháng mười một. Lớp của bọn họ đạt thành tích cao nhất, thầy cô mặt mày ai cũng tươi như hoa. Lớp trưởng Lưu Manh Manh tham gia thuyết trình giành được giải, giấy chứng nhận được ưu ái dán lên đầu bảng đen. Trương Giai Lai tuyên bố Tết Nguyên Đán cô sẽ cùng bố mẹ tới Thượng Hải mua sắm. Buổi tối sau khi tan học, cô vui vẻ chào tạm biệt Thường Hiểu Xuân rồi leo lên xe của cha mình. Thường Hiểu Xuân vẫy tay với cô từ bên ngoài, nhìn bạn mình đi xa. Thường Hiểu Xuân mới đạp chiếc xe đạp cũ xuyên qua đám đông của trường, đi trên con đường quen thuộc về nhà, con đường mà cậu đã từng chở cô.

Đối với cô, cuộc sống và niềm vui của mỗi người giống như bản nhạc nền trong một bộ phim. Trong tiếng hát du dương, cô đạp xe dừng trước đèn đỏ, rồi đạp xe khi đèn xanh bật sáng, thần sắc bình thản làm những công việc vô cùng tầm thường lặp đi lặp lại, hình như chỉ riêng cuộc sống của cô không có thanh âm.

Hai tuần trước Tết Nguyên Đán, trong tiết đọc bài khóa buổi sáng, Thường Hiểu Xuân chống cằm nhìn chăm chú vào cây tuyết tùng đơn độc ngoài cửa sổ. Giáo viên bộ môn âm nhạc – Trương Nguyệt bước vào lớp học, bàn giao với cô chủ nhiệm một số việc, cô chủ nhiệm nghe xong yêu cầu tất cả nữ sinh trong lớp đứng dậy. Thường Hiểu Xuân bị Trương Giai Lai kéo lại hồn vía đang trên mây, còn đang không hiểu chuyện gì ngơ ngác cùng mọi người đứng dậy.

Cô Trương liếc một vòng qua đám học sinh, chọn ra hai nữ sinh cao ráo có ngoại hình phù hợp nhất: Lưu Manh Manh và Thường Hiểu Xuân. Nhà tường sắp tổ chức buổi văn nghệ chào mừng năm mới, lần này có lãnh đạo Sở Giáo dục của tỉnh ghé thăm, hiệu trưởng rất coi trọng sự kiện này.

Thường Hiểu Xuân và Lưu Manh Manh được triệu tập đến buổi tập múa. Lưu Manh Manh từng được học múa dân gian từ khi còn nhỏ, cô Trương chỉ cần dạy cô một vài động tác ngẫu nhiên là cô đã có thể học thuộc nó thuần thục. Còn về phần Thường Hiểu Xuân, tay với chân của cô luôn không điều khiển được, cô đôi khi còn không phân biệt được khi nào cần quay trái, lúc nào nên quay sang phải. Khi cô múa, Lưu Manh Manh như vớ được vở tuồng đứng ở một bên ôm bụng cười hả hê, sau đó, lúc nào chỉ cần cô đưa ra tay, Lưu Manh Manh liền có phản xạ cười. Thường Hiểu Xuân nhịn cơn bực dọc của mình, chờ lần tới khi Lưu Manh Manh tiếp tục cười, cô lập tức đi đến trước mặt Lưu Manh Manh hét: “Đừng cười nữa, cậu không thấy răng mình sắp rụng ra rồi à!”

Lưu Manh Manh ngậm miệng lại, tức giận trừng mắt nhìn cô.

Cô Trương nghe thấy âm vực có chút lớn của Thường Hiểu Xuân, liền gọi Thường Hiểu Xuân lại và nói: “Hiểu Xuân à, cô thấy chất giọng em rất có lực, hát có lẽ cũng không tồi. Em hát thử một câu nào đó cho cô nghe thử đi.”

Thường Hiểu Xuân bắt đầu hát ca khúc mà mẹ cô thường hay hát: “Sơn thanh thủy, thái dương cao”

  

“Um.” Cô Trương gật gật đầu, “Cứ quyết như vậy đi, em đừng tập múa nữa, chuyển sang hát đi. Chất giọng hay như vậy với dáng người tốt, chắc chắn sẽ trở thành hình ảnh nổi bật đại diện cho trường chúng ta.”

“Nhưng mà, em chưa bao giờ hát trên sân khấu.” Đây là lần đầu tiên Thường Hiểu Xuân được đánh giá cao như vậy, cô cảm thấy hơi thiếu tự tin.

Cô Trương dắt tay cô đi về phía phòng nhạc, động viên cô nói: “Không sao, ai mà không có lần đầu tiên, luyện tập nhiều sẽ tốt thôi.”

Cửa phòng nhạc được đẩy ra, Thường Hiểu Xuân sững sờ. Thời Quang đang ngồi bên cửa sổ, chăm chú chơi một giai điệu piano. Điệu nhạc này, cô đã nghe mơ hồ lặp đi lặp lại lúc tập múa.

“Đó là bạn học Thời Quang, em biết chứ.” Cô Trương cười giới thiệu, “Cô khó khăn lắm mới kéo được em ấy đến đây, các nữ sinh bọn em khẳng định biết em ấy nhỉ.”

“À…dạ biết ạ.” Thường Hiểu Xuân ngay lập tức muốn bỏ trốn.

Nghe tiếng ai đó bước vào, Thời Quang ngừng chơi đàn, đưa mắt nhìn về phía bọn họ.

Cô Trương nhiệt tình giới thiệu Thường Hiểu Xuân, nói: “Bạn học này tên là Thường Hiểu Xuân, học sinh lớp 10/2, bạn ấy đến phòng nhạc tập hát cùng em.”

Thời Quang gật đầu, lật một trang nhạc phổ, bắt đầu chơi.

Nghe xong một lúc, cô Trương thở dài nói với Thường Hiểu Xuân: “Đàn hay thật đó. Thầy dạy nhạc của bạn ấy là tiền bối của cô ở trường âm nhạc, cô từng thích anh ấy.” Cô Trương đã gần ba mươi, nhưng cười lên giống như một cô gái chỉ mới mười tám đôi mươi, đầy ắp những suy tư lãng mạn. Thường Hiểu Xuân vô cùng thích cô.

Phòng nhạc ở tầng 1 của tòa nhà nghệ thuật, toàn bộ bức tường trên hành lang được làm bằng cửa sổ kính trong suốt từ trần đến dưới sàn. Bên ngoài ô kính là hàng cây phủ sắc xanh, ánh dương len lỏi qua từng tán cây phủ xuống nền đất lung linh. Ban đầu Thường Hiểu Xuân còn cảm thấy khá gượng gạo, về sau có lẽ vì ở trong khung cảnh đẹp như vậy nên cô dần dần thả lỏng, rất nhanh đã có thể tự nhiên tập hát.

Bên trong phòng học vô cùng trống trải, chỉ có Thời Quang ngồi phía trước đàn piano và Thường Hiểu Xuân đang luyện hát ở phía cuối lớp. Thanh âm vang lên có hơi chút hỗn loạn.

Cô giáo thể dục giám sát buổi tập luyện đến phòng âm nhạc trò chuyện với cô giáo Trương, chợt nảy ra một sáng kiến nói “Sao không để hai em học sinh này cùng nhau diễn tấu, người đàn người hát…

Cô Trương búng tay: “Đúng vậy, sao tôi không nghĩ ra nhỉ.”

Cô bảo Thường Hiểu Xuân đứng bên cạnh Thời Quang, sau đó tháo búi tóc đuôi ngựa của cô xuống xõa ra, hai vị giáo viên ăn ý nhìn nhau cười cười: “Tới lúc đó hai em sẽ mặc lễ phục, chàng trai đánh dương cầm bên cạnh một trăng, đúng chuẩn một đôi kim đồng ngọc nữ. Quyết định như thế nhé, hai bọn em một người đàn một người hát.”

Cô giáo dạy thể dục còn nói thêm: “Hợp tấu như vậy nhất định phải hát bằng tiếng Anh. Làm cho mọi người sốc luôn.”

“Không sai!” cô Trương lại búng tay một cái, trông còn có vẻ hào hứng hơn cả Thường Hiểu Xuân với Thời Quang.

Thường Hiểu Xuân thầm đánh trống trong lòng, phải hát trước hàng nghìn người, đã vậy lại còn là hát bên cạnh Thời Quang, cô đi ngất đây.

Cô Trương nhanh chóng tìm một bài hát tiếng anh cho bọn họ, Thời Quang và Thường Hiểu Xuân đều không phản đối, mà cũng không có chỗ cho bọn họ phản đối.

Bài hát tiếng anh tên là “When you and I were young, Maggie”, được viết vào năm 1866 do một nhà soạn nhạc viết tặng cho người vợ quá cố của mình. Văn án của ca khúc làm cho bài hát trở nên thê lương và cảm động, rất thích hợp để hát đơn ca.

Cô Trương nhanh chóng gõ bản nhạc và lời bài hát, nhờ một giáo viên tiếng anh dịch lời ca khúc sang tiếng trung để Thường Hiểu Xuân cảm nhận ý nghĩa của bài hát, sau đó mới yêu cầu cô phải hát một cách cảm xúc nhất.

Thời Quang và Thường Hiểu Xuân chia nhau ra tự tập luyện. Thường Hiểu Xuân cố gắng phát âm chính xác lời, đồng thời ngâm nga giai điệu trong lúc đọc qua bài hát. Cô tập hát rất nghiêm túc, không để ý rằng mỗi khi bản thân đang ngâm nga, Thời Quang sẽ ngẩng đầu lên, lặng lẽ ngắm khuôn mặt đầy dịu dàng trong tia nắng của cô.

“When I first said I loved only you, Maggie

The violets are scenting the woods, Maggie

Displaying their charms to the bees

When I first said I loved only you, Maggie

And you said you loved only me.”

Lần đầu tiên anh nói chỉ yêu mình em, Maggie

Những bông hoa violet đang làm thơm cho khu rừng, ôi Maggie

Thể hiện sự quyến rũ của họ với những chú ong

Lần đầu tiên anh nói anh chỉ yêu mình em thôi, Maggie

Và em đáp rằng, em chỉ yêu mình tôi.

Thường Hiểu Xuân vừa hát lên câu đầu tiên, Trương Nguyệt là người học nhạc, nghe xong càng chắc chắn với quyết định của mình, chính nó! Chính là đứa bé này, đứa bé vậy mà có thể hiểu hết toàn bộ ý nghĩa và tâm tư của bài hát.

Giọng hát của Thường Hiểu Xuân êm dịu, trong trẻo không có tạp chất, thanh thoát như dòng suối không chút vẩn đục, thêm việc Trương Nguyệt bổ sung điều chỉnh lại cho cô một chút về âm điệu, thanh âm mà cô hát quả thực mang được hơi thở âm nhạc từ thời trung cổ, tiếng dương cầm của Thời Quang trong vắt, thanh âm của tiếng đàn hòa vào giọng hát như thể nó sinh ra đã định phải dành cho Thường Hiểu Xuân.

Bọn họ tranh thủ thời gian của tiết tự học buổi tối để luyện tập, trong suốt một tuần đổ lại, Trương Nguyệt đã lần lượt hướng dẫn bọn họ, Thường Hiểu Xuân và Thời Quang không nói một lời với nhau, thậm chí ánh mắt của hai người cũng hiếm khi giao nhau. Cũng may thái độ của Thời Quang luôn xa cách, nên Thường Hiểu Xuân luyện tập ở cạnh cậu mới được thả lỏng, thoải mái hơn. Như thể cô đang đứng cạnh một cái máy phát nhạc tự động chơi piano.

Một tuần sau, bọn họ hoàn thành lần duyệt văn nghệ biểu diễn đầu tiên, kết quả vô cùng hoàn mỹ. Tiếng hát của Thường Hiểu Xuân thu hút tất cả học sinh đang luyện tập vũ đạo và kịch. Mọi người ai cũng đều trầm trồ hoặc bất ngờ. Duy chỉ có Lưu Manh Manh là nhìn Thường Hiểu Xuân với ánh mắt đầy ghen tị. Cô thì thầm vài câu với ba cô gái đứng xung quanh đang tập múa, vài người thuận theo cùng gật đầu.

Một tuần cuối cùng trước ngày Tết Nguyên Đán diễn ra, để giành thời gian cho buổi tổng duyệt, các giáo viên đã bố trí một sân tập văn nghệ riêng để học sinh tự giác phân công nhiệm vụ tập luyện.

Ngày hôm đó giáo viên đến muộn, đám học sinh đến tụ tập chơi dưới danh nghĩa luyện tập, riêng chỉ có đội múa dưới sự chỉ đạo của Lưu Manh Manh vẫn tập luyện rất nghiêm túc.

Không có cô Trương ở cùng, một mình Thường Hiểu Xuân đối mặt với Thời Quang có chút hơi bí bách. Thời Quang hình như cũng vậy, sau khi đàn nhanh một đoạn nhạc để khởi động các khớp tay, cậu mở nhạc phổ và nói: “Hát đi.”

“Hả? Ồ.” Thường Hiểu Xuân xem lời, hắng giọng bắt đầu luyện hát.

Nếu cô hát sai ở đâu, Thời Quang sẽ nhắc nhở cô, hoặc là ở đây nên nhấn nhá một chút, hoặc là từ đó khi hát phát âm chưa chính xác. Thường Hiểu Xuân vô cùng ngạc nhiên bởi khả năng cảm thụ âm nhạc của Thời Quang. Dưới sự nhắc nhở của cậu, cô điều chỉnh tông giọng của mình từng chút sao cho thật tốt.

“Được rồi, không cần tập luyện nữa.” Thời Quang nói.

Thường Hiểu Xuân nghĩ, đây là đang ý chỉ nói cô hát tốt rồi sao? Con người này thật là khó dò xét tâm tư.

Không luyện hát, Thường Hiểu Xuân không biết làm gì khác. Bài tập cũng đã làm xong, sáng ra cô cũng không mang theo thứ gì. Sớm biết sẽ như vậy lẽ ra cô nên đem theo một quyển sách để đọc giết thời gian. Cô chán chường đút tay vào túi áo, vô tình sờ thấy một thanh sô cô la. Cô lấy thanh sô cô la ra bẻ một nửa đưa cho Thời Quang. Thời Quang liếc nhìn nó một cái và nói: “Để đó đi.”

Thường Hiểu Xuân bọc lại nó bằng vỏ kẹo rồi đặt cạnh cây đàn piano.

Thời Quang lật qua lật lại cuốn nhạc phổ của cô Trương, chơi một giai điệu ngẫu nhiên. Thường Hiểu Xuân lắng nghe rất chú tâm, hình như là giai điệu của “Ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh"”

Thấy cậu chơi rất lưu loát, cô hỏi: “Tên của đoạn nhạc dài dài ban nãy cậu chơi là gì thế?”

“Cannon,” cậu nói.

“Ồ.” Cô cắn một miếng sô cô la, vắt óc tìm lời đáp lại: “Cậu đàn nghe hay thật đó.”

Thời Quang không đáp lại.

Mãi không tìm được chủ đề gì để nói, cô cầm thanh sô cô la nhìn quanh ngóc ngách của phòng nhạc, hy vọng cô Trương đến sớm một chút.

Khi đang ngắm nghía bộ trống sang chiếc đàn ghita, Lưu Manh Manh chạy tới cửa phòng, nét mặt tươi cười gọi: “Thường Hiểu Xuân, tới đây ăn kem với bọn tớ.”

“Ăn kem?” Trời lạnh như này còn ăn kem gì?

“Vương Đồng vừa mới mang từ nhà đến, không nhanh thì không còn đâu.” Lưu Manh Manh nhìn sang Thời Quang: “Này, cậu cũng tới đi.”

Tiếng đàn không ngừng vẫn vang lên, Thời Quang nói: “Cảm ơn, không cần.”

Không quản việc cậu ta mời ăn cái gì, vừa hay có cơ hội thoát khỏi chỗ gượng gạo này, Thường Hiểu Xuân chào Thời Quang một tiếng rồi chạy tới chỗ Lưu Manh Manh.

Lưu Manh Manh đưa cô đến trước hòn non bộ[1] bên cạnh nhà ăn, ở đó có ba cô gái đang đứng đợi sẵn.

[1]: Hòn non bộ: Tiểu cảnh hình ngọn núi

Thường Hiểu Xuân nhìn thấy Vương Đồng, cười hỏi cô: “Sao đột nhiên tốt như vậy, cậu mang kem tới chia cho mọi người ăn hả.”

Lưu Manh Manh giễu cợt: “Kem? Cút đi mà nuốt không khí.”

Thường Hiểu Xuân chưa kịp phản ứng đã bị đẩy bất ngờ đằng sau lưng, ngã vào nhà kho dưới hòn non bộ. Hòn non bộ chỉ là vật trang trí của cổng kho, còn kho lớn được đào dưới đất để chứa nguyên liệu thức ăn cho canteen.

Sau khi Thường Hiểu Xuân bị đẩy ngã lăn xuống một vòng cầu thang, lúc đứng dậy thì cửa đã bị đám người Lưu Manh Manh khóa lại, cho dù cô có gọi thế nào, đập thế nào, cửa cũng không mở ra.

“Đừng đùa nữa, mở cửa! Mở cửa ra!”

Thường Hiểu Xuân lặp đi lặp lại câu nói này cho đến lúc giọng nói của cô trở nên khàn đặc và kiệt sức.

Trong kho không có ánh sáng, cô không dám đi lại lung tung, ôm chặt lấy mình co ro bên đống bắp cải hay đống rau xanh. Cô cầu nguyện rằng đó chỉ là trò đùa của bọn họ và có thể lát nữa sẽ có người tới thả cô ra ngoài.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút theo nhịp tim đập, bên ngoài cửa kho vẫn đóng chặt không chút động tĩnh.

“Tại sao đối xử như vậy với tớ…” Cô dần suy sụp.

Sau khi Lưu Manh Manh khóa trái cửa kho nhốt Thường Hiểu Xuân, cô quay lại lớp học nhạc. Trương Nguyệt đã đến. Lưu Manh Manh báo cáo nói rằng Thường Hiểu Xuân không được khỏe nên đã xin về nhà trước.

“Em ấy không được khỏe? Sao không nói cho cô biết?” Trương Nguyệt có chút lo lắng.

Bình luận

Truyện đang đọc