KHÔNG MUA ĐƯỢC ÁNH TRĂNG

1

Tôi và mẹ đang trên đường đến nhà cha dượng.

Mẹ tôi dặn đi dặn lại.

“Dao Dao, sau khi đến nơi, con nhất định phải hòa thuận với anh trai kế đấy.”

“Chắc con không biết, tuy công ty này là của cha dượng, nhưng người cầm quyền lại là anh trai kế của con.”

“Anh kế con tuổi còn trẻ, nhưng thủ đoạn quyết đoán, công ty từng mấy lần đứng trên bờ vực phá sản đều là do nó cứu về mới thoát được.”

“Lấy lòng nó chỉ có tốt cho chúng ta thôi, không có bất lợi nào đâu.”

Tôi nghe mấy câu này nhiều đến nỗi tai sắp đóng kén luôn rồi.

Tôi liền gật đầu lia lịa.

Thấy tôi không có phản ứng gì, mẹ tôi bỗng nhiên không có hứng nói tiếp nữa.

Ngược lại bà thở dài,

“Haizz! Tiểu tử Nghiên Bạch kia cái gì cũng giỏi, nhưng tính cách lại quá lạnh lùng.”

“Nhưng mà con cũng không cần sợ, Dao Dao nhà chúng ta từ nhỏ đã được mọi người yêu mến……”

Mẹ tôi vẫn còn đang nói tiếp, nhưng tim tôi lại đập lỡ một nhịp.

Cha dượng tôi là chú Chu.

Nói cách khác……

“Anh kế con tên là…… Chu Nghiên Bạch?”

“Đúng rồi! Sao thế, con quen nó hả?” Mẹ tôi nghi hoặc.

Một thân ảnh anh tuấn mơ hồ lướt nhanh qua tâm trí tôi.

Tôi lắc lắc đầu “Con không biết.”

Chu Nghiên Bạch mà tôi biết, là một giáo thảo nghèo khổ trong trường.

Mà anh kế này của tôi lại xuất thân từ hào môn, rong ruổi khắp thương trường.

Vốn không thể cùng là một người.

Chẳng qua là trùng tên, trùng họ mà thôi.

2

Vừa mới đến biệt thự của chú Chu, mẹ tôi lập tức kéo tôi đi vào bên trong.

Vừa mới vào tới phòng khách, tôi đã thấy một người đàn ông ngồi trên sô pha, đưa lưng về phía cửa.

Anh đọc sách, tư thái lười biếng, mỗi một cử chỉ của anh đều toát lên vẻ ưu nhã, sang trọng.

Tôi bỗng nhiên có chút sợ hãi.

Người mà trước đây không hề quen biết, bỗng nhiên lại trở thành người thân của mình, dù cho thế nào thì vẫn có một chút xấu hổ.

“Mau đi.” Mẹ tôi đẩy tôi lên.

Hít sâu một hơi, tôi đi đến trước mặt người đàn ông, gọi một tiếng: “Chào anh ạ, em tên là Thẩm Thư Dao”

Động tác lật sách của anh hơi khựng lại.

Ngẩng đầu lên.

Khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, tôi nhìn rõ được gương mặt anh dưới cặp kính gọng vàng kia.

Lông mày thâm thúy, sống mũi cao thẳng, đôi môi sắc lạnh.

Giống hệt với gương mặt đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi không biết bao nhiêu lần.

Chỉ là nét ngây ngô trước đây đã không còn nữa, thay vào đó là vẻ trưởng thành sắc bén.

Trái tim tôi như thắt lại.

Anh trai kế của tôi, vậy mà lại là giáo thảo mà tôi đã tốn tiền suốt ba năm đại học vẫn không theo đuổi được.

Khác với vẻ ngơ ngác hoảng loạn của tôi.

Anh hiển nhiên cũng nhận ra tôi.

Gương mặt anh chợt lạnh xuống.

“Ừ.” Anh chỉ hờ hững lên tiếng, sau đó liền chuyển tầm mắt.

Sự chua xót lan tràn trong lòng tôi.

Không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, anh vẫn trước sau như một mà…… ghét bỏ tôi.

3

Sau khi chào hỏi Chu Nghiên Bạch xong, mẹ dẫn tôi đến căn phòng đã được sắp xếp cho tôi từ trước.

Bà định giúp tôi xếp đồ vào trong tủ quần áo, nhưng lại phát hiện đồ mà tôi mang theo ít đến đáng thương.

“Quần áo với đồ dùng hàng ngày của con đâu?”

Đầu tiên là nghi hoặc, sau đó bà vẫy vẫy tay, “Không sao, bây giờ chúng ta có tiền rồi, mua đồ mới là được.”

Tôi lại nói: “Mẹ, con không tính sẽ ở lại đây.”

Trước đây đã không, bây giờ lại biết anh kế là Chu Nghiên Bạch, tôi càng không muốn ở đây.

“Con không ở đây thì ở đâu? Chẳng lẽ quay về cái phòng trọ dột nát đó sao?” Mẹ tôi không vui.

“Con từ nhỏ đã lớn lên trong sự cưng chiều của mẹ, nhà ta phá sản, làm con phải sống khổ sở mấy năm trời, mẹ vẫn luôn cảm thấy áy náy. Con cho mẹ một cơ hội, để mẹ bù đắp cho con thật tốt, được không?”

“Nhưng mà mẹ, con không phải họ Chu, nếu bây giờ ở Chu gia, người khác sẽ cho rằng mẹ mang theo cả con chồng trước đến.”

Biết tôi đang lo lắng điều này, bà nhẹ nhàng trấn an tôi

“Con để ý ánh mắt của người khác làm gì? Con chỉ cần nghĩ tới chú Chu thôi. Ông ấy vẫn luôn sợ con sẽ không đồng ý! Cho dù là vì chú Chu, con cũng nên ở lại đây.”

Nói đến đây, tôi trầm mặc.

5 năm trước, sau khi công ty nhà tôi phá sản, ba tôi nhảy lầu tự sát, để lại khoản nợ hơn mấy trăm vạn.

Tôi và mẹ phải làm việc quần quật không biết ngày đêm, cuối cùng vẫn không trả nổi số nợ chồng chất kia.

Là chú Chu giúp chúng tôi.

“Được rồi, con cứ thoải mái ở lại đây nhé?”

Thấy tôi không từ chối nữa, mẹ tôi mới vừa lòng rời đi.

Trước khi đi, bà lại không nhịn được mà thở dài,

“Dao Dao của mẹ trước đây là tiểu công chúa ngây thơ hồn nhiên, nếu có thể, mẹ hy vọng con mãi mãi không cần hiểu chuyện như trước đây”

4

Nhớ lại trước kia, thật sự tôi cảm thấy mình ngây thơ kinh khủng.

Hồi còn học đại học, tôi đã yêu Chu Nghiên Bạch ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó bắt đầu theo đuổi anh.

Anh thiếu tiền, đúng lúc tôi có tiền.

Tôi làm đủ mọi cách để cho anh tiền.

Mua cơm, mua quần áo cho anh, lúc ông bà ngoại nuôi anh từ nhỏ sinh bệnh, tôi còn cho anh tiền mua thuốc men.

Khi đó tôi không hiểu, đối với một người có lòng tự trọng cực cao mà nói, hành vi vung tiền thiếu suy nghĩ của tôi là một sự sỉ nhục.

Tôi càng chi cho anh nhiều tiền, anh lại càng chống đối tôi.

Anh làm đủ công việc đến nỗi quá tải chỉ để trả lại số tiền tôi đã cho anh.

Cho đến khi nhà tôi xảy ra chuyện, anh vẫn không đồng ý ở bên tôi.

Trước đây tôi có thể dùng tiền để tiếp cận anh, sau này không có tiền nữa, tôi thậm chí còn không đủ dũng khí đến gần anh.

Cộng thêm bọn đòi nợ thuê đã làm cho mẹ con tôi khó mà sống nổi.

Chúng tôi liền thay đổi cuộc sống ở chốn thành thị.

Bây giờ nghĩ lại, tôi và Chu Nghiên Bạch trước kia cũng chỉ là tình cảm đơn phương của một mình tôi, có lẽ tôi rời đi sẽ là sự giải thoát cho anh.

Vì vậy dù phải sống chung dưới một mái nhà, chỉ cần tôi duy trì khoảng cách với anh, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi đúng không?

5

Ngày nào tôi cũng tăng ca đến tận khuya.

Lúc về Chu gia đã là 11 giờ đêm.

Hoàn hảo tránh được các thành viên ở Chu gia.

Cuối tuần tôi vẫn định ra ngoài, lại bị mẹ bắt được

“Dao Dao, bây giờ chúng ta không thiếu tiền, con có thể đừng làm thêm nhiều việc như thế nữa có được không?”

Trước kia tôi không có khái niệm về tiền bạc, nhưng hiện tại tôi càng cảm thấy, chỉ có tiền tự mình kiếm được mới là tiền của mình.

Tôi đang chuẩn bị nói cho mẹ hiểu, bà lại chống nạnh nói với tôi, “Dù sao nếu hôm nay con bước chân ra khỏi cửa, tức là con không còn cần người mẹ này nữa.”

Bất đắc dĩ, tôi đành phải dỗ dành bà một lúc, cuối cùng thỏa hiệp.

“Như vậy đi! Buổi chiều con sẽ về sớm một chút.”

Bà vẫn không vui.

Tôi lại nói thêm một câu, “Ngày mai con sẽ ở nhà nghỉ ngơi.”

Lúc này bà mới vừa lòng, “Được.”

Lúc tôi đi làm thêm về, mẹ tôi đang tưới hoa trong vườn.

Còn chú Chu lại chẳng có tí sức sống nào, ngồi một bên thở ngắn than dài.

“Chú Chu sao vậy ạ?” Tôi hỏi mẹ.

“Còn không phải vì anh con sao, lâu thế rồi vẫn chưa có bạn gái, giới thiệu đối tượng thì nó lại không vui.”

“Trước khi anh con với chú Chu nhận nhau, điều kiện của nó không tốt, nghe nói lúc học đại học cũng có bạn gái yêu nhau ba năm, cô gái kia chê nghèo yêu giàu, chơi chán rồi thì đá, làm thằng bé bây giờ mất hứng thú với phụ nữ.”

Tôi: “……”

Thời đại học, ngày nào tôi cũng đi theo Chu Nghiên Bạch để tuyên bố chủ quyền.

Ngoài tôi ra thì bên cạnh anh không có người khác.

Nhưng tôi với anh, rõ ràng là trạng thái người đuổi người trốn cơ mà.

Lời đồn thật đáng sợ.

6

Mẹ tôi không biết sự thật còn đang thở dài, “Cũng không biết mắt ai kém như thế, vậy mà lại bỏ một đứa trẻ tốt như Nghiên Bạch.”

Tôi đang muốn thanh minh cho mình thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên xen vào, “Dì nói đúng"

Là giọng của Chu Nghiên Bạch.

Tôi rùng mình một cái.

Bị bắt quả tang ngồi lê đôi mách, mẹ tôi có chút xấu hổ,

“À, hôm nay Nghiên Bạch về sớm vậy! Thôi, quá khứ thì cứ để cho nó qua đi!”

Chu Nghiên Bạch mím môi, đôi mắt thâm thúy dừng trên người tôi, “Không biết hồi đại học em gái có quá khứ khó quên nào không nhỉ.”

Ánh mắt hắn sâu thăm thẳm, nhìn thẳng vào tôi đến nỗi da đầu tôi ngứa ran.

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, mẹ tôi đã mở miệng, “Nhắc mới nhớ, hồi đại học hình như Dao Dao có thích một người, nhưng mà sau đó……”

Mẹ tôi không nói nữa.

Ánh mắt Chu nghiên bạch sáng quắc nhìn tôi, “Bây giờ còn thích không?”

Anh biết rõ, người trong lời mẹ tôi chính là anh.

Chẳng lẽ anh lo lắng tôi sẽ tiếp tục dây dưa với anh?

Nghĩ đến đây, tôi nắm chặt tay, “Em hết thích từ lâu rồi.”

Tôi cho rằng đáp án đó rất vừa lòng anh.

Nhưng sắc mặt anh chợt trở nên âm trầm.

Anh hừ lạnh một tiếng, đi thẳng vào phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc