KHÔNG NGOAN


Edit: Kim Trân Ni (Kai’Sa Team)
 
Từ xinh này Trịnh Kha khen thật lòng, nhưng Chu Vưu nghe thế thì sợ run, còn Giang Triệt, cánh tay vòng qua eo Chu Vưu của anh dừng lại chốc lát, sau đó dọc theo áo ngủ thăm dò vào trong.
 

 
Da đầu Chu Vưu tê dại, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, “Trịnh… Trịnh Kha, đã trễ lắm rồi. Bây giờ gọi điện thoại tới, cậu có chuyện gì gấp sao?”
 
Trịnh Kha cười một tiếng: “Không có, là Âu Dương bảo tớ liên lạc với cậu, sắp tới group bạn chung trường chúng ta sẽ có một buổi họp mặt, cậu cũng ở Tinh Thành cho nên muốn mời cậu tham gia.”
 
Chu Vưu nhìn sang Giang Triệt thăm dò, Giang Triệt thản nhiên làm khẩu hình: “Tùy em.”
 
Chu Vưu lúc này mới lên tiếng, “Vậy đã định thời gian cụ thể chưa? Công việc của tớ khá bận rộn, không chắc sẽ đi được.”
 
“Vẫn chưa quyết định, tớ sẽ cố gắng chiều theo thời gian của cậu.”
 
“Không cần không cần…” Chu Vưu vội vàng từ chối, “Như vậy đi, các cậu cứ quyết định thời gian, tớ xem xem có sắp xếp được công việc không, nếu rảnh tớ sẽ tham gia.”
 
“Cũng được, tớ…”
 

Trịnh Kha còn có lời muốn nói, nhưng vừa mở miệng thì lập tức nghe thấy tiếng Chu Vưu bỗng “sh” ở đầu bên kia, nghe thấp thoáng như đang nói “đau”.
 
Anh ta dừng một chút, hỏi: “Chu Vưu, cậu không sao chứ?”
 
Chu Vưu che cần cổ bị mút mạnh, vừa trừng Giang Triệt, vừa trả lời qua loa, “Không sao không sao, không còn sớm nữa, tớ đi ngủ trước đây, cậu cũng nghỉ sớm đi.”
 
Cô cúp luôn điện thoại.

 
Ống nghe bất ngờ truyền tới chuỗi tiếng tút tút, ánh mắt Trịnh Kha lóe lên.
 
Hình như bên cạnh Chu Vưu có người.
 
Anh ta nhìn đồng hồ treo trên tường, đã một giờ sáng.
 
“Giang Triệt! Anh làm gì thế!”
 
Chu Vưu vội mở camera soi cổ, cần cổ trắng mảnh khảnh bị anh để lại một dấu ô mai đỏ thẫm, nằm lệch phía trên, ngày mai không mặc áo len cao cổ sẽ không thể đi làm.
 
Đây là sự trả thù trần trụi đầy ác ý!
 
Giang Triệt lơ đễnh sờ theo dấu hôn, giọng điệu không đoán được, “Xinh hơn trước nhiều, chiều theo thời gian của em, một giờ sáng gọi điện thoại, vị này đúng là một người bạn học tốt ở Trung Quốc.”
 
Chu Vưu định giải thích, nhưng Giang Triệt lại cúi đầu chặn môi cô, bắt đầu một cuộc cướp đoạt mới mà không hề báo trước.
 
Trước khi ý thức rơi vào mơ hồ, cô nghe thấy Giang Triệt khàn giọng thì thầm bên tai: “Vưu Vưu của chúng ta đương nhiên xinh hơn trước nhiều, cũng không xem là ai tưới tắm.”
 
Chu Vưu muốn mắng anh một câu, nhưng cô nói không ra lời nữa.
 
Có giọt mồ hôi đọng lại nơi khóe mắt, cô như một chiếc thuyền con, chỉ có thể ôm chặt lấy cây gỗ nổi Giang Triệt, tiếp tục chìm nổi.
 
Dưới sự đốc thúc của Giang Triệt, công tác bàn giao công việc và chuyển nhà của Chu Vưu đều được tiến hành nhanh gấp đôi.
 
Lúc dọn khỏi căn phòng ban đầu, cậu streamer phòng bên có trò chuyện với cô vài câu. Thấy cô mang nhiều đồ, cậu ta còn chủ động dọn giúp.
 
Chu Vưu vừa mới nói cảm ơn, bỗng không biết Giang Triệt chui từ đâu ra, giành lấy cái hộp trong ngực cô, sau đó giật vali trong tay cậu streamer, thản nhiên cất bước, “Đi.”
 
Chu Vưu ngại ngùng nói lời từ biệt với cậu streamer rồi vội đuổi theo nhịp bước của Giang Triệt.
 
Vào trong xe, Chu Vưu cài dây an toàn.
 
Giang Triệt bỗng nghiêng người sang, nhẹ nhàng nâng cằm cô, quan sát trái phải, “Thu hút người thích nhiều như vậy, sớm muộn gì cũng phải vẽ bậy lên mặt em thôi.”
 
Chu Vưu đẩy tay anh ra, “Người ta chỉ tốt bụng giúp đỡ khuân đồ thôi mà.”
 
“Ai biết có phải tốt bụng thật hay không.”
 
Hai người cãi nhau rời khỏi tiểu khu, hoàn toàn không biết sau khi họ đi, đám người Dư Phượng Liên lập tức vội vã chạy tới.
 
Đối với Chu Vưu mà nói, sau khi trở lại Tinh Thành, chuyện ở Lư Nguyên coi như đã chấm dứt hoàn toàn.
 
Về chuyện Giang Triệt đòi bồi thường quần áo, cô có hỏi mấy lần, nhưng Giang Triệt đều nói cô đừng bận tâm, anh sẽ tự lo, cho nên cô không hỏi nhiều nữa.
 
Nào ngờ, Dư Phượng Liên đang vì một chậu máu chó tạt lên người Giang Triệt mà kêu khổ không ngừng.
 
Áo quần Giang Triệt mặc từ trong ra ngoài đều là hàng thương hiệu xa xỉ, áo khoác ngoài còn là đồ thiết kế thủ công.
 
Giày và đồng hồ có thể lau sạch không tính, còn lại tổng cộng một trăm ba mươi tám nghìn, nguyên liệu đặc biệt không xử lý kịp thời, tất cả đều vì một chậu máu chó mà vứt bỏ.
 
Loại tranh chấp dân sự này còn liên quan đến mâu thuẫn giữa người thân với nhau, cảnh sát cũng không quản nhiều, chỉ yêu cầu Dư Phượng Liên xin lỗi và bồi thường.
 
Dư Phượng Liên rất đắc ý, cho rằng bà ta sống chết không nói xin lỗi, sống chết không bồi thường, Giang Triệt cũng chẳng có cách nào bắt chẹt được mình.
 

Nhưng đắc ý còn chưa xong, một lá thư của luật sư đã được gửi tới.
 
Giang Triệt muốn kiện bà ta.
 
Đối với đội ngũ luật sư của Giang Triệt mà nói, vụ kiện tụng này chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng, thu thập chứng cứ chẳng tốn chút sức nào.
 
Trong lòng luật sư còn rất buồn bực, sao gần đây tổng giám đốc Giang lại để bụng mấy vụ án lông gà vỏ tỏi thế này.
 
Dư Phượng Liên chưa từng gặp sóng gió cuộc đời gì, chỉ một lá thư của luật sư cũng đã dọa bà ta nhũn ra, khi thấy khoản bồi thường thì càng ngã ngửa.
 
Lúc này bà ta mới biết chậu máu chó kia của mình rốt cuộc đắt tiền đến cỡ nào.
 
Một bên là thư luật sư đe dọa, một bên là Lương Quế Phân khí thế bức người ép bọn họ thu dọn nhanh lên rồi cút đi, cả nhà Dư Phượng Liên rối tung hết cả.
 
Chu Tự Cường đóng cửa mắng to, “Bảo bà đừng tuyệt tình như vậy rồi, làm gì cũng phải chừa lấy một con đường! Nếu bà không đối xử với hai chị em nó không giống người, sao con Vưu lại bán nhà được!”
 
“Chu Tự Cường ông xem ông có đang nói tiếng người không! Người tốt thì để một mình ông làm, có lúc nào ông chịu quan tâm sống chết của hai chị em nó chưa!”
 
“Chẳng lẽ tôi bảo bà đi tạt máu chó?! Đầu óc không minh mẫn, làm ra chuyện xấu xa không chịu được! Tôi đi ra ngoài còn không dám nhận người quen!”
 
Hai vợ chồng ầm ĩ trong nhà, Chu Anh Tuệ thì lặng lẽ ôm con về nhà chồng.
 
Dư Phượng Liên bên này đang sợ thư của luật sư, nghĩ đủ mọi cách gom tiền, Chu Anh Tuệ thì ngược lại, ngay cả điện thoại cũng không nghe. Không chỉ mình không nghe, chị ta còn xúi chồng đừng bắt máy.
 
Ý đồ rất rõ ràng, không muốn bỏ tiền.
 
Dư Phượng Liên tức giận, đến nhà chị ta mắng vong ơn bội nghĩa.
 
Ngay khi Dư Phượng Liên đang cuống đến độ sắp bốc lửa, có một tin tức nhanh chóng lan truyền ở Lư Nguyên ——
 
Chu Vưu trúng thưởng một triệu tệ.
 
Dư Phượng Liên còn tưởng mình nghe nhầm, vội chạy đi tìm người hỏi kỹ, hóa ra đúng là Chu Vưu!
 
Kể từ khi trúng thưởng đã gần một năm trôi qua, Chu Vưu giữ miệng kín kẽ, rất ít kể với người khác.
 
Tuy nhiên, chủ cửa hàng vé số may mắn mà Chu Vưu trúng thưởng là người Lư Nguyên, đúng dịp này về Lư Nguyên ăn tết. Người đó lại có quen biết với nhà chồng Chu Anh Tuệ. Lúc đứa bé nhà Chu Anh Tuệ làm tiệc đầy tháng, người đó nhận ra Chu Vưu, lập tức kể chuyện này với những người xung quanh, sau đó từ từ truyền ra.
 
Dư Phượng Liên máu nóng xông lên đầu, đi nói ồn ào khắp nơi: “Nhà chúng tôi nuôi nó ăn không uống không nhiều năm như vậy, nó trúng thưởng còn giấu như mèo giấu mỡ, không chỉ giấu chuyện này, nó còn bán nhà chúng tôi. Đồ vong ơn bội nghĩa, đồ vô lương tâm!”
 
Lương Quế Phân vốn không chung chiến tuyến với bà ta nhưng khi nghĩ lại cũng thấy mình lỗ nặng.
 
Cứ tưởng Chu Vưu vì cần chữa bệnh cho Chu Kỳ nên mới bán rẻ, bây giờ nhìn xem, cô căn bản không thiếu tiền! Trúng thưởng nhiều tiền vậy mà còn muốn lấy mấy trăm nghìn của bà ta, đúng là tệ bạc!
 
Lương Quế Phân tức giận, tạm thời ra hẹn bằng miệng với Dư Phượng Liên, đồng loạt tới Tinh Thành tìm Chu Vưu tính sổ.
 
Lúc biết tin hai người họ tới Tinh Thành, Giang Triệt đang đứng bên cửa sổ nhìn Chu Vưu thu dọn quần áo.
 
Vali của Chu Vưu rất ngăn nắp, bộ đồ nào cũng được cuộn lại như sushi, xếp cạnh nhau gọn gàng.
 
Đến nhà anh, cô lại mở từng bộ ra, dùng móc căng lên, sau đó treo vào tủ quần áo.
 
Anh đã lôi một số áo sơ mi không thường mặc cất sang phòng để áo mũ, chừa cho Chu Vưu nửa ngăn tủ. Lúc này nhìn cô tỉ mỉ thu xếp, không hiểu sao, anh cảm thấy đây là dáng vẻ một gia đình nên có.
 
Đôi môi anh hơi cong lên, thản nhiên nói vào điện thoại di động: “Cứ làm theo những gì tôi nói lúc trước, đừng để bọn họ lãng phí thời gian của tôi nữa.”

 
Chu Vưu nghe thấy những lời này nhưng không quay đầu, cho đó là chuyện làm ăn, cô không nên hỏi nhiều.
 
Cuộc sống không nhanh không chậm trôi qua một tuần. Chu Vưu trở lại Gia Bách, chính thức thăng chức AM, trở thành tổ trưởng tổ dự án T7.
 
Cô làm quen với vài người mới vào tổ T7, căn cứ vào đặc điểm của từng người mà sắp xếp công việc mới.
 
Sau khi làm AM, việc thực hiện cụ thể các case đã không cần cô đích thân ra tay. Cô chỉ trực tiếp phụ trách công tác quan hệ công chúng cả năm của Giang Tinh.
 
Đi làm lại vào năm mới, Giang Tinh ráo riết chuẩn bị đưa sản phẩm mới C-7100 ra thị trường. Đây là chiếc máy ảnh lấy khả năng chụp siêu rõ nét làm selling point*. Nhóm dự án Giang Tinh đã xác định vị trí của nó là "máy ảnh gia đình", slogan được nhóm kế hoạch quảng cáo quyết định là ——  Giang Tinh C-7100, lưu giữ khoảnh khắc tuyệt đẹp.
 
(*) selling point: nét đặc biệt của mặt hàng làm cho nó hấp dẫn đối với người mua
 
Máy ảnh có giá vừa phải, thao tác đơn giản, vẻ ngoài tinh tế đẹp đẽ, trông còn rất xinh xắn.
 
Chu Vưu đã nghiên cứu các sản phẩm tương tự. Thực tế, theo suy nghĩ của cô, sản phẩm này cần phải được đưa đến một số người tiêu dùng là người nổi tiếng trên mạng, sau đó tấn công vào nhóm người tiêu dùng trẻ.
 
Nhưng cô chỉ làm PR, chẳng có tư cách gì mà chõ miệng vào phương diện này, hơn nữa, chắc chắn nhóm chuyên đảm nhiệm dự án sẽ chuyên nghiệp hơn cô nhiều.
 
Những gì PR phải làm là tuyển chọn người phát ngôn phù hợp, kết hợp với hình ảnh thương hiệu, chuẩn bị một loạt các hoạt động đưa sản phẩm ra thị trường cũng như các hoạt động quảng bá trực tuyến và ngoại tuyến.
 
Định vị là máy ảnh gia đình, từ năm ngoái tổ quan hệ công chúng đã phân tích nhiều số liệu, sau đó chọn ra năm ứng cử viên làm đại diện thương hiệu.
 
Vì một số vấn đề xung đột đại diện, cuối cùng chỉ còn ba vị.  
 
Cuối cùng, cuộc họp cấp cao của công ty đã đưa ra quyết định, ứng viên được chọn là Viên Tiểu Ý, người có chỉ số tiến cử cao nhất bởi tổ quan hệ công chúng.
 
Viên Tiểu Ý năm nay ba mươi hai, chưa đến mức nổi tiếng được chú ý nhiều nhưng chắn chắn là một gương mặt quen thuộc trong mắt công chúng. Cô ta kết hôn năm hai mươi lăm tuổi, chồng là một diễn viên chính kịch nổi danh. Hai người sinh một trai một gái, trước đây còn tham gia một chương trình tống nghệ* cho gia đình, tái hiện cuộc sống hôn nhân hạnh phúc một cách sinh động. Đây là hình mẫu vợ chồng điển hình ở cả trong lẫn ngoài giới.
 
(*) Gameshow truyền hình
 
Mời cô ta tới đại diện cho sản phẩm máy ảnh gia đình là thích hợp nhất.
 
Việc đàm phán với phía Viên Tiểu Ý rất thuận lợi. Giang Tinh thông báo với Chu Vưu, cuối tuần sẽ ký hợp đồng với Viên Tiểu Ý, cô cũng phải tới ăn cơm.
 
Ăn cơm thì ăn cơm, chỉ có điều Chu Vưu không ngờ Giang Triệt lại đích thân tới đón.
 
Sau khi lên xe, Giang Triệt còn ném một bản chứng nhận vinh dự cho cô, “Của em.”
 
Chu Vưu ngơ ngác, cầm giấy chứng nhận vinh dự lên xem.
 
Chữ trên đó cô đều biết hết, nhưng nội dung lại làm đầu óc cô mơ hồ ——
 
Cô có tiền khi nào mà ủng hộ trường tiểu học cho Lư Nguyên thế…
 


Bình luận

Truyện đang đọc