KHÔNG NÓI NỔI

Thẩm Chi Hàng cũng nằm ở bệnh viện nhân dân tại tòa bên cạnh. Chả trách Thẩm Kham Dư vừa tỉnh lại đã nháo nhào đòi ra viện, nhất quyết không chịu ở lại đây.

Cố Ngôn Sênh đi đến phòng bệnh của Thẩm Chi Hàng nhìn thấy Lý Thanh đang cầm đi động nóng nảy mà đi qua đi lại. Trong miệng bà lẩm bẩm hình như đang chửi bới cái gì: “Sao còn không bắt máy điện thoại, có phải là chết rồi không?”

Cố Ngôn Sênh đè nén cơn giận hít sâu một hơi, không chút tình cảm nào gọi một tiếng dì.

Lý Thanh quay đầu nhìn thấy Cố Ngôn Sênh sửng sốt một lúc mới mở miệng như muốn xác nhận: “A …A Sênh?”

Cố Ngôn Sênh “ừ” một cái.

Lý Thanh như tìm được cứu tinh nhào đến nắm lấy tay Cố Ngôn Sênh: “Cậu biết Thẩm Kham Dư đang ở đâu không? Ba nó mới phẫu thuật xong thì nó đã chạy đi đâu mất không thấy bóng dáng, cậu có thể giúp tôi liên lạc với nó không? Tình trạng của ba nó đang không ổn định cần phải truyền máu, tôi sợ bên ngân hàng máu sẽ yêu cầu gấp!”

Bà gấp muốn chết dưới tình thế cấp bách móng tay đều nhấn vào cánh tay anh, mặc cho Cố Ngôn Sênh chỉ mặc một cái áo somi.

Nhìn cái bộ dạng của bà, Cố Ngôn Sênh cảm thấy những suy đoán của anh về gia đình này đối với Thẩm Kham Dư không còn gì phải bàn cãi. Anh nhíu mày tránh né khỏi bà mà lui về sau một bước.

Lý Thanh giật mình thu lại tay.

Cố Ngôn Sênh lạnh lùng nhìn bà: “Tại sao Thẩm Kham Dư vừa phẫu thuật xong liền biến mất không thấy tâm hơi không phải dì biết rõ nhất hay sao? Dì và chồng của dì lấy gan của em ấy xong cũng chẳng thèm quan tâm đến, em ấy đã đưa hết tiền cho các người, trên người không có một xu. Một bình nước biển cũng không mua nổi, không xuất viện ngay còn có thể ở lại làm gì?”

Lý Thanh mặt trắng bệch nhiêm mặt nghe Cố Ngôn Sênh nói xong, nụ cười dần dần biến mất chỉ còn lại sự châm chọc và ghét bỏ: “Nó nói cho cậu nghe à? Thằng này giỏi thật còn dám oán giận. Mặt ngoài làm bộ nhẫn nhục chịu đựng sau lưng thì kiếm cách trả thù.”

Trước mặt bà thì diễn bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, còn bảo đảm sẽ không nói cho bất cứ ai về chuyện này. Phẫu thuật xong cũng sẽ nhanh hồi phục không để người khác tìm ra manh mối. Bây giờ thì hay rồi đi tìm Cố Ngôn Sênh làm ra dạng oan ức đáng thương.

Cố Ngôn Sênh nghe bà nói vậy nhất thời không còn phẫn nộ nữa, anh đau lòng.

Bởi vì chính anh cũng từng nghĩ Thẩm Kham Dư như vậy.

Khi đó Thẩm Kham Dư cười híp mắt tò tò theo sau lưng anh không ngừng gọi A Sênh A Sênh A Sênh, đôi mắt long lanh sạch sẽ như hươu con vô hại.

Anh vẫn thế không hề để ý đến cậu. Đến khi anh thấy quá phiền sẽ hỏi cậu muốn làm gì, Thẩm Kham Dư lại cười rói như trẻ con ăn kẹo lắc đầu nói không có không có, em chỉ muốn gọi anh thôi.

Anh cũng sẽ như Lý Thanh cũng sẽ châm chọc cậu mày lại muốn giở trò gì nữa, nói thẳng ra đi.

Thẩm Kham Dư sẽ kinh ngạc một chút, đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng anh, sau đó thì thầm nói em chỉ muốn gọi anh một chút thôi, em ồn ào lắm sao.

Cố Ngôn Sênh nghĩ Thẩm Kham Dư thật sự rất biến diễn, ở bên ngoài luôn làm dạng không có gì xảy ra nhưng sau lưng lại không biết đang toan tính cái gì.

Thẩm Kham Dư ngốc như vậy có thể tính toán được cái gì chứ? Lúc cậu híp mắt cười gọi A Sênh chắc hẳn là hôm nay muốn mua cái gì đó cho anh ăn, ngày mai muốn mua kiểu quần áo khác cho anh mặc, hôm nay live strem đã đưa Điềm Điềm cho ai trông…toàn là những việc vụn vặt.

Mỗi ngày cậu đều như vậy luôn nghĩ làm sao mới có thể chăm sóc cho Cố Ngôn Sênh và Cố Vũ Điềm tốt hơn nữa. Cho nên mặc cho cả người sốt cao, nửa mê nửa tỉnh miệng cậu vẫn cứ lẩm bẩm những chuyện này.

Từ lúc cậu tỉnh táo cậu cực kì yên lặng, sẽ không A Sênh A Sênh réo không ngừng, cũng không còn lẩm bẩm mấy chuyện vụn vặt nữa. Cậu chỉ cẩn thận, chăm chú nhìn sắc mặt Cố Ngôn Sênh, ngoan ngoãn làm tất cả mọi chuyện cho anh, sau đấy lại yên lặng ngồi cầm lấy vỏ măng cụt kia ngẩn người.

Đường Tu bảo đây đúng là chuyện cười vỡ bụng. Cố Ngôn Sênh sống bên cạnh sờ sò lại không muốn, chỉ để ý đến vỏ măng cụt Cố Ngôn Sênh đã bóc.

Vết mổ của cậu thường hay đau, tim lại không ổn rất hay khó thở mà khò khè. Nhưng cậu luôn có gắng đè nén mà hút thở rất nhẹ như sợ quấy rầy đến Cố Ngôn Sênh.

Thẩm Kham Dư yên tĩnh như một người câm nhưng luôn để ý động tĩnh của Cố Ngôn Sênh bên này.

Đau dớn cả người không có sức chỉ cần Cố Ngôn Sênh gọi cậu, cậu sẽ cố mà chống đỡ ngồi thẳng lên. Cười lấy lòng với anh khàn khàn giọng đáp: “A Sênh em đây, anh cần gì á?”

Cố Ngôn Sênh cảm thấy ít nhất ở vấn đề này anh không có quyền trách Lý Thanh, vì vậy chỉ mím mơi trầm giọng nói: “Là người lớn rồi phiền bà chú ý lời nói của mình, em ấy chưa tùng nghĩ đến chuyện trả thù.”

Lý Thanh ngẩng đầu tức giận nhìn Cố Ngôn Sênh: “Hiến cái gan chính là sự trả thù của nó. Nếu như nó không muốn làm thì ai ép được nó. Nó biết nó có bệnh tim mà chứ nhất quyết hiến gan, thiếu chút nữa hại chết ba nó rồi đó có biết không?”

Cố Ngôn Sênh nghe những lời cay nghiệt của bà, đáy lòng khinh thường. Anh khống chế cơn giận, tiếp tục nói: “Xin đừng dùng những suy nghĩ đê tiện của bà áp lên người khác. Em ấy chưa từng nói gì với tôi về việc hiến gan. Nếu bà chê gan của em ấy không tốt vậy cũng đừng mơ tưởng đến máu của em ấy. Vết thương của em ấy bị nhiễm trùng, sốt cao không hạ, kiểm tra máu không đạt chỉ tiêu được một nửa các chỉ số nên không thể truyền máu cho chồng bà được.”

“Chờ nó khỏe lên rồi tự nhiên sẽ đạt chỉ tiêu, mày dựa vào cái gì mà thay nó quyết định, người ở trong phòng bệnh ba nó đó.”

Cố Ngôn Sênh mỉa mai cười: “Ba? Xin lỗi không xứng.”

“Mày…”

“Bà muốn năm mươi ngàn tệ phải không?” Cố Ngôn Sênh mở ví tiền rút ra một tấm thẻ ngân hàng: “Trong này là một trăm ngàn tệ (khoảng 350 triệu) là tôi cho mấy người, xem như là bồi thương từ khi cưới Thẩm Kham Dư không tận hiếu tận lực với mấy người.”

“Bà nhớ cho kĩ.” Cố Ngôn Sênh nhấn mạnh như gằn từng chữ: “Đây là tôi cho, không phải Thẩm Kham Dư cho. Em ấy không nợ các người cái gì nên không cần phải cho các người tiền, sau này cũng đừng đến tìm em ấy nữa.”

Lý Thanh cười nhạo nói: “Mày cho mày là ai mà có quyền quyết định như vậy?”

Cố Ngôn Sênh cũng cười: “Thế bà xem tôi có quyền quyết định không?”

Nụ cười của anh không gợn sóng lại làm cho Lý Thanh sợ hãi, bà cắn chặt hàm vươn tay muốn lấy tấm thẻ trong tay Cố Ngôn Sênh.

Cố Ngôn Sênh tiện tay vứt thẻ ngân hàng vào sọt rác bên cạnh.

Mặt Lý Thanh tái xanh: “Mày đừng có mà quá đáng!”

“Tôi quá đáng? Không phải bà dạy Thẩm Kham Dư như vậy sao? Cho em ấy ăn đồ thừa các người vứt trong thùng rác, xả trên đất không phải sao?” Cố Ngôn Sênh trên mặt không có một chút tức giận nhưng vẫn làm người ta không rét mà run, bình tĩnh chất vấn Lý Thanh.

Đây vốn chỉ là suy đoán của anh nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái xanh giần giật, không còn ý định công kích như ban nãy của bà, anh đã biết anh không đoán sai.

Nghĩ đến cảnh Thẩm Kham Dư nhặt quýt bẩn lén lút ăn trên xe, nghĩ đến bộ dạng cậu lục thùng rác lấy mấy múi măng cụt ra, Cố Ngôn Sênh nhắm mắt lại áp chế đau đớn trong lòng tiếp tục nói: “Tôi nghĩ bà cảm thấy việc để em ấy nhặt đồ ăn trong thùng rác không quá đáng, vậy thì tôi để bà thử một chút chuyện nhặt đồ trong thùng rác ha. Chỉ là nhặt một tấm thẻ thôi mà, làm sao có thể so sánh được?”

Lý Thanh không phản bác run rẩy hít một hơi ngồi xổm xuống nhặt lấy tấm thẻ từ trong thùng rác ra quay đầu muốn bỏ đi.

Cố Ngôn Sênh gọi bà, bà đứng lại.

“Có phải bà tức vì tim em ấy không tốt mà còn hiến gan, nên sau khi phẫu thuật xong đã đánh em ấy phải không?”

Lý Thanh ngầm thừa nhận, bà đứng đờ người ra không nói gì.

Cố Ngôn Sênh im lặng một lúc rất lâu trầm giọng nói: “Các người sớm muộn gì cũng sẽ trả giá đắt.”

Anh thấy mình không nên đứng ở đây nữa, Lý Thanh thân là mẹ ruột chuyện bà làm đã vượt quá khỏi nhận thức của anh. Nếu còn tiếp tục nói chuyện với bà không chừng anh sẽ mất lý trí.

Anh ngẩng đầu đi về phía trước lại nhìn thấy người không nên xuất hiện ở đây. Cậu mặc bộ quần áo bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt, tay xách một cái túi, cả người cô đơn đứng ở đó mờ ảo như cái bóng.

Cố Ngôn Sênh tưởng chừng đã gặp ảo giác, trong đầu anh toàn là cậu cho nên ngay chỗ này lại thấy cậu. Thế nhưng một giây sau vẻ mặt cậu kinh hoảng kêu tên anh, chạy một mạch đến chỗ của anh.

Anh nhất thời có chút mờ mịt. Rõ ràng là đồ ăn còn cầm không nổi lấy sức đâu ra mà đi đến đây còn lao về phía anh.

Anh chạy đến bên cậu cũng bảo cậu đừng chạy nhưng cậu không nghe. Nhưng cậu lại không chạy đến trước mặt anh mà chạy vượt qua bên cạnh anh.

Cố Ngôn Sênh kinh ngạc quay đầu, lại nhìn cảnh tượng làm anh trợn mắt.

Lý Thanh giơ cái bình truyền dịch trong tay đập thẳng vào đầu Thẩm Kham Dư.

Lý Thanh muốn dạy cho Cố Ngôn Sênh một bài học. Xưa nay bà chưa từng bị người khác làm cho nhục nhã như vậy, cho nên lúc nhặt thẻ ngân hàng bà tiện tay lượm một cái bình truyện dịch đã vỡ.

Bà không ngờ Thẩm Kham Dư đột ngột xuất hiện che chắn cho Cố Ngôn Sênh.

Bà muốn dừng tay nhưng không còn kịp nữa rồi, gấp rút thay đổi phương hướng bình truyền dịch không có đập thẳng vào cậu. Nhưng những mảnh vỡ vụn bay xẹt qua trán kèm theo tiếng rách da thịt, máu tươi bắn ra, văng cả lên mặt bà.

Cái túi trong tay Thẩm Kham Dư rớt xuống, từng quả dâu tây từ bên trong lăn ra ngoài.

Cái bình truyền dịch trong tay Lý Thanh cũng trượt khỏi tay bà, đập vào nền đất phát ra tiếng choang vang trời.

Nhưng Cố Ngôn Sênh chỉ còn nghe được tiếng Thẩm Kham Dư khó khăn hít thở.

Cậu đau đến mức không kêu lên được chỉ từng đợt từng đợt gian nan lấy khí, chân không đứng thẳng được còn cố gắng lui về sau lảo đảo đứng lên, tay muốn bám lên tường chống đỡ.

Cậu biết A Sênh đang ở phía sau cậu, cậu chảy rất nhiều máu nên rất sợ làm dơ A Sênh. Cậu nhớ bộ quần áo hôm nay A Sênh mặc là của Tô Đồng tặng anh làm quà sinh nhật, A Sênh luôn rất quý bộ quần áo này. Anh thường tự mình ủi thẳng nó, chỗ nào hơi nhăn một chút cũng sẽ làm phẳng ra. Nếu như bị cậu làm dơ, A Sênh sẽ rất tức giận.

Vết thương trên đầu cực kì đau, trước mặt cậu chỉ còn màu đen sắp đứng không nổi nữa, với mãi cùng không với đến bức tường.

Cậu loạn choạng sắp quỳ trên mặt đất lại được người phía sau ôm chặt trong lồng ngực. Cậu kinh hãi muốn tránh ra lại không có sức, chỉ có thể run rẩy đôi môi, con ngươi giãn ra lộn xộn gọi tên anh, nói xin lỗi với anh.

Cậu nói A Sênh anh buông em ra đi không sao mà, em làm dơ đồ của anh mất.

Em biết đây là quần áo mà A Đồng đã tăng cho anh, làm dơ anh sẽ rất buồn.

Cậu nói xin lỗi không phải em cố ý, chỉ là em sợ mẹ em sẽ đánh anh, không phải em muốn gây thêm phiền phức cho anh đâu.

Cậu nói xin lỗi, A Sênh xin lỗi. Em biết ảo tưởng là không đúng, anh đừng ghét em, em rất yêu anh mà.

Cố Ngôn Sênh lấy khăn giấy lau đi vết thương của cậu, cổ họng phát ra toàn tiếng run rẩy: “Không làm bẩn anh, em đau thì ôm lấy anh đi. Anh sẽ không ghét bỏ em đâu.”

Cố Ngôn Sênh biết Thẩm Kham Dư đau đến mờ mịt rồi, anh đột ngột nhớ đến lúc trước bọn họ cùng Tô Đồng chơi game.

Năm đó lần đầu tiên anh nói ghét Thẩm Kham Dư là lúc cả đội đi thi đấu, Thẩm Kham Dư máu còn không đến nửa cây lại chắn trước anh đỡ cho anh một chiêu, cậu chết cả đội thua.

Khi đó anh bảo cậu bớt ảo tưởng đi.

Anh nói tự ý làm chuyện như vậy rất đáng ghét.

Cậu hỏi anh, anh ghét em lắm sao?

Anh nói ghét cực kì.

Thẩm Kham Dư chỉ là muốn bảo vệ anh thôi. Cậu không hiểu nhiều lại càng không hiểu tầm trọng của việc chiến thắng game, cậu chỉ biết không thể để Cố Ngôn Sênh bị thương mặc kệ là trong game hay ở hiện thực.

Trên đường đi học về cậu luôn lén lút đi theo vì sợ anh bị bắt nạt. Đôi lúc anh không chịu được mà cố tình bắt quả tang, bảo cậu cút đi. Cậu làm bộ ảo thuật lôi ra một ly sương sáo cười híp mắt đưa cho anh nói: “Em xin lỗi vì em hay ảo tưởng nhưng mà xung quanh đây nhiều người xấu lắm, em không an tâm để anh về nhà một mình! Cho anh đó, uống ngon lắm. Đừng có ghét em nha?”

Khi cậu còn là trùm trường cậu nghĩ trăm phương ngàn kế bảo vệ anh không bị người khác bắt nạt.

Hiện tại cậu ăn cơm còn không có sức nhưng vẫn đem hết sức lực ra bảo vệ anh.

Cậu bảo vệ anh từng li tùng tí một, bị đánh đến vỡ đầu chảy máu phản ứng đầu tiên vẫn là xin lỗi anh, cầu xin anh đừng ghét bỏ.

Từ trước đến nay cậu luôn tốt như vậy nhưng anh chưa từng quý trọng.

Đường Tu nói không sai, kiếp trước chắc chắn anh đã đi cứu Trái Đất nên ông trời mới đem Thẩm Kham Dư đến bên cạnh anh. Nếu như anh không giải cứu, thì do ông trời đui mù rồi.

Đường Tu từ phòng khác đi ra nghe phía trước có tiếng ồn ào, y nhíu mày nhìn sang hỏi y tá đang đi đến: “Bên kia có chuyện gì vậy, thân nhân của ai đang gây sự à?”

Ngày nào cũng như ngày nào, hôm qua anh cãi nhau với một người đến mức đau dạ dày, hôm nay vẫn còn khó chịu.

Y tá gấp gáp nói: “Em cũng không rõ lắm, bên đó hình như có người bị thương, bác sĩ Đường nếu được anh quá xem một chút đi? Giờ tầng này chỉ còn mỗi anh là bác sĩ, giúp một chút đi anh.”

“Được rồi.” Đường Tu đồng ý.

Y vội vàng chạy đến lại nhìn thấy cảnh tượng Thẩm Kham Dư máu me bê bết đang được nhấc trên băng ca, bên cạnh là Cố Ngôn Sênh. Phải tăng ca nên dạ dày anh đang đau, đầu óc đang mơ màng vừa nhìn thấy cảnh này trong đầu anh “oanh” một cái tỉnh hết cả người.

Cái quỷ gì vậy? Sao hai người bọn họ lại ở đây?

Cố Ngôn Sênh nắm tay Thẩm Kham Dư ngẩng đầu nhìn Đường Tu vội nói: “Đường Tu em ấy không ổn lắm!”

Đường Tu ấn dạ dày mấy cái thở môt hơi chen vào, nhìn thấy Thẩm Kham Dư co ro thân thể, hai chân xoắn chặt. Cả người y như mới vớt từ dưới nước lên, tóc tai bị mồ hôi cùng máu thấm ướt, quần áo bệnh nhân ướt đẫm.

Cậu cố gắng lại gần Cố Ngôn Sênh khó khăn muốn nói gì đó nhưng miệng run cầm cập không ngừng vừa mở miệng ra không kìm chế nổi mà than nhẹ.

Cố Ngôn Sênh nắm chặt tay cậu nhẹ lau đi mồ hôi trên mặt cậu: “Đau lắm đúng không? Đừng sợ, anh ở đây.”

Thẩm Kham Dư lại lắc đầu đôi mắt vẩn đục ngập tràn nước. Đôi môi cố gắng hé ra nhưng ngoài tiếng đau đớn không thể nói được gì.

Đường Tu cúi đầu thấy Thẩm Kham Dư lấy hai tay che bụng, y nhíu mày vòng ra phía sau quả nhiên bên dưới cậu đã chảy máu, lập tức báo cho y tá bên cạnh: “Xử lý nhanh vết thương trên đầu sau đó đưa qua khoa sản ngay. Em ấy mang thai có thể đứa nhỏ không ổn rồi.”

Y vừa dứt lời liền nghe phía sau có một âm thanh chua ngoa xa lạ của một phụ nữ: “Mang thai rồi? Cố Ngôn Sênh tao nhắc cho mày hay, đứa nhỏ này không chừng cũng không phải con mày. Nó cũng chẳng phải lần đầu tiên làm bậy vời người khác. Tốt nhất mày để nó sẩy thai luôn đi, chứ không lại không biết nó đẻ ra cái gì. Còn có Cố Vũ Điềm cũng chưa chắc là con mày.”

Cố Ngôn Sênh nghe thấy tiếng của bà liền bịt tai Thẩm Kham Dư, nhưng anh vẫn trông thấy sắc mặt Thẩm Kham Dư càng lúc càng nhợt nhạt, đôi mắt cũng dại ra, cả người run run như lá khô trong gió mùa thu, nếu gió quá lớn có thể làm tan nát lá cây.

Trán Cố Ngôn Sênh nổi gân xanh, hai mắt đỏ như máu, hô hấp dồn dập nghe cả tiếng hậm hực trong lồng ngực.

Đường Tu do dạ dày đau phản ứng có hơi chậm chạp, còn đang chưa biết chó điên ở đâu đến sủa bậy liền thấy Cố Ngôn Sênh mất không chế như muốn vọt đến chỗ bà ta — anh từ trước đến nay chưa từng gặp qua Cố Ngôn Sênh phát điên như thế này. Trong lòng y cảm thấy nếu trong tay anh có dao, anh nhất định sẽ giết chết người đàn bà ấy.

“A Sênh!” Đường Tu vội kéo anh lại: “Đừng kích động!”

Cố Ngôn Sênh giãy dụa đụng phải Đường Tu đang đau dạ dày mà lạnh run. Y đau đến tê tái cắn răn dùng sức mà đè Cố Ngôn Sênh lại: “Cậu bình tĩnh nghe tôi nói này! Cá Con bây giờ rất cần cậu, đừng có phát rồ gây chuyện nữa! Tôi giúp cậu dạy dỗ con chó điên này, oke chưa? Cậu đi theo Cá Con vào khoa sản đi đã, được không?”

Y tá đã chuẩn bị đẩy Thẩm Kham Dư vào khoa sản, Đường Tu khuyên can đủ đường, Cố Ngôn Sênh cuối cùng cũng dịu xuống, mặt xanh lè đi theo.

Đường Tu thở phào nhẹ nhòm nhìn người phụ nữ kia một chút trông thấy khá giống Thẩm Kham Dư, trên cánh cửa phòng bệnh còn để tên “Thẩm Chi Hàng”, cúi đầu thấy thủy tinh vỡ đầy trên đất còn có một túi dâu tây trong lòng cũng hiểu ra đôi chút.

Dâu tây là trái cây rất tốt cho bệnh nhân về gan. Thẩm Kham Dư chắc là thừa lúc Cố Ngôn Sênh không ở bên cạnh nên lén lút mua dâu tay đến thăm ba, kết quả lại bị con chó điên này cắn, còn bị hắc nước bẩn vào người.

Nếu y là Cố Ngôn Sênh y cũng nổi cơn điên.

Bình luận

Truyện đang đọc