KHÔNG THỂ BUÔNG TAY

Lúc này Vệ Lam mới cảm thấy mình có chút bạt bẽo, chẳng qua suốt hai tháng nay, cô không hề nghĩ đến cái tên Minh Quang này. Nhưng dù sao cũng là người bên nhau suốt ba năm, nghe nói anh nằm viện, trong lòng cô vẫn muốn hỏi thăm, cô lấy lại bình tĩnh và hỏi: “Sao mẹ biết Minh Quang nằm viện, bệnh có nghiêm trọng không?”

Bên kia, mẹ cô hít một tiếng: “Mẹ cũng không biết, thời gian trước nó có đến nhà, nói không còn mặt mũi để gặp con, trực tiếp xin lỗi mẹ và ba con. Mẹ cũng không định nói với con chuyện này vì sợ con buồn. Nhưng mà mẹ thấy đúng là nó thật lòng biết lỗi rồi, cũng chỉ là uống rượu nên nhất thời hồ đồ, đứa con của cô gái kia cũng không phải của nó.” Mẹ cô ngừng một chút, “Không phải mẹ khuyên con giảng hòa, nhưng nghĩ lại nó đối xử với con và với bậc trưởng bối vẫn luôn không tệ, hiện giờ nó bệnh, ba mẹ nó cũng không ở gần, con ở Giang Thành nên đi thăm nó đi.”

Sau trò hề lần đó của hai người, cũng chưa từng liên lạc lại, ngay cả lời chia tay chính thức cũng không có. Trong lòng Vệ Lam trước đó vẫn còn lấp lửng, hiện giờ mẹ cô lại nói như vậy, cô không khỏi lo lắng, nhưng hôm nay là lần đầu tiên hẹn hò với Đoàn Chi Dực, nếu cho anh leo cây, con rồng phun lửa kia chắc chắn sẽ lại nổi giận.

Trong điện thoại rối rắm một hồi, Vệ Lam vẫn hỏi mẹ cô địa chỉ của bệnh viện.

Cúp máy, lại gọi điện thoại cho Đoàn Chi Dực. Điện thoại vừa thông, cô còn chưa khịp mở miệng, Đoàn Chi Dực đã cướp lời trước: “Em tan ca rồi à? Anh lập tức đi lấy xe.”

“Cái đó… Đoàn Chi Dực…” Vệ Lam có chút đau đầu, ấp úng, “Em nói ra anh đừng giận nha, em… hôm nay đột nhiên có chút chuyện nên không thể đi ăn với anh, ngày mai chúng ta lại đi được không?”

Quả nhiên, đầu bên kia thoáng im lặng.

Vệ Lam lại thử lên tiếng, “Đoàn Chi Dực…”

“Biết rồi.” Người ở đầu dây bên kia thô lỗ đáp lại, ngay sau đó lại hỏi, “Em có chuyện gì? Muốn anh đi cùng em không?”

“Không… không cần đâu.” Như là làm chuyện hổ thẹn, Vệ Lam hơi lắp bắp, “Chỉ là đi gặp bạn.”

“Nam hay nữ?”

Lòng Vệ Lam chùn xuống: “Không phải chỉ có một người, nam có nữ có.”

Cô nghĩ, với tính tình của Đoàn Chi Dực nếu biết cô đi gặp Minh Quang, còn không nổi giận sao, chi bằng nói qua loa lấy lệ với anh, dù sao cô và Minh Quang đại khái chỉ gặp lần này thôi, sau khi xác định anh không có gì đáng ngại sẽ lập tức đi ngay.

Đoàn Chi Dực thoáng dịu đi, chợt không tình nguyện nói: “Vậy em về sớm một chút. Anh đợi em về nhà ăn cơm, em nấu cho anh ăn, để bồi thường hôm nay em lỡ hẹn.”

Hả! Vệ Lam túa mồ hôi: “Được rồi, nhưng nếu anh đói thì phải ăn trước nhé!”

Nói là nói thế, nhưng cô hiểu Đoàn Chi Dực, nếu anh đã nói vậy tất nhiên sẽ đợi đến khi cô về. Vệ Lam đành phải gấp rút gọi xe đến thẳng bệnh viện.

Minh Quang nằm ở một phòng bệnh giản dị. Vệ Lam tìm được phòng thì đẩy cửa bước vào, Minh Quang đang ngồi dựa vào giường, đang ăn cơm với động tác rất lạ.

Nhìn thấy Vệ Lam, giống như rất bất ngờ, lại hơi mỉm cười: “Lam Lam, sao em lại đến đây?” Thoáng như hiểu ra, “Là dì nói với em à?”

Mấy tháng không gặp, xem ra Minh quang gầy đi không ít, khuôn mặt không rạng rỡ như trước kia nữa, toàn thân không biết là trầm ổn chững chạc, hay là u tối hơn, tóm lại Vệ Lam cảm thấy có chút xa lạ.

Cô gật đầu, bước lên trước, ánh mắt quan sát anh một phen, mới nhìn ra không phải anh ngã bệnh mà là bị thương: “Anh bị làm sao vậy?”

“Lúc anh làm nhà cho người ta, không cẩn thận té ngã. Cũng không có chuyện gì lớn.”

Vệ Lam ừ một tiếng, im lặng một lát rồi nói: “Trước kia em luôn gọi điện thoại cho anh, nhưng anh lại không chịu bắt máy, tìm anh cũng không được.”

Minh Quang dùng tay không bị thương kia gãi đầu, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ và trẻ con: “Anh đã phạm lỗi, không còn mặt mũi gặp em.” Im lặng, lại tiếp tục bổ sung, “Chẳng qua, đứa con của Tiểu Huệ thật sự không phải của anh. Cô ấy nói bởi vì cô ấy nhận tiền nên cố ý nói như vậy, anh cũng không biết mình đã đắc tội với ai.”

Vệ Lam cả kinh, lập tức tiếp lời anh: “Mặc kệ cô ấy tại sao làm như vậy, chúng ta cũng đã thế này rồi. Nhưng mà em không hề trách anh, đàn ông đều sẽ phạm sai lầm. Ngã một lần, sau này đừng tái phạm là được.”

Mắt Minh quang hơi đỏ lên, nhìn về phía cô, thấp giọng nói: “Lam Lam, chúng ta thật sự phải thế này sao? Anh yêu em, anh muốn ở bên em, không muốn chia tay với em đâu.”

Vệ Lam xót xa, nhưng vẫn lắc đầu: “Minh Quang, thật ra em… đã ở bên người khác rồi.”

Cô không thích là người dây dưa, nếu đã chấp nhận Đoàn Chi Dực, tất nhiên phải nói rõ ràng với Minh Quang, cắt đứt hy vọng của anh.

Quả nhiên, Minh Quang ngẩn người, nhưng không thể nào tin nổi, nhìn cô, qua hồi lâu sau mới nói một câu: “Là Đoàn Chi Dực à?”

Vệ Lam ngạc nhiên, hỏi lại theo bản năng: “Sao anh lại biết?”

Minh Quang lắc đầu cười khổ: “Anh là đàn ông, lần đầu tiên gặp mặt, liền nhìn ra được ánh mắt anh ta nhìn em rất khác. Tuy rằng có rất nhiều lúc, anh ta cố gắng tránh né không nhìn em, nhưng mà có một số thứ không giấu giếm được.” Nói xong, anh như nghĩ ra gì đó: “Trước kia, hai người có phải…”

Vệ Lam nhanh chóng lắc đầu: “Trước kia có thể nói là anh ấy thích em, nhưng em đối với anh ấy thật sự không có ý gì cả. Trước kia tính tình anh ấy rất xấu, em trốn anh ấy còn không kịp nữa là. Nhưng bây giờ, em không biết sao lại thế này.”

Khi cô nói đến đây, trên mặt hiện lên một thứ ánh sáng mơ hồ, lại có chút ngượng ngùng của con gái, Minh Quang chưa bao giờ thấy qua. Chỉ cảm thấy nản lòng, cố gắng giữ giọng nói của mình thật bình tĩnh: “Vậy em hiểu anh ta không?”

Vệ Lam gật rồi lại lắc đầu: “Em cũng không biết, nhưng anh ấy sẽ không gạt em.” Nói xong, như là nghĩ đến cái gì, “Minh Quang, anh có thể giúp em giữ bí mật chuyện này với mẹ em được không, mẹ em có chút hiểu lầm Đoàn Chi Dực.”

Minh Quang gật đầu: “Anh sẽ không nói cho dì biết đâu, em yên tâm. Ừ, em cảm thấy vui vẻ là được rồi.”

Hai người đều là người không thích rắc rối, nói chuyện một lát, mấy khúc mắc đều được tháo gỡ. Vệ Lam nhìn thời gian không còn sớm nữa, sợ Đoàn Chi Dực sốt ruột chờ đợi, liền nói tạm biệt với Minh Quang.

Về đến nhà đã là tám giờ. Quả nhiên Đoàn Chi Dực đen mặt, bực dọc ngồi ở sô pha trong phòng khách xem tivi. Nghe thấy Vệ Lam vào cửa, quay đầu lại nhìn cô, trong mắt toàn là đốm lửa u oán, giọng điệu cũng rất nặng mùi: “Sao giờ mới về, em muốn đói chết anh sao!”

Vệ Lam đã chuẩn bị trước. Trên đường về nhà, chính cô cảm thấy đói bụng, liền ăn đại chút cơm, rồi gói về một hộp. Nhưng lúc đưa cơm cho anh, cô vẫn lườm anh: “Không phải đã nói anh đói bụng thì ăn trước rồi sao?”

Đoàn Chi Dực tức giận cầm lấy hộp cơm, mở ra xem xét, vẻ mặt ghét bỏ: “Hôm nay vốn phải ăn đại tiệc, lại có thể biến thành loại thức ăn bỏ đi thế này, đều tại em hết. Bạn của em quan trọng như vậy sao?”

Vệ Lam nhìn anh, suy tư một chút, ngồi xuống bên cạnh ôm lấy anh: “Đoàn Chi Dực, em có lời muốn nói với anh.”

Tay cầm đũa của Đoàn Chi Dực cứng đờ, có lẽ là nghĩ đến gì đó, trên mặt hiện lên sắc đỏ rất đáng nghi, nghẹn cổ nói: “Em nói đi.” (Đầu anh sao đen thế >_

Bình luận

Truyện đang đọc