KHÔNG THỂ NÀO QUÊN

“Cậu không thể học Tử Duyệt, hiểu chuyện một chút sao?”

Sắc mặt Cố Dữ lạnh như băng nói ra những lời này, dùng vẻ mặt mà Lê Niệm chưa bao giờ thấy để nhìn cô, giống như đang xem một con đàn bà đanh đá chơi xấu, trên mặt đều là vẻ phiền chán không chút kiên nhẫn.

Sau khi hắn nói xong, trong chớp mắt sắc mặt Lê Niệm tái nhợt, đầu óc quay cuồng.

Bầu không khí cực kỳ yên tĩnh, mười mấy người trong phòng đều đang nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt, vẻ mặt mẹ Chu khinh thường, Chu Tử Duyệt trốn ở phía sau lưng Cố Dữ vui sướng khi người khác gặp họa, tất cả mọi người đang chê cười nhìn cô.

Nhưng Cố Dữ mới chính là ngọn đao, những lời cô muốn nói đều bị những câu nói của hắn chặt đứt, hy vọng cuối cùng của cô cũng hết.

Đôi mắt Lê Niệm đỏ hồng, dường như nước mắt muốn chảy xuống nhưng đều bị dùng hết sức nén lại, người ở trước mặt Yến Tây Minh chưa bao giờ kìm được nước mắt nhưng giờ phút một giọt cũng không chảy xuống.

“Được.” Lê Niệm mím môi mỉm cười một cái, nhìn Cố Dữ: “Nếu cô ta hiểu chuyện như vậy, vậy thì cậu cứ thích cô ta là được, cứ dứt khoát cùng ở bên cạnh cô ta, còn tới tìm tới tôi để làm gì? Tôi trân trọng chúc phúc, hy vọng các người ở bên nhau tới chết!”



Nàng nói xong cô lập tức xoay người rời đi, bước chân rất nhanh, giống như ở phía sau lưng có gì đó rất dơ bẩn vậy.

“…À, anh Dự.” Lâm Sướng nhìn thấy Lê Niệm rời đi, khuôn mặt xinh đẹp không có chút máu, cơ thể yếu ớt tới mức một làn gió cũng có thể thổi ngã, hắn ta lo lắng nếu cô ra ngoài với trạng thái này thì sẽ có thể gặp nguy hiểm.

“Cậu không đuổi theo sao?”

“Việc gì phải đuổi theo chứ.” Cố Dữ vẫn đang tức giận, không biết vì sao Lê Niệm lại làm như vậy, đôi môi hơi nhếch lên: “Dù sao cũng chỉ cần mấy ngày thì cậu ấy cũng sẽ khóc lóc tìm tới mà thôi.”



Lê Niệm không nhớ rõ bản thân về nhà bằng cách nào.

Chỉ nhớ cô đã chạy rất lâu, ở trên đường loạng choạng, nước mắt đã không kìm được nữa, bắt đầu tuôn ra giống như vỡ đê.

Nhưng cô vẫn không dừng lại chỉ có thể dùng hết sức chạy về phía trước, cô sợ nếu dừng lại thì người khác sẽ nghĩ cô làm trò hề, cũng sợ nhìn đám người Chu Tử Duyệt đuổi theo sẽ cười nhạo vào mặt cô, cô càng sợ Cố Dữ đuổi tới muốn khinh rẻ bản thân cô.

Tiếng gió rít gào xuyên qua màng nhĩ, cô dần trở nên mơ màng hồ đồ, cảm nhận được vị mặn của nước mắt.

Mẹ Lê tức giận liên tục gọi điện thoại tới, hỏi cô tại sao đã trễ như vậy mà vẫn chưa trở về nhà.

Lê Niệm nói sẽ về ngay.

Khi về đến trước nhà cô ráng lau khô nước mắt, không muốn bị nhìn ra bản thân đã khóc, nhưng vừa vào cửa thì đã bị mẹ Lê phát hiện, bà sửng sốt, ngay lập tức vẻ mặt từ tức giận chuyển sang lo lắng.

“Trời ạ, cục cưng, sao đôi mắt còn lại sưng như vậy?” Mẹ Lê chạy nhanh tới, đau lòng ôm cô nói: “Ai đã ức hiếp con?”

“Không có.” Lê Niệm nghe thấy giọng nói của bà, đôi mắt đang sưng lại tiếp tục đỏ ửng: “Chỉ là con thi không tốt…”

Giọng nói cô khàn khàn, không dám nói thật.

“Thôi, như vậy thì sao chứ, chỉ cần con cố gắng hết sức là tốt lắm rồi.” Mẹ Lê mẫu vỗ lưng cô, dịu dàng an ủi.

Bà càng dịu dàng Lê Niệm càng muốn khóc, nước mắt vẫn tiếp tục rơi xuống: “Con xin lỗi…”

Không biết cô đã khóc bao lâu, mẹ vẫn giống khi cô còn nhỏ, cứ bên cạnh dỗ dành cô: “Niệm Niệm ngoan, có mẹ ở đây, không khóc nữa nào.”

Sau lại cha Lê và em trai quay về, nhìn thấy người kiên cường như Lê Niệm lại khóc nhiều đến như vậy, cũng bắt đầu gia nhập vào đội ngũ dỗ dành, trời sinh tính tình Lê Tiêu đã khó ưa, nói chẳng được lời nào dễ nghe cả, cậu lúng túng nhìn cô nói: “Đừng khóc nữa, xấu lắm.”

Lê Niệm nghẹn ngào nói: “Em biến đi.”

Bữa tối mọi người cũng không muốn ăn, nên tất cả đều đi về phòng từ sớm.

Lê Niệm khóc một lúc lâu, đầu vừa choáng vừa mệt, cô mệt tới mức nằm trên giường được vài phút là chìm vào giấc ngủ.

Đêm đó cô nằm mơ thấy ác mộng, trong mơ Chu Tử Duyệt làm rất nhiều chuyện xấu xa, sau đó bị người trả thù tạt axit, cả khuôn mặt đều bị hủy dung, vẻ đẹp kiêu hãnh ngày thường đều biến mất, Lê Niệm nhìn thấy cô ta như vậy rất hả giận, cười hả hê khi thấy người khác gặp họa, nhưng đột nhiên Cố Dữ xuất hiện tỏ tình với cô, mà cô lại bị vẻ bề ngoài đẹp trai của hắn mê hoặc, ngây ngốc đồng ý.

Bọn họ ngọt ngào không được bao lâu, thì cảnh tượng đột nhiên thay đổi, Lê Niệm phát hiện bản thân bị trói trên bàn phẫu thuật, tay chân đều bị trói lại, ánh đèn lạnh lẽo chiếu vào cô, mà Cố Dữ đang mặc áo blouse trắng, tay cầm dao phẫu thuật, hắn vẫn đẹp trai như vậy.

Nhưng phía sau hắn, Chu Tử Duyệt bị hủy dung u ám nhìn chằm chằm cô, cả khuôn mặt máu thịt lẫn lộn, so với mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết còn khủng bố hơn!

Lê Niệm hoảng sợ mở to hai mắt la hét, Cố Dữ lại dịu dàng nhìn cô, ngón tay thon dài vuốt ve mặt cô, nói: “Thật xin lỗi, tôi và cậu ở bên nhau là vì khuôn mặt này, vì Tử Duyệt, cậu hãy nhẫn nại một chút nhé.”

Nói xong, hắn cầm dao phẫu thuật đặt lên khuôn mặt của cô…

“A!”

Lê Niệm hét chói tai ngồi thẳng dậy, cả người đổ mồ hôi lạnh, cô cầm điện thoại lên xem thời gian, lúc này mới 12 giờ tối.

Cô cũng không còn buồn ngủ nữa nên quyết định đi tắm rửa một chút, thay bộ đồ ngủ sạch sẽ, tinh thần trở nên sảng khoái.

Điện thoại không có bất kỳ tin nhắn nào khác, kể từ lúc đó Cố Dữ vẫn luôn im lặng, ngay cả câu hỏi thăm cũng keo kiệt.

Chắc hẳn hắn vẫn cảm thấy cô làm sai nhỉ.

Dù sao hắn vĩnh viễn đều đứng về phe Chu Tử Duyệt, vĩnh viễn tin tưởng lời cô ta, mà cô chỉ là cô bạn gái luôn gây phiền toái.

Đúng là đáng buồn mà.

Lê Niệm mở tin nhắn lên, nhấp vào group của bọn họ, tìm được video Cố Dữ đút cháo cho Chu Tử Duyệt mà Hồ Đồng đã gửi lúc trước.

Lúc trước cô không có dũng khí để mở ra xem, hiện tại giống như chẳng còn cảm giác gì nữa.

Trong video, sau khi Cố Dữ đút cháo cho Chu Tử Duyệt xong, nói: “Ăn xong rồi đi ngủ sớm một chút.”

Chu Tử Duyệt không chịu nghe theo, ánh mắt mong chờ nhìn hắn: “Tớ còn muốn đi ăn Haidilao nữa.”

Cố Dữ gật đầu: “Khi nào hết bệnh sẽ mang cậu đi.”

Chu Tử Duyệt cười: “Tớ còn muốn xem cậu dùng bột mì nặn hình con thỏ cho tớ.”

“Được.” Cố Dữ không để tâm trả lời: “Cậu muốn tôi nặn gì cũng được hết.”

“Tớ chỉ muốn con thỏ thôi! Cầm tinh của tớ là con thỏ!” Chu Tử Duyệt chu môi: “Còn có hoa Tulip, cậu cũng phải mua cho tớ.”

“Được.” Cố Dữ thở dài, trả lời cô ta: “Đều mua cho cậu hết.”



Ngực Lê Niệm giống như bị cắm một dao, kỳ lạ là cô chẳng còn thấy đau nữa, giống như trái tim đã sớm vỡ nát rồi.

Thật ra chân tướng đã hiện ra từ sớm, chỉ là cô không muốn thừa nhận mà thôi.

Những ký ức đẹp trước kia, giờ phút này lại giống như trò cười, cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình, những chuyện Cố Dữ từng làm với cô, tất cả đều đang làm cho Chu Tử Duyệt, không phải là hắn không có trái tim, chỉ là tim hắn không đặt trên người cô mà thôi, hắn có thể vì Chu Tử Duyệt mà không màng đến bất cứ điều gì.

Tuy rằng biết Hồ Đồng cố tình gửi cho cô xem, nhưng vậy thì sao chứ, lời cô ta nói là sự thật, cô ở trong mắt Cố Dữ chỉ là thế thân, là trò hề mà thôi.

Lê Niệm tự giễu, vậy mà cô lại thích hắn lâu đến như vậy, đúng là không thể tưởng tượng được, khi quay đầu nhìn lại đoạn cảm tình này, quan hệ của bọn họ cực kỳ bình đẳng, hắn không thích cô thì thôi nhưng mỗi khi cô nhớ lại, tất cả đều là những việc hắn từng làm cho Chu Tử Duyệt.

Cô từng cho rằng chỉ cần cố gắng một chút, thì có một ngày hắn sẽ cảm động, nhưng hiện tại mới biết được, chỉ có cô tự cảm động cho bản thân mình.

Lê Niệm lại mở tin nhắn của mình và Cố Dữ lên, lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại ở câu hắn đã gửi vào hôm trước.

[Trễ rồi, lần sau tôi tới tìm cậu, nghỉ ngơi sớm đi.]

Cô nở nụ cười châm biếm, mở bàn phím gõ bính âm, gõ từng chữ một gửi qua cho hắn.

Cuối cùng cô cũng đã nói ra cậu mà cô rất muốn nói nhưng lại không dám nói ra —

[Không có lần sau.]

Không còn nữa.



Sau khi thức dậy, bầu trời bên ngoài cửa sổ trong xanh, mặt trời dần lên cao, một ngày mới đã tới.

Tuy rằng sắc mặt Lê Niệm đã hồng hào hơn, nhìn qua sắc mặt cũng không tệ, nhưng ngày hôm qua cô thật sự khiến cho mẹ Lê bị dọa sợ, bà cảm thấy cô học lớp 12 áp lực quá nhiều, nên kiên quyết xin trường cho cô nghỉ học một ngày.

Vừa đúng lúc Lê Niệm không muốn nhìn thấy Chu Tử Duyệt, nên cô yên tâm thoải mái nằm ở nhà.

Cơn khóc ngày hôm qua của cô khiến cho cả nhà đều coi trọng, mẹ Lê cũng xin công ty nghỉ một ngày, ở bên cạnh cô cả ngày hôm đó, còn tự mình ra tay làm bánh quy cho cô.

Khi Lê Niệm đi tới phòng bếp tìm thức ăn, nhìn thấy mẹ Lê đang nặn bột, trên tay toàn là bột mì, cô tò mò đi qua nhìn: “Mẹ ơi, mẹ đang làm cái gì vậy?”

“Bánh quy kem truffle.” Mẹ Lê ngẩng đầu mỉm cười nhìn cô, ngay cả trên mặt cũng dính bột mì: “Đã lâu rồi mẹ không làm, con chờ một chút là ăn được rồi.”

“Vì sao mẹ không để cho thím Lý làm?” Lê Niệm thắc mắc hỏi, từ sau khi nhà có tiền, mẹ Lê cũng chưa từng làm việc nhà hay là vào phòng bếp, tất cả đều là giúp việc trong nhà làm.

“Tay nghề thím ấy có tốt thì cũng không làm ra được hương vị đó.” Mẹ Lê tự hào nói: “Khi con còn nhỏ rất thích ăn, mỗi lần đều ăn tới mức mắt sáng trưng, mẹ đã kêu thím Lý mua thêm khung bánh, lần này có thể sẽ làm ra rất nhiều hình dạng, con xem có thích con mèo nhỏ này không.”

Lê Niệm nhìn mẹ Lê nặn cục bột thành đủ loại động vật nhỏ chỉ vì muốn cho cô vui vẻ hơn, hốc mắt nóng lên, suýt chút nữa đã rơi nước mắt, những tủi thân đã chịu do Cố Dữ gây ra đều dần biến mất.

“Mẹ.” Lê Niệm chớp chớp mắt, mỉm cười đứng sau lưng mẹ Lê ôm lấy bà, đầu cọ vào lưng làm nũng: “Mẹ đối với con thật tốt, con yêu mẹ nhất!”

“Đứa nhỏ ngốc.” Mẹ Lê mẫu chạm nhẹ vào chiếc mũi tinh xảo của cô: “Con là miếng thịt trên người mẹ rớt xuống, mẹ không đối xử tốt với con thì đối xử tốt với ai đây?”

“Hì hì.” Lê Niệm cười ngây ngốc với cái mũi dính đầy bột mì, đôi mắt có hơi ửng hồng.

Rất nhanh mẹ Lê đã làm bánh quy xong, bà còn làm vài cái hình rồng nhỏ, bởi vì Lê Niệm tuổi con rồng.

Đầu bếp trong nhà cũng là cho cô một cái bánh Mousse Socola, được trang trí bằng kem Gypsophila, vừa đẹp vừa ngon miệng.

Hai mẹ con cùng nhau ăn bánh kem bánh quy, uống trà chiều, rảnh rỗi ngồi trên ghế sô pha xem TV, vừa nói vừa cười cùng nhau tận hưởng buổi chiều.

Hôm nay cha Lê cũng cố tình tan ca sớm, còn mang về cho Lê Niệm rất nhiều đồ ăn vặt, phần lớn đều là do khách hàng tặng, có bánh dứa Macao, khô bò, Macaron vàng lá, Socola Rokkatei…

Chiều hôm đó Lê Niệm ăn no căng bụng, sao có thể nuốt trôi mấy cái đó được nữa, đột nhiên cô nhớ tới Yến Tây Minh, anh giúp cô nhiều như vậy, dù sao cô cũng nên làm gì đó, vì vậy cho hết mấy món ăn này vào cặp sách, tính ngày mai sẽ mang cho Yến Tây Minh và Lý Như.

Cha Lê còn đưa cho Lê Niệm một cái thẻ vàng, cười ha hả nói: “Niệm Niệm à, ngày thường cha đều bận công việc, không có thời gian cho gia đình, thẻ này con cứ cầm đi, nếu có đồ muốn mua thì cứ việc mua, đừng ngại ngùng, học tập đương nhiên quan trọng, nhưng cũng đừng để bản thân bị bệnh, như vậy thì sẽ không tốt.”

Mẹ Lê đẩy ông ấy một cái, oán trách nói: “Con gái còn nhỏ như vậy, ông cho nhiều tiền thế làm gì, không sợ con bé tiêu loạn sao.”

Cha Lê không để bụng nói: “Tiêu thì tiêu thôi, tôi kiếm tiền chính là cho gia đình tiêu mà.”

“…” Lê Niệm cảm thấy, ở trong hoàn cảnh này cô không muốn học cái xấu thì đúng là rất khó.

“Cảm ơn cha.”

Sau khi suy nghĩ cô vẫn thoải mái nhận lấy, híp mắt cười nhìn ông, bất quá chỉ bị cảm nhẹ mà thôi, cả gia đình đều cố gắng làm cho cô vui, nói không vui là giả, mấy ngày bị mây đen bao phủ trong lòng, tất cả đều tan thành mây khói.

Lê Niệm quyết định phải cố gắng học tập, về sau sẽ báo đáp bọn họ.

Cô sẽ không bao giờ yêu đương nữa, quá mệt mỏi, còn chẳng có gì thú vị.

Sau khi Lê Niệm ở nhà tĩnh dưỡng, ngày hôm sau tinh thần thoải mái đi học, dọc theo đường đi nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy thuận mắt.

Bởi vì cô tới sớm nên phòng học không có nhiều người, nhưng Yến Tây Minh vẫn là người tới sớm nhất, Lê Niệm đi tới, cười tủm tỉm chào hỏi với anh.

“Xin chào!”

“…Chào.”

Yến Tây Minh kinh ngạc ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Lê Niệm tinh thần phấn chấn như vậy, hiếm khi cô không mặc đồng phục học sinh, mà mặc ngắn tay màu lam nhạt mát lạnh, mái tóc đen mềm mại xõa ở phía sau cổ, để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, làn da để lộ bên ngoài mỏng manh trắng hồng, đôi môi đỏ mọng, đẹp hơn bất cứ lúc nào Yến Tây Minh từng nhìn thấy cô trước đây.

“Cậu…” Yến Tây Minh dừng lại một chút, không biết phải hình dung cảm xúc lúc này như thế nào: “Phát sốt sao?”

“Cậu mới phát sốt!” Lê Niệm trừng mắt nhìn anh, cũng may là tâm trạng cô tốt nên mới không so đo với anh.

“Tớ có mang theo một chút đồ ăn vặt, cậu có muốn ăn không?” Cô vừa mở khóa kéo cặp sách, vừa hỏi.

Sau đó Yến Tây Minh nhìn thấy cô lấy từ cặp sách ra một túi bánh quy, còn có một hộp chocolate, cộng thêm hai chai sữa, cùng với ba gói khô bò…

Đúng là một chút đấy.

“Không cần.” Yến Tây Minh không thèm ăn:  “Tôi không thích ăn đồ ăn vặt.”

“Đừng mà, cậu nhìn đi, ăn rất ngon đó.” Lê Niệm tận lực đề cử: “Chỉ là có hơi ngọt.”

Yến Tây Minh nhìn đôi mắt mong chờ sáng lấp lánh của cô, bất giác nói: “… Cái nào ngọt?”

“À…Chocolate và Macaron.” Lê Niệm cầm lên nói.

Yến Tây Minh rũ mắt nhìn mấy món đồ ăn vặt này, mỗi loại đều đóng gói rất cẩn thận và đẹp mắt, đương nhiên giá trị cũng rất mắc.

Anh chọn một món tương đối bình thường trong đó: “Chocolate là được.”

Lê Niệm đưa Chocolate cho anh: “Nhìn không ra cậu thích ăn ngọt đó.”

Yến Tây Minh thản nhiên nói: “Em gái tôi thích.”

“Vậy thử thêm cái này đi.” Lê Niệm lại đưa thêm khô bò cho anh, cười tới mức đôi mắt híp lại: “Tớ tận lực đề cử đó.”



Sau khi kết thúc tiết học buổi sáng, Lê Niệm bình tĩnh gọi điện thoại cho Cố Dữ, đợi một lúc lâu đối phương mới nghe máy, nghe giọng nói hình như vẫn còn đang giận dỗi.

“Giữa trưa có thời gian không? Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Nếu so sánh với hắn, giọng nói Lê Niệm lạnh nhạt bình tĩnh, giống như đã quên mất chuyện xấu hổ hôm trước.

Cố Dữ nghe thấy vậy cũng không bất ngờ cho lắm, ngày hôm qua nhìn thấy tin nhắn cô gửi qua cho hắn, hắn còn tưởng cô có thể kiên trì lâu một chút, không nghĩ tới chỉ mới hai ngày mà cô đã không nhịn được chịu thua trước.

“Được, ở đâu?”

Lê Niệm: “Giữa trưa thời gian có chút vội, tới nhà ăn của trường đi.”

Cố Dữ nhíu mày: “Nhà ăn có rất nhiều học sinh.”

Ngụ ý là không muốn người khác nhìn thấy cô và hắn ăn cơm chung với nhau.

Lê Niệm mỉm cười: “Yên tâm đi, chỉ hôm nay thôi, cũng sẽ không tốn bao nhiêu thời gian của cậu.”

Cô muốn tốc chiến tốc thắng.

“Được thôi.” Hiếm khi cô đưa ra yêu cầu gì đó, Cố Dữ nói: “Vậy gặp ở nhà ăn lầu hai.”

“Ừ.”

Lê Niệm cúp máy, dọn dẹp sách giáo khoa trên bàn rồi đi tới đo.

Bởi vì tới sớm, nên nhà ăn vẫn chưa hết chỗ.

Sau khi lên lầu hai, cô theo thói quen tìm Cố Dữ ở vị trí gần cửa sổ, hắn thích nhất là ngồi dựa vào cửa sổ, quả nhiên, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn.

…Nhưng mà Chu Tử Duyệt cũng ở đó.

Bước chân Lê Niệm dừng lại, vẻ mặt bình tĩnh bước tới.

Bọn họ đã bắt đầu ăn cơm.

“Niệm Niệm, em đã đến rồi à.” Chu Tử Duyệt phát hiện cô đi tới, ngẩng đầu ngượng ngùng mỉm cười: “Em đừng hiểu lầm, lúc nãy xếp hàng lấy thức ăn chị gặp anh Cố Dữ, cho nên ngồi cùng nhau mà thôi.”

“Này có gì mà hiểu lầm, chỉ là ngồi cùng nhau mà thôi.” Cố Dữ không quan tâm, nhìn Lê Niệm nói: “Xin lỗi, không biết cậu thích ăn cái gì, nên không giúp cậu lấy thức ăn, hiện tại vẫn còn ít người, cậu vẫn nên nhanh lên.”

“Không cần, tôi không đói bụng.” Lê Niệm mỉm cười, ngồi đối diện với bọn họ: “Chỉ là tôi có lời muốn nói với cậu, nói sẽ đi ngay.”

“Bất quá trước khi nói chuyện, em gái tốt của cậu có thể rời đi không?” Cô liếc mắt nhìn Chu Tử Duyệt.

“Lê Niệm.” Cố Dữ trầm mặt xuống gọi tên cô: “Tôi cho rằng cậu chủ động tìm tôi là muốn nhận sai, hôm trước cậu ở tiệc sinh nhật Tử Duyệt náo loạn khó coi như vậy, cậu ta cũng không trách cậu, cậu còn muốn như thế nào nữa?”

“Anh Cố Dữ, đừng mà, việc này cũng không thể trách Niệm Niệm.” Chu Tử Duyệt làm nũng mà kéo tay áo của hắn, sau đó lại đáng thương nhìn Lê Niệm nói: “Các cậu muốn nói gì thì cứ nói đi, cứ xem tớ như không khí là được, tớ bảo đảm sẽ không phát ra âm thanh nào, như vậy được không?”

“Được thôi.” Vậy mà Lê Niệm lại đồng ý, cười như không cười nhìn cô ta: “Vậy chúng ta nói việc tôi đã gặp Nhan Tuyên đi, chị đoán xem cậu ta đã nói gì với tôi nào?”

“…Sao chị biết được chứ.” Ngay lập tức sắc mặt Chu Tử Duyệt trắng bệch, nở nụ cười miễn cưỡng, đột nhiên đứng dậy: “Tớ nghĩ lại vẫn không nên quấy rầy các cậu ăn cơm, các cậu cứ chậm rãi dùng đi.”

Nói xong, cô ta bưng mâm đồ ăn đi tới bàn khác.

Đột nhiên Cố Dữ cảm thấy Lê Niệm trước mắt trở nên có chút xa lạ, khuôn mặt vốn dĩ dịu dàng ngoan ngoãn lại nhiều thêm mấy phần sắc bén.

“Được rồi, chỉ còn hai chúng ta.” Sắc mặt Cố Dữ không tốt cho lắm: “Rốt cuộc cậu muốn cái gì?”

Lê Niệm cười, bình tĩnh lên tiếng nói: “Chúng ta chia tay đi.”

“Đừng làm phiền nữa.” Cố Dữ nhíu mày.

“Tôi không làm phiền cậu.” Lê Niệm bình tĩnh nhìn hắn: “Cố Dữ, cậu nhớ cho kỹ, khi tôi thích cậu tôi xem cậu là báu vật, nhưng một khi tôi đã chán ghét cậu thì ngay cả con chó cậu cũng không bằng.”

Bình luận

Truyện đang đọc