KHÔNG THÍCH KẸO SỮA


Quen Lục Tuế Tinh hơn một tháng, Tiêu Nhất Sùng nhận ra Lục Tuế Tinh cực kỳ nhát gan.
Cậu như một bé mèo con lang thang vừa được nhặt về vậy, tắm rửa sạch sẽ toàn thân thoảng hương sữa thơm, vui vẻ và cảnh giác dưới mái nhà mới.

Bé con ngoan lắm, bạn vẫy tay một cái thôi nó sẽ chạy ngay tới, xoay người vô tư khoe phần bụng yếu ớt của mình, mặc bạn sờ nắn.

Song cũng nhát gan vô cùng, những khi bạn không gọi, nó sẽ lặng lẽ rụt người trốn trong góc, nhìn bạn bằng đôi mắt tròn rưng rưng, dường như thế gian này chỉ có hai việc, một là chờ bạn vẫy tay với nó, hai là nhìn thấy bạn vẫy tay sẽ chạy như bay đến sà vào lòng bạn.
Tiêu Nhất Sùng đã hiểu, nếu anh không chủ động, Lục Tuế Tinh sẽ không bao giờ dám bước tới.

Có lẽ việc chủ động bắt chuyện với anh hôm ấy đã lấy hết can đảm trong cậu rồi.
Cậu chàng không chủ động, Tiêu Nhất Sùng đành dùng cách cám dỗ hơn nữa.
Hai phút sau, Lục Tuế Tinh nằm trên giường lim dim sắp ngủ, chợt nhận được tin nhắn từ Tiêu Nhất Sùng: “Lần trước nói ra Nhu Hồ chơi xuân, cậu còn nhớ chứ? Cuối tuần sau muốn đi dã ngoại Nhu Hồ với tôi không?”
*
Giữa tháng Tư, vạn vật đâm chồi nảy lộc.
Nhu Hồ được xem là địa điểm mà người dân thành phố thích đến nhất.

Nhu Hồ là một cái hồ không lớn lắm, chính quyền địa phương dựng rào quanh nó, biến nơi đây thành một công viên rộng lớn.

Xung quanh là thảm cỏ xanh bằng phẳng, trồng gần trăm cây đào và anh đào, mỗi độ xuân về, anh đào đua khoe sắc thắm, trắng hồng đan xen.

Bướm lượn tìm mật, cá ngoe nguẩy đuôi, tất cả đều vẽ nên một bức tranh thiên nhiên sống động bừng sức sống.
Thế nên khi xuân đến, Nhu Hồ luôn vô cùng nhộn nhịp.

Có người đến ngắm cảnh, người đến chụp ảnh, cắm trại, v.v… Hai người họ quyết định đến sớm để giành chỗ.
Lúc Tiêu Nhất Sùng đến trạm xe, Lục Tuế Tinh đang đeo ba lô ngồi trên ghế chờ.


Cậu chàng với chiếc mũ tai bèo trắng đậm chất xuân, mắt không tiêu cự, dường như đang thả hồn nơi phương nào.
Tiêu Nhất Sùng nâng tay nhìn đồng hồ, sáu giờ năm tám phút, còn hai phút nữa đến giờ hẹn.
Anh bước chậm đến, ngồi xuống cạnh Lục Tuế Tinh.
Thấy Tiêu Nhất Sùng đến, Lục Tuế Tinh lập tức nhoẻn miệng cười, mắt sáng long lanh: “Anh đến rồi.”
Tiêu Nhất Sùng cười gật đầu: “Ừ.”
Dứt lời, anh lại nâng tay xem, đúng bảy giờ.

Xoay sang phát hiện Lục Tuế Tinh vẫn đang nhìn mình như có điều muốn nói, Tiêu Nhất Sùng giả vờ không nhận ra, anh vươn tay cởi chiếc mũ tai bèo của Lục Tuế Tinh xuống rồi kề sát cậu chàng đang thoảng hương sữa, chạm nhẹ trán mình vào trán cậu.
Lục Tuế Tinh trợn tròn mắt, có thể thấy cậu rất kinh ngạc trước hành động đột ngột của Tiêu Nhất Sùng.
Tiêu Nhất Sùng đội mũ lại cho cậu, nhìn vành tai đang đỏ lên cực nhanh của Lục Tuế Tinh, nói: “Hoàn thành nghi thức chạm mặt.”
Lục Tuế Tinh vẫn còn ngơ ngác: “Nghi… nghi thức… chạm… chạm mặt gì?”
Trông Tiêu Nhất Sùng cũng khá ngạc nhiên: “Cậu chưa từng làm vậy à? Bọn tôi luôn như vậy.

Chẳng phải hôm qua cậu nói bảy giờ ‘chạm mặt’ ở trạm xe sao? Đã nói chạm mặt thì tất nhiên phải có nghi thức chạm mặt rồi.”
Lục Tuế Tinh: “Em… em không biết…”
Tiêu Nhất Sùng: “Không sao, giờ biết là được.”
Lục Tuế Tinh mím môi: “Vậy… vậy anh và… người khác cũng thế sao?”
Tiêu Nhất Sùng ra chiều suy tư: “Sẽ làm vậy với người nhà.

Còn người khác thì gần như không ai nói ‘chạm mặt’ cả, đa phần đều ‘hẹn gặp’ thôi.

Hôm qua cậu nói chạm mặt, tôi còn tưởng nhà cậu cũng có nghi thức này.”
Lục Tuế Tinh: “Không… không có.”

Lục Tuế Tinh mặc kệ mình có đang nói lắp hay không, cậu níu áo Tiêu Nhất Sùng, định nói thêm thì xe buýt đến.
Tiêu Nhất Sùng cười vỗ lưng cậu: “Xe đến rồi, chúng ta lên xe trước đã.”
Lục Tuế Tinh đành thôi.

Nhưng sau khi ngồi vào ghế, Lục Tuế Tinh càng lớ ngớ chẳng tài nào thốt nên lời, cứ như chuyện cụng trán ban nãy với Tiêu Nhất Sùng đã khiến đầu cậu nổ tung, mất chức năng vốn có rồi vậy.
Cậu cố giữ bình tĩnh nhìn ra cửa sổ, không biết rằng mình đã vô tình để lộ vành tai đỏ lựng trước mặt Tiêu Nhất Sùng.
Tiêu Nhất Sùng thấy dáng vẻ Lục Tuế Tinh như vậy cũng không dám lấn tới thêm, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Muốn cho Lục Tuế Tinh ít thời gian hòa hoãn, anh nói dối rằng mình hơi say xe cần nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, nhờ Lục Tuế Tinh đến rồi gọi mình.
Lục Tuế Tinh nghe thế chẳng hơi đâu quan tâm chuyện vừa xảy ra nữa, cậu nhìn Tiêu Nhất Sùng đầy lo lắng, gật đầu tới tấp, liên thanh bảo được.
Nhìn cậu chàng ngây thơ trước mặt, Tiêu Nhất Sùng nghĩ bụng, không biết kiếp trước mình tích bao nhiêu phước, kiếp này mới gặp được báu vật như thế.
*
Xe đến Nhu Hồ, lúc này Lục Tuế Tinh đã bình tĩnh lại, chí ít thì vành tai cậu không còn đỏ như nhỏ máu nữa, nói chuyện cũng trôi chảy hơn.
Tám giờ hai mươi sáng, ánh nắng vàng ấm phủ lên làn gió vô hình, rơi trên những nhành hoa.

Tuy còn khá sớm nhưng nơi này đã khá đông đúc.

Bãi cỏ nào người là người, bố mẹ dắt con ra cắm trại, bạn bè thân thiết cùng chụp ảnh kỷ niệm, cả những đôi tình nhân đi chơi xuân nữa.

Tiêu Nhất Sùng nhìn quanh, may mà còn vài chỗ trống.

Họ đi dạo một lúc rồi chọn một khoảng trống dưới tán cây anh đào trắng ở khá xa bờ hồ.
Tiêu Nhất Sùng lấy tấm thảm du lịch sọc caro xanh trắng trong ba lô ra trải lên bãi cỏ xanh lấm tấm cánh hoa anh đào trắng, sau đó lấy thêm hai chai sữa, một túi bánh mì gối, lọ mứt việt quất và một hộp lớn đủ loại trái cây cắt sẵn.

Đồ của Lục Tuế Tinh đơn giản hơn, cậu lật ngược ba lô xốc nhẹ, bên trong toàn là thức ăn vặt, khô bò, khô heo, bánh quy, giăm bông và hai túi khoai tây.

Cũng chẳng thể trách cậu được, xưa nay cậu chưa cắm trại bao giờ, không biết nên chuẩn bị gì, cậu hỏi Tiêu Nhất Sùng, anh nói chỉ cần mua ít thức ăn vặt cậu thích là được.
Hai chàng trai ngồi xếp bằng đối diện nhau, cỏ xanh mơn mởn dưới tấm thảm, khi ngồi xuống sẽ thấy hơi ngứa như bị cái gì đó đâm nhẹ.
Tiêu Nhất Sùng bảo Lục Tuế Tinh cầm một chai sữa, rồi đưa thêm bánh mì phết mứt việt quất cho Lục Tuế Tinh.

Lục Tuế Tinh nhận lấy cắn một miếng, hương sữa và trái cây nồng đượm trong khoang miệng, cậu bật ngón cái với Tiêu Nhất Sùng, dù không ai hỏi cũng lúng búng rằng: “Ngon lắm.”
Tiêu Nhất Sùng lấy lát bánh khác, vừa phết mứt vừa cười bảo: “Ngon thì ăn nhiều chút.”
Mặt trời dần nhô cao, trong không khí đã chẳng còn luồng khí mát lạnh buổi sáng.

Lục Tuế Tinh mặc áo trắng tay dài, từ sau khi được Tiêu Nhất Sùng khen mặc áo trắng đẹp, cậu lại lần nữa mải miết mua thật nhiều áo trắng, gần như không còn mặc áo đen xuất hiện trước mặt Tiêu Nhất Sùng nữa.

Cậu và Tiêu Nhất Sùng khom lưng tập trung chơi cờ bay[1] mang từ trong trường ra.
[1] Cờ bay (飞行棋): tên tiếng Anh là Aeroplane Chess, cách chơi tương tự như cờ cá ngựa.
Lục Tuế Tinh ném được con 6, vừa ra một chiếc máy bay thì nghe Tiêu Nhất Sùng hỏi: “Tuế Tinh, tên của cậu nghĩa là gì?”
Tiêu Nhất Sùng đã muốn hỏi Lục Tuế Tinh từ hồi mới quen nhưng đến giờ vẫn chưa có dịp đề cập.

Hôm nay đột nhiên nhớ đến bèn hỏi luôn.
Lục Tuế Tinh ngẩng đầu, thấy Tiêu Nhất Sùng đang chăm chú nhìn mình.

Cậu ngẫm nghĩ một lúc, cười bẽn lẽn: “Tuế Tinh nghĩa là sao Mộc.

Hồi nhỏ thầy bói nói mạng của em thiếu mộc, nên tốt nhất hãy đặt tên liên quan tới mộc.

Bố em không tin, nhưng mẹ em lại tin.

Thế là họ bàn bạc với nhau rồi đặt cho em cái tên vừa liên quan tới mộc, lại không có bộ mộc[2].”
[2] Trong tên của Tuế Tinh (岁星) không có bộ mộc (木), nhưng Tuế Tinh (岁星) nghĩa là sao Mộc (木星).


Sao Mộc có chu kỳ quỹ đạo xấp xỉ 12 năm, mỗi năm di chuyển 1/12 của chu kỳ quỹ đạo.

Người xưa dựa vào vị trí của sao Mộc để tính năm (tuế còn có nghĩa là năm).
Bản thân Lục Tuế Tinh còn chẳng rõ cái tên này mang đến bao nhiêu may mắn cho mình.

Tuy hoàn cảnh gia đình khá giả, tuổi thơ cũng tạm, nhưng vẫn đọng lại rất nhiều ký ức buồn.

Tiểu học bị bắt nạt, ngôi nhà luôn lạnh lẽo chẳng bao giờ có mặt bố mẹ, dù lên đại học rồi, những tháng ngày đơn phương Tiêu Nhất Sùng cũng chẳng khác là bao.
Lục Tuế Tinh đã dựng bức tường đề phòng quá dày, đến mức sự cô đơn ấy cứ mãi đeo bám dai dẳng suốt tháng ngày ấu thơ cho đến thời kỳ thanh xuân trưởng thành.
Qua những cuộc trò chuyện, thi thoảng Lục Tuế Tinh cũng có nhắc qua loa về quá khứ của mình, Tiêu Nhất Sùng nhìn ánh mắt chợt ảm đạm đi nhiều của cậu, biết cậu đang nhớ về những hồi ức không vui, chợt hơi thổn thức trong lòng.
Tiêu Nhất Sùng nghĩ ngợi, đoạn với tay vào ba lô tìm điện thoại, ngón tay nhấn vài cái trên màn hình rồi đặt nó vào tay Lục Tuế Tinh.
Lục Tuế Tinh nhìn Tiêu Nhất Sùng với vẻ khó hiểu, Tiêu Nhất Sùng nghếch cằm ý bảo cậu nhìn thử.

Lục Tuế Tinh tò mò cúi đầu.
Đó là giao diện trò chuyện của cậu và Tiêu Nhất Sùng, dòng tin nhắn cuối cùng trên ấy là “Mai gặp” mà cậu đã gửi cho anh đêm qua, Lục Tuế Tinh dời lên trên, thấy ghi chú của Tiêu Nhất Sùng dành cho mình.
Mộc Mộc.
Lục Tuế Tinh như ngừng thở.
“Thật ra tôi tin mấy chuyện này lắm.” Giọng nói trầm ấm đầy dịu dàng của Tiêu Nhất Sùng vang lên trên đỉnh đầu Lục Tuế Tinh: “Nếu mạng thiếu mộc, vậy sau này tôi sẽ gọi cậu là Mộc Mộc, được chứ? Cậu thiếu một, tôi bù hai.

Chúc bé Tuế Tinh của chúng ta luôn may mắn, tươi vui suốt đời.”
Rõ ràng đây là một lời nói suông không căn cứ, nhưng thế gian này luôn sẽ có người muốn dành tặng bạn những điều tốt nhất.
Người mình thích đặt biệt danh thân mật cho mình, Lục Tuế Tinh vốn nên mừng rỡ mới phải, ấy thế mà lúc này lại thấy sống mũi cay cay.
Cậu nhìn chằm chằm hai chữ trên màn hình thật lâu, sau đó ngước lên nhìn Tiêu Nhất Sùng với đôi mắt hoe đỏ rưng rưng ánh nước, một lúc sau, cậu nghe thấy giọng mình đáp lại Tiêu Nhất Sùng, khẽ khàng rằng: “Cảm ơn anh.”
Công viên Nhu Hồ ngập trong tiếng cười hạnh phúc và không gian ngọt ngào, trời xanh mây trắng, gió mát nắng ấm, nước biếc cá tung tăng, ong bướm vờn hoa, dường như mọi thứ đều chẳng liên quan gì đến Lục Tuế Tinh.
Đất trời bao la, nhưng giờ phút này, trong mắt Lục Tuế Tinh chỉ còn mỗi Tiêu Nhất Sùng mà thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc