KHUẤT PHỤC - ĐƯỜNG THỐ NÃI TRÀ

Edit: Spring13 / Beta: Sam

Sầm Niệm cúp máy, nhét di động vào trong túi, cô đẩy hành lý vội vàng đi ra sân bay.

Ông Sầm đang chờ ngoài sân bay.

Hai cha con đã lâu không gặp, Sầm Niệm tiến lên ôm chặt ông Sầm.

“Ba!” Học đại học là lần đầu tiên Sầm Niệm xa nhà lâu như vậy, nửa năm không gặp ông Sầm, mắt cô cay xè muốn khóc nhưng không khóc.

Ông Sầm nhìn thấy dáng vẻ đi xa mệt mỏi của con gái mình, ông vừa đau lòng lại có chút vui vẻ.

“Sao con gầy rồi? Về nhà trước đi.” Ông Sầm vỗ lưng Sầm Niệm, cầm lấy túi sách và va ly hành lý của cô.

“Vâng ạ, con ở trường ăn uống đầy đủ, không gầy đâu còn béo ra đấy.” Sầm Niệm khoác cánh tay ông Sầm, chuẩn bị đi về phía xe buýt sân bay.

“Gọi xe taxi về đi, không ngồi xe buýt.” Ông Sầm phất tay, dẫn theo Sầm Niệm đứng ở ven đường ngoắc tay bắt taxi.

Sầm Niệm: “Ba, gọi xe đắt lắm.”

Ông Sầm vui tươi hớn hở đem hành lý đặt ở cốp xe, nói: “Không sao, ba có tiền.”

Hai người ngồi xe trở về căn hộ cho thuê, dọc đường đi Sầm Niệm chia sẻ cuộc sống đại học của mình với ông Sầm. Ông Sầm nghe được cuộc sống đại học của con gái mình rất tốt, nếp nhăn ở khóe mắt cũng cười theo. Hồi Sầm Niệm học cấp ba, ông Sầm vì việc kinh doanh mà bán đi căn nhà lúc trước, tạm thời thuê một căn hộ.

“Mấy hôm nay chúng ta đi xem nhà đi, ba có tiền.” Sau khi vào cửa ông Sầm đặt hành lý xuống, hết sức hứng khởi nói.

Sầm Niệm khen ngợi tự đáy lòng: “Ba lợi hại quá!”

Mấy năm nay ông Sầm kiếm được chút tiền, tuy rằng còn giữ nhiều lô hàng nhưng hiện tại tiền trong tay cũng đủ để trả hết.

Sầm Niệm đích thân xuống bếp nấu ăn, ăn xong hai cha con ở phòng khách nói chuyện một lát. Bôn ba trên đường, Sầm Niệm cũng hơi mệt mỏi, cô đi tắm rồi về phòng ngủ nằm trước.

Cô lấy ra di động, trò chuyện vài câu trong nhóm chat QQ của trường cấp ba, các bạn học đang tổ chức buổi họp mặt. Sầm Niệm thoát ra, mới phát hiện có vài tin WeChat chưa đọc. Cô mở ra, đều là do Tiêu Tân Thâm gửi tới.

Buổi trưa hỏi cô có ở phòng ký túc không, ba tiếng trước hỏi cô về nhà chưa, cái cuối cùng là nửa tiếng trước.

[Em ăn cơm chưa?]

Sầm Niệm: [Tôi vừa thấy tin nhắn, đã về nhà ăn uống xong rồi.]

Di động nhanh chóng rung lên, Tiêu Tân Thâm như là trông chừng trước di động.

[Tốt, tôi cũng ăn rồi.]

Sầm Niệm còn cảm thấy hơi kỳ lạ, cô rõ ràng không hỏi anh, anh chủ động cho cô biết làm gì nhỉ.

[À, buổi trưa anh tìm tôi có việc gì sao?]

Tiêu Tân Thâm đang ở phòng sách luyện chữ, luyện chữ kiêng kị nhất là phân tâm, đây là lần đầu tiên anh đặt di động bên cạnh tờ giấy. Thấy màn hình di động sáng lên, Tiêu Tân Thâm lập tức đặt bút xuống trả lời Sầm Niệm. Trò chuyện được mấy câu, anh dứt khoát dừng bút, ngồi trên chiếc ghế thái sư gỗ lim trò chuyện với cô. Một lúc sau, anh đứng dậy đi về phía phòng ngủ, quay ống kính về phía sô cô la chụp một tấm.

[/hình ảnh/]

[Mấy hôm trước tôi có mua sô cô la cho em gái, nó nói loại này ăn rất ngon, thế là tôi mua thêm một hộp định tặng cho em.]

Anh nghĩ nghĩ, vẫn không nói thẳng với Sầm Niệm hộp sô cô la này là món quà lễ tình nhân mà anh chuẩn bị tặng cho cô, trực tiếp quá sẽ khiến cô sợ. Mấy cái túi đã mua trước đó anh đưa cho mẹ mình và Tiểu Hi, chỉ giữ lại cái túi đắt nhất, chờ sau này chính thức ở bên nhau rồi tặng cho cô.

Hóa ra buổi trưa Tiêu Tân Thâm tìm cô là vì tặng sô cô la cho cô à. Trong lòng Sầm Niệm nhất thời nảy sinh nghi hoặc, sô cô la? Cô cứ cảm thấy hơi lạ.

[Ồ, cám ơn anh.]

Tiêu Tân Thâm: [Đừng khách sáo, tôi gửi cho em nhé?]

Sầm Niệm nghĩ nghĩ: [Thôi đi phiền lắm, chờ khai giảng được không?]

Ý cười tại khóe miệng Tiêu Tân Thâm chưa từng giảm xuống: [Được.]

Sầm Niệm bấm vào tấm ảnh xem kỹ, ghi nhớ nhãn hiệu của sô cô la. Cô tìm kiếm trên mạng, loại sô cô la này trông bình thường không có gì đặc sắc thế mà hơn một ngàn một hộp.

Sầm Niệm có chút hối hận vì mình nhượng bộ tiếp nhận món quà này. Từ nhỏ ông Sầm đã dạy cô, không thể nhận không quà của người khác. Phải học biết có qua có lại.

Sầm Niệm tính toán trong lòng, cô dành dụm không ít tiền đi làm thêm và phí sinh hoạt hàng ngày, mang về chút đặc sản của thành phố Giang cho Tiêu Tân Thâm đi.

Nhưng mà một ngàn đồng, phải mua bao nhiêu đặc sản đây?

Mấy ngày trước năm mới, Sầm Niệm cùng ông Sầm đi quét mộ cho mẹ.

Sau đó cô đi dự buổi họp mặt bạn học cấp ba. Ăn uống xong, đám người lại đi tới KTV, bạn học trong lớp đến đông đủ, mọi người chọn phòng lớn nhất, tốp năm tốp ba ngồi đầy trên chiếc ghế sô pha dài.

Sầm Niệm hiếm khi đến những nơi thế này, cô và Trì Nghênh Nghênh ngồi cùng nhau, ăn chút trái cây, tán gẫu với những bạn học khá thân hồi đó. Nói tới nói lui liền kể một câu chuyện ngôi lê đôi mách.

Một đàn chị khóa trên được một cậu ấm nhà giàu cùng lớp theo đuổi bốn năm trời, cũng chưa gật đầu đồng ý. Cậu ấm kia có thành tích bình thường, ba anh ta quyên không ít tiền cho trường mới để anh ta có được một suất tuyển sinh đặc biệt, tiến vào một trong những trường đại học đứng đầu ở thành phố Giang.

Đàn chị kia nhận quà thì ngược lại chẳng hề chùn tay, nhưng đối với ai cũng nói mình không ưa người đàn ông chẳng có chí lớn diện mạo lại tầm thường.

Kết quả cậu ấm nhà giàu kia tốt nghiệp đại học liền kết hôn, đàn chị bực tức, sau khi không còn được cậu ấm nhà già nâng niu thế là chủ động sáp tới làm kẻ thứ ba. Hóa ra đàn chị muốn bảo vệ nghiên cứu, cậu ấm kia đưa chị ta tới nước ngoài, hai người vẫn duy trì mối quan hệ như vậy.

Sau khi nghe xong, Sầm Niệm nhíu mày nói: “Ơ…? Vậy tại sao đàn chị không chấp nhận cậu ấm kia từ sớm?”

Bạn học nói: “Sầm Niệm à, cậu quá ngây thơ rồi, cho dù yêu nhau thời đại học, cậu ấm kia cũng sẽ không cưới chị ta.”

Lại một người bạn khác nói tiếp: “Đúng vậy, những kẻ có tiền bây giờ đều muốn môn đăng hộ đối, tôi cảm thấy cậu ấm kia theo đuổi đàn chị lâu như vậy còn không bởi vì chưa chiếm được à.”

Sầm Niệm lắng nghe, dường như hơi đăm chiêu suy nghĩ sự việc.

“Niệm Niệm, cậu sao vậy?” Trì Nghênh Nghênh thấy Sầm Niệm cứ xuất thần bèn vỗ tay cô.

Sầm Niệm lấy lại tinh thần, thuận miệng nói: “Không có gì, chỉ là suy nghĩ chuyện thành tích cuối kỳ của tớ.”

Trì Nghênh Nghênh cười nhạo cô: “Học bá có khác mà.”

Sầm Niệm chẳng còn tâm tư trò chuyện với mọi người, cô một mình ngồi gục đầu ở góc sô pha, thỉnh thoảng đáp lại mấy câu.

Trong KTV ầm ĩ, có một bạn nam được xưng là “nghìn non chim bay hết, muôn nẻo bặt bóng người” hát bài “Chết cũng phải yêu”.

Mọi người lắng nghe giọng ca nguy hiểm đều cười nghiêng ngả, giống như nhớ lại thời cấp ba. Mỗi lần trước khi tự học vào buổi tối, cô giáo sẽ bảo lớp phó văn nghệ cùng hát với mọi người một bài. Lần nào giọng của bạn nam này cũng to nhất, một khi cậu ta cất giọng mọi người chỉ lo cười thôi, không ai có thể tiếp tục hát nữa.

Bầu không khí của buổi họp mặt tăng cao dựa vào tiếng ca này, Sầm Niệm khó chống lại sự nhiệt tình của mọi người, cô cũng chơi cùng mọi người. Sầm Niệm may mắn không thua trận nào.

Sau khi buổi họp mặt kết thúc, Sầm Niệm và Trì Nghênh Nghênh cùng mấy người bạn không uống rượu bia phụ trách đưa những bạn học uống say về nhà.

Lúc Sầm Niệm về nhà thì đã là đêm khuya, nhưng cô chậm chạp không ngủ được. Cô lăn qua lộn lại, cứ nghĩ tới câu chuyện nghe được hôm nay.

Thoáng cái tới giao thừa, mấy hôm nay Sầm Niệm và ông Sầm đã ký hợp đồng mua nhà, buổi tối giao thừa ở nhà gói sủi cảo. Hôm nay tâm trạng ông Sầm rất tốt, ông khui bình rượu đế uống hai ly, Sầm Niệm tò mò vị rượu này, ông Sầm không dám cho cô uống nhiều chỉ rót cho cô một chút.

Nhận được bao lì xì đỏ thẫm của ông Sầm, Sầm Niệm rất vui vẻ.

Hai người ở phòng khách xem Xuân Vãn, ban nãy Sầm Niệm có uống chút rượu nên giờ cứ ngáp mãi, cơn buồn ngủ ập tới, cô không chờ tuổi mới mà về phòng ngủ ngủ sớm.

Sầm Niệm ngủ đến mơ màng, loáng thoáng cảm giác được gối đầu đang rung. Cô lấy ra di động nhìn, là Tiêu Tân Thâm gọi tới.

“A lô?” Giọng Sầm Niệm tràn đầy sự uể oải, còn có chút không vui bị đánh thức từ trong giấc ngủ.

Tiêu Tân Thâm nhìn đồng hồ, anh canh chừng 0 giờ, trước hai phút gọi điện thoại cho Sầm Niệm. Giọng nói êm ái của Sầm Niệm truyền ra, mấy hôm nay anh luôn gửi WeChat cho cô nhưng cô không trả lời. Hôm nay mượn danh nghĩa giao thừa anh mới gọi điện thoại chúc Tết cho cô.

“Em đã ngủ chưa?” Ban nãy Tiêu Tân Thâm cùng người nhà đón giao thừa, anh thấy gần tới giờ rồi bèn đến sân vườn ở nhà cũ gọi điện cho cô.

Sầm Niệm trở người, mùa đông ở thành phố Giang nhiệt độ rất thấp, nhưng không có hệ thống sưởi hơi. Cô ở Bắc Kinh mấy tháng, thật sự có chút không quen với ngày tháng không có hệ thống sưởi hơi.

Sầm Niệm hít mũi nói: “Ngủ rồi, anh có chuyện gì?”

Hôm nay anh muốn xem vòng bạn bè của cô, không ngờ khi bấm vào lại phát hiện trống trơn. Sầm Niệm đã chặn anh rồi.

“Không có gì, chỉ là muốn chúc Tết em, còn nữa…em đóng vòng bạn bè à?” Năm mới ở Bắc Kinh có tuyết rơi, trên cành lá trong khu vườn rơi đầy tuyết mịn.

Tiêu Tân Thâm lấy ngón tay vân vê bông tuyết, chúng hòa thành một vũng nước nhỏ trên ngón tay, truyền đến hơi lạnh nhè nhẹ.

Sầm Niệm buồn ngủ không thôi: “Tôi lập tức mở ngay, cúp trước nhé, tôi muốn đi ngủ.”

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng ầm, pháo hoa nở rộ đầy trời. Tiếng pháo nổ khiến lỗ tai Sầm Niệm kêu vo ve.

Tiêu Tân Thâm cũng nghe được, anh lại hỏi cô: “Chúc mừng năm mới, bây giờ thành phố Giang có thể bắn pháo hoa không?”

Sầm Niệm từ từ nhắm mắt lại, cô mơ màng đáp lại: “Năm cuối cùng rồi, sau này không cho phép bắn nữa.”

Tiêu Tân Thâm: “Sầm Niệm, thực ra chúng ta…” Đã gặp nhau từ trước.

Nhưng lời còn chưa thốt ra thì anh chợt nghe được âm thanh ở phía bên kia. Ông Sầm đi ngang qua cửa, nghe tiếng cô nói chuyện, ông hỏi: “Niệm Niệm, còn chưa ngủ hả? Đang gọi điện thoại à?”

Sầm Niệm nhỏ giọng nói với Tiêu Tân Thâm: “Anh chờ chút.”

Cô không cúp máy, đi tới cửa mở cửa phòng.

Sầm Niệm nói với ông Sầm: “Con đang nói chuyện với Trì Nghênh Nghênh, cậu ấy chúc mừng sinh nhật con.”

Ông Sầm vỗ đầu, lúc này sực nhớ đã tới sinh nhật con gái mình rồi.

“Ái chà, Bé Cam sinh nhật vui vẻ, ba uống nhiều suýt nữa quên mất chuyện lớn này. Con gái cưng của ba đã mười tám rồi, ngày mai ba dẫn con đi ăn lẩu chúc mừng sinh nhật nhé.”

Sầm Niệm còn nói mấy câu với ông Sầm, sau đó ông bảo cô đi ngủ sớm.

Sầm Niệm đóng cửa, lấy ra di động trong túi áo ngủ xem, Tiêu Tân Thâm còn chưa cúp máy.

“A lô?”

Tiêu Tân Thâm luôn lắng nghe cuộc đối thoại giữa cô và ba: “Bé Cam? Nhũ danh của em hả?”

Sầm Niệm đã lâu không nghe người khác gọi tên này, cô nhỏ giọng trả lời: “Ừm.”

“Hôm nay là sinh nhật em?”

“Ừ, mùng một Tết, tôi mừng sinh nhật theo Âm lịch.”

Tiêu Tân Thâm cười cười, nói: “Sinh nhật vui vẻ, Bé Cam.”

Đúng lúc vậy, anh đánh bừa mà trúng.

Sầm Niệm bị gọi nhũ danh, cô hơi ngượng ngùng: “Cám ơn, tôi muốn đi ngủ, buồn ngủ quá…” Nói xong cô con ngáp một cái.

Tiêu Tân Thâm vẫn tươi cười, đêm đông này hình như không lạnh như vậy, còn có thêm chút quyến luyến và ấm áp.

“Ừ, em ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Bình luận

Truyện đang đọc