KIẾM LINH KHÔNG CÓ CHÍ TIẾN THỦ

Chương 21:


Yên Cửu ngước lên bắt gặp cặp mắt sáng ngời của đối phương đành cố rặn ra một nụ cười, “Trong nhà có một tiền bối là Thể tu nên ta từng theo ông ấy tu luyện hơn hai năm.”
Vẻ sùng bái trên mặt đối phương càng nồng đượm.

Ai cũng biết Thể tu là khó tu luyện nhất, thế mà Yên sư đệ còn nhỏ như vậy đã có nền móng vững chắc, chắc chắn tương lai sẽ xán lạn huy hoàng.
Quản sự dưới đài phụ trách việc phân định thắng thua thấy hai người hàn huyên thì không kìm được mà đằng hắng hai tiếng, “Giờ vẫn đang thi đấu đấy...”
Đối phương giơ phắt tay lên nói: “Ta xin nhận thua, ta đã dốc toàn lực mà vẫn không thể phá vỡ lớp phòng ngự của Yên sư đệ, đánh tiếp chỉ tổ rước nhục vào thân thôi.”
Yên Cửu sốc điếng người, trơ mắt nhìn đối phương chắp tay chào mình rồi chạy xuống lôi đài nhanh như chớp.
Quản sự lập tức tuyên bố: “Người chiến thắng là Yên Cửu đỉnh Vô Danh.”
“Khoan đã...”
Nhưng giọng nói yếu ớt của Yên Cửu đã bị tiếng hoan hô của đám đệ tử dưới đài át mất.
Trường Ly lặng lẽ thở dài một hơi, vẫy lá bùa đổi vận trên người, “Yên Tiểu Cửu, bọn mình có nên tới đỉnh Chu Minh đòi lại tiền mua lá bùa đổi vận này không?”
Còn khuya đỉnh Chu Minh mới chịu hoàn tiền, chẳng những thế mà bọn họ còn dùng Yên Cửu để quảng cáo như một ví dụ thành công điển hình nhờ xài bùa đổi vận.
Thừa lúc nhóm đệ tử tiếp theo lên đài, Yên Cửu và Trường Ly nhanh chóng chuồn khỏi đó.
Một người một kiếm về đến đệ tử xá bèn đưa mắt nhìn nhau.
Trường Ly gỡ phắt lá bùa đổi vận vô dụng kia ra với vẻ căm tức rồi hỏi Yên Cửu: “Phải làm sao bây giờ? Hôm nay huynh thắng thì lại phải vào vòng trong à?”

Yên Cửu đau đầu day ấn đường, “Hay ta tìm cách rút lui nhé?”
Trường Ly rầu rĩ bay tới bay lui trên không, “Chẳng phải Thái Diễn chân nhân không cho phép rút lui sao?”
Yên Cửu thử nói: “Thật ra vấn đề lớn nhất hôm nay là gặp phải đối thủ quá yếu, hẳn là thực lực của mọi người ở vòng tiếp theo sẽ mạnh hơn, lúc đó chắc sẽ dễ bị loại hơn nhiều...”
Trường Ly yên lặng nhìn chằm chằm chàng mấy giây, “Huynh có chắc là sẽ không gặp sự cố gì nữa không?”
Yên Cửu nín thinh hồi lâu, bây giờ chàng hết dám hứa hẹn lung tung rồi.
Nhớ lại lời hứa sắt son trước khi lên lôi đài thi đấu của mình, Yên Cửu thấy rát hết cả mặt.
Yên Cửu và Trường Ly ngồi bàn bạc đến tận hoàng hôn mà cũng chưa tìm ra cách nào khả thi kín kẽ.
Hai người đang cùng đường bí lối thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Nhịp gõ rất quen thuộc, Trường Ly vừa nghe đã biết là Triệu sư huynh.
“Triệu sư huynh tới, có lẽ là để chúc mừng huynh lọt vào vòng trong.”
Trường Ly chầm chậm bay ra cửa, dùng đuôi kiếm mở cửa ra.
Quả nhiên là Triệu sư huynh tới với khuôn mặt tươi rói, “Yên sư đệ, chúc mừng đệ nhé!”
Yên Cửu xấu hổ mỉm cười, “Triệu sư huynh đã biết tin ta được vào vòng trong rồi à? Chẳng qua ta gặp may thôi...”
Triệu sư huynh vỗ vai Yên Cửu một phát thật mạnh, “Yên sư đệ, vận may của đệ hiếm thấy lắm đấy!”
Nghe vậy, Yên Cửu chợt có dự cảm không lành.
Trường Ly cũng căng thẳng nhìn Triệu sư huynh, sợ hắn mang thêm tin xấu tới.
Quả nhiên sợ cái gì là cái đó đến.
Triệu sư huynh cười khanh khách nói, “Sau khi thử kiếm có tổng cộng 54 đệ tử lọt vào vòng lôi đài, hôm nay đã loại hết một nửa nên còn 27 người bước vào vòng trong.

Vòng trong vẫn thi đấu theo cặp nên có một người bị dôi ra...”
Trường Ly thấy trước mắt tối sầm, đừng nói cái người bị dôi ra này là Yên Cửu nhé?
Triệu sư huynh không cảm nhận được bầu không khí quái lạ trong phòng, hăm hở nói tiếp: “Danh sách thi đấu vừa mới được công bố.

Yên sư đệ, đệ trúng giải độc đắc rồi! Đệ được miễn thi đấu vòng hai, vào thẳng vòng ba luôn!”
Môi Yên Cửu run rẩy, “Triệu sư huynh, có lẽ huynh nhìn nhầm rồi...”
Nghe chàng nói vậy, Trường Ly cũng khấp khởi hy vọng.
Triệu sư huynh lại vỗ Yên Cửu cái bốp, “Đệ cũng không dám tin phải không? Thằng nhóc nhà đệ may mắn quá đi mất! Yên tâm đi, ta đã xem tận ba lần, đúng là tên đệ không chệch đâu được.”
Ánh mắt Trường Ly bỗng lộ vẻ tuyệt vọng.

Nàng nghi ngờ ngắm kỹ Yên Cửu từ đầu xuống chân một lượt.

Nếu không phải nàng biết chắc cuốn truyện mình đọc chỉ xoay quanh nữ chính thì đã tin Yên Cửu là nhân vật chính rồi đấy.
Người tu đạo đều coi trọng vận may.

Triệu sư huynh kích động lại gần Yên Cửu hai bước, “Yên sư đệ, nể tình bọn mình ở sát phòng nhau, đệ có thể cho ta xin ít vía may mắn được không? Ta không tham lam đâu, chỉ mong sang năm tìm được linh kiếm thuộc về mình là mãn nguyện rồi.”
Yên Cửu vẫn chưa tỉnh táo hẳn sau khi nghe tin dữ kia, gượng gạo đáp: “Triệu sư huynh, chắc chắn huynh sẽ được toại ý.”
Bấy giờ, Trường Ly đột nhiên khều lá bùa đổi vận mới bị nàng vứt vào xó lên, đưa đến tầm tay Triệu sư huynh.
Triệu sư huynh từng có kinh nghiệm nhận cải thảo nên không thấy ngạc nhiên nữa, “Lại tặng ta nữa à?”
Trường Ly gật đầu lia lịa, nàng nghĩ có lẽ vận số của mình và Yên Cửu đã bị lá bùa này đảo ngược, phải tống khứ nó càng sớm càng tốt.
Yên Cửu lập tức có cùng suy nghĩ với Trường Ly, chàng vội nói: “Triệu sư huynh, huynh mau nhận đi, hôm nay nhờ ta mang lá bùa này theo nên mới thắng đấy.

Có nó chắc chắn huynh sẽ sớm tìm được linh kiếm mình muốn.”
Triệu sư huynh đã lung lay nhưng vẫn thấy hơi ngại, “Thứ này quý giá quá!”
Trường Ly tiếp tục dứ lá bùa đổi vận về phía hắn.
Yên Cửu không ừ hử gì mà nhét luôn lá bùa vào tay Triệu sư huynh.
“Có gì đâu mà, từ lúc ta tới đỉnh Vô Danh đã được Triệu sư huynh giúp đỡ nhiều, nếu lá bùa này có thể giúp huynh sớm ngày tìm thấy linh kiếm thì cũng coi như nó đã phát huy được giá trị rồi.”
Triệu sư huynh vô cùng cảm động nhận lá bùa đổi vận, “Yên sư đệ, sau này nếu đệ cần giúp gì thì cứ việc tới tìm ta, ta nhất định sẽ không chối từ.”
Khó khăn lắm Yên Cửu mới tiễn Triệu sư huynh suýt đòi kết nghĩa huynh đệ với mình đi, sau đó chàng ngồi ngây đơ ra ghế.
“Rốt cuộc ta gặp vận may khỉ gió gì thế không biết!”

Trường Ly bay tới trước mặt chàng, thận trọng nói: “Mai thi vòng hai, mốt thi vòng ba.

Đến lúc ấy huynh không được thắng nữa, nếu thắng thêm trận nữa là huynh sẽ lọt vào nhóm mười người đứng đầu rồi phải nhận thưởng trước mặt toàn tông môn đấy.”
Yên Cửu suy sụp gãi đầu, bây giờ mọi chuyện đã lệch xa khỏi kế hoạch âm thầm lẻn vào Kiếm tông ban đầu của chàng.
Nếu để mấy lão chân nhân Quy Nguyên Kiếm tông trao thưởng rồi để mắt đến thì sau này khó mà chạy nổi.
Trường Ly bắt đầu nhẩm tính, “27 người vào vòng hai thì sẽ còn 14 người vào vòng ba.

Ninh Tầm chắc chắn sẽ vào chung kết, vậy xác suất huynh gặp nàng ta ở vòng ba là 1/13.”
Trường Ly há hốc miệng, “Xác suất này hơi bị cao nha!”
Không ngờ Yên Cửu nghe vậy lại tươi tỉnh hẳn lên, tuy vào chung kết sẽ gây chú ý nhưng nếu mượn dịp này để đấu một trận với Ninh Tầm thì cũng không lỗ lắm.
Thấy Yên Cửu thay đổi thái độ, Trường Ly tức khắc giận sôi máu.
“Huynh muốn vào chung kết để đấu với Ninh Tầm từ lâu rồi chứ gì?”
Yên Cửu chối đây đẩy: “Làm gì có, đây chỉ là sự cố thôi!”
Trường Ly: Nàng phát mệt vì cứ phải nghe hai chữ sự cố này rồi!.

Chương 22:

Ngày hôm sau, đỉnh Vô Danh lại có thêm một tin tốt lành.


Ở vòng hai, Dư Hằng đã giành chiến thắng suýt soát, thuận lợi vào vòng trong.


Nhận được tin vui, Thái Diễn chân nhân kích động chưa từng thấy, lập tức gọi Yên Cửu và Dư Hằng tới điện chính đỉnh Vô Danh để dặn dò kỹ càng.


"Đây là thành tích tốt nhất mà đỉnh Vô Danh ta đạt được trong gần 50 năm qua, có lẽ là sư tổ trên trời hiển linh..."


Trường Ly ỉu xìu treo bên hông Yên Cửu, nghe Thái Diễn chân nhân phát biểu cảm nghĩ nhiệt huyết như thế thì chỉ cảm thấy sư tổ đỉnh Vô Danh đã phạm sai lầm, đặt niềm tin vào Yên Tiểu Cửu chỉ tổ tốn công.




Nếu sư tổ hiển linh thật thì nàng chỉ muốn khuyên ông ta nên đổi một đệ tử có tiềm lực càng sớm càng tốt.


Nói một tràng xong, Thái Diễn chân nhân hài lòng ngắm hai đệ tử rồi tung một quả bom hạng nặng.


"Mười người đứng đầu lần này không những sẽ được tông môn khen thưởng linh thạch pháp bảo mà còn có tư cách tiến vào bí cảnh Huyền Thiên trước nữa."


Trường Ly vừa nghe đến đây đã run lẩy bẩy, vì từng đọc nguyên tác nên nàng hơi bị PTSD với bí cảnh.


(*) PTSD hay Rối loạn căng thẳng sau chấn thương là một tập hợp các phản ứng có thể xuất hiện ở những người đã trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đau buồn đe dọa tính mạng hoặc sự an toàn của họ (hoặc tính mạng và sự an toàn của những người xung quanh họ).


Vừa nghe đã biết cái bí cảnh Huyền Thiên này chẳng phải nơi tốt lành gì.


Thái Diễn chân nhân ôn tồn nói: "Bí cảnh Huyền Thiên được chuẩn bị riêng cho đệ tử cấp Trúc Cơ nên không nguy hiểm lắm mà lại có rất nhiều cơ duyên trong ấy, được vào đó sớm một bước thì sẽ có nhiều cơ hội hơn hẳn người khác..."


Trường Ly thầm hừ khẩy, nếu vào bí cảnh này không phát sinh sự cố gì thì nàng sẽ vặc đầu... À không, vặc chuôi kiếm xuống cho Yên Tiểu Cửu chơi luôn.


Thái Diễn chân nhân phác hoạ một cái bánh vẽ to oạch cho hai đệ tử đỉnh Vô Danh xong thì trìu mến tiễn họ về.


Được Thái Diễn chân nhân bơm máu gà, Dư Hằng cực kỳ hăm hở.




Hắn ngỏ lời mời thân thiện với Yên Cửu: "Yên sư đệ, đệ có muốn cùng ta tới sân luyện kiếm chuẩn bị sẵn sàng cho vòng đấu tiếp theo không?"


Yên Cửu chẳng có hứng thú gì với phần thưởng của tông môn cũng như cái bí cảnh kia bèn khéo léo từ chối lời mời của Dư Hằng.


Dọc đường về, một người một kiếm tình cờ gặp vài đệ tử đỉnh Vô Danh, hễ ai trông thấy Yên Cửu cũng đều tỏ ra vồn vã nhiệt tình.


"Yên sư đệ cố lên nhé!"


"Vinh quang của đỉnh Vô Danh năm nay đều dựa cả vào đệ và Dư sư huynh đấy!"


Yên Cửu: Chẳng hiểu sao mà chàng lại thấy gánh nặng tâm lý nhiều hẳn lên.


Nhìn đám đệ tử hồ hởi này từ từ khuất dạng trên con đường núi lát đá xanh, Trường Ly khẽ than: "Các cụ hay nói người sợ nổi tiếng heo sợ mập thật chí lý."


Yên Cửu lén cãi thầm trong bụng: Chàng không phải người mà cũng chẳng phải heo nốt.


Sau khi danh sách đấu lôi đài vòng ba được công bố, Yên Cửu bỗng nổi như cồn ở đỉnh Vô Danh.


Đã nhiều năm đỉnh Vô Danh chưa có chuyện vui như vậy. Nếu không phải cuộc thi còn chưa kết thúc, Thái Diễn chân nhân sợ gióng trống khua chiêng sẽ ảnh hưởng đến tinh thần thi đấu của hai đệ tử thì Trường Ly nghĩ chắc ông ta đòi giăng cả biểu ngữ chiêu cáo thiên hạ trên đỉnh núi luôn.


May mà Thái Diễn chân nhân vẫn còn chút lý trí nên đã bỏ qua vụ đó, nếu không e là Yên Cửu sẽ bỏ trốn trong đêm mất.


Tuy sự mong đợi của toàn bộ đỉnh Vô Danh khiến Yên Cửu thấy hơi áp lực nhưng trận cần thua thì chàng vẫn sẽ thua.


Theo như Trường Ly nói là: "Đỉnh Vô Danh vẫn còn hạt giống tốt như Dư sư huynh thì sao tới lượt Yên Cửu cáng đáng trách nhiệm. Nếu chàng làm trụ cột, nhỡ một ngày nào đó trời giáng sét xuống thì nàng còn phải chịu vạ lây."


Yên Cửu hết sức đồng ý với nàng.


Chàng thấy phấn chấn hẳn lên, bắt đầu bàn bạc với Trường Ly về xác suất thua ngày mai.


"Ninh Tầm đã là kỳ cuối Trúc Cơ, phần lớn đệ tử thân truyền như Lâm Diệu Toàn, Giang Sách đều là kỳ sau Trúc Cơ, còn ta mới lên kỳ giữa Trúc Cơ, có thể xem như kẻ yếu nhất trong số đám đệ tử vào vòng trong."


Trường Ly nghe xong bỗng thấy xác suất thua của Yên Cửu rất lớn.


Nàng ngẫm nghĩ rồi bồn chồn hỏi: "Nghe nói Kiếm tu có thể vượt cấp giết người, huynh... liệu có vượt cấp thắng người không đấy?"


Ở vòng đấu lôi đài đầu tiên, Yên Tiểu Cửu đánh thắng đối thủ kỳ giữa Trúc Cơ thì nàng còn cố lý giải được, nhưng nếu sắp tới chàng đánh thắng cả đồng môn có tu vi cao hơn thì nàng thật sự nghi ngờ ánh mắt chọn người của mình.


Yên Cửu nín thinh một giây, đâu riêng gì Kiếm tu, cả yêu cũng thế mà.


Chàng lí nhí hứa: "Ta sẽ cố gắng hết sức."


Còn chưa dứt lời, Yên Cửu đã bắt gặp ánh mắt cực kỳ sốt ruột của Trường Ly.





Chàng càng cảm thấy áp lực hơn.


Có trời mới biết ngay cả lúc một con yêu như chàng đơn độc lẻn vào Quy Nguyên Kiếm tông cũng chẳng thấy áp lực cỡ này.


Trường Ly rầu thúi ruột vì Yên Tiểu Cửu.


Là một thanh kiếm từng đọc nguyên tác, nàng hiểu rất rõ tầm quan trọng của việc cố gắng sống sót.


Mỗi năm giới tu tiên lại xuất hiện vô số con cưng của trời, nhưng liệu có bao nhiêu người trong số đó được sống thọ chết già?


Đa số đều ra đi khi tuổi còn xanh.


Sau rốt người khác cũng chỉ cảm thán một câu "Cao xanh hờn đấng anh tài" là cùng.


Trường Ly nghĩ nếu đã là người qua đường không có số làm nhân vật chính thì nên biết thân biết phận.




Nàng quả quyết nói: "Tóm lại, vòng này chúng ta chỉ được thua, không thể thắng!"


Ngày hôm sau, 14 đệ tử lọt vào vòng trong xếp thành hai hàng đứng ở quảng trường đá xanh trên đỉnh Lăng Tiêu yên lặng chờ cuộc thi bắt đầu.


Trong đó, ngoài đỉnh Lăng Tiêu có 4 người thì các đỉnh Ngọc Hoa, Bích Vân, Chu Minh, Linh Việt và Vô Danh đều có 2 người vào vòng trong.


Những năm trước, đỉnh Vô Danh không có hoặc chỉ có tối đa 1 người vào vòng trong nên đỉnh Ngọc Hoa và Bích Vân sẽ có thêm 1 hoặc 2 suất nữa.


Luật thi năm nay hơi khác trước đây, ai có thời gian thi đấu ngắn hơn ở vòng trước sẽ được quyền ưu tiên chọn đối thủ ở vòng này.


Như vậy, người vào thẳng vòng này là Yên Cửu nghiễm nhiên được chọn đối thủ đầu tiên.


Đám đệ tử xem thi đấu dưới đài nhìn chằm chằm Yên Cửu như thể trên người chàng đang dán bốn chữ "kẻ được trời chọn" to đùng.


"Nếu là ta, ta sẽ chọn kẻ yếu nhất, như thế ít nhất cũng chắc suất vào nhóm mười người đứng đầu."


"Lần này đỉnh Vô Danh nở mày nở mặt rồi."


"Thằng nhóc này tốt số quá đi mất!"


Trường Ly không kìm được mà nói khẽ bên hông Yên Cửu: "Bọn mình chọn người mạnh nhất nhé!"


Yên Cửu lập tức chỉ vào Ninh Tầm, "Ta chọn Ninh..."


Trường Ly tức giận thụi Yên Cửu một cú, "Trừ nàng ta ra!"


Yên Cửu bị thụi nên trượt tay chỉ chệch sang Giang Sách đứng cạnh Ninh Tầm.


Quản sự chủ trì cuộc thi lập tức hô lớn: "Cặp đấu đầu tiên: Yên Cửu đỉnh Vô Danh và Giang Sách đỉnh Bích Vân."


Dưới đài ồ lên.


"Không ngờ hắn lại chọn Giang sư huynh!"


"Dám khiêu chiến đệ tử thân truyền thì đáng mặt đàn ông thật đấy, xin bái phục."


"Đỉnh Vô Danh lần này lại ra về tay trắng rồi."


Giang Sách hơi ngạc nhiên, nhìn Yên Cửu một cái.


Hai hôm trước, hắn cũng có nghe nói về gã đệ tử đỉnh Vô Danh được vào thẳng vòng trong này.


Nhưng dẫu sao Kiếm tu vẫn coi trọng thực lực hơn, nếu chỉ dựa vào may mắn thì không thể đi xa được.


Phần chọn cặp đấu nhanh chóng kết thúc.


Yên Cửu và Giang Sách là cặp đầu tiên lên lôi đài.


Trường Ly không khỏi phấn khích, "Giang Sách là thân truyền của đỉnh Bích Vân, thực lực chỉ thua mỗi Ninh Tầm, nghe nói lần này hắn là một trong ba thí sinh đứng đầu, biết đâu sẽ đánh bại bọn mình trong vòng ba chiêu cũng nên."


Yên Cửu cứng đơ người, "Ba chiêu e là hơi khó."


Trường Ly vẫn rất lạc quan, "Ba chiêu không được thì chắc mười chiêu sẽ đủ!"


Yên Cửu cố nhớ lại cảnh Giang Sách thử kiếm nhưng chẳng nhớ nổi.





Ngoài Ninh Tầm thì hình như chiêu thức của những người khác không có gì nổi bật cả.


Trận đấu chính thức bắt đầu.


Tuy Yên Cửu chỉ là đệ tử mới vào nội môn nhưng Giang Sách vẫn dốc toàn lực thi đấu.


Bởi hắn không chỉ đại diện cho bản thân mình mà còn đại diện cho đỉnh Bích Vân nên không cho phép mình phạm bất cứ sai lầm nào.


So với vẻ nghiêm túc của Giang Sách, Yên Cửu trông thoải mái hơn nhiều.


Sau khi đánh qua đánh lại vài chiêu với Giang Sách, chàng bắt đầu giả bộ không chống đỡ nổi.


Trường Ly thấy thế thì khen ngay: "Yên Tiểu Cửu, huynh lành nghề lắm."


Xem cái điệu chật vật đỡ đòn, hễ cản trái là hụt phải của chàng thì ai cũng nghĩ chuyện Yên Cửu thua Giang Sách chỉ là vấn đề thời gian.


Được Trường Ly khen, Yên Cửu vô thức nhoẻn môi cười.




Nhưng biểu cảm nhỏ nhặt này của chàng lại bị Giang Sách bắt gặp. Hắn bỗng sinh lòng cảnh giác, bắt đầu ra đòn thận trọng hơn.


Yên Cửu vội mím môi lại, giả bộ như không có gì xảy ra.


Chàng "gắng gượng" đỡ thêm vài chiêu rồi loạng choạng né hai bước, dùng kỹ thuật diễn cả đời để đưa cổ mình tới dưới kiếm Giang Sách.


Nếu không phải đang ở trước đám đông, Trường Ly thực sự muốn nhảy dựng lên vỗ tay hoan hô chàng, "Quá hoàn hảo!"


"Giang Sách đỉnh Bích Vân thắng!"


Giang Sách thoáng do dự rút kiếm về. Hắn cứ cảm thấy có gì đó không ổn vì trận này thắng dễ đến khó tin.


Yên Cửu hơi khom lưng chào Giang Sách rồi khoan khoái bước xuống đài.


Đám đệ tử đỉnh Vô Danh theo dõi trận đấu gần đó nhào tới thân thiết an ủi: "Yên sư đệ, đệ thua Giang sư huynh là chuyện rất bình thường, đừng buồn nhé."


"Phải đó, mấy năm trước Giang sư huynh đã lên kỳ sau Trúc Cơ, ngoài Ninh sư tỷ thì chẳng có đệ tử nào cùng thế hệ đánh thắng huynh ấy cả."


"Nhưng Yên sư đệ gan thật đấy, không ngờ đệ dám chọn Giang sư huynh."


...


Yên Cửu bình tĩnh ứng phó với đám đệ tử đỉnh Vô Danh xong thì đi sang bên cạnh tiếp tục xem thi đấu.


Chàng vừa quan sát lôi đài, vừa hỏi Trường Ly: "Sao hả? Có phải màn thể hiện của ta không chê vào đâu được không?"


Vẻ đắc ý lộ rõ mồn một trong giọng nói.


Trường Ly không hề bủn xỉn lời khen với chàng, "Huynh thua tự nhiên lắm luôn, cứ như nước chảy thành sông ấy."


Yên Cửu tức khắc thấy lòng lâng lâng, nếu không bị hình người cản trở thì chàng đã xõa tung cái đuôi bồng bềnh ra vẫy loạn xạ.


Nhưng ngay sau đó, Trường Ly lại đổi chủ đề, "Giang sư huynh đúng là đệ tử thân truyền có khác, chiêu nào chiêu nấy đều vô cùng hoàn hảo, lần này ít nhiều cũng nhờ có huynh ấy."


Chẳng hiểu sao Yên Cửu lại thấy hơi hụt hẫng, đến độ chẳng muốn vẫy đuôi nữa.


Rõ ràng trận thua này là do chàng cố gắng mà có, mắc mớ gì tới thằng ranh Giang Sách kia?


Trường Ly vẫn dán mắt vào Giang Sách. Tuổi hắn mấp mé giữa choai choai và trưởng thành, tướng tá hơi mảnh khảnh, vai rộng eo thon, đường nét cơ thể rất đẹp.


Trường Ly không kìm được mà âm thầm xuýt xoa, trông dáng dấp thế kia thì chắc chắn là nam phụ có số có má rồi.


Yên Cửu bất mãn xoay kiếm sang hướng khác. Tuy chàng không rõ Trường Ly đang nhìn gì nhưng trực giác mách bảo chàng rằng đó chẳng phải thứ gì tốt lành, vẫn nên chuyển hướng thì hơn.


Trường Ly bất thình lình bị xoay mặt vào vạt áo Yên Cửu.


Nàng á lên một tiếng, tự xoay mặt ra, "Huynh táy máy tay chân gì đấy!"


Yên Cửu đáp tỉnh bơ: "Cặp tiếp theo sắp thi đấu rồi nên ta lựa góc đẹp cho nàng xem."


Trường Ly trợn trắng mắt, "Huynh xoay nhầm hướng rồi!"


Yên Cửu không hề áy náy nói: "Xin lỗi ha."


Trường Ly lầm bầm mấy tiếng, nể tình Yên Tiểu Cửu vừa chiến bại như nguyện, nàng quyết định rộng lượng bỏ qua cho chàng lần này.

Bình luận

Truyện đang đọc