KIẾM PHÁ THƯƠNG KHUNG

- Ta ghét nhất loại người tự ình là nhất.

- Cho nên chuyện này ta quản rồi.

Hoa Phong khinh miệt nói, vốn hắn không định tham gia vào chuyện này, nhưng mấy tên kia nói chuyện cực kỳ phách lối, đặc biệt cái tên Triệu Ngọc Hân hắn cảm thấy rất quen.

- Ngươi nghĩ mình quản được?

Tên đứng bên trái Huyền Thiên trầm giọng, hiển nhiên hắn không cho rằng Hoa Phong có thể ngăn cản được bọn họ.

- Ta có thể quản hay không, chẳng phải thử rồi sẽ biết.

Hoa Phong hời hợt nói. Theo hắn quan sát đám người này từ khí tức phát ra, thực lực so với Hứa Du ước chừng muốn yếu hơn nhiều lắm.

Thời điểm đối chiến cùng Hứa Du là may mắn chiến thắng, nhưng hiện tại hắn tin chắc, nếu Hứa Du đội mồ sống dậy, cũng bị hắn lần nữa đánh chết.

- Ta cũng muốn xem thử, cái gọi thiên tài đông đại lục, có mấy phần bổn sự.

Huyền Thiên sắc mặt khó coi, nhìn chằm chằm Hoa Phong lên tiếng. Hắn đã không muốn cùng đôi phương gây thù, không nghĩ tới tên này không biết tốt xấu, muốn xen vào chuyện người khác.

- Nếu đã như vậy ba người các ngươi cùng lên đi.

Hoa Phong khinh thường nói.

- Khẩu xuất cuồng ngôn, mình ta là đủ!

- Xem kiếm!

Tên đứng bên trái nghe Hoa Phong muốn một lần đấu ba, hắn liền phẫn nộ lập tức xuất kiếm.

- Thiên Long Nhất Kích!

Tên kia hét lên, thanh kiếm trên tay hắn vào lúc này đột nhiên phát ra khí thế kinh người, xung quanh hắn cuồng phong bạo nộ, xoay quanh, như long xà uốn lượn, phát ra khí tức vô cùng khủng bố.

- Chết đi!

Sắc mặt tên kia dữ tợn quát lên, không đợi Hoa Phong kịp chuẩn bị hắn vung kiếm đánh ra, cuồng phong lúc này ngưng thực, mơ hồ có bóng dáng thần long uốn lượn, nhắm thẳng Hoa Phong gào thét mà tới.

- Kiếm pháp Trương sư đệ thật lợi hại, ta xem hắn làm sao đón đỡ.

Hai người Huyền Thiên lúc này lùi lại cách đó không xa, bọn họ lên tiếng tán thưởng chiêu thức của đồng bạn, đồng thời thuận thế thăm dò thực lực Hoa Phong có bao nhiêu nông cạn.

Triệu Ngọc Hân sắc mặt có chút lo lắng, tiểu tử vô lại này không biết có phải đối thủ của đám người kia hay không, vạn nhất...kế tiếp nàng không dám nghĩ tới.

- Sao hắn lại không động thủ?

Nhìn thấy Hoa Phong không nhúc nhích, dù trước mắt công kích của tên họ Trương đang lớn dần, thấy vậy tên còn lại nghi hoặc hỏi Huyền Thiên bên cạnh.

- Hay là bị hù sợ rồi?

Sau đó hắn phá lên cười. Huyền Thiên không nói nhưng khóe miệng khẽ nhếch đầy khinh thường, hóa ra bọn họ gặp phải tên đầu óc có vấn đề.

Bị người công kích mà đứng trơ ra nhìn, đúng là không được bình thường, hoặc có lẽ bị hù sợ thật.

- Hắn sao không đánh?

Triệu Ngọc Hân cũng hết sức nghi hoặc.

Đúng là Hoa Phong không có ý định động thủ, toàn thân hắn lúc này được bao phủ tầng quang mang vàng nhạt, đây chính là chân khí hộ thể, Hoa Phong muốn dùng nhục thân trực tiếp ngạnh kháng.

Hắn muốn thử xem lực lượng tám trăm vạn cân, có hay không, có thể bỏ qua đối phương công kích.

Oanh

Công kích tên họ Trương trực tiếp đánh lên người Hoa Phong mà không hề có chút ngăn trở, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, công kích có phần khủng bố kia, lại chẳng tạo thành chút thương tích nào với hắn, khiến đám người xung quanh há mồm kinh hãi. Khủng khiếp hơn hắn còn nữa bước cũng không lui.

- Ruồi bọ mà thôi!

Lấy tay phủi phủi bụi, Hoa Phong đưa mắt về phía tên họ Trương giọng nói đầy khinh miệt. Nội tâm thập phần hài lòng, nguyên lai lực lượng mạnh mẽ cũng không có gì không tốt.

Nhưng sự bình thản của hắn, lại là nỗi kinh hoàng cho phần còn lại.

- Yêu quái! Ngươi không phải nhân loại, ngươi là yêu quái.

Tên họ Trương sắc mặt trắng bệch, cực kỳ sợ hãi, lấy tay chỉ Hoa Phong miệng lắp bắp.

Công kích vừa rồi hắn toàn lực ra tay, thậm chí vì muốn trong một chiêu chém giết đối phương tại tràng, đã xuất ra sát chiêu mạnh nhất, hơn nữa đối phương chỉ đứng một chỗ cho hắn đánh. Cuối cùng góc áo cũng không rách, đây nào phải nhân loại.

- Làm sao có thể?

Hai người Huyền Thiên nội tâm chấn động, miệng há hốc vô cùng kinh hãi.

Chuyện xảy ra thực sự quá mức không thể tưởng tượng, dùng nhục thân trực tiếp ngạnh kháng công kích của võ giả đồng giai, mà ngay đến bụi cũng không bám, nghe ra có vẻ, hết sức hoang đường, nhưng chuyện hoang đường lại xảy ra ngay trước mắt, kinh thế hãi tục.

- Hắn là thật là nhân loại?

Triệu Ngọc Hân hai mắt trợn tròn bật thốt lên, nàng cũng vô cùng nghi hoặc tiểu tử kia, có thật là nhân loại hay không.

- Đến lượt ta rồi.

Hoa Phong trầm giọng nói, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Hắn biết lực phòng ngự của mình rất biến thái, nhưng công kích thì chưa xác định.

Từ sau khi được sư tôn truyền thụ kiến thức tu luyện, khả năng lĩnh hội kiếm pháp của hắn đã nâng lên một tầm mới, cộng thêm cảnh giới liên tiếp đột phá, khiến Hoa Phong rất muốn thử tay nghề.

Hoa Phong không định sử dụng nội chân khí, bởi vì hắn không muốn quá mức nổi bật, Luyện Mạch kỳ đứng im cho Hồng Mông cảnh công kích, lại không mảy may thương tổn, chuyện này nếu truyền ra ngoài là bực nào chấn động, rất có thể còn bị liên tưởng đến Lam Thánh quả, thì được không bù mất.

Nhưng hắn không biết màn thể hiện vừa rồi đã là rất kinh tâm động phách.

Sợ thân phận bại lộ vạn chúng chú mục, cho nên lần này Hoa Phong dùng ngoại chân khí xuất thủ.

Ngoại chân khí do lực hỗn độn tích tụ mà thành, không liên can đến tu vi cảnh giới, ngoại chân khí mạnh yếu tùy thuộc vào việc hắn nắm giữ Thiên Địa Quyết sâu cạn.

Tiếp tu kiến thức từ Lam Thánh lão nhân, có rất nhiều điểm không hiểu hắn liền thông thấu, dù chưa có thời gian hoàn toàn lĩnh hội, số lượng kiến thức khổng lồ, qua vố số vạn năm của lão, nhưng dùng để đối phó Hồng Mông cảnh, là dư giả có thừa.

Có thể nói ngay từ lúc có danh sư siêu cấp chỉ điểm, thực lực Hoa Phong liền thay đổi nghiêng trời lệch đất, chẳng qua hắn còn chưa phát hiện.

Chỉ riêng việc lĩnh ngộ sâu sắc đạo lý tam sinh, đã khiến Hoa Phong hoàn toàn lột xác. Cho nên tu vi nội chân khí, Luyện Mạch kỳ của hắn chỉ để làm cảnh.



Lương Tuyền kiếm nơi tay, Hoa Phong ý niệm khẽ động, hỗn độn chi lực từ bốn phương tám hướng trong phạm vi mười dặm xung quanh, liền hướng hắn tề tụ.

Toàn thân Hoa Phong lúc này được bao phủ một vòng quang mang đủ mọi màu sắc, cực kỳ huyễn lệ.

- Thiên Địa Giao Thoa, thập tam biến

Hoa Phong khẽ hô, nhất thời cách không chém ra một kiếm, nội chân khí không thể cách không xuất thủ, nhưng ngoại chân khí của hắn dư sức làm chuyện này.

Hoa Phong một kiếm chém ra, ngay lập tức huyễn ảnh đa sắc, liền phân thành mười ba cái huyễn ảnh kiếm quang, huyễn ảnh kiếm quang ngưng tụ thành thực chất, lấy thế sét đánh hướng tên họ Trương lao đi.

- Kiếm pháp thật khủng bố!

Huyền Thiên cùng tên đệ tử kia, vẻ mặt khiếp sợ đồng thời bật thốt.

- Đây là kiếm pháp gì?

Triệu Ngọc Hân ngọc thủ che miệng, kinh sợ lẩm bẩm.

Về phần tên họ Trương đối diện với thứ kiếm pháp mang theo hỗn độn chi lực, khí thế bức nhân, khiến vẻ mặt hắn trắng bệch, nội tâm run rẩy.

- Thiên Long Bạo Nộ.

Tên họ Trương cắn răng, hắn liều mạng thiêu đốt chân khí, bộc phát chiến lực mạnh nhất, ngay lúc khí thế đạt đến đỉnh phong, hắn lập tức kích ra chiêu áp đáy hòm, ý định ngăn trở thế tới của huyễn ảnh kiếm quang.

Oanh

Thanh âm giao kích kinh thiên động địa giữa hai người vang lên, khiến đại địa một trận rung lắc, bụi bay mù mịt, một kích kinh tâm.

- Trương sư đệ!

Bụi mù tán đi cùng là lúc Huyền Thiên bi phẫn gào thét. Trương sư đệ của hắn sau khi đón đỡ Hoa Phong một kích, liền biến mất không thấy, hiển nhiên đã tan thành tro bụi, chết không thể chết hơn.

- Hả?

Một kích tiễn đối phương về hỗn độn, Hoa Phong liền đứng ngơ như tượng, nội tâm một trận chấn động, hắn không thể tưởng tượng nổi bản thân lại mạnh như thế, ngay cả Hồng Mông cảnh cũng không chịu nổi một kích.

Giờ phút này Hoa Phong mới biết bản thân từ trước đến nay thiển cận bực nào, hỗn độn chi lực khủng bố như vậy lại bị hắn đem ra sử dụng một cách hết sức tầm thường.

Nếu không nhờ có sư tôn, e rằng không biết đến khi nào, uy lực của Thiên Địa Quyết mới chân chính dương oai.

- Sư tôn!

Nghĩ đến sư tôn hai nắm tay Hoa Phong siết chặt, tầm quan trọng của vị sư phụ đại tiện nghi này, đối với sự trưởng thành của hắn là rất lớn.

- Ngươi dám sát hại trương sư đệ, liền đợi Hợp Hoan Kiếm Tông điên cuồng trả thù đi.

Ngay lúc Hoa Phong kinh ngạc xúc động đan xen. Hai người Huyền Thiên đã bỏ chạy được vài trăm thước, bọn họ không dám ở lại dù chỉ một giây, Hoa Phong quá đáng sợ.

Nhưng không hiểu sao đã thành công chạy đi xa, Huyền Thiên lại còn lên tiếng uy hiếp.

Không lên tiếng có lẽ bọn hắn còn giữ được mạng, nhưng lên tiếng cũng đồng nghĩa với việc, bọn hắn thành công xuống đoàn tụ với tên họ Trương.

Hoa Phong đứng hình vì thực lực đột nhiên tăng mạnh, lại nghĩ đến sư tôn, đang xúc động liền bị Huyền Thiên đánh thức.

- Ngu ngốc!

Áp chế xúc động, Hoa Phong nhếch miệng khinh thường, theo hắn thì im đi mà chạy có phải rất tốt hay không, ai ngờ đáng tiếc.

Hoa Phong tâm niệm vừa động, Tam Biến Kiếm Pháp liền được hắn thi triển đi ra. Kiếm pháp này, dùng để kích sát mấy tên chạy thục mạng, là thập phần thích hợp.

Một quang ảnh lấy tốc độ ánh sáng lóe lên, ngay lập tức, Huyền Thiên cùng tên đệ tử kia đầu thân hai nữa.

A

A

Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, kèm theo đầy rẫy không cam lòng. Nếu bọn họ không chạy, Hoa Phong còn cực khổ xuất ra Thanh Thiên Kiếm Pháp, ngược lại thì đỡ phiền phức hơn nhiều.

- Ngươi! Yêu quái!

Triệu Ngọc Hân nãy giờ đứng một bên quan sát, trước sự khủng bố của Hoa Phong nàng liền đứng im như tượng. Ngay cả khi bọn người Huyền Thiên bỏ chạy nàng cũng không hay biết, đến khi Hoa Phong quay lại nhìn, nàng mới kinh hãi thốt lên.

- Ta là nhân loại.

Hoa Phong sắc mặt khó hiểu nói. Hắn rõ ràng là nhân loại hàng thật giá thật.

- Thật sự là nhân loại.

Triệu Ngọc Hân nội tâm chưa hết khiếp sợ hỏi lại.

- Tây đại lục, Thanh quốc, Thiên Vân thành, Thiên Vân học viện, Hoa Xuân tiểu viện, học viên ngủ gật, Hoa Phong.

Hoa Phong không trả lời Triệu Ngọc Hân, mà tuôn ra một tràng từ ngữ khó hiểu, sau đó chằm chằm nhìn đối phương.

- Ngươi muốn làm gì!

Bị đối phương nhìn chằm chằm Triệu Ngọc Hân sợ hãi lui lại.

A

Sau đó không biết nghĩ đến cái gì, Triệu Ngọc Hân ngọc thủ che miệng la lớn, vẻ mặt cực kỳ không thể tin nổi.

Từ ngữ Hoa Phong rất khó hiểu đối với người ngoài, nhưng với Triệu Ngọc Hân không bao giờ là khó hiểu.

Bình luận

Truyện đang đọc