KIẾM TIÊN LÀ BẠN TRAI CŨ CỦA TA


 
Edit: Naughtycat
 
Nghe Lận Quan Tài nói, Tô Thanh Y rơi vào trầm tư, qua hồi lâu, nàng chậm rãi nói: “Tại sao ngươi biết Thẩm Phi không đến?”
“Ta có ký ức của Thẩm Phi về Mai Trường Quân.”
”Lúc đó Thẩm Phi làm gì?”
”Bế quan một trăm năm, trực tiếp bước vào Kim Đan kỳ trung kỳ.”
“Mai Trường Quân phải ở dưới đó đợi một trăm năm?!” Tô Thanh Y kinh ngạc lên tiếng, Lận Quan Tài nhẹ gật đầu, khó nhọc nói: “Sống không bằng chết, một trăm năm.”
Nói xong, hắn nhớ đến Mai Trường Quân trong kí ức của Thẩm Phi.
Một trăm năm sau, Thẩm Phi bế quan đột phá lúc đi ra ngoài nghe thấy Mai Trường Quân bị Thanh Lai ép rơi xuống vách núi, hắn rút kiếm một đường chạy đến trước mặt Thanh Lai ở ngay trước mặt các đệ tử, một kiếm chém chết Thanh Lai.
Lúc đó toàn thân của hắn đều là máu đứng run rẩy trước mặt Thanh trưởng lão, lạnh giọng nói: “Ngươi cho rằng mạng của con gái ngươi đủ đền cho Trường Quân? Không, nàng ta có chết một vạn lần, cũng không đủ đền cho Trường Quân.”
Sau đó hắn một đường liên tiếp chém giết Thanh trưởng lão, trước lúc Liên Lạc chạy đến thì nhảy xuống Âm Hồn Nhai.
Lúc nhảy xuống, hắn nghĩ rằng hắn đi cứu Mai Trường Quân.
Nhưng sau khi nhảy xuống, hắn lại nhìn thấy dưới Âm Hồn Nhai không có một âm hồn nào, Mai Trường Quân mặc váy dài màu đỏ, trên mặt mỉm cười, trong tay cầm một lá cờ, đứng ở trong hoang mạc mênh mông bát ngát lẳng lặng nhìn hắn chăm chú.
“Sư huynh,” nàng không gọi hắn là Thẩm Phi ca ca nữa, nàng mỉm cười nói: “Ngươi đã đến rồi.”
Trong lòng Thẩm Phi dâng lên nỗi sợ hãi, một trăm năm trôi qua, nàng cũng đã là nửa bước Kim Đan rồi. Nhưng đạo tu của nàng khác với bọn hắn, phía sau nàng là biển máu núi xác, bất cứ người nào cũng có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc trên người nàng.
“Sư huynh,” Nàng nói: “Ta chờ ngươi, vẫn một mực chờ ngươi, chờ đã một trăm năm.”
Năm mươi năm trước, tất cả hồn phách nơi này đều đã bị nàng ăn hết sạch, lại đạt được chí bảo thời thượng cổ, Dẫn Hồn kỳ.
Nhưng nàng không có đi, vẫn đợi ở nơi này.
Từ lúc bắt đầu tràn đầy lòng tin đợi đến tuyệt vọng, từ tuyệt vọng đợi tới chấp niệm.
Trong lòng Mai Trường Quân có ma, chính là từ lúc đó.
Đợi hắn, nhất định phải đợi được hắn đến. Thẩm Phi nhất định sẽ đến cứu nàng, sao hắn có thể bỏ rơi nàng?
Hắn là tất cả của nàng, là của một mình nàng, hắn hứa sẽ không bỏ rơi nàng, hứa yêu nàng, nếu trên đời này có thứ gì làm nàng thấy lưu luyến với ấm áp nhất, như vậy chỉ có người này.
Cho nên nàng không thể buông tay, nàng không thể rời đi, nàng nhất định phải đợi hắn.
Một lần chờ là năm mươi năm, nàng ở trên hoang mạc mênh mông cuối cùng cũng đợi được hắn.
Nghe Lận Quan Tài nói, Tô Thanh Y nhíu mày, nàng gõ lên mặt bàn, chậm rãi nói: “Lận Quan Tài, có khi nào ngươi từng nghĩ đến, thật ra... Trường Quân cũng không yêu Thẩm Phi.”

Lận Quan Tài hơi sửng sốt, Tô Thanh Y chậm rãi nói: “Ngươi không cảm thấy, chấp niệm của Trường Quân đối với Thẩm Phi đã thành ma à?”
“Ta biết...” Lận Quan Tài nhẹ gật đầu, đau khổ lên tiếng: “Cho nên... Ta không muốn nàng thành ma.”
“Hệ thống,” Tô Thanh Y gọi hệ thống ra: “Có biện pháp nào không? Lận Quan Tài thật sự là thê thảm quá mà.”
“Thật ra,” Hệ thống suy nghĩ: “Căn cứ theo ta quan sát, ta cảm thấy giống như chỉ cần các ngươi không vi phạm đại sự gì... Chắc là sẽ không có việc gì.”
“Cái gì gọi là đại sự?”
“Ngươi biết hiện tại các ngươi đang ở trong một quyển sách đúng không? Chính là trong sách viết gì, các ngươi không thay đổi mạch truyện, như vậy dường như sẽ không có chuyện gì lớn... Ví dụ như là Thiên Kiếm tông không thể bị diệt, Thẩm Phi không thể chết, những chuyện đó các ngươi không thể thay đổi, nhưng mà Lận Quan Tài đưa chút nước uống cho Mai Trường Quân, thì đó cũng không phải vấn đề lớn gì. Đương nhiên nếu Lận Quan Tài làm Mai Trường Quân yêu hắn, từ đó không để ý đến Thẩm Phi, dẫn đến Thi Quỷ môn không bị diệt môn, thì đó là đại sự.”
Tô Thanh Y gật đầu: “Đã biết.”
Sau đó nàng ngẩng đầu nói với Lận Quan Tài: “Thật ra... Có một cách cho ngươi.”
“Hử?”
“Ngươi giả dạng làm Thẩm Phi, đừng cho nàng biết tất cả là do ngươi làm. Như vậy sẽ không thay đổi điều gì, nàng sẽ vẫn yêu Thẩm Phi như cũ, vậy là được rồi...”
Lận Quan Tài im lặng, Tô Thanh Y chần chờ nói: “Nếu ngươi không đồng ý...”
“Không,” Lận Quan Tài lập tức nói: “Ta đồng ý.”
Nói xong, Lận Quan Tài cười trào phúng nói: “Ta giả làm Thẩm Phi nhiều năm như vậy, giờ lại giả thêm một trăm năm, thì có sao?”
Tô Thanh Y không nói gì, nàng gật đầu, thở dài đi đến thư phòng ở đằng sau, sau khi lấy ngày sinh tháng đẻ của Tần Tử Thực, nàng vẽ mấy lá phù chú đưa cho Lận Quan Tài, nghiêm túc nói: “Đây là triệu hoán phù của ta với Tần Tử Thực, nếu như ngươi có chuyện gì thì rót linh lực vào trong lá phù này, chúng ta sẽ lập tức xuất hiện.”
Lận Quan Tài gật đầu, Tô Thanh Y lại dặn: “Ngươi chỉ có thể là Thẩm Phi, bất cứ lúc nào cũng là Thẩm Phi, không được tùy tiện thay đổi lịch sử, biết chưa?”
“Ta biết rồi.” Lận Quan Tài nặng nề trả lời, nói xong, hắn thở dài một cái: “Nhiễm Diễm ta đi trước đây, thừa cơ hội sáu trăm năm này, ngươi cố gắng tu hành cho tốt nhé.”
Tô Thanh Y gật đầu, đứng dậy tiễn Lận Quan Tài. Sau khi Lận Quan Tài đi, Tô Thanh Y quay đầu nhìn Tần Tử Thực, Tần Tử Thực ngồi trên bồ đoàn lẳng lặng nhìn nàng, hắn rất an tĩnh, luôn luôn an tĩnh như thế, vậy mà giờ phút này, Tô Thanh Y đột nhiên hi vọng hắn nói cái gì đó.
Rất lâu sau, nàng chậm rãi nói: “Ta muốn bế quan.”
“Bao lâu.”
“Ta muốn Kết Anh ở đây.”
Tần Tử Thực gật đầu, không nhiều lời: “Được.”
“Tử Thực,” Tô Thanh Y đi lên, ngồi xổm xuống, nắm chặt tay hắn, ngước đầu nhìn hắn: “Năm đó, ta không giết người nhà của ta.”
“Ta biết,” Nghe nàng nói thế, trong lòng của Tần Tử Thực có chút đau xót, giống như một kiếm của năm đó đâm vào trái tim của mình, hắn xoa lên tóc nàng, dịu dàng nói: “Ta tin ngươi.”
“Ta muốn điều tra rõ ràng chuyện năm đó... Năm đó ta là Đại Thừa kỳ còn bị đối phương hãm hại phải trốn đông trốn tây, ta không muốn lần này tra được hung thủ lại không thể báo thù.”
“Không giống nhau,” Tần Tử Thực ôn hoà lên tiếng: “Lần này, bên cạnh ngươi có ta.”
“Nhưng Tử Thực, ta không thể chuyện gì cũng dựa vào ngươi được...” Tô Thanh Y nhỏ giọng, nàng giơ tay lên quấn lấy sợi tóc của hắn, ôn hoà nói: “Trước khi ta bế quan sẽ bố trí xong đại trận, ngươi bảo vệ tông môn, không cần quá liều mạng.”
“Ừm.”
“Đời trước lúc làm Nhiễm Diễm, mặc dù có tư chất nghịch thiên, nhưng căn cơ của ta cũng chưa vững chắc, nhiều lần đột phá đều là lúc đánh nhau, thật ra bằt đầu từ ta Kết Anh, cũng không tính là cùng giai viên mãn. Lần này, ta là Thập chuyển Kim Đan, nên ta muốn kết thành Tử Anh.”
“Ừ.”
Còn lại Tô Thanh Y cũng không nói nữa, thật ra nàng rất muốn nói nói thêm gì đó, nhưng nhìn ánh mắt đối phương, nàng lại không nói nên lời, tựa như tất cả lời nói của nàng đối phương đều hiểu. Nàng buông tay hắn ra đứng dậy, trước lúc nàng quay người, đột nhiên Tần Tử Thực giữ chặt nàng, một tay kéo nàng vào trong ngực, đầu lưỡi tiến vào.
Khác với biểu hiện lạnh nhạt trên khuôn mặt của hắn, nụ hôn của hắn dữ dội chăm chú, thậm chí còn mang theo một ít hoảng loạn.
Dường như hắn đang phóng túng bản thân mình, sau khi nụ hôn kết thúc, hắn ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng nói: “Ta chờ ngươi.”
“Dù có bao lâu, ta cũng chờ ngươi.”
Tô Thanh Y ôm lấy hắn, cuối cùng cũng cảm thấy viên mãn.
Sau một hồi, nàng đứng dậy rời đi, hắn đi theo nàng vào động phủ bế quan, đến khi Tô Thanh Y đóng cửa, hắn đứng ở cửa rất lâu sau đó mới rời đi.
Tô Thanh Y nghe tiếng bước chân bên ngoài, không khỏi lên tiếng thở dài.
“Hắn như thế, sao ta có thể tĩnh tâm bế quan?” Tô Thanh Y hỏi hệ thống. Hệ thống lạnh nhạt nói: “Ở đây ta có một bộ công pháp Kết Anh, cực phẩm, muốn không?”
“Muốn muốn muốn.”
Tiếng khấu trừ tích phân vang lên trong đầu, một quyển sách từ không trung rớt xuống. Quyển sách viết kỹ càng cách đột phá Tử Anh, Tô Thanh Y nghiêm túc đọc chữ trên sách, những chữ đó giống như có một lực lượng thần kỳ, trong nháy mắt quấn nàng vào Vũ Trụ Hồng Hoang.
Nàng chuyển động cùng thời gian, nhìn vạn vật sinh trưởng luân hồi từ vũ trụ mênh mông đến phù du nhỏ bé, tất cả đều chầm chậm phóng lớn ở trong mắt nàng. Nàng cẩn thận quan sát từng chút tinh hoa của chúng, trong nhất thời cái gì cũng không thể quên.
Linh khí liên tiếp không ngừng chảy vào trong thân thể của nàng, kinh mạch của nàng vốn đã được mở rộng, tăng thêm thể chất Thuần Âm tinh lọc linh khí thuần khiết nhất, có Ôn Thần thảo bồi bổ, nhất phẩm Lôi linh căn phụ giúp, lại gặp linh khí nồng đậm ở Thiên Kiếm tông, lúc này tu luyện, đối với nàng quả thật là thiên thời địa lợi nhân hoà tập hợp đầy đủ.
Bình thường mà nói với tư chất của nàng, không đến năm năm nàng có thể Kết Anh.
Kết Anh cũng được chia đẳng cấp, giống như Kết Đan chia Thập chuyển, Kết Anh được chia thành Thập đài, Tử Anh là đỉnh cấp Nguyên Anh, không được một trăm năm sẽ không kết ra, khác hẳn với Nguyên Anh chỉ năm năm đã có thể kết ra, chỉ cần Kết Anh sẽ có thể thắng tới Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí hậu kỳ cũng không thể so sánh, được coi là cùng giai vô địch.
Lần này Tô Thanh Y quyết định, nàng kết Kim Đan loại tốt nhất rồi, nên Nguyên Anh cũng phải là tốt nhất.
Trong lúc tu luyện căn bản không thể phát hiện thời gian trôi qua, mà Tần Tử Thực ở bên ngoài đã cảm thấy một ngày bằng một năm.
Mười năm đầu, hắn xây dựng thêm Vấn Kiếm phong, trên đường gặp được sư phụ Vân Hư Tử của mình, ngẫm lại liền thu hắn làm đệ tử. Bởi Tô Thanh Y đã nói qua, hắn phải dựa theo quỹ tích cuộc sống của Thanh Hư mà sống.
Ba mươi năm tiếp theo, sáu vị sư đệ của Hiên Hoa từng bước đến Xuất Khiếu kỳ, bọn họ xảy ra một lần ra đại chiến với Tú Hoa cốc, Tú Hoa cốc nguyên khí đại thương, hai tên tu sĩ Xuất Khiếu kỳ bị bọn họ chém.
Sáu mươi năm tiếp nữa, Vấn Kiếm phong đã có ba ngàn đệ tử, hắn vân du tứ hải, khắp nơi trừ bạo giúp kẻ yếu, lúc đầu cho rằng sẽ làm giảm đi nỗi nhớ Tô Thanh Y, giống như khi mới đến Tu Chân giới, một lòng tu luyện lâu dần sẽ phai nhạt. Nhưng lần này, càng muốn quên càng không thể quên được, càng đi xa tưởng niệm càng sâu.
Hắn đi qua rất nhiều nơi, thấy qua rất nhiều cảnh đẹp. Nhìn thấy hoa đẹp, hắn chờ lúc hoa nở rộ thì đóng băng nó lại bỏ vào Hư Nạp giới để chờ lúc gặp đưa cho nàng; thấy váy áo đẹp, trâm cài tóc đẹp, túi thơm, hắn đều sẽ mua đặt vào Hư Nạp giới để đưa cho nàng.
Hắn mua cho nàng rất nhiều đồ vật, lưu lại nhiều địa phương muốn dẫn nàng đến .
Cuối cùng hắn cũng học được uống rượu, biết phân biệt được rượu ngon và không ngon, sau đó mang về cho nàng.
Cuối cùng hắn phát hiện, hay cũng là thừa nhận, hắn không thể rời xa nàng.

Vì thế hắn quay về Thiên Kiếm tông, canh giữ trên Vấn Kiếm Nhai cũng không rời đi nữa. Sáu phong khác của Thiên Kiếm tông dần dần được xây lên, sư đệ thứ hai sau hắn, cũng chính là phong chủ của Đệ Tam phong Lôi Hư Tử sau này cũng bái nhập Thiên Kiếm tông.
Thiên Kiếm tông ngày càng giống đại tông môn sau này, Hiên Hoa cũng bắt đầu ẩn thế không ra nghiêm túc tu luyện, tất cả mọi chuyện đều giao vào tay Tần Tử Thực. Tần Tử Thực nghĩ đến Thiên Kiếm tông sau này, nghĩ đến Hiên Hoa lúc này, hắn hi vọng Thiên Kiếm tông sẽ như tưởng tượng của hắn công chính, thuần thiện, là tông môn dám làm dám chịu, vì thế hắn nhận dạy bảo đệ tử mới của Thiên Kiếm tông từ những việc vặt vãnh, gần như mỗi ngày đều giảng dạy cho đệ tử. Đệ tử của bảy phong đều vô cùng tôn kính hắn.
Tần Tử Thực vốn cho rằng Hiên Hoa sẽ có dị nghị với hắn khi dạy bảo đệ tử lòng chính trực, ai ngờ sau khi bế quan xong đi ra ngoài, nhìn thấy dáng vẻ đệ tử một thân chính khí, ngược lại phá lên cười, nói với Tần Tử Thực: “Thanh Hư, Thiên Kiếm tông có ngươi, là vinh hạnh lớn của tông ta.”
Nói xong, Hiên Hoa kéo Tần Tử Thực đi uống rượu, hoàn toàn không giống trưởng bối, lôi kéo hắn cùng tán gẫu.
Tần Tử Thực uống rượu, giống như con người của hắn vậy, không nhanh không chậm, rót một chút rồi uống cạn. Không được bao lâu Hiên Hoa đã say ngã vào bên cạnh bàn, cầm chén rượu nói mê sảng với hắn.
“Ngươi biết không, một ngàn năm trước, lúc ta vẫn là Nguyên Anh, ta với Ngưng Hoa, cùng nhau thành lập Thiên Kiếm tông. Tư chất của nàng rất tốt, thông minh hơn ta nhiều lắm. Hai trăm năm trước, nàng độ kiếp phi thăng. Nhưng nàng không qua được thiên kiếp, thất bại. Trước khi tan thành mây khói câu nói cuối cùng nàng nói với ta là, Hiên Hoa, ngươi phải chiếu cố thật tốt Thiên Kiếm tông.”
Nói xong, Hiên Hoa cười khẽ, nhìn ánh trăng, thở dài lên tiếng: “Thiên Kiếm tông giống như là đứa nhỏ của ta với Ngưng Hoa, Ngưng Hoa đi rồi, ta chỉ còn lại Thiên Kiếm tông. Ta chỉ có một hi vọng, hi vọng Thiên Kiếm tông ngày càng vang danh, thành đệ nhất tông môn của Tu Tiên giới. Thanh Hư, ngươi có cảm thấy ta đang nằm mơ không?”
“Không.” Tần Tử Thực nghiêm túc nhìn hắn: “Thiên Kiếm tông, vốn là đệ nhất tông môn của Tu Tiên giới.”
Hiên Hoa vỗ tay cười to, cười đủ rồi hắn không nói gì nữa, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, đột nhiên thở dài nói: “Thanh Hư, chỉ có một mình, thời gian thật sự thật dài.”
Tần Tử Thực im lặng không nói, hắn cúi đầu nhấp một ngụm rượu.
Tô Thanh Y, chỉ có một mình, thời gian thật sự thật dài.
Sau đó lại qua năm năm, tử khí vờn quanh bầu trời, linh lực bắt đầu dao động, Tần Tử Thực đang tĩnh tọa trong phòng bị kinh động, lập tức hiểu ra là Tô Thanh Y đang Kết Anh!
Hắn vội vàng lấy ra pháp khí đã chuẩn bị nhiều năm ném ở động phủ của Tô Thanh Y, sau đó rút kiếm ra chuẩn bị hộ pháp.
Mây đen dày đặc trên bầu trời, quay cuồng. Linh khí điên cuồng tràn vào động phủ của Tô Thanh Y tạo thành một vòng xoáy.
Tu sĩ ở gần đó đều cảm nhận được linh khí dao động, đứng vây xem trận lôi kiếp này.
Mà chủ nhân của lôi kiếp Tô Thanh Y lại đang đắm chìm trong một vùng biển mênh mông, giống như đang ở trong cơ thể mẹ, chậm rãi mở mắt.
Nàng cảm giác như mình xuyên qua vạn năm, một lần nữa đến với thế gian này. Linh khí giống như được đại dương cọ rửa tiến vào trong kinh mạch của nàng, ở bên trong linh khí nàng chậm rãi có tay, chân, mắt, miệng của mình...
Thiên lôi tập kết trên nóc nhà, đạo lôi điện thứ nhất bổ thẳng xuống, đánh cho mặt đất rung động, pháp khí Tần Tử Thực chuẩn bị cho nàng độ kiếp trong nháy mắt cũng bị đánh thành hai nửa, làm cho Tần Tử Thực không nhịn được nhíu chặt lông mày.
Đạo lôi điện thứ nhất đã mạnh như vậy, thế này sao lại là lôi kiếp của một Nguyên Anh kỳ!
Chẳng lẽ bởi vì nàng là người nghịch thiên? Không lẽ bởi vì nàng không phải người của thời không này?
“Hai trăm năm trước... Nàng không qua được thiên kiếp...”
Âm thanh của Hiên Hoa vang lên bên tai của hắn, cả người Tần Tử Thực đều run rẩy, nắm chặt trường kiếm, hận không thể xông lên chịu lôi kiếp thay nàng.
Dù sao hắn cũng là Lôi linh căn...
Nghĩ đến đây, Tần Tử Thực thấy yên tâm hơn nhiều.
Lôi linh căn có điểm tốt ở chỗ, thiên lôi đối với bọn họ chỉ có lợi chứ không có hại. Người khác dễ dàng bị sét đánh chết, nhưng Lôi linh căn thì không như vậy, bọn họ có tỉ lệ nhất định chuyển thiên lôi cho bản thân mình dùng.
Tần Tử Thực thở phào một cái, nhìn đạo thiên lôi thứ hai tụ tập, lần nữa bổ xuống!
Một thanh kiếm từ trong động phủ bay ra, đón nhận đạo lôi quang kia!
Mà ở trong động phủ Tô Thanh Y cảm nhận được linh lực điên cuồng quay vòng trong kinh mạch, nhìn đứa bé ở giữa bụng mình, chậm rãi mơ hồ có dáng vẻ.
Nàng bắt đầu Kết Anh.
Nàng rõ ràng ý thức được.
Vô Đạo gắng gượng gánh chịu đạo lôi kiếp thứ hai rồi bay trở về.
Thiên lôi tiếp tục ngưng kết, sau hai canh giờ, đạo lôi kiếp thứ ba lập tức đến, đánh thẳng vào đỉnh đầu Tô Thanh Y! Sắc mặt Tô Thanh Y không đổi, dùng thân chống lại!
Thiên lôi đánh thẳng lên thân thể của nàng, lôi điện chui vào bên trong kinh mạch, trong chớp mắt, linh căn bắt đầu điên cuồng chuyển động. Tô Thanh Y rõ ràng nhìn thấy một đạo thiểm điện nho nhỏ tiến vào giữa bụng mình, sau đó vọt về phía linh căn.
Trên người của nàng một mảnh cháy đen, nàng không quan tâm, tiếp tục dẫn linh khí đi về phía anh hài, Kết thành Tử Anh cần rất nhiều linh khí, nếu không phải kinh mạch bản thân đã được mở rộng, chứa được nhiều linh khí, cộng thêm là Thiên linh căn, sợ là nghĩ cũng không dám nghĩ kết Tử Anh.
Thiên lôi nổ vang, sau năm canh giờ, đạo lôi thứ tư đánh xuống...
Ba ngày sau, đạo thiên lôi thứ năm đánh xuống...
Càng về sau thời gian thiên lôi tập kết càng dài, uy lực ngày càng lớn. Mà tiểu nhân giữa bụng Tô Thanh Y cũng ngày càng rõ ràng, trước mắt bắt đầu xuất hiện ảo cảnh.
Nàng biết, là Tâm Ma kiếp đã tới.
“Sư phụ.” Có người đang gọi nàng.
Tô Thanh Y không ngẩng đầu lên, người nọ từ trong bụi bặm đi ra, một thân quần áo trắng, tay cầm đèn lồng, tóc đen dùng dây lụa tùy ý cột, thở dài lên tiếng: “Sư phụ, sao người lại uống say với Mai tiền bối rồi?”
Cảnh vừa chuyển, trở về lễ cập kê năm nàng mười lăm tuổi, mọi người đứng xung quanh bên người nàng, nàng ngồi quỳ chân trên đài cao, tóc dài tung bay, mẫu thân nàng tự tay cài trâm cho nàng, bà ấy chải đầu cho nàng, dịu dàng nói với nàng: “Diễm Nhi, ta không cầu con phi thăng thành tiên, chỉ nguyện cả đời này con được hạnh phúc mỹ mãn.”
Sau đó là ở hậu viện nhà nàng, nàng cùng với Nhiễm Mặc mới sáu tuổi chơi đùa, nàng bịt mắt bắt Nhiễm Mặc, nghe Nhiễm Mặc gọi: “Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Tới đây bắt ta nè.”
Nàng tìm xung quanh đuổi đánh tên tiểu tử thúi này, sau đó bỗng nhiên đụng vào trong ngực của một người. Nàng có chút bất mãn, sờ mặt đối phương hỏi: “Ai vậy?”
“Ngươi còn sờ,” Trong giọng nói của Tạ Hàn Đàm đều là ý cười: “Còn sờ, ta sẽ hôn ngươi.”
Xung quanh đều là tiếng cười, trời đất quay cuồng, vô số ký ức tốt đẹp quay xung quanh nàng, nàng đứng ở giữa, không vui không buồn.
“Tránh ra.” Cuối cùng nàng mở miệng, âm thanh bình thản.
Tạ Hàn Đàm biến thành một thân đen, trên người khoác áo choàng, tay cầm kim phiến, đứng trên tế đàn, lẳng lặng nhìn nàng. Ánh mắt không vui không buồn, giống như là đang quay về khoảnh khắc trước khi chết, hắn ngẩng đầu xem nàng một khắc kia.
“Sư phụ, ngươi hận ta sao?”
Giọng nói của hắn giống như là một giọt nước rơi xuống đầm nước đang tĩnh lặng , phát ra âm thanh vang dội.
Hận sao?
Tô Thanh Y nhìn đối phương rút kiếm đi tới, trong lòng một mảnh mờ mịt. Ngay lúc này, xung quanh hoá thành một mảnh huyết sắc. Sư phụ của nàng, phụ mẫu, đệ đệ, sư huynh nhao nhao cầm kiếm đi về phía nàng. Vô số thân ảnh màu đỏ đi theo sau lưng bọn họ, giống như cũng biết là ai.
“Hận sao?”

“Hận sao!?”
“Ngươi mất đi tất cả, bị người đuổi giết, bị người ngươi yêu nhất phản bội, bị thiên đao vạn quả, đối với thế gian này, ngươi không oán hận sao?”
“Nhưng ngươi bất lực, đến muốn biết được hung thủ còn gian khổ như vậy?! Ngươi không hận? Không oán? Không sợ?!”
Vô Đạo trong tay này rung động. Nàng muốn giữ vững tỉnh táo, nhưng những người này đều chân thật như vậy. Nàng không có cách nào che giấu nội tâm
Nàng hận, nàng oán, nàng sợ.
Dù là phần oán hận này cũng không mãnh liệt như nàng tưởng tượng, ký ức đời trước giống như thật xa xôi, thế nhưng đã khắc sâu vào trong cảm xúc, cho dù thời gian làm ta dần quên lãng, nhưng lại không có cách nào biến mất hoàn toàn.
Nàng muốn rút kiếm, muốn bảo vệ mình, muốn vung chém.
Mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng, nàng nhìn thấy một thanh bạch ngọc kiếm phá không đến, giống như năm đó sinh mạng kết thúc ở một khắc này!
Trong tay nàng cầm trọng kiếm, sắp rút kiếm ra! Cũng trong lúc này, bỗng nhiên một bàn tay đặt lên tay của nàng.
Bàn tay giống như được điêu khắc từ bạch ngọc kia, lạnh buốt.
Hắn ôm nàng từ phía sau, đặt lên tay của nàng, lạnh lẽo trong chớp mắt làm cho nàng thanh tĩnh lại, mà trong ngực hắn lại ấm áp, làm cho nàng chậm rãi bình tĩnh. Hắn lẳng lặng ôm nàng, tóc dài mềm maị rủ xuống trước ngực nàng, âm thanh xung quanh dần nhỏ lại. Chỉ có hắn, tiếng hít thở vang ở bên tai nàng, dịu dàng nói: “Không cần rút kiếm.”
“Không cần vì hận rút kiếm, không cần vì sợ hãi rút kiếm.”
“Thanh Y,” Đối phương nhẹ lên tiếng: “Kiếp này, ngươi có ta.”
Tô Thanh Y không nói lời nào, vẻ mặt nàng dần bình thản. Xung quanh hoá thành sương trắng mênh mông, Tô Thanh Y nhìn Vô Đạo trong tay, chậm rãi an tĩnh lại.
“Tử Thực,” Nàng thấp giọng gọi hắn, đối phương vẫn giống như quá khứ; nhàn nhạt trả lời: “Ừ.”
“Kiếp này, ta không chỉ có ngươi.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi cười tươi nói: “Ta còn có kiếm.”
Vừa dứt lời, kiếm của nàng bỗng nhiên đâm tới, đâm vào trái tim của đối phương. Trong nháy mắt, xung quanh tan thành từng mảnh nhỏ, Tô Thanh Y chậm rãi mở mắt, cảm giác được giữa bụng có cái Tử sắc anh hài, cũng mở mắt theo nàng.
Không vì hận rút kiếm, không vì sợ rút kiếm, không dựa dẫm vào người khác mà an tâm, kiếp này nàng không chỉ có Tần Tử Thực, nàng còn có kiếm.
Cho dù không có Tần Tử Thực thì nàng cũng còn có bản thân mình.
Một đạo lôi kiếp cuối cùng ầm ầm đánh xuống, đánh đến khắp núi đồi đều là lôi quang, quần áo Tần Tử Thực bị cuồng phong thổi bay phấy phới. Hiên Hoa đến sau lưng Tần Tử Thực, cau mày nhìn lôi quang kia, bất an nói: “Thanh Hư, ta cảm thấy lôi kiếp này không đúng...”
“Ừ không đúng.” Tần Tử Thực lãnh đạm mở miệng: “Nàng kết là Thập Đài Tử Anh.”
“Tử Anh?!” Hiên Hoa lộ ra thần sắc kinh ngạc, sau một lúc, dường như muốn nói gì nhưng cũng không nhiều lời nữa.
Đạo lôi quang kia như một thác nước đánh xuống, đánh trọn vẹn hai canh giờ. Sau hai canh giờ, lôi điện dần dần biến mất, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu. Tần Tử Thực nhanh chóng vọt tới, trực tiếp nhảy vào trong cái hố lớn.
“Thanh Y! Tô Thanh Y!”
Cả người hắn run rẩy, cũng không nhìn thấy bóng người.
Nỗi sợ hãi trong lòng từ từ dâng lên, Hiên Hoa đi lên tới thở dài nói: “Thanh Hư, đây chính là chín đạo lôi kiếp đánh xuống Nguyên Anh.”
“Câm miệng!” Tần Tử Thực giận dữ gào lên, sau đó bắt đầu tìm kiếm khắp nơi dưới đất, gọi lớn: “Thanh Y! Thanh Y!”
Hiên Hoa đồng tình nhìn hắn, sau một lúc, trên trời rơi xuống mưa nhỏ màu vàng. Hiên Hoa hơi sửng sốt, Tần Tử Thực nhìn lên trên bầu trời, đột nhiên kịp phản ứng.
Mưa này chỉ có thể do có người độ kiếp thành công mới có thể rơi xuống, tính là Thiên Đạo ban thưởng cho người độ kiếp thành công. Một vệt kim quang từ trên trời rơi xuống, một bộ khô lâu phá đất mà lên, trong kim quang kia hạ xuống chậm rãi phi lên, mà máu thịt trên người bắt đầu sinh trưởng một cách nhanh chóng.
Một lúc sau, vị nữ tu này chậm rãi mở mắt.
Trên mặt nàng vẫn đeo mặt nạ, vẫn là dáng vẻ của Lưu Huy như trước, trên người mặc hoa phục màu đen, trên lưng vác một cây trọng kiếm. Kim quang trên người nàng chậm rãi biến mất, cuối cùng nàng rơi xuống đất.
Vừa đứng vững đã lập tức bị một người ôm vào trong ngực.
Một người luôn luôn lạnh nhạt như thế lại lần đầu thất thố ôm nàng thật chặt.
“Tô Thanh Y, ta nhớ ngươi.” Hắn từ từ mở miệng, giọng nói bình thản, thân thể lại run rẩy, chậm rãi nói: “Đã chín mươi lăm năm.”
Tô Thanh Y hơi kinh ngạc, nàng mỉm cười, xoay người lại ôm hắn.
“Đừng sợ, chúng ta còn có ngàn vạn năm.”
Hiên Hoa đứng bên cạnh im lặng nhìn hai người, thở dài một hơi. Đúng lúc này, Bạch Phất Trần đột nhiên chạy vọt vào, sốt ruột nói: “Chưởng môn, Tinh Vân môn cho người đưa thư nói muốn gặp Lưu Huy sư thúc!”
“Gặp thì gặp, ngươi vội vàng hấp tấp làm gì!” Hiên Hoa có chút bất mãn. Bạch Phất Trần thở hổn hển, nói tiếp: “Còn có, Bồng Lai có đệ tử sau khi đạt được thần khí thì nhập ma trở thành Ma tu, bị Lăng Tiêu phái chiêu mộ làm Trưởng lão, không đến một ngày sẽ đánh đến Thiên Kiếm tông!”
“Ma tu đạt được thần khí?” Tô Thanh Y ngẩng phắt đầu lên: “Tên là gì?”
“Mai Trường Quân.”
Mẹ kiếp, sao Mai Trường Quân lại đến đánh Thiên Kiếm tông?!! Kịch bản không phải viết như vậy mà đại ca.
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc