KIẾM TIÊN Ở ĐÂY

"Tâm Nguyệt sư muội, trận chiến hôm nay, nắm được mấy phần chiến thắng?” Quan Phi Độ, một học viên năm ba mặc y phục trắng, mỉm cười bước tới.

Lúc này đã dẫn đến náo động.

Mặc dù Quan Phi Độ không phải là người đứng đầu năm 3, nhưng trong trận chiến ngày hôm qua, hắn cũng lọt vào top 4 của năm 3, không chỉ dung mạo anh tuấn, thực lực mạnh mẽ mà còn có học thức uyên bác, ôn tồn lễ độ, là nam thần trong tâm trí của rất nhiều nữ học viên.

Mức độ nổi tiếng vượt xa Ngô Tiếu Phương.

Hơn nữa, ngoài Quan Phi Độ ra, còn có một số học viên thiên tài năm 3 như Nghê Ngọc Tuyền, Tả Khâu Vô Song cũng đến chào hỏi và cổ vũ trợ uy cho Mộc Tâm Nguyệt.

Những học viên thiên tài năm 3 này, lờ mờ hình thành một loại uy áp khí thế, trấn áp về phía vị trí của Lâm Bắc Thần.

"Ha ha, vị này chính là Lâm Bắc Thần sư đệ phải không?"

Quan Phi Độ mỉm cười nhìn về phía Lâm Bắc Thần.

"Ta cũng đã theo dõi các trận đấu mấy ngày qua của ngươi. Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên của ngươi đã tu luyện thành thạo đến mức cả học viện Số 3 không có ai có thể sánh bằng... Tuy nhiên, ba chiêu kiếm này không phải là vạn năng, không lâu trước đó, năm 3 đã lưu truyền phương pháp phá giải, hơn nữa rất không may là ba ngày trước ta đã tặng cho Mộc sư muội một bản, chắc hẳn Mộc sư muội đã tu luyện thành thạo rồi, ha ha, cho nên Lâm sư đệ, ngươi phải hãy cẩn thận.”

Quan Phi Độ với vẻ mặt thiện ý nhắc nhở.

Rất nhiều người ủng hộ Lâm Bắc Thần nghe vậy, sắc mặt nhất thời đều thay đổi. Phương pháp phá giải ba chiêu kiếm? Cái này......

Nếu như vậy, Lâm Bắc Thần chẳng phải là đã mất đi cơ hội rồi sao?

Lâm Bắc Thần hoàn toàn không đặt Quan Phi Độ vào mắt.

Lớp trưởng năm 3 thì sao chứ?

Cũng là chó liếm thôi.

Thấp hèn.

Cho rằng điều này có thể ảnh hưởng đến tâm lý của ông đây sao?

Ấu trĩ.

"Lâm Bắc Thần, hôm nay ngươi thua chắc rồi, ta ở dưới võ đài, chờ ngươi làm nô lệ cho ta."

Một giọng nói vô cùng oán hận truyền đến.

Lại nhìn thấy Ngô Tiếu Phương, thiên tài của lớp một năm hai, đầu và cánh tay quấn băng giống như xác ướp, chống gậy đi khập khiễng, dưới sự dìu đỡ của người khác, hắn tách ra khỏi đám đông và bước lại gần.

Đôi mắt của hắn giống như hai lưỡi dao, quét đi quét lại trên người Lâm Bắc Thần, hận không thể cắt đi vài miếng thịt.

Vác thân thể trọng thương đến xem trận chiến.

Chỉ vì không thể nuốt trôi cục tức của ngày hôm qua, nhất định phải tận mắt nhìn thấy cảnh Lâm Bắc Thần bị đánh bại.

"Trận đấu bắt đầu."

Giám khảo lớn tiếng tuyên bố.

Hai nhân vật chính lần lượt bước lên võ đài.

Dù mặt vẫn là khuôn mặt vốn có nhưng sức sống và nét dịu dàng của thiếu nữ có thể giết chết mọi lớp trang điểm chỉ trong một giây.

Chiếc áo choàng kiếm sĩ được đặc biệt sửa đổi, hiện ra đường cong tuyệt mỹ, duyên dáng và tinh tế giống như một đoá hoa của nàng.

Trên mặt nở ra một nụ cười nhẹ nhàng giống như một tia nắng ấm trong ngày mưa.

Lâm Bắc Thần cũng mặc một chiếc áo choàng kiếm sĩ màu xanh, dáng người cao gầy thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn vô song, cơn mưa nhẹ làm ướt mái tóc đen dài của hắn, có vài giọt rơi trên gò má, đôi mắt đen nhánh, khuôn mặt trắng như ngọc, bất luận là phong thái hay là ngoại hình đều không thua kém gì Mộc Tâm Nguyệt.

Hai người này đứng đối diện nhau trên võ đài, giống như một đôi thần tiên.

Thậm chí rất nhiều học viên, vào lúc này, trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ cổ quái——

Thật xứng đôi.

Có một loại xung động không kiềm chế được muốn tác hợp cho cặp này là sao vậy?

"Hôm nay, ta sẽ đích thân giám sát trận chiến."

Chủ nhiệm khối Sở Ngân giống như một con đại bàng, lướt qua khoảng cách mười mét, đáp xuống võ đài.

Đôi nam nữ giao chiến, đều là bảo bối của học viện Số 3. Để tránh xuất hiện ngộ thương trong trận chiến, Sở Ngân quyết định tự mình làm giám khảo, lỡ như có sự cố gì xảy ra, ông ta có thể ngăn chặn ngay tại chỗ.

"Bắt đầu đi."

Sở Ngân nói.

Mộc Tâm Nguyệt từ từ rút trường kiếm giữa eo ra, nói: "Bạn học Lâm, mời."

Lâm Bắc Thần cười nhạt, móc tay.

Đây là một động tác rất không nghiêm túc. Nhất thời xung quanh võ đài náo động.

"Quả nhiên là một tên phá gia chi tử dốt nát." Quan Phi Độ cau mày.

Nghê Ngọc Tuyền ở bên cạnh nói: "Quan sư huynh, yên tâm đi, lát nữa chị dâu sẽ dạy dỗ cho tên ăn chơi trác táng này thật tốt, có tập phá giải của huynh, chị dâu sẽ không thua đâu."

Mấy huynh đệ bên cạnh đều biết suy nghĩ của Quan Phi Độ trong khoảng thời gian này đều ở trên người Mộc Tâm Nguyệt, cho nên đã đặc biệt dùng từ "chị dâu".

Đêm qua, hắn còn đích thân chỉ dẫn Mộc Tâm Nguyệt tu luyện thuật phá giải đến tận nửa đêm.

Quan Phi Độ gật đầu, bật cười nói: "Cũng đúng, tiếp tục xem đi."

Mấy học viên năm 3 bọn họ luôn cảm thấy mình nổi bật giữa đám đông, rất có cảm giác ưu việt.

Trên võ đài.

"Bạn học Lâm, cẩn thận."

Mộc Tâm Nguyệt bắt đầu với Kiếm thuật cơ bản.

Cái gọi là Kiếm thuật cơ bản, chính là dùng để chỉ kiếm thuật không yêu cầu chuyển vận Huyền khí và những phương pháp phối hợp đặc biệt. Cho dù không nắm vững sức mạnh của Huyền khí, cũng có thể thi triển, đặt nặng về sự biến hoá của chiêu thức.

Trong mắt Lâm Bắc Thần lóe lên một tia sáng lạnh lùng. Vù!

Kiếm quang phá không trung.

Trực tiếp chính là Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên. Kiếm quang cực nhanh.

Trong mắt của Mộc Tâm Nguyệt lộ ra một tia giễu cợt, kiếm thức trong tay liền thay đổi, dường như chậm mà gấp, chậm rãi vung ra, hàn quang của lưỡi kiếm đâm vào tất cả phương hướng trong hư không một cách cực kỳ quái dị.

Keng keng keng!

Ba tiếng kim khí giao nhau khẽ vang lên.

Tia lửa bắn ra.

Thân hình của hai người vừa chạm vào liền tách ra. Xung quanh võ đài tràn ngập tiếng hò reo.

"Chặn lại rồi."

"Ba chiêu kiếm bất khả chiến bại của Lâm Bắc Thần, thật sự đã bị Mộc sư tỷ chặn lại rồi."

"Cuối cùng cũng có người có thể chặn được kiếm của Lâm sư huynh.”

"Không hổ là trận chung kết, lực lượng tương đương mới hay."

"Nhưng mà, Lâm sư huynh có biết kiếm pháp khác không?"

Xung quanh vang lên tiếng bàn tán ồn ào.

Bình luận

Truyện đang đọc