KIẾM TIỀN THIÊN SƠN

Khi Hoa Hướng Vãn đem theo Tạ Vô Sương đi tìm Vực Linh trong trung tâm bí cảnh Linh Hư thì cùng lúc đó, trong Tử Sinh Giới ở Thiên Kiếm Tông, thanh niên đang ngồi xếp bằng nhập định trên băng nguyên(*) bỗng chợt nôn ra một ngụm máu.

(*) Vùng đất ở trên cao, có băng tuyết suốt năm.

Côn Hư Tử đang ngồi bên cạnh vui vẻ nướng gà giật cả mình, thấy thiếu niên tỉnh lại, ném gà nướng đi vội vàng lên trước: “Con sao rồi? Đã lấy được Vực Linh?”

“Con không sao, còn chưa nhìn thấy Vực Linh.”

Tạ Trường Tịch nuốt phần máu còn sót trong miệng xuống, trả lời câu hỏi của Côn Hư Tử.

Côn Hư Tử nghe thấy thì ngạc nhiên: “Thế sao con lại quay về rồi?”

“Con chém bí cảnh Linh Hư.”

Lời này làm Côn Hư Tử hoảng sợ.

Nếu Tạ Trường Tịch sử dụng cơ thể của chính mình, chém một cái bí cảnh dĩ nhiên khỏi phải nói. Nhưng thứ nó dùng lại là cơ thể của Tạ Vô Sương...

“Vô Sương vẫn ổn chứ?”

Côn Hư Tử phản ứng kịp, vội vàng dò hỏi.

Tạ Trường Tịch lắc đầu: “Cơ thể nó không thể chứa đựng Kiếm ý của con nên đã gạt bỏ con, con sợ sẽ làm tổn thương thức hải và gân mạch của nó nên rút lui ra ngoài trước nhưng con vẫn để lại Lưu Ảnh Châu(*), lát nữa sẽ quay về.”

(*) Quả cầu thủy tinh có tác dụng lưu lại hình ảnh.

“Để lại Lưu Ảnh Châu có tác dụng gì?” Côn Hư Tử nhíu mày, “Vô Sương cũng đã mê man rồi!”

Một cơ thể không thể chứa đựng được hai hồn phách, lúc chàng đi vào cơ thể của Tạ Vô Sương, hồn phách của Tạ Vô Sương đã chìm vào giấc ngủ sâu, nếu hồn phách của Tạ Vô Sương thức tỉnh thì chàng không thể dễ dàng cách hàng nghìn dặm mà đi vào như thế nữa.

Thế nên cho dù chàng đã rời khỏi cơ thể Tạ Vô Sương nhưng Tạ Vô Sương cũng vẫn phải giữ trạng thái mê man như cũ.

“Con để người khác đem theo nó đi truy tìm Vực Linh.”

Tạ Trường Tịch mở lời giải thích, Côn Hư Tử nghe được lời này đã yên tâm được mấy phần.

Lần này đi có nhiều đệ tử, Tạ Trường Tịch chắc hẳn cũng không phải một mình đi vào bí cảnh Linh Hư, có những người khác trông chừng thì còn được.

Cho dù không giành được Vực Linh thì ít nhất vẫn biết được ai lấy đi.

Trên thân Vực Linh có hai tầng phong ấn của Vấn Tâm Kiếm và Tỏa Hồn Đăng, không dễ dàng bị mở ra như thế, biết ai lấy được, kịp thời giành lại thì không phải không thể được.

Ông gật gật đầu, hòa nhã nói: “Thế con ráng nghỉ ngơi điều dưỡng đi, nhanh chóng quay về.”

“Vâng.”

Tạ Trường Tịch đáp lời, sau đó nhắm mắt bắt đầu nhập định nghỉ ngơi điều dưỡng.

Tạ Trường Tịch nghỉ ngơi khoảng nửa đêm, cảm nhận được cơ thể Tạ Vô Sương đã hồi phục được mấy phần nên chàng lập tức quay về bên trong cơ thể Tạ Vô Sương.

Chàng vừa đi vào cơ thể của Tạ Vô Sương liền cảm nhận được sự ấm áp truyền đến, xung quanh là tiếng mưa rơi tí tách, dường như cách chàng không xa.

Chàng mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện mình hình như đang ở trong một hang đ0ng, quay đầu lại thì thấy Hoa Hướng Vãn ngồi bên cạnh đống lửa, đang chống cằm ngủ không được sâu lắm.

Cơ thể chàng khoác một tấm thảm màu trắng, bên trên thêu hoa Hợp Hoan, mang theo hương thơm thoang thoảng độc đáo của nữ tử, quanh quẩn nơi chóp mũi.

Hương thơm này làm chàng hốt hoảng một lúc, sau đó chàng bỗng phản ứng kịp.

Không có cảm nhận!

Theo lý thì chàng đã đi vào trung tâm bí cảnh Linh Hư, Vực Linh đang ở ngay chỗ này, chàng chắc hẳn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Vấn Tâm Kiếm nhưng chàng lại không hề có chút cảm nhận nào!

Nhận ra được điểm này, Tạ Trường Tịch lật tấm thảm khỏi người, chạy nhanh ra bên ngoài hang đ0ng.

Hoa Hướng Vãn bị tiếng đ0ng này đánh thức, ngước mắt nhìn thì thấy “Tạ Vô Sương” đang lo lắng chạy ra bên ngoài.

Hoa Hướng Vãn biết y lo lắng chuyện gì nên nhanh chóng đi lên phía trước: “Ngươi đừng gấp nha, Vực Linh đã mất rồi, ngươi từ từ thôi.”

Nghe thấy lời này, Tạ Trường Tịch dừng bước, quay người nhìn về phía Hoa Hướng Vãn, lặp lại một lần: “Vực Linh, mất rồi?”

Hoa Hướng Vãn hơi chột dạ nhưng nàng vẫn kiên trì giải thích: “Lần này số tu sĩ đi vào bí cảnh nhiều quá, lúc ta đuổi đến chỗ của Vực Linh thì bọn họ đang đánh nhau rất kịch liệt, ta trốn bên cạnh nhìn, đợi bọn họ đánh nhau cả buổi, cuối cùng đã mở ra trung tâm chỗ đặt Vực Linh, sau đó tất cả mọi người đều thấy Vực Linh biến mất, tìm kiếm một phen sau đó rời đi.”

Tạ Trường Tịch không nói chuyện, chàng nhìn chằm chằm Hoa Hướng Vãn, Hoa Hướng Vãn suy nghĩ một lúc, nhanh chóng lấy ra một quả Lưu Ảnh Châu: “À, ta đã ghi lại tình hình lúc đó, ngươi tự xem đi.”

Nói xong, Hoa Hướng Vãn ném Lưu Ảnh Châu qua, Tạ Trường Tịch giơ tay đón lấy Lưu Ảnh Châu, nhắm mắt rót linh lực vào Lưu Ảnh Châu, cảnh tượng lúc đó liền bày ra trước mắt.

Hoa Hướng Vãn không phải bắt đầu ghi hình từ đầu, mà là lúc gần đến được chỗ của Vực Linh, đó là một cái cây lớn chọc trời, rất nhiều tu sĩ chém giết bên dưới cái cây đó.

Tạ Trường Tịch nhìn thoáng qua, phát hiện mấy người tu sĩ này đều là người Tây Cảnh, cơ bản cùng một bọn với mấy người tấn công chàng lúc trước.

Bọn họ đánh một lúc, sau đó có một người xông về phía trước, một pháp ấn rơi xuống thân cây, cây cổ thụ bị chấn đ0ng, sau đó thân cây như có một cánh cửa lớn chầm chậm mở ra hai bên.

Sau khi mở ra, bên trong là một vườn hoa ngập tràn sắc xuân, chính giữa vườn hoa là một bệ đá hình hoa sen, trên bệ đá vẫn còn sót lại khí tức của Vực Linh, chắc hẳn là chỗ đặt Vực Linh ban đầu nhưng lúc này bệ đá lại trống không, đã không còn thứ gì.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều sững sờ một lúc, có người ngạc nhiên kêu lên: “Vực Linh đâu?!”

Nghe thấy lời này, mọi người cũng không ra tay nữa, nháo nhào xông vào bên trong thân cây, tìm kiếm xung quanh một phen, sau khi xác nhận không có dấu vết của Vực Linh, rồi lại dường như cảm nhận được một cỗ linh lực đè ép xuống nên nhanh chóng rời đi.

Mà đoạn ghi hình của Hoa Hướng Vãn cũng chỉ tới đây, Hoa Hướng Vãn gãi đầu, có chút ngượng ngùng: “Tần Vân Thường dẫn theo người của Minh Loan Cung và Thanh Lạc Cung đi đến, ta không chắc có thể ẩn núp dưới mí mắt nàng ta nên rời đi trước.”

Tạ Trường Tịch thu Lưu Ảnh Châu lại, không nói gì thêm, chàng quay đầu đi ra ngoài, lạnh lùng nói: “Dẫn đường.”

Hoa Hướng Vãn không dám nói thêm, vội vàng đi lên phía trước, trên người nàng vẫn còn vết thương, gọi tọa kỵ của mình ra, xoay người leo lên Bạch Hổ, quay đầu giơ tay với “Tạ Vô Sương”: “Trên người ngươi còn bị thương, ta chở ngươi.”

“Không cần.”

Tạ Trường Tịch quả quyết từ chối, ngự kiếm bay lên: “Đi thôi.”

Hoa Hướng Vãn nhìn dáng vẻ giữ mình trong sạch này của y, không miễn cưỡng, cưỡi Bạch Hổ xông vào rừng rậm.

Chỗ đặt Vực Linh cách nơi này không xa, hai người rất nhanh đã đến nơi, Tạ Trường Tịch nhảy xuống mặt đất, quét mắt nhìn chỗ đã bị đánh thành một mớ lộn xộn, dựa theo dấu vết chiêu thức và linh tức còn lại để nhận ra có bao nhiêu người đến.

Xem xong bên ngoài, chàng đi vào trong thân cây, đến bên bệ đá hình hoa sen.

Trên bệ đá hình hoa sen để lại vô số vân tay và linh tức, đã không thể nào nhận ra được người đến đầu tiên là ai. Chàng nhìn Linh đài, lấy Lưu Ảnh Châu của mình ra, nhanh chóng lướt xem một lần.

Lưu Ảnh Châu bên này của chàng thì ghi lại hết ngay từ lúc bắt đầu, không hề khác những gì Hoa Hướng Vãn nói nhưng mà...

Tạ Trường Tịch nhìn bên trong Lưu Ảnh Châu, Hoa Hướng Vãn luôn theo sát mấy người tu sĩ, không ngừng cảm nhận sự dao đ0ng linh lực để phán đoán phương hướng, cùng với thời gian khi đến được chỗ của Vực Linh, chàng không nhịn được nhíu mày lại.

“Tại sao lại đến chậm như thế?”

Chàng quay đầu qua, nhìn về phía Hoa Hướng Vãn.

Nàng là chủ nhân của Tỏa Hồn Đăng, theo lý khi đến được khu vực trung tâm của bí cảnh Linh Hư thì hẳn có thể nhận được sự tồn tại của Tỏa Hồn Đăng, nếu muốn thì nàng hẳn phải là người đến chỗ trung tâm nhanh nhất chứ.

Chỗ này lại cách chỗ bọn họ rơi xuống không xa, Hoa Hướng Vãn quanh quẩn một lúc lâu mới đến, dường như không hề có chút cảm nhận nào.

Hoa Hướng Vãn bị y hỏi mà ngỡ ngàng, mờ mịt nhìn y: “Ta... ta cũng là đi theo người khác đến đây, ta lại không biết Vực Linh ở chỗ nào...”

“Sao ngươi có thể không biết?”

Nghe thấy lời này, tim Tạ Trường Tịch chợt thót lên, chàng có vài phần bất an, đi lên phía trước một bước, chặn ngang nắm lấy cổ tay nàng, sốt ruột nói: “Ngươi không cảm nhận được?”

Câu hỏi này làm Hoa Hướng Vãn hoảng hốt, khuôn mặt nàng lộ vẻ kinh ngạc mờ mịt: “Tại sao ta có thể cảm nhận được Vực Linh?”

Tạ Trường Tịch không nói chuyện, chàng nhìn chằm chằm nàng, tim Hoa Hướng Vãn cũng đập cực nhanh.

Y biết được chuyện gì?

Tại sao y biết được nàng vốn dĩ có thể cảm nhận được Vực Linh?

Hai người giằng co một lúc lâu, Tạ Trường Tịch khàn khàn nói: “Hoa Hướng Vãn, ngươi đừng lừa ta.”

“Ta có thể thề với trời,” Hoa Hướng Vãn giơ một bàn tay khác lên, nói rất nghiêm túc, “ta không cảm nhận được Vực Linh...”

Nàng không cảm nhận được...

Sao có thể không cảm nhận được...

Chàng run rẩy nắm tay nàng, chàng có nhiều chuyện muốn hỏi nhưng chàng biết, chàng đã không thể hỏi nữa.

Nàng lừa chàng, chắc chắn nàng đang lừa chàng.

Rõ ràng nàng giống Vãn Vãn đến như thế, đ0ng tác, giọng nói trong mơ đó của nàng, ánh mắt mang theo chút ý cười khi rơi vào mặt băng lúc cuối đó của nàng.

Nàng cầm kiếm chếch lên trên, khi châm cứu nàng sẽ khẽ vểnh ngón út, nàng biết chàng có thể giải được chú Vạn Thù, nàng sẽ len lén nghe ngóng về Tạ Trường Tịch đang ở Tử Sinh Giới nhiều năm kia.

Sao nàng có thể không cảm nhận được Tỏa Hồn Đăng?

Nhưng tại sao... nàng muốn lừa chàng chứ?

Sao nàng có thể lừa chàng chứ?

Tạ Trường Tịch nhìn chằm chằm Hoa Hướng Vãn, mặt đất xung quanh rung chuyển, Hoa Hướng Vãn cảm thấy tình hình xung quanh không đúng lắm, định trấn an cảm xúc của “Tạ Vô Sương”: “Tạ Đạo quân, bí cảnh hình như có chút không ổn, chúng ta đi ra ngoài trước đi.”

“Theo ta quay về.”

Tạ Trường Tịch lạnh lùng nói, Hoa Hướng Vãn mờ mịt: “Về đâu?”

“Thiên Kiếm Tông,” Khóe miệng “Tạ Vô Sương” có máu chảy ra, chàng cắn răng nói, “Tử Sinh Giới.”

Nói xong, mặt đất sáng lên ánh sáng trận pháp, Hoa Hướng Vãn hơi kinh ngạc.

Thiên Kiếm Tông cách rừng Tây Phong gần cả nghìn dặm, sao có thể nói đi là đi được? Trừ khi là đại năng Độ Kiếp Kỳ mới có thể rút ngắn khoảng cách, đi cả nghìn dặm trong chớp mắt, lúc này bọn họ...

Hoa Hướng Vãn còn chưa nghĩ xong, một lực hút cực kỳ lớn bỗng từ mặt đất truyền đến, Tạ Vô Sương nắm tay nàng cùng lúc nhảy xuống, nàng kinh ngạc thành tiếng, đợi đến lúc phản ứng kịp thì đã rơi xuống một con đường nhỏ.

Tạ Trường Tịch nắm tay nàng, vội vàng đi về phía trước.

Hoa Hướng Vãn lảo đảo, đợi sau khi cơn gió mát thoang thoảng hương hoa đào bay vào chóp mũi thì cuối cùng nàng cũng tỉnh táo lại, ngước đầu nhìn thì thấy cả ngọn núi rực rỡ hoa đào, nàng không nhịn được mở to mắt.

Thiên Kiếm Tông, vậy mà thật sự là Thiên Kiếm Tông!

Tạ Vô Sương này rốt cuộc là thứ quái vật gì mà lại có thể đem nàng đến Thiên Kiếm Tông trong chớp mắt chứ?!

“Buông tay!”

Phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì, nhớ đến câu “Tử Sinh Giới” lúc nãy của Tạ Vô Sương, Hoa Hướng Vãn lập tức bắt đầu hoảng hốt, nàng liều mình vùng vẫy, kích đ0ng nói: “Tạ Vô Sương, ngươi buông ta ra!”

Tạ Trường Tịch không để ý, kéo theo nàng kích đ0ng tiến về phía trước, Hoa Hướng Vãn giơ tay móc hạt châu linh khí ra, thế nhưng hạt châu linh khí của nàng đã dùng hết trong bí cảnh, không có linh lực duy trì, lúc này nàng không hề khác gì một người bình thường, chỉ có thể tay đấm chân đá Tạ Vô Sương: “Tạ Vô Sương ngươi điên rồi, ngươi muốn làm gì, ngươi buông ta ra!”

Tạ Trường Tịch không nghe, hai người leo lên bậc thềm trên con đường nhỏ, sự lạnh lẽo của Tử Sinh Giới ập vào mặt, Hoa Hướng Vãn càng lúc càng hoảng hốt.

Nếu đến Tử Sinh Giới, không phải sẽ gặp Tạ Trường Tịch sao?

Tạ Trường Tịch có nhận ra nàng không, nếu nhận ra nàng, Tạ Trường Tịch có cưỡng ép giữ nàng lại hay không?

Nàng càng sợ hãi, may mà chưa đi được mấy bước thì Tạ Vô Sương đã dừng bước chân lại.

Hoa Hướng Vãn vội ngẩng đầu thì thấy Côn Hư Tử dẫn theo một người đệ tử đứng ở bậc thềm trên cao, tay cầm Phất trần, nhíu mày nhìn Tạ Vô Sương.

“Con thế này là muốn làm gì?”

Côn Hư Tử nói, giọng nói mang theo mấy phần lạnh lùng.

Tạ Trường Tịch không nói chuyện, chàng nắm lấy tay Hoa Hướng Vãn, ánh mắt Côn Hư Tử rơi xuống tay Tạ Trường Tịch, giơ Phất trần lên, mạnh mẽ quất lên tay Tạ Trường Tịch.

Cơn đau gay gắt lập tức truyền đến tay Tạ Trường Tịch, Côn Hư Tử lạnh lùng nói: “Buông tay.”

“Con muốn dẫn nàng,” Máu từ trên mu bàn tay chảy xuống, Tạ Trường Tịch khàn giọng nói, “vào Tử Sinh Giới.”

“Tử Sinh Giới là cấm địa của Thiên Kiếm Tông, con dựa vào đâu mà mang nàng vào?”

“Đúng nha đúng nha,” Hoa Hướng Vãn vừa nghe thấy lời này, vội gật đầu, “ta không xứng, bây giờ ta đi liền.”

Tạ Trường Tịch không nói chuyện, chàng nắm chặt lấy tay của Hoa Hướng Vãn, cúi đầu chầm chậm quỳ trên mặt đất, lặp lại một lần nữa: “Con muốn dẫn nàng, vào Tử Sinh Giới.”

“Hỗn xược!”

Côn Hư Tử nghiêm khắc quát lên: “Vực Linh đã mất, con còn muốn gây rối hay sao?!”

Lời này làm cho đ0ng tác của Tạ Trường Tịch sững lại, một lúc lâu sau thì cuối cùng chàng cũng từ từ buông tay.

Hoa Hướng Vãn nghiêng mắt nhìn y, thấy y sững sờ quỳ trên mặt đất, bỗng có mấy phần không nỡ.

“Thật ra chuyện này...”

“Cô nương này,” Côn Hư Tử quay đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn, “Cô đi nghỉ ngơi trước đi, chuyện này là chuyện nội bộ của Thiên Kiếm Tông. Minh Tùng,” Côn Hư Tử nhìn đệ tử phía sau, “dẫn cô nương này đi xuống đi.”

Nghe thấy lời cảnh cáo này, Hoa Hướng Vãn không tiện nói thêm, nàng nhìn Tạ Vô Sương, cuối cùng vẫn quay đầu rời đi.

Trên con đường dài chỉ còn lại Tạ Trường Tịch và Côn Hư Tử, Côn Hư Tử cúi đầu nhìn chàng: “Con dẫn nàng vào Tử Sinh Giới làm gì?”

“Con muốn... thử kiếm.”

Nàng và chàng ký kết Huyết khế Song tu, Vấn Tâm Kiếm có thể cảm nhận được nàng, sẽ không bài trừ.

Nếu nàng có thể rút được Vấn Tâm Kiếm ra, thế nàng chắc chắn là Vãn Vãn.

Nghe rõ ràng ý định của y, Côn Hư Tử lập tức hiểu được.

Trước đây Trường Tịch từng hỏi ông những chuyện liên quan đến Vãn Vãn, thế hiện giờ cô nương này...

Giọng điệu ông hơi mềm mỏng lại, chắc chắn nói: “Nàng không cảm nhận được Tỏa Hồn Đăng.”

Tạ Trường Tịch cúi đầu, hơi thở khẽ run rẩy: “Nàng đang lừa con.”

“Tại sao không phải là chính con đang tự lừa mình chứ?”

Lời vừa nói ra, Tạ Trường Tịch sững sờ, chàng ngẩng đầu, trên mặt lộ ra mấy phần mờ mịt.

Côn Hư Tử thở dài một hơi, giơ tay khẽ vẫy, một đạo phù chú từ trên tay Tạ Trường Tịch bay lên, dừng trong không trung.

“Con có biết thứ này là gì không?” Côn Hư Tử chỉ vào đạo phù chú đang hiện ra ánh sáng nhàn nhạt.

Tạ Trường Tịch nhìn nó, khàn khàn nói: “Ấn Nhập Mộng.”

“Không chỉ thế.”

Côn Hư Tử lắc đầu, giơ tay vừa chỉ vào thì phù chú từ chính giữa tách ra hoá thành hai đạo phù chú.

“Đây là hai đạo phù chú, một đạo là ấn Nhập Mộng thì chính xác nhưng một đạo khác lại là ấn Hoặc Tâm. Nó có thể lặng lẽ quấy rối tâm trí của con, làm cho con lẫn lộn giữa người hạ chú và người con nhớ mong trong lòng. Người hạ chú là cao thủ hàng đầu, kết hợp hai phù chú làm một, cho dù là con nếu không thông thạo những thứ này thì cũng rất khó phát hiện ra.”

Tạ Trường Tịch sững sờ nhìn pháp ấn, vẻ mặt Côn Hư Tử mang theo chút thương xót: “Trước đó ta vẫn chưa nhận ra, lúc nãy ta tỉ mỉ kiểm tra xung quanh người con mới phát hiện ra đạo pháp ấn này, nếu con đã phát hiện ra nó là ấn Nhập Mộng nhưng lại chậm chạp không chịu loại bỏ, là đang đợi cô nương đó đi vào giấc mơ lần nữa đi? Nhưng Trường Tịch à, con nghĩ xem, cái mà con gọi là nhận ra nàng đấy, rốt cuộc là có chứng cớ rành rành hay là chỉ dựa vào những manh mối mà con suy đoán đó?”

“Rốt cuộc là nàng thật sự còn sống hay là do con hy vọng nàng còn sống?”

Câu hỏi này làm cho trong lòng chàng run rẩy.

Khi gặp nhau trong mơ thì chàng cảm thấy nàng là Vãn Vãn.

Biết được khẩu vị của nàng hoàn toàn trái ngược với Vãn Vãn, kết quả lại ăn hết tất cả món ăn, chàng cảm thấy là do nàng cố ý che giấu.

Nhìn tư thế nàng cầm kiếm, chàng càng chắc chắn.

Đợi khi nàng nói đến chú Vạn Thù, hỏi đến chàng ở Tử Sinh Giới, cùng nhau đi vào ảo cảnh được dựng lên bởi ký ức của chàng cũng không có chút nghi ngờ nào...

Chàng càng tin chắc rằng, nàng chính là Vãn Vãn, đến đây vì chàng.

Nhưng tất cả những thứ này đều do chàng cảm thấy.

Những gì chàng cảm thấy, thật sự có thể chứng minh một người là một người khác sao?

Tạ Trường Tịch quỳ trên đất, sững sờ nhìn mặt đất.

Nhìn dáng vẻ của chàng, Côn Hư Tử thở dài một hơi: “Cơ thể của Vô Sương cần phải nghỉ ngơi, thần hồn của con cũng không ổn định, trước tiên quay về Tử Sinh Giới bế quan tĩnh dưỡng, loại bỏ ảnh hưởng mà ấn Hoặc Tâm gây ra cho con. Những chuyện còn lại,” Côn Hư Tử đi xuống bậc thềm, lướt qua chàng, “để tông môn xử lý đi.”

***

Bình luận

Truyện đang đọc