Thấy đám Kinh Ly xuất hiện, Chu Ngọc vứt khăn tay đi, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, lôi thị xuống, đừng để những tiểu cô ở đây kinh sợ.”
Thế là Trang mẫu bị bịt miệng lôi đi, quá trình này rất nhanh, nhóm quý nữ đang chậm chạp đi đến cửa không hề thấy được.
Sau khi Kinh Ly đi ra, ánh mắt nàng ta không hề nhìn vào Cơ Tự mà là đánh giá Nguyệt Hồng đang đứng phía sau trước tiên. Tiếp theo lại duyên dáng đi đến bên cạnh Chu Ngọc, mỉm cười nhẹ giọng hỏi: “Thứ lỗi cho A Ly mắt kém, không biết vị nữ lang này đến từ gia tộc nào?” Tuy giọng nói rất dịu dàng nhưng ánh mắt lại mang theo sự chế giễu. Người ta thường bảo, đánh giá một quý tộc không chỉ nhìn chủ nhân mà còn phải xem cả hạ nhân. Thiếu nữ đang cầm sáo ngọc kia tuy yêu kiều, nhưng chỉ nhìn nô tỳ phía sau là biết ngay nàng ta chỉ là nữ lang nhà nghèo của ít rồi.
Kinh Ly đứng đầu nhóm quý nữ ở Kinh Châu, nàng ta vừa cất lời, chúng quý nữ đều đồng loạt nhìn về phía Cơ Tự. Cái nhìn soi mói của họ có thể dễ dàng khiến kẻ yếu mềm trở nên tự ti. Cơ Tự cũng bị những ánh mắt này ép lùi vài bước, nhưng dù vậy, vẻ mặt nàng vẫn trấn tĩnh, trái lại Nguyệt Hồng thì sợ đến run lẩy bẩy. Vì thế càng lúc càng có nhiều ánh mắt chế nhạo giống như Kinh Ly.
Đúng lúc này, Chu Ngọc lên tiếng với giọng nói ôn hòa: “Nàng họ Cơ.”
Hắn đứng chắp tay sau lưng, nhìn Cơ Tự vô cùng dịu dàng, trả lời về dòng họ nàng như thể đương nhiên.
Nhóm quý nữ khẽ ngạc nhiên, A Bích cười rộ: “Họ Cơ ư? Sao ta không biết huyện Kinh có thế gia nào họ Cơ nhỉ?”
A Bích vừa dứt lời, cả nhóm đều cười rộ lên, Kinh Ly liếc nhìn cây sáo ngọc trong tay Cơ Tự rồi nhỏ nhẹ nói: “Có lẽ do kiến thức của chúng ta hạn hẹp rồi.” Giọng nói có vẻ hòa nhã mang theo vài phần cảm thông nhưng lại càng khiến mọi người cười lớn hơn.
Không ngờ, mấy vị lang quân Chu thị bên cạnh còn để tâm hơn cả Cơ Tự, Chu Loan lập tức sầm mặt. Chu Ngọc thì mỉm cười, hờ hững nói: “Nàng là hậu duệ của Hoàng đế. Ngày xưa nhà Chu xưng bá trung nguyên hơn tám trăm năm, phàm là quý nhân đều mang họ Cơ. Những dòng họ còn lại khác chỉ là gia nô của họ Cơ thôi.”
Chu Ngọc nói xong, đám quý nữ không cười nổi nữa, ngay cả mấy lang quân thế gia cách đó không xa cũng trở nên yên lặng. Lời của Chu Ngọc hơi cay nghiệt, đặc biệt là câu cuối cùng. Hắn ám chỉ đời trước của tất cả những con cháu thế gia ở đây chỉ là hạ nhân của Cơ thị mà thôi. Bọn họ hoàn toàn không xứng lên mặt với Cơ Tự.
Kinh Ly chính là người ê chề nhất ở đây, với nhan sắc tuyệt mỹ như nàng ta, xưa nay đều được người khác nâng niu trong bàn tay. Thế nhưng nam tử mà nàng ta muốn gả ở đây lại bảo vệ một nữ nhân tầm thường thua xa nàng ta, cũng may không có nhiều người biết tâm ý của mình chứ không Kinh Ly quả thật đã mất hết mặt mũi rồi.
Trong không khí yên lặng như tờ, chỉ có Cơ Tự kinh ngạc nhìn về phía mấy lang quân Chu thị. Nói thật ra nàng vô cùng khó hiểu, trong vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, Cơ Tự biết Chu Ngọc là người lòng dạ thâm sâu. Thế mà hắn chỉ vì chút chuyện cỏn con như là người ta coi thường xuất thân của nàng lại chỉ trích bọn họ thậm tệ ư? Hơn nữa, không chỉ có hắn, mà cả nhóm Chu Loan cũng giận dữ ra mặt.
Cuối cùng Chu Linh phá vỡ không khí im lặng, cất tiếng: “Chư vị, thời gian không còn sớm, chúng ta nhập tiệc thôi.”
Đúng như Chu Ngọc đã nói, yến hội này tổ chức cho riêng Cơ Tự, vì có một màn vừa nãy nên lúc mọi người thấy Cơ Tự đều giữ thái độ xa cách. Về phần Kinh Ly, nàng ta chỉ nói vài câu qua loa với mấy lang quân Chu thị rồi dẫn mọi người rời đi.
Buổi yến hội kéo dài đến lúc mặt trời ngả về tây, nhưng dù là việc Chu Ngọc xử trí Trang mẫu hay đám quý nữ Kinh Châu ra về giữa chừng đều không ảnh hưởng đến không khí buổi tiệc. Lúc chạng vạng, nhóm Chu Ngọc tiễn Cơ Tự ra tận xe.
Ngồi trong xe lừa nhìn từng chiếc xe bò chạy trên phố, nghe tiếng rao hàng văng vẳng truyền đến, Cơ Tự vẫn im lặng suốt. Bấy giờ Nguyệt Hồng ló đầu nhìn ra ngoài rồi quay lại hỏi: “Nữ lang, nô tỳ có thể nói chuyện chưa ạ?”
Cơ Tự thờ ơ gật đầu. Nguyệt Hồng lập tức thẳng người, tay phải đặt lên ngực, mắt sáng lấp lánh, kích động nói: “Lang quân Chu Ngọc tài ba quá. Nữ lang, nữ lang, lang quân bảo vệ người trước mặt nhiều người như vậy thật sự rất tốt. Nô tỳ nghĩ, thế gian này không có nam nhân nào tốt như lang quân Chu Ngọc đâu. Trời ạ, trời ạ, mới vừa rồi thấy lang quân che chở cho nữ lang, lạnh lùng đáp trả đám người kia, nô tỳ cũng si mê luôn. Nữ lang, lang quân thật sự rất, rất thích người đấy.”
Nàng mở mắt ra, nhìn Nguyệt Hồng rồi thở dài: “Hóa ra, một người không có kiến thức sẽ giống như kẻ mù... Những hành vi đó của Chu Ngọc chứng tỏ hắn thích ta, bảo vệ ta sao?”
Nguyệt Hồng trợn trừng mắt, kinh ngạc hỏi: “Lẽ nào không phải?”
Cơ Tự cười khẩy: “Trước giờ, Cơ Tự ta ở đất huyện Kinh này tuy bị khinh thường, bị bắt nạt, nhưng tuyệt đối không có ai căm thù ta. Mà từ hôm nay trở đi, Trang phủ hận ta, Trang Thập Tam hận ta, và cả Kinh Ly cùng mấy mươi con cháu thế gia ở Kinh Châu cũng hận ta nốt.”
Nguyệt Hồng ngơ ngác, há hốc miệng hồi lâu vẫn không thốt nổi một lời.
Cơ Tự lại lạnh lùng nói: “Chu Ngọc lòng dạ thâm hiểm, Trịnh Huống cũng nói, mấy ngày họ ở huyện Kinh vẫn luôn thu thập đủ loại tin tức có liên quan đến ta. Lẽ nào họ không biết ta từng thích Trang Thập Tam sao? Tổ chức yến hội ở biệt viện Trang Phủ và để Trang mẫu chủ trì, lại lấy cớ xử trí Trang mẫu, chiêu này là thủ đoạn trả thù của Chu Ngọc cho việc ta từng thích Trang Thập Tam đấy.”
Nguyệt Hồng ngây dại nhìn Cơ Tự.
Cơ Tự nói tiếp: “Trước hôm nay, Chu Ngọc đòi cưới ta, ta còn có thể ra sức từ chối, nhưng sau hôm nay, Cơ Tự ta chỉ có thể đi theo con đường hắn đã sắp đặt thôi. Thứ nhất, hắn khiến ta đắc tội với mấy mươi phú hộ ở Kinh Châu làm ta không đất dung thân ở đây nữa. Thứ hai, kể từ hôm nay ai ai cũng biết hắn bênh vực ta, một lang quân xuất sắc như vậy ta không vừa ý, vậy còn lang quân nào dám để mắt đến ta nữa?”
Cơ Tự nói một mạch đến đây, bất giác lắc đầu, đưa tay day đầu mày, thì thầm: “Lần này ta đã đi sai nước cờ rồi, ta vốn không nên đến đây. Lúc thấy nhiều xe ngựa ta vẫn không hề cảnh giác, bị tính kế quả thật đáng đời.”
Lúc này, rốt cuộc Nguyệt Hồng lắp bắp: “Vậy, vậy phải làm sao đây?”
Cơ Tự tựa vào vách xe, nhắm hai mắt lại, khẽ nói: “Đành đi một bước tính một bước thôi.”
Trong trang viên Cơ thị nhỏ bé, ngoại trừ Cơ Tự ra cũng không có ai túc trí đa mưu. Cho nên, sau khi trở về trang viên, nàng ngồi trong thư phòng đến nửa đêm, nghĩ nát óc cũng không tìm ra cách nào phá vỡ cục diện trước mắt này. Từ góc độ người ngoài, Chu Ngọc chính là một phu quân hoàn mỹ vô cùng. Nhưng Cơ Tự cảm thấy, nàng đã chết không rõ nguyên nhân một lần rồi, đời này phải sống sao cho tỉnh táo một chút, thông minh một chút và phải quang minh chính đại gả cho người khác mới được.
Hôm sau, trời vừa hửng sáng Trịnh phủ đã phái người đến, Cơ Tự đành phải tới đó một chuyến. Lần này nàng được Trịnh phủ tiếp đãi long trọng, cả phủ đều nghĩ nàng sắp gả vào Chu gia, hưởng thụ vinh hoa phú quý của Chu gia rồi. Vừa ngồi được giây lát, Trịnh phu nhân đã dẫn theo một mỹ thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, diện mạo không hề giống Cơ Tự, nhưng có ngũ quan thanh tú, dáng vóc thì xấp xỉ nàng đến. Bà ta nói với Cơ Tự, thiếu niên này chính là huynh trưởng của nàng.
Lúc Cơ Tự rời khỏi Trịnh phủ, trong lòng liền nghĩ: Tuy hiện tại có rất nhiều chuyện phức tạp nhưng vấn đề cấp thiết cần phải giải quyết nhất chính là Trịnh thị, nhưng muốn cài bẫy họ cũng không phải dễ.
Nàng nghĩ suốt một ngày một đêm vẫn không đưa ra được kế sách gì, lại cảm thấy người xung quanh mình trở nên yên lặng khó hiểu, trong cơn tức giận, nàng dẫn theo Dữ Trầm, Tôn Phù và mười mấy hộ vệ ngồi xe lừa ra khỏi huyện Kinh.
Lúc xe lừa đi trên đường lớn, cảnh sắc xung quanh đẹp đến lạ thường. Cơ Tự bỗng hỏi: “Nghe nói Tạ Lang vẫn còn ở Kinh Châu đúng không?”
Mọi người giật mình, lát sau, Tôn Phù trả lời trước: “Chắc là còn ở ạ. Thân phận Tạ Lang như vậy, bất kể đến hay đi cũng sẽ náo động toàn thành. Nếu không nghe người ta nói Tạ Lang rời đi, thì chính là vẫn còn ở.”
Cơ Tự khẽ “ừ” một tiếng, lát sau nàng nói khẽ: “Đến thành Kinh Châu đi.”
Tôn Phù kinh hãi: “Nữ lang muốn đi gặp Tạ Lang ư?”
Cơ Tự mỉm cười, khép hờ mắt, im lặng một lát rồi từ từ nói: “Nghe nói người này tài trí vô song, chuyện gì cũng nằm trong dự liệu. Ta muốn gặp người một lần.” Nói không chừng có thể biết được nguyên nhân Chu Ngọc muốn cưới nàng từ chỗ Tạ Lang thì sao.
Đám hạ nhân lập tức vâng dạ, xe lừa chuyển hướng đi thẳng đến cổng thành Kinh Châu.
Từ huyện Kinh đến Kinh Châu chưa đến bốn mươi dặm, trong suốt quãng đường Cơ Tự thường thấy có khá nhiều người dân vác bao ngô đi đến thành, có cả thai phụ bụng to vượt mặt cũng vác bao ngô lê từng bước trên đường cái.
Ngoài xe lừa, giọng Tôn Phù truyền đến: “Nếu như tiền Tứ Thù có thể dùng thì tốt rồi, ít ra tiền đồng cũng không nặng bằng bao ngô.” Chốc lát y lại nói, “Nữ lang, theo tôi thấy, người cũng đừng phiền não như thế. Dù sao nữ lang xuất thân phú quý, Chu phủ kia oai vệ nhưng lẽ nào họ dám đánh giết chính thê hay sao? Cùng lắm nữ lang cứ gả đi. Nếu thật sự không cam lòng thì người cũng có thể không lấy Chu Ngọc, gả cho Chu Loan cũng được. Tôi thấy Chu Loan có vẻ đáng tin hơn.”