KILL YOUR HUSBAND


Kinh Tố Đường không biết làm thế nào mình đi đến.

Càng đến gần hiện trường, anh càng cảm thấy bước chân nặng nề.
Vào khoảnh khắc khi nhìn thấy cậu bé nằm trên mặt đất, toàn thân anh rét run lên.
Anh như nhìn thấy chính mình.
Vì để chứng thực điều này, Yến Xuân hòa bình tĩnh ra mệnh lên: "Thi Linh, rút máu, Lâm Kỳ, Lương tiểu thư, đóng gói."
Kim tiêm nhẹ nhàng đẩy vào thân thể cậu bé, máu người chết không hề lưu động, huống chi đã hơn nửa lượng máu chảy ra ngoài.

Thi Linh dùng sức đẩy ống kim tiêm, máu màu đỏ sậm đặc sệt thong thả lấp đầy ống kim trong suốt.
Lương Duyệt Nhan nhìn thấy đầu ngón tay Kinh Tố Đường đang run rẩy, phảng phất như ống kim tiêm đang đẩy mạnh vào mạch máu anh, lấy máu anh vậy.

Động tác đó có biên độ rất nhỏ, chỉ có Lương Duyệt Nhan nhìn thấy.
Sao anh lại sợ? Sợ cái gì? Người chết? Hay là một loạt vụ án này cuối cùng đã liên quan đến mạng người?
Lương Duyệt Nhan không thể thành công bắt được ánh mắt của anh, anh tránh nhìn cô, nắm chặt bàn tay lùi về phía sau.
Lâm Kỳ đặt máy ảnh xuống, mở túi nilon màu đen ra, anh ta nói với Lương Duyệt Nhan: "Nắm lấy chân."

Lương Duyệt Nhan bình tĩnh lại, cô không nghĩ nhiều lập tức nắm lấy mắt cá chân lạnh như băng của cậu bé, xúc cảm trong tay không dao động, đầu, thân thể cậu bé bị đông máu cứng đờ dính trên mặt đất, bọn họ dùng sức mới nâng thi thể lên được một chút.
Mặc dù đã là người chết, Lương Duyệt Nhan quỳ gối trên mặt đất đầy sỏi đá, đưa tay nâng thắt lưng và chân cậu bé lên, cứ như vậy, vết thương lộ cả xương kia sẽ không bị kéo trên mặt đất.

Động tác này làm cho cô cách thi thể gần hơn một chút, từ góc độ đứng, cô giống như đang ôm cậu bé vào lòng.
Cô khẽ nhíu mày, hít sâu một hơi, dừng lại mấy giây.
Những pháp y có kinh nghiệm phong phú ở đây sẽ không làm chuyện như vậy.

Ít nhất sẽ không chủ động làm như vậy.
Bọn họ đồng thời sửng sốt, Lâm Kỳ là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, mất tự nhiên mà nói: "Làm sao vậy, sợ nó đau à? Người chết không đau đâu."
Lương Duyệt Nhan nâng mắt lên, lạnh lùng nhìn về phía Lâm Kỳ, giọng điệu lại nhẹ nhàng chậm rãi: "Người chết có thể đau hay không, chẳng phải khi anh biến thành người chết thì sẽ biết sao?"
Lâm Kỳ rùng mình dưới ánh mặt trời độc ác này, giống như cầu cứu mà nói với Yến Xuân Hòa một tiếng: "Lão đại..."
Yến Xuân Hòa không nhanh không chậm mở miệng: "Lâm Kỳ, ngày đầu tiên cậu tới tôi dạy cậu cái gì?"
"..."
"Quên rồi à?"
Lâm Kỳ cúi đầu nói: "Tôn trọng người chết."
"Vậy nhớ kỹ cho tôi." Yến Xuân Hòa nói: "Tiếp tục thu thập chứng cứ, đừng làm xấu mặt tôi."
Kinh Tố Đường vẫn luôn nhìn Lương Duyệt Nhan chăm chú, ngay lúc này anh có thể không kiêng nể gì nhìn cô.
Mặt trời làm cho mọi thứ ở phía xa trông giống như một ngôi nhà ở ven biển.
Trong cơn hoảng loạn, anh như thấy đức mẹ Maria bế đứa con trai đã chết của mình.
Thi Linh kéo Lâm Kỳ đến gần vết bánh xe để thu thập mẫu đất, bọn họ dùng xẻng và bàn chải lấy một ít cát đá trên mặt đất, bỏ vào túi vật chứng.
Công tác đóng gói giao cho Lương Duyệt Nhan.

Cô cẩn thận bỏ cậu bé vào túi xác giống như túi ngủ, trước khi kéo khoác, một số dấu vết trên người cậu bé khiến cho cô tạm dừng động tác.
Cát đá trong túi vật chứng có màu vàng, mà tóc, mặt, cánh tay cậu bé trước mặt lại dính bột màu xám.

Lương Duyệt Nhan nói: "Pháp y Yến, xin đợi một chút."
"Sao vậy, Lương tiểu thư?"
"Đất ở đây không phải màu này, đây là thứ khác."

Yến Xuân Hòa cũng nhìn thấy, cô ấy rút một túi vật chứng ra, quét bột màu xám trên người cậu bé vào.

Lương Duyệt Nhan phát hiện trên tay dính một ít, cách lớp khẩu trang, cô đưa mũi ngửi.
Vừa tới gần thi thể đã ngửi thấy, quả nhiên là mùi của thứ đó.
"Là một loại sản phẩm công nghiệp." Lương Duyệt Nhan làm ra một tư thế vây quanh, "Như là đã bị che lại."
Túi vật chứng trong phòng nghiên cứu pháp y, bút lục rất ít ỏi trong hồ sơ, không, không cần nhìn đến cậu bé kia, Kinh Tố Đường đang cảm thấy khó thở.
"Trên người Lam Thập Tam cũng có." Kinh Tố Đường mở miệng nói, "Cô bé nhớ rõ, lúc hôn mê có tỉnh lại một lần, giống như bị thứ gì đó che lại, mùi rất gay mũi."
"Tra thành phần, tìm ai đang sản xuất những sản phẩm công nghiệp này, không chừng sẽ tìm được manh mối." Yến Xuân Hòa và Lạc Hiền đồng thời sáng rực mắt, cô ấy chuyển hướng sang Lương Duyệt Nhan.

"Cô Lương, xin cô đó."
"Được."
"Xoẹt" một tiếng, Lương Duyệt Nhan kéo khoác lại, cậu bé đã có thể ngủ yên trong túi đựng xác.
Cơ thể Kinh Tố Đường hơi lung lay, Lạc Hiền nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy khuỷu tay anh, "Sao thế? Bị say nắng à?"
"Tôi không sao."
...
Trong lúc hỗn độn, Kinh Tố Đường nghe thấy có người gõ nhẹ cửa xe.

Anh vốn không ngủ, mở mắt liền thấy Lương Duyệt Nhan đứng ngoài.

Anh cảm thấy yên tâm không rõ lý do, kéo cửa xe ra, cô nói với anh: "Ngài luật sư, ở trong xe nghỉ ngơi cũng cần mở cửa sổ một chút."

Công tác pháp y đã xong, Lương Duyệt Nhan cởi toàn bộ đồ bảo hộ, mặt cô ửng hồng, quần áo nhăn nhúm dán lên người, trên đùi còn dính ít bùn đất.

Bộ dáng này của cô rất mới lạ, Kinh Tố Đường chỉ cảm thấy cô không giống với trước đây.
Giống như một nhà thờ hoang vắng ngàn năm đột nhiên có tiếng thánh ca.
Đây là một phép ẩn dụ, Kinh Tố Đường trào phúng chính mình.
Anh ngồi ở ghế sau Cayenne, lùi sang nhường chỗ nói: "Bên ngoài nóng, cô lên xe đi."
"Người tôi bẩn, sẽ làm bẩn xe anh." Lương Duyệt Nhan lắc đầu.
"Không sao." Kinh Tố Đường kiên trì.
Sau khi cửa xe đóng lại, hết thảy âm thanh bên ngoài đều bị ngăn cách.

Thời gian như thể tạm dừng, Kinh Tố Đường cảm thấy an toàn.
"Rất xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?"
"Tôi đã kéo cô vào một chuyện rất phiền phức."
"Anh không ép tôi làm gì cả." Lương Duyệt Nhan đáp, "Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi.".


Bình luận

Truyện đang đọc