KIM BÀI ĐẢ THỦ

Phòng Vũ trở về từ hộp đêm Chính Đại, lên sân phơi ở tầng hai, trông thấy Dương Lỗi đang ngồi ở đó chờ mình.

“Lại uống nữa à?”

Vừa nhìn thấy Phòng Vũ như thế, Dương Lỗi đã biết tối nay Phòng Vũ uống không ít. Mỗi khi uống nhiều nhưng chưa xỉn hẳn, Phòng Vũ rất thích cười, hoàn toàn khác với dáng vẻ ngày thường.

“Sao cậu lại tới nữa rồi?”

Phòng Vũ bước qua khoác vai Dương Lỗi.

“Không tới được à?”

Dương Lỗi đã chờ Phòng Vũ cả buổi trời.

“Tới làm gì đây?”

Phòng Vũ cười khẽ, mang theo cảm giác ngà ngà say. Dương Lỗi nhìn gương mặt của hắn, thiếu chút nữa thốt ra: tới gặp anh!

Từ cái đêm sau cuộc đàm phán vô ích lần trước, Phòng Vũ gọi Dương Lỗi đến nhà, hai người mở lòng nói rõ ràng, Dương Lỗi cũng đã nghĩ thông suốt, không phải chỉ là mộng xuân thấy Phòng Vũ thôi sao? Có gì đáng lo chứ? Hắn lại bắt đầu kề cận Phòng Vũ như xưa, Phòng Vũ thấy Dương Lỗi không còn xa lánh mình nữa, hai người lại quay về như trước đây, Phòng Vũ thật lòng vui mừng. Tối hôm đó hai người nói hết lời trong lòng, không còn vướng mắc nữa, quan hệ còn gần gũi hơn so với quá khứ.

“Gì chứ, cho anh tưới không chắc?? Thấy áo của tôi không?”

Bây giờ trên áo sơmi của Dương Lỗi vẫn nồng nặc mùi rượu.

“Tìm anh tính sổ đó!”

Dương Lỗi nói đùa.

“Má, tìm tôi tính sổ?”

Phòng Vũ nói, hai người đã lên đến lầu tám, Phòng Vũ mở cửa ra.

“Tìm tôi tính sổ à… tôi còn chưa phạt cậu đấy! Vào ngay cho tôi!”

Phòng Vũ đẩy Dương Lỗi vào phòng, cười cợt đóng cửa lại.

“Anh phạt tôi cái gì?”

Dương Lỗi đã quên tuốt luốt. Vừa vào cửa, hắn liền quen đường quen lối đi tìm áo sơmi sạch của Phòng Vũ để thay, hắn đã nhịn cái mùi rượu bám dính trên người nãy giờ rồi.

Trong toilet phát ra tiếng nước chảy, Phòng Vũ mở cửa, đi ra khỏi toilet.

“Đứng đó. Đứng yên đó đừng nhúc nhích.”

Phòng Vũ híp mắt, nói với Dương Lỗi.

Dương Lỗi đứng bên tường cài nút áo sơmi, ngẩng đầu lên.

“…..”

Dương Lỗi khựng lại.

Phòng Vũ vừa liếc hắn vừa thờ ơ kéo quần lên. Khóa kéo quần jeans của Phòng Vũ mở bung ra, vô tình để lộ mép quần lót, lưng quần trễ xuống, lỏng lẻo mắc ngang hông, cơ bụng trơn nhẵn trần trụi lúc ẩn lúc hiện dưới động tác của Phòng Vũ, sáng bóng như màu ngà voi. Phòng Vũ lười biếng kéo quần lên, tiện tay kéo khóa quần, nhưng chỉ kéo hơn phân nửa, loáng thoáng hiện ra một thứ phồng lên ở bên trong…

“…..”

Dương Lỗi vẫn không nhúc nhích.

Hắn nhìn Phòng Vũ chằm chằm, cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

“Gì vậy, bị choáng à?”

Phòng Vũ vừa lười biếng chỉnh quần ngay ngắn vừa đi tới.

“Bảo cậu không nhúc nhích là không nhúc nhích thật đấy à?”

Phòng Vũ cười cười nhìn Dương Lỗi đứng đằng kia.

“Sao nghe lời thế hả?”

“… Này, văn minh chút đi! Không mặc quần mà chạy lung tung à?”

Dương Lỗi đè nén rung động dưới đáy lòng, cổ họng khô khốc.

“Lại mặc áo của tôi?”

Phòng Vũ kéo cổ áo sơmi của Dương Lỗi.

“Rửa tay chưa?”

Dương Lỗi sợ Phòng Vũ nhìn ra điều gì, vội vàng đánh trống lảng.

Phòng Vũ sửng sốt, cố ý giơ bàn tay vừa rửa xong còn ẩm ướt, sờ lên mặt Dương Lỗi như đùa dai.

Cảm giác ướt sũng thoáng qua như đang sờ vào lòng Dương Lỗi, Dương Lỗi cảm thấy lửa toàn thân đều xộc thẳng lên đầu.

“… Đừng có nổi điên!”

Dương Lỗi bối rối, đưa tay lên chà mặt.

“Gì thế, cậu là con gái à, không cho người ta sờ?”

Phòng Vũ nhíu mày, cười nhăn nhở.

“… Mẹ nó! Tôi sờ anh thì có!”

Ngọn lửa kỳ lạ trong lòng Dương Lỗi thoáng cái bùng lên, hắn là người có thể nhịn được sao?? Dương Lỗi bất chợt thò tay định túm Phòng Vũ, nhưng Phòng Vũ còn nhanh hơn hắn, Phòng Vũ kẹp lấy hai cánh tay của Dương Lỗi, bẻ quặp ra sau lưng.

“Cậu hay quá nhỉ? Mặc áo của tôi lấy tên tôi đi cua pansy à?”

Phòng Vũ ngà ngà say, kề rất gần, hơi thở ấm nóng mang theo mùi rượu phả lên mặt Dương Lỗi.

Dương Lỗi bị Phòng Vũ bắt chéo hai tay sau lưng đẩy vào tường. Dương Lỗi quên cả phản kháng.

“… Tôi chỉ thấy thú vị thôi!”

Dương Lỗi cũng không ngờ Chu Tiểu Quyên thật sự tìm tới tận cửa.

“… Ai cua pansy chứ? Tôi mà phải đi cua pansy à?”

Bị Phòng Vũ áp sát như vậy, Dương Lỗi có một loại cảm giác khó diễn tả, hắn nói năng khiêu khích, nhìn Phòng Vũ chằm chằm, ánh mắt không tài nào rời khỏi gương mặt của Phòng Vũ được.

“Cậu cũng lì quá ha? Chưa chịu nhận sai hả?”

Phòng Vũ thật sự đã uống quá chén, Phòng Vũ siết chặt tay, hắn muốn trêu chọc Dương Lỗi, hắn cảm thấy phản ứng của Dương Lỗi rất thú vị.

“… Anh đừng kiếm chuyện nha.”

Dương Lỗi cảm thấy mình không ổn rồi. Dương Lỗi nghe được hơi thở của mình dần dần trở nên dồn dập.

“Có nhận sai không thì bảo??”

Phòng Vũ túm chặt Dương Lỗi đang giãy giụa, bỗng nhiên thọc lét hông Dương Lỗi, Dương Lỗi không kịp đề phòng, bị Phòng Vũ thọc lét đến nỗi cười như con tôm, Dương Lỗi khom người né tránh tay Phòng Vũ, liên tục kêu lên: “Tôi nhận! Tôi nhận sai có được chưa? Tôi nhận sai!”

Phòng Vũ dừng tay, cười cực kỳ xấu xa.

“Nhận sai? Tôi còn chưa phạt cậu nữa mà?”

“Má! Anh muốn phạt gì đây?”

Trong mắt Dương Lỗi chỉ còn mỗi ánh mắt vui cười của Phòng Vũ, gương mặt Phòng Vũ bây giờ giống hệt với gương mặt nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Dương Lỗi ngây ngẩn…

“Phạt gì hả? Mấy tiếng anh của tôi gọi không à?”

Phòng Vũ đè Dương Lỗi, cười nhưng không hẳn là cười, do rượu cồn nên cảm xúc còn rất hưng phấn. Phòng Vũ dùng sức chế trụ Dương Lỗi.

“… Gọi anh Vũ. Gọi mau!”

“… Đừng có say xỉn dở chứng nữa!” Cả người Dương Lỗi bắt đầu nóng rần.

Từ khi hai người quen biết nhau đến nay, chỉ có lần Yến Tử Ất đãi tiệc rượu ở khách sạn Đông Phương cho hai người hoà giải, lúc ngồi ở trên bàn, Yến Tử Ất ép Dương Lỗi gọi Phòng Vũ một tiếng “anh Vũ”, từ đó về sau Dương Lỗi không còn gọi Phòng Vũ là anh nữa, dù rằng Phòng Vũ lớn tuổi hơn hắn, nhưng Dương Lỗi vẫn chưa bao giờ gọi, Phòng Vũ cũng chưa bao giờ bảo hắn gọi.

Bây giờ Phòng Vũ uống say, nổi hứng lên, Dương Lỗi biết Phòng Vũ lại dở chứng, hắn bị trêu chọc đến mức toàn thân nổi lửa.

“Gọi đi!”

Phòng Vũ chọt chọt Dương Lỗi.

“Đừng có lên cơn nữa!”

Dương Lỗi cảm thấy lòng mình như bị mèo cào vậy.

“Thế nào, tôi không phải anh của cậu à? Gọi một tiếng thì sao hả?”

Phòng Vũ không đạt được ý định thì không chịu buông tha.

“Anh trở thành anh tôi hồi nào vậy?”

Dương Lỗi dở khóc dở cười.

“Tôi cứ là anh của cậu đấy.”

Phòng Vũ nói.

“…..”

Dương Lỗi không trả lời.

Hắn nhìn Phòng Vũ, trong lòng như bị cái gì đó xát qua, có một thứ tựa như làn sóng cuộn trào dưới đáy lòng, có một loại xung động mà ngay cả bản thân hắn cũng không thể lý giải.

Hắn muốn ôm cổ Phòng Vũ, muốn ôm Phòng Vũ thật chặt, làm những gì mình làm với Phòng Vũ trong giấc mơ…

“… !”

Phòng Vũ lại động tay động chân. Dương Lỗi chịu thiệt một lần sẽ chịu thiệt lần hai sao? Hai người chen chúc ở góc tường cười cười giỡn giỡn, Phòng Vũ dường như rất phấn khởi, dùng hết mười phần sức, Dương Lỗi thật sự chịu không nổi Phòng Vũ cứ làm ầm ĩ, hắn đành phải la to: “Được rồi được rồi! Tôi gọi! Tôi gọi được chưa?!”

“Lanh lẹ chút đi!”

Phòng Vũ thúc giục.

“… Anh Vũ.”

Dương Lỗi gọi một cách gian nan.

“Không nghe thấy.”

Phòng Vũ cười hề hề, cười đến độ Dương Lỗi nghiến răng nghiến lợi.

“… Anh Vũ!”

Dương Lỗi gọi, thanh âm phát ra từ cổ họng mang theo rung động, bất ổn…

Hắn nghe tim mình trong lồng ngực bỗng dưng đập thình thịch…

Hàng lang không có mở đèn, chỉ có ánh đèn từ phòng khách rọi vào.

Phòng Vũ vẫn không buông Dương Lỗi ra, mặt mày tươi cười hớn hở.

Dưới ánh đèn mờ, Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi, trong lòng cảm thấy thật vui sướng, thoải mái…

Lâu lắm rồi Phòng Vũ không có cảm giác này. Hắn có rất nhiều anh em, từng nghe rất nhiều tiếng anh Vũ, nhưng không có tiếng nào mang đến cảm giác vui sướng như bây giờ.

Phòng Vũ không biết tại sao mình cứ thích nhìn Dương Lỗi kề cận mình, thích nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của Dương Lỗi, nó ấm áp tựa như ánh mặt trời chiếu vào lòng hắn vậy…

Tối hôm đó, Dương Lỗi lại qua đêm ở nhà Phòng Vũ.

Phòng Vũ say bí tỉ, chẳng bao lâu đã ngủ mất.

“Phòng Vũ!”

Dương Lỗi nhẹ giọng gọi.

Phòng Vũ không có phản ứng, ngủ rất say.

Dương Lỗi cẩn thận chồm dậy, nhìn Phòng Vũ trong bóng đêm.

Hắn im lặng mà nhìn, tim đập càng lúc càng nhanh, không kiềm chế được cúi người xuống, áp sát vào mặt Phòng Vũ…

Cuối cùng Dương Lỗi vẫn không có hôn xuống, hắn sợ làm Phòng Vũ tỉnh giấc, hắn sợ sau này Phòng Vũ sẽ trốn tránh mình.

Dương Lỗi nhích lại gần, nằm sát bên cạnh Phòng Vũ, nhẹ nhàng ôm eo Phòng Vũ, siết chặt cánh tay…

Dương Lỗi nghĩ, bọn họ còn rất nhiều thời gian. Rất nhiều rất nhiều.

Bất kể là hiện tại, hay là tương lai…

Phiên ngoại 《Trường Thành》Hoàn

Bình luận

Truyện đang đọc