KIM GIA HIÊN ĐI NƠI NÀO


Vào đêm thứ sáu, tỉnh lỵ Tây Bắc, tại ga sân bay.
Thượng Dương vội vàng lấy hành lý, vừa kéo ra phía bên ngoài, vừa gọi điện thoại cho Kim Húc lại lần nữa, khi lên máy bay anh đã gọi trước cho hắn vài lần, nhưng vẫn không bắt máy.
May mắn thay lần này đã kết nối được.
“A lô?” Thượng Dương đột nhiên đứng yên, không xác định hỏi bên kia, “Là ai vậy?”
“Lão bà, là anh.” Giọng nói của Kim Húc nghe đặc biệt trầm thấp tràn đầy mệt mỏi.
Thượng Dương suýt nữa đã kêu to ra tiếng ở tại sân bay người đến người đi này, vội vàng đè nén cảm xúc, cố gắng hết sức bình tĩnh hỏi: “Anh ở đâu? Sao thế?”
Kim Húc nói: “Nhà khách văn phòng tỉnh, bị ‘tạm giam’’rồi.”
Thượng Dương: “……”
Biện pháp tạm giam, tương đương với việc trải qua cách ly thẩm tra.
Nhưng Thượng Dương rất nhanh nói: “Bớt làm em sợ lại đi, nếu thật sự bị áp dụng biện pháp tạm giam, sao anh còn có thể nhận điện thoại của em?”
Kim Húc cười một tiếng, lại thở dài: “Cũng không khác lắm, buổi chiều kêu anh đến hỏi chuyện, tịch thu luôn điện thoại của anh.”
Hắn nghe được âm thanh bên kia của Thượng Dương có lẽ là đang ở sân bay, nói: “Không thể đến đón em, em tự kêu xe đến đây đi, anh không tiện đi ra ngoài, em có thể đi vào ‘thăm tù ’ đấy.”
Thượng Dương hít sâu một hơi, tiếp tục đi ra ngoài sân bay, nói: “Em sẽ tới đó ngay, gặp mặt rồi nói tiếp.”
Không có bị cách ly thẩm tra, nhưng sẽ bị hạn chế tự do cá nhân ở một mức độ nhất định.
Cũng may…… Thượng Dương nghĩ, còn tốt hơn tình huống mà anh tưởng tượng khi còn đang ở trên trời rất nhiều, ít nhất còn có thể để anh nhìn thấy được người đó.
Buổi chiều ngày hôm qua, Bệnh Viện Số 1 Thành Phố đã xảy ra sự kiện rơi từ trên lầu xuống, người rơi là một nữ bác sĩ, cô rơi từ cửa sổ văn phòng ở tầng sáu, hiện tại người còn nằm ở phòng ICU, toàn thân có nhiều chỗ tổn thương trí mạng, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thế giới này.
Vào thời điểm xảy ra vụ việc các bác sĩ khác đều đã chia ra đi làm việc của mình cho nên cũng không có ai ở trong văn phòng làm việc, giữa lúc mưa dông sấm sét nổi lên, chỉ đủ để che giấu tiếng rơi lầu và tiếng tranh chấp từng xảy ra, không ai chú ý sẽ xảy ra một vụ giết người—— dựa theo tình huống thăm hỏi điều tra và khám nghiệm hiện trường mà công an đã nắm giữ, cơ bản có thể loại trừ khả năng tự sát, từ hoàn cảnh hiện trường có thể thấy thì xác suất sự cố ngoài ý muốn rất thấp, bởi vậy công an mới nghi ngờ ở mức độ cao, đây là một vụ án giết người.
Mà sau khi phát hiện người bị thương, đội bảo an của bệnh viện phản ứng tương đối nhanh chóng, bọn họ đã lập tức chạy đến trên lầu văn phòng để vây bắt người bị tình nghi.
Cho dù ai cũng không nghĩ tới, người bị tình nghi này thế mà lại là đội trường đội công an của Cục an ninh quốc nội thuộc văn phòng tỉnh.
Bên trong nhà khách nội bộ thuộc Sở công an Tỉnh, Thượng Dương ở dưới lầu đăng ký giấy chứng nhận, một công an địa phương dẫn anh lên lầu, sau đó anh gặp được Kim Húc ở trong một căn phòng nhỏ trông giống như phòng họp.
Hai người cách một cái bàn, nhìn nhau không nói gì một lúc lâu, bọn họ vất vả lắm mới chịu đựng cho đến khi được nghỉ phép dài hạn một lần, lại phải gặp quang cảnh mở màn như thế này.

“Không có việc gì,” Kim Húc cười mở miệng trước, nói, “Rất nhanh sẽ điều tra rõ thôi.

Trễ nhất là ngày mai, anh sẽ dẫn em đi ăn thịt dê nha.”
Thượng Dương cũng chỉ phải cười cười, hỏi: “Lời muốn nói đã nói rõ chưa? Anh phải……phối hợp điều tra đấy.”
Kim Húc nói: “Biết mà.”
Thượng Dương nói: “Em nghe nói tên của nữ bác sĩ đó là Trần Tĩnh, người Bạch Nguyên, mới vừa được điều tới đến Bệnh Viện Số 1 Thành Phố cách đây hơn một tháng.

Là Trần Tĩnh mà em biết sao?”
Kim Húc gật đầu.
Vị Trần Tĩnh này là bác sĩ khoa thần kinh, đầu tháng trước mới được điều từ thành phố Bạch Nguyên đến công tác ở tỉnh lỵ, mấy năm trước cô từng là bác sĩ phụ trách của Kim Húc.
Chồng trước của cô chính là một trong hai nạn nhân của “vụ án vứt xác 26.10” từng gây chú ý ở thành phố Bạch Nguyên hồi năm ngoái, nguyên nhân bởi vì trộm xác nên bị giết, ngược lại còn bị xem như “Quỷ thê” mà bán thi thể đi, Lưu Vệ Đông.
Khi Thượng Dương mới vừa nghe cái tên“Trần Tĩnh” này, còn cảm thấy sao lại trùng hợp như vậy, trùng tên trùng họ, còn là bác sĩ khoa thần kinh.

Vậy mà thật sự đúng là vị nữ bác sĩ này.
“Tình huống bây giờ của cô ấy không tốt lắm,” Kim Húc nói, “Vết thương rất nghiêm trọng, theo như tình huống vào buổi chiều mà đồng nghiệp của anh nói, từ tối hôm qua cho tới buổi chiều hôm nay, bệnh viện đã thông báo bệnh tình nguy kịch ba lần rồi.”
Thượng Dương nói: “Hy vọng cô ấy bình an không có việc gì, nếu cô ấy có thể tỉnh lại, cũng có thể chỉ chứng hung thủ thật sự.”
Xem tình huống trước mắt này, cho dù cô ấy đấu tranh từ dưới cõi chết trở về, có thể tỉnh lại mà phối hợp điều tra thì cũng phải mất một khoảng thời gian dài.
Thời gian vàng để điều tra phá án một vụ án giết người, thoáng một cái đã qua.
Thượng Dương còn một bụng muốn nói thêm gì đó, một bụng nhiều vấn đề muốn hỏi.
Nhưng trong căn phòng nhỏ này có gắn camera, trên bàn đầy thiết bị ghi âm chói lọi.
Anh cũng chưa từng trải qua việc bị điều tra nội bộ này, không xác định được cái gì có thể nói, cái gì có thể hỏi.

Nhưng có thể xác định, Kim Húc bị “cách ly” ở nhà khách mà không phải là trại tạm giam, chứng minh công an cũng không xem hắn như “người bị tình nghi”, mà là bởi vì thân phận hắn đặc biệt, cho nên phải điều tra nội bộ trước.
“Bây giờ không có người tình nghi nào khác, chỉ có một mình anh.” Kim Húc tự giễu nói, “Chờ anh đi ra ngoài thì sẽ đi mua tấm vé số từ thiện, vận may tốt thật, đúng lúc ấy lại đi tìm bác sĩ Trần, khi anh mới vừa vào cửa thì cô ấy đã rơi xuống lầu, chân trước chỉ chậm hơn chân sau có hai ba phút.”
Trần Tĩnh là bác sĩ khoa thần kinh, trước kia đã từng khám bệnh cho Kim Húc, hắn đi tìm bác sĩ Trần, hẳn là vì vấn đề của chứng suy nhược thần kinh.
Thượng Dương nói: “Hành lang khu làm việc của bệnh viện chắc phải có camera, trước khi anh đi vào văn phòng, không có người nào ra vào sao?”
Kim Húc nói: “Nếu không sao anh lại nói vận may tốt chứ, thời tiết mưa dông, hệ thống giám sát bị sét đánh hỏng rồi.”
Thượng Dương: “……”
Anh lại hỏi: “Không phải nói bác sĩ Trần bị quấy rối sao? Có từng điều tra qua người nhà bệnh nhân tìm cô ấy gây phiền phức không?”
Kim Húc nói: “Vụ án xảy ra khi ở bệnh viện, có nhân chứng, còn có camera, có thể loại bỏ hết.”
Thượng Dương nói: “Khi anh lên lầu có từng gặp người khác không? Làm thí nghiệm thời gian, thời gian chênh lệch hai ba phút không ngắn, cũng có đủ cơ hội chứng minh khi anh chưa tới thì vụ án đã xảy ra rồi.”
Kim Húc nói: “Gặp được một y tá, lúc ấy anh…… đi rất nhanh, không thấy rõ người đó trông như thế nào.

Đồng nghiệp đã hỏi qua ở bệnh viện, cũng không ai nhớ rõ từng gặp anh.

Trong bệnh viện người đến người đi, một ngày y tá gặp đến hàng trăm hàng ngàn người, gặp thoáng qua ở hành lang, không nhớ rõ anh thì cũng là chuyện rất bình thường.”
“Lúc ấy anh?” Thượng Dương mẫn cảm mà nhận thấy dấu chấm trong lời nói hắn có cổ quái, nói, “Làm sao vậy?”
Kim Húc nói: “Không sao cả, chân dài quá nên đi hơi nhanh thôi.”
Thượng Dương hoài nghi, anh phát hiện tầm mắt Kim Húc liếc mắt nhìn thiết bị ghi âm bên cạnh một cái, cái liếc mắt kia rất nhanh, càng giống như biểu tình theo bản năng.
Kim Húc nói: “Lúc anh đi vào đồ đạc đều gửi ở chỗ đồng nghiệp, em đi tìm cậu ta, kêu cậu ta đưa chìa khóa cửa nhà của anh cho em, em đi về nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng nghĩ đến việc này.

Ngày mai nhất định anh có thể đi ra ngoài, anh rất có lòng tin đối với công an hình sự ở tỉnh của anh, em lo nghĩ muốn đến chỗ nào chơi trước đi.”

Thượng Dương tuyệt đối tin tưởng chuyện bác sĩ Trần rơi lầu không hề liên quan đến Kim Húc, cho nên tạm thời ép hoài nghi chợt lóe trong lòng xuống, suy đoán hẳn là việc nhỏ khác, không tiện để bị ghi âm ở chỗ này.
Phải tạm thời tách ra với Kim Húc, trong ánh mắt anh lộ ra vài phần không muốn rời xa, nói: “Được, em chờ anh.”
Kim Húc đương nhiên không ở trong “phòng họp” nhỏ, mà bị sắp xếp ở phòng khách của nhà khách.
Nhà khách này có điều kiện không tệ, còn có nhà nước bao ăn ở.

Thượng Dương cũng chỉ có thể ở giữa nỗi khổ mua vui mà suy nghĩ một chút.
Công an vừa rồi dẫn anh lên lầu rồi lại dẫn anh xuống lầu, anh nói với đối phương : “Nhờ anh giúp tôi tìm một công an tên Cổ Phi.”
Đối phương gọi điện thoại, kêu anh xuống đại sảnh tầng dưới ngồi chờ.
Vài phút sau, công an Cổ giúp Kim Húc giữ đồ đạc chậm rãi đi tới, trong tay còn cầm theo một túi đồ.
“Chủ nhiệm Thượng?” Thấy Thượng Dương gật đầu, Cổ Phi bắt tay chào hỏi với anh, sau đó đưa túi đồ trong tay cho anh, nói, “Đây đều là đồ dùng cá nhân của cục phó Kim.”
Anh ta gọi Kim Húc là “cục phó Kim”, có thể thấy được là đã từng công tác ở thành phố Bạch Nguyên, có thể là cấp dưới kiêm đồng nghiệp của Kim Húc.
“Chìa khóa, thuốc, áo khoác,” Cổ Phi lật lật túi, nói, “Đều ở đây.”
Thượng Dương nói: “Sao còn có áo khoác này?”
Vừa rồi khi anh gặp Kim Húc, Kim Húc đang mặc một chiếc áo khoác bình thường.
Cổ Phi nói: “Ngày hôm qua anh ấy mặc cái này, mắc mưa bị ướt, cho nên tôi đã đưa cho anh ấy cái khác, cái này thì tôi giữ lại, hiện tại đã khô rồi, anh mang về nhà cho anh ấy đi……anh yên tâm đi, nhất định không có việc gì đâu, chờ chúng tôi điều tra rõ, rất nhanh anh ấy sẽ có thể về thôi.”
Thượng Dương nghe giọng điệu này của anh ta, không khỏi nghi ngờ vị công an Cổ này cũng là một nhân chứng come out của Kim Húc, thái độ hiện tại này, rõ ràng chính là xem anh như người nhà của Kim Húc mà đối đãi.
“Công an Cổ,” Người nhà dứt khoát giống như người nhà vậy, đặt câu hỏi, “Thân phận anh ấy đặc biệt, lại vừa lúc là người xuất hiện đầu tiên ở hiện trường, tiếp nhận điều tra bên trong tổ chức không có bất kỳ vấn đề gì.

Nhưng tôi không rõ, vì sao lại giữ anh ấy ở chỗ này? Anh ấy và Trần Tĩnh là người quen cũ, là quan hệ bình thường giữa bác sĩ cùng người bệnh, nếu cậu từng công tác ở Bạch Nguyên, hẳn là còn hiểu hơn cả tôi, anh ấy không có động cơ gây án.”
Cổ Phi gãi gãi đầu, trên mặt có chút khó xử.
Tính cách của Thượng Dương vốn dĩ không phải thích làm khó người khác, cũng không thể làm ra vẻ người nhà mãi được, mọi người đều là cùng nghề, có thể hiểu cho nhau, cho nên đành phải nói: “Là có tình huống không thể nói với tôi phải không? Không thể nói thì thôi.

Vất vả cho các cậu, tôi đi về trước.”
Cổ Phi nói: “Chủ nhiệm Thượng…… cũng không phải không nói được, sau khi anh xuống máy bay, vẫn chưa lên mạng xem tin tức sao?”
Thượng Dương: “?”

Khi gõ từ khóa tìm kiếm “Nữ bác sĩ rơi lầu” trên các nền tảng tin tức lớn thì đều sẽ hiện ra dòng《nữ bác sĩ tuổi trẻ bị rơi lầu một cách kỳ lạ, người bị tình nghi là phó cục trưởng công an》, một số nền tảng còn sẽ thay đổi tiêu đề thành thêm hoặc bớt một đến hai ký tự, các tài khoản công khai trên nền tảng Bách Gia Hào(*) sẽ cạnh tranh để đăng lại từ phương tiện truyền thông, hoặc là sẽ sao chép lại như đúc.
(*)(*)百家号- Bách Gia Hào là một nền tảng Internet được tạo ra bởi Baidu, đối tượng hướng đến của nền tảng này là những người sáng tạo nội dung.

Bách Gia Hòa tích hợp tạo nội dung với Baidu, người dùng có thể xuất bản và kiếm tiền trên nền tảng này.
Nội dung bài viết là thể loại bút pháp xuân thu(*), nói về một vụ án giết người quan hệ bất chính mà quần chúng ăn dưa thích nghe ngóng.
(*)bút pháp xuân thu: có nghĩa là người viết không thể hiện trực tiếp quan điểm về nhân vật và sự kiện, nhưng thông qua mô tả chi tiết, phương pháp tu từ nó đã khéo léo thể hiện được ý tứ của người viết
Ngay sau khi vụ việc nữ bác sĩ trẻ tuổi xinh đẹp họ Trần bất ngờ nhảy từ cửa sổ phòng làm việc xuống, thì bảo an trong bệnh viện đã phát hiện một vị cục phó Cục công an họ Kim đang ở tại hiện trường.
Chồng trước của nữ bác sĩ là bạn học hồi cấp hai của cục phó Kim, sau này chồng trước của cô thất nghiệp, cục phó Kim lại đang ở địa vị cao, cơ duyên trùng hợp, nữ bác sĩ gặp bạn cũ của chồng, không lâu sau đó thì ly hôn với chồng trước.
Vốn dĩ nữ bác sĩ luôn có ước mơ có thể làm vợ cục trưởng, nhưng mà cục phó Kim vì tiền đồ chính trị mà không muốn trao danh phận cho nữ bác sĩ đã có hai chồng, nữ bác sĩ đành lấy cái chết để đe dọa, cuối cùng gây ra chuyện thương tâm.
Thượng Dương: “……………………”
“Mẹ nó đây là cái bài báo quái quỷ gì thế này!” .“Vợ cục trưởng” chính quy giận dữ nói, “Bộ phận văn phòng tỉnh mấy người đang làm trò gì thế hả? Còn chưa áp dụng cách xử trí đối với mấy loại bài viết này sao? Đã điều tra qua ngọn nguồn chưa?”
Cổ Phi: “Đang tra đang tra mà.

Các bài báo vẫn chưa được xóa sạch sẽ, Weibo có thể bị xóa khỏi hot search đều là vì CEO bên đó đồng ý giữ mặt mũi cho công an, rất nhiều tài khoản trên nền tảng hoàn toàn không mua tin của công an tỉnh nghèo, anh biết rồi đó, loại bài viết này rất nhiều lượt truy cập.”
Thượng Dương: “Vậy đăng một thông báo lên……Tôi không xem bình luận cũng biết bọn họ sẽ nói gì, loại bài báo viết bừa này, có sức ảnh hưởng đến xã hội rất khủng khiếp đấy!”
Điều này không chỉ có ảnh hưởng đối với một mình Kim Húc, còn sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ đội ngũ công an thậm chí là hài hòa ổn định của toàn xã hội, con đê ngàn dặm, sụp vì tổ kiến.

Việc quần chúng tín nhiệm hay không tín nhiệm đối với công an thì đều phụ thuộc vào mỗi người “công an” trong tất cả các bản tin tức và trong sự kiện xã hội.
Cổ Phi nói: “Đã đăng lên rồi.

Diễn đàn WeChat, vòng bạn bè, đã sớm truyền rộng rồi, nhưng càng ép xuống thì người không tin còn càng nhiều hơn.”
Thượng Dương xem lại bài viết kia vài lần, hoàn toàn không dám xem bình luận, đã sớm tức giận đến nỗi trước mắt biến thành màu đen rồi.
Người xưa nói quân tử không đứng ở dưới bức tường sắp đổ, mỗi một ngày thực tế trong internet hiện đại, mỗi người dù là ngôi sao trong tiếng vỗ tay cùng những bông hoa tươi giống như Bách Đồ, người bạn trai lập trình viên làm việc ngày đêm để tích góp của Nhạc Hiểu Văn, thiên sứ áo trắng trị bệnh cứu người giống như Trần Tĩnh, công an chín năm cầm mấy ngàn đồng tiền lương chưa từng nghỉ phép…..mặc kệ anh là ai, các người đều phải làm việc cho nghiêm túc, trong sạch mà làm người, nếu không một ngày nào đó đang yên lành đi trên đường, rất có khả năng sẽ bị đám đông trên internet ở phía đối diện ném cho một bát phân vào người, cộng đồng mạng không rõ nội tình còn sẽ kêu lên một tiếng, ném tốt ghê…….


Bình luận

Truyện đang đọc