KIM SƠN HỒ ĐIỆP

Có vài người cảnh sát đứng ngoài cổng trường, Ceasar đi đến, bọn họ lập tức xúm quanh anh, một đám người khoác vai nhau vào ngồi trong xe.

Cảnh sát người da trắng thỉnh thoảng ghé đến phố người Hoa cũng không lạ gì. Nhưng khi thấy anh được các cảnh sát lôi vào xe, khó trách các bạn học cảm thấy anh như thế lực tà ác bắt nạt một thiếu nữ người Hoa.

Tất cả đều biết đó là cảnh sát liên bang. Nếu là cảnh sát tiểu bang hoặc cảnh sát thành phố thì sẽ không nán lại ở phố người Hoa quá lâu. Trong số bọn họ có một bộ phận cấu kết với Đường hội, không thích lãng phí một buổi chiều ở cái nơi này. Bọn họ thà đến mấy nhà đánh bạc ngầm như “Phiên than”, “Bài cửu” và “Thập tam trương” thắng lợi trở về còn hơn —— người Hoa ở đó không dám thắng ăn tiền của họ.

Ba giờ tan học, Ralph đi đến nói với cô: “Hôm nay Đinh Hương cứ nhìn cậu mãi.”

Đinh Hương chính là cô gái người Hoa được tổ chức Cứu trợ trẻ em cứu. Cô ấy không chịu tiết lộ tên cũ của mình, chỉ biết cô ấy mang họ Trần. Tu nữ ở tổ chức Cứu trợ đặt cho cô ấy tên “Latic”, nghĩa là đinh hương, thế nên cô ấy tên là Trần Đinh Hương, là cô gái người Hoa duy nhất trong trường không có tên chữ Trung.

Đám con trai trong trường rất thích ức hiếp Trần Đinh Hương, không chỉ vì cô từng là gái mà còn vì cô là “tai mắt của tu nữ da trắng”. Lúc nói cho cô biết những chuyện này, giọng điệu của Ralph khá kỳ lạ, mang đầy sự khinh miệt về Trần Đinh Hương cùng chút xíu vẻ hiến bảo. Vào lúc đó, Hoài Chân quyết định không thích cậu bạn này.

“Cô ấy nhìn mình thì liên quan gì đến cậu?” Hoài Chân hỏi ngược lại.

Ralph đỏ bừng mặt.

Hoài Chân xốc ba lô lên đi ra khỏi lớp.

Lê Hồng và Seol Gae đều không cần đến trường tiếng Trung. Ở trường cấp ba Công nghệ có nhiều học sinh da trắng, chương trình học nhàn hạ, thứ sáu tan lớp rất sớm, nên mỗi chiều thứ sáu là Vân Hà đều có cuộc hẹn, không đến trường Hiệp Hòa với cô được, vậy là hôm nay chỉ có một mình cô.

Nhưng cô chỉ mới chạy đến trường học, thì có hai người cao to mặc đồ đen trông như xã hội đen bước ra từ một chiếc xe, chặn đường cô lại.

Cô dừng bước nghiêng đầu, liếc thấy bóng người mặc đồ Đường trong xe.

Hắn vịn tay dọc theo cửa kính, cười nói: “Đi uống trà với anh Hồng Lục của cô nào.”

Tình cảnh này khác gì tiểu thuyết thanh xuân kinh điển, đầu gấu đường phố xuất hiện ở cổng trường, vô lại ngoắc tay với cô nàng học sinh giỏi: bạn học nhỏ, em lại đây.

Đấy mới là xã hội đen thật sự có biết chưa hả? Trong lòng Hoài Chân bất bình thay Ceasar.

Cô nói, “Tôi còn phải đi học.”

Hồng Lương Sinh không ngăn cản, khoát tay ý bảo tên côn đồ tránh đường cho cô.

Nhưng Hoài Chân còn chưa đi được hai bước thì đã nghe thấy phía sau nói: “Đến Vancouver bảo phu quân cầm tay dạy cho, chứ tới San Francisco học tiếng Trung làm gì, có phải không hả, Ôn Mộng Khanh?”

Hoài Chân giật mình thất kinh, ngoảnh phắt đầu lại nhìn hắn.

Hồng Lương Sinh đẩy cửa xe ra, im lặng làm tư thế mời.

Hoài Chân ngẫm nghĩ, rồi ngồi vào trong xe.

Hồng Lương Sinh cười bảo, “Có đúng thế không hả. Cô nhìn đi, anh đây không đến sớm cũng không đến trễ, đợi đám cảnh sát liên bang kia đi mới lộ mặt, còn không phải vì sợ sao? Ban ngày ban mặt bắt cóc cô thì khéo thằng da trắng kia xới cả vùng này lên mất. Có nơi nào muốn đi không?”

Hoài Chân nói, “Tôi không quen vùng.”

Hồng Lương Sinh mới bảo, “Vậy thì đến Phúc Lâm Môn, ở đó vừa khéo tròn ba chuyện.”

Trên đường đi lúc lên dốc lúc lại xuống dốc, ngoằn ngoèo lượn quanh một vòng mới đến Phúc Lâm Môn, Hồng Lương Sinh không hề nói gì, tâm trạng tốt ngâm nga khúc hát nào đó, vừa xuống xe đã hỏi Hoài Chân: “Biết tôi hát kịch gì không?”

Hoài Chân nói thẳng, “Tôi không rành về kịch.”

Hồng Lương Sinh nói, “Đây là “Đánh Trống Mắng Tào”, một vở kịch nam trung niên, anh Hồng Lục của cô còn biết hát đoạn này đấy.”

“… Tôi không rành về kịch.” Hoài Chân lặp lại, “Bây giờ dù anh có hát kịch Hoàng Mai thì tôi cũng không biết khác nhau chỗ nào.”

Hồng Lương Sinh cười, đứng yên sau cánh cửa sổ mời cô ngồi xuống. Cửa sổ có thể đẩy ra, mơ hồ trông thấy bên dưới là một sân khấu.

Vừa ngồi xuống thì đã có gã phục vụ chạy đến hỏi, “Tiểu Lục gia chọn kịch nào ạ?”

“Đánh Trống Mắng Tào.”

Người nọ nói, “Ấy, Tiểu Lục gia vẫn chưa chán nó à?”

“Em gái tôi lần đầu đến đây, cô ấy nghe lần đầu.”

Người nọ nhìn Hoài Chân, khen, “Thật tốt thật tốt, tiểu thư đẹp như hoa, ngay cả tôi cũng kìm lòng không đậu nhìn lâu.”

Hồng Lương Sinh mắng, “Đừng có nói bậy nữa, con bé cũng giống em ruột tôi vậy.”

Người nọ vâng dạ, “Vậy thì phải thêm hai món ăn rồi”, lúc này mới đi.

Suốt cả buổi Hoài Chân nhìn hắn chằm chằm, không biết hắn đang giở trò gì.

Đúng lúc này trà phổ nhĩ hoa cúc và bánh tiêu được đưa lên, Hồng Lương Sinh chẳng thèm nhìn gã mà nói, “Xưa người Bắc Kinh hay nói về ba chuyện, ăn uống chơi. Phố người Hoa này chính là nó đó.”

Hắn vừa nói vừa đẩy cửa sổ ra, tiếng chiêng trống bên dưới vọng lên, “Ờ, ăn uống chơi, đủ cả.”

Hoài Chân không hề có nhã hứng chút nào, dứt khoát hỏi hắn, “Nghe được từ đâu?”

Cô cũng hơi suy đoán.

Một là tuyệt đối không phải Khương Tố báo cho Hồng gia biết, nếu để Hồng gia biết cô từng là vợ của người khác thì không biết Hồng gia sẽ nổi cơn tam bành thế nào, Khương Tố cũng đừng hòng sống nổi ở phố người Hoa.

Cũng như vậy, tất nhiên Hồng Lương Sinh sẽ không cho Hồng gia biết hoặc để tin tức lọt vào tai người ngoài. Năm nay Hồng gia đã bảy mươi, người đã lớn tuổi, nếu không phải mắc bệnh thì lần trước đã không đột nhiên đổ bệnh cho người đưa vào y quán rồi. Phố người Hoa nhờ cậy ông ta chống đỡ nửa góc trời, đoán có lẽ vào lúc này Hồng Lương Sinh cũng sẽ không gia tăng gánh nặng cho ông ta, sợ là cũng không hy vọng cha gặp phải chuyện gì.

Hắn dán mắt nhìn dưới sân khấu, sau đó mới từ tốn nói, “Anh Tư tôi đang làm ăn ở Vancouver, hồi Tết có về. Ngày hôm sau tìm thấy tôi, nói ở khách sạn Trung Hoa nhìn thấy một cô gái, khá giống trong tấm ảnh trên bố cáo tìm người mà anh ấy từng thấy trên báo.”

Hoài Chân im lặng lắng nghe.

Anh ta nói tiếp, “Nói là ‘tháng năm năm dân quốc, tức tháng sáu năm 1916 Dương lịch sống ở Thanh Viễn Quảng Đông, mười sáu tuổi. Chiều cao khoảng chừng sáu thước anh, mặt trắng gầy gò, mắt trăng lưỡi liềm, ngây thơ…’”

Hoài Chân cười, “Cô gái nào ở phố người Hoa mà chẳng như thế.”

“Tuy tôi chưa từng xem ảnh, nhưng buổi tối ở khách sạn Trung Hoa thì có thể có mấy người hả. Chẳng lẽ bảo tôi để cô ở đây, rồi đến Oakland tìm bà cô Trần Bối Đế đó, hỏi cô ta có ông chồng rùa vàng ở Vancouver hay không sao?”

“Anh cũng không chắc chắn…”

Hồng Lục nhấp một hớp trà, “Không phải lúc gọi Ôn  Mộng Khanh đã xác định rồi sao.”

Hoài Chân thất vọng.

“Nhìn cô chột dạ kìa.” Hắn vẫy quạt, “Nói đi, vì sao lại đào hôn. Nghe nói Ôn nhị thiếu tuấn tú nhã nhặn, sao có thể coi thường người khác được.”

“Còn chưa gặp mặt được mấy lần mà lại phó thác cả đời, ai biết là người hay quỷ.” Đây đúng là lời trong lòng cô. Quả thật ban đầu cô có nghĩ đến chuyện này, nếu tìm được địa chỉ đi Vancouver thì cũng có khi chuộc mình thành công đấy. Nhưng rồi cô lại nghĩ, cảm thấy chẳng lẽ mình đọc tiểu thuyết tình cảm nhiều nên ngu đi rồi sao, hễ là người xuyên không, cưới điên cưới mù thì nhất định là cưới được người tốt ư? Tình yêu trên mạng còn phải cẩn thận cơ mà, chỉ là một phong thư thâm tình thôi, ai biết được sau lưng người kia có kỳ cục thế nào, hay là một yêu ma quỷ quái ra sao?

“Ai biết là người hay quỷ.” Hồng Lục hiểu ý, bật cười một lúc rồi ngả đầu ra sau, nói, “Cũng không biết có bao nhiêu người từng nói xấu tôi, nói tôi là tiểu diêm vương ăn thịt người không nhả xương, tôi cũng lười giải thích. Thật ra tôi đâu đến nỗi như vậy. Nói một câu cho có lương tâm thì, diêm vương nào được tuấn tú như tôi.”

“Trong tay diêm vương cũng không có nhiều mạng người như thế.”

Hồng Lục ồ lên, “Mấy nhà bán nha phiến ở phố người Hoa không biết lúc trước đã ăn chết bao nhiêu con nghiện, không thể vì tôi phong lưu hơn người ngoài, lại có mấy ả vây quanh mà bao nhiêu mạng người đều tính lên đầu tôi được.”

Hoài Chân bĩu môi cười, bày tỏ không dám gật bừa.

Hồng Lục cười, “Cũng đúng thôi, chỉ vài ba lời thì có ai tin? Không tin tôi cũng không tin thiếu gia Vancouver, làm việc gì cũng cẩn thận ngó trước ngó sau, tính cách này được đấy. Nhưng tôi không hiểu, vì sao cô lại bị lừa lên tàu?”

Thấy Hoài Chân không trả lời, hắn cũng không hỏi thêm mà chỉ nói: “Bánh tiêu này không tệ, không phải đám da trắng đều thích trà chiều à?”

Hắn ăn trước một miếng rồi lại làm tư thế mời, “Xem đi, không bỏ độc.”

Hoài Chân thấy hắn mãi không vào trọng tâm thì hỏi, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó cái gì? Cô không muốn để người khác biết mình tên là Ôn Mộng Khanh, thì tôi sẽ về nói với anh Tư là anh ấy nhìn nhầm rồi. San Francisco không có Ôn Mộng Khanh, để anh ấy về nói với Ôn nhị thiếu kia phiền anh ta đi nơi khác mà tìm, cũng đỡ cho họ Ôn có lai lịch lớn nhưng lại tự dưng xảy ra chuyện thị phi. Trước đó vài ngày gây chuyện ở Miss Chinatown, đã làm Hồng lão tức giận trúng gió rồi. Phố người Hoa chỉ có mỗi ông ấy chống đỡ, không thể lại chọc tức ông được.” Hồng Lục nhìn chằm chằm cô, “Cũng chỉ là chuyện trò đôi câu thôi mà, muốn thì đi Vancouver, bảo anh ta trả cho gã da trắng kia 8300 đô giúp cô, hai người lại là đôi uyên ương khắng khít không rời; không muốn về thì cứ ở lại đây thôi. Cô nhìn đi, mọi đất đai sở hữu của hội quán Nhân Hòa ở California, ông già đều để lại cho tôi hết, trừ đầu tháng đi thu tiền cho thuê thì thời gian còn lại quá rảnh, tìm cô nói chuyện cho qua ngày đoạn tháng thôi, chứ cô tưởng chuyện gì tôi cũng phải tìm lợi hả?”

Lần đầu tiên thấy hắn ở rạp hát, Hoài Chân cũng biết hắn là kẻ chuyên kiếm chuyện. Phái xe đến cổng trường bắt cô tới đây, quả thật Hoài Chân không tin hắn chỉ muốn trò chuyện cho qua ngày đoạn tháng.

Cô nhìn thẳng hắn nói, “Lúc diễn ra cuộc thi Miss Chinatown, anh đã cảnh cáo tôi hai lần.”

Phục vụ đưa dĩa hạt dưa đến, Hồng Lục rảnh rỗi cắn hạt dưa, đại khái cũng đoán được cô muốn hỏi gì, “Người da trắng đến phố người Hoa, đơn giản vì cảm thấy người Hoa yếu ớt có thể bắt nạt, nên mới bóp trái hồng mềm, nghĩ cách chiếm đoạt con gái người ta, đến mấy nhà cái chơi bài làm tiền với mấy bà mấy bác. Tôi mới tìm cơ hội để bọn chúng biết cái gì gọi là chịu không nổi. Hôm đó trong hai mươi khách đến, nếu nói về ai có tiền nhất thì dĩ nhiên chính là tiểu tử Muhlenberg rồi. Huống hồ con người tôi không độ lượng cho lắm, lần trước ở rạp hát hắn hại tôi mất phần, sao tôi có thể không dạy dỗ hắn được? Ai mà biết cô lại có tình có nghĩa, canh giữ trước cửa phòng hắn cả một đêm, hại Mary không tìm được cơ hội gõ cửa phòng, mất cơ hội chỉnh hắn.”

Hoài Chân nói, “Cảnh sát liên bang ở ngay bên dưới, nếu như Mary đi thật thì sợ là người đầu têu là anh cũng gặp họa theo.”

Hồng Lục cười, “Sợ là tên tiểu tử da trắng không biết trong cảnh sát liên bang cũng có người nhận hối lộ nhỉ? Các anh em đồng nghiệp quanh hắn, thậm chí là cả cấp trên của hắn.”

Hoài Chân kinh hãi. May mà đêm đó cô không đi, nếu không cũng không biết anh bị vu oan chuyện bẩn thỉu gì nữa.

Hồng Lục châm thuốc, “Tên tiểu tử ấy muốn vào Lục quân Mỹ nhưng người nhà không chịu, nên mới muốn tìm cách trung hòa, tạm bỏ nhất cầu nhì, để hắn đi theo cảnh sát liên bang và nghị sĩ đến San Francisco, hứa với hắn là, ‘trong vòng nửa năm phải ngăn cản Đảng Dân chủ bãi bỏ đạo luật Cable’, đoạt lấy California. Nếu không tất phải quay về Long Island.”

Lúc này Hoài Chân mới hiểu vì sao lần trước anh nói “Bốn tháng sau phải về Long Island.”

Hồng Lục nói tiếp, “Nếu chuyện dễ dàng như vậy thì hắn có cơ hội đến San Francisco sao?”

Hoài Chân im lặng.

Hồng Lục nói, “Thấy hắn cũng tốt với cô, nên tôi sẽ không tính hiềm khích lúc trước nữa.”

Hoài Chân: “… Đúng là cám ơn anh.”

Hồng Lục bật cười, “Anh Hồng Lục khuyên cô nhé, nhân lúc hắn còn tốt với cô thì nên lừa hắn một khoản đi.”

Hoài Chân nói, “Đạo lý gì thế?”

Hồng Lục bảo, “Cô đúng là làm mất mặt đám con gái ở phố người Hoa. Mặc mấy bộ đồ đẹp, thấy đàn ông thì phải phóng mắt quyến rũ nhìn đi chứ, không khen hắn đẹp trai ngon nghẻ thì cũng nên mắng mấy câu ‘tướng mạo chết tiệt’. Học Bối Đế người ta kia kìa, chỉ mất mấy tuần mà đã có nhà trọ ngoại ô rồi, cùng bà Trần chuyển ra khỏi nhà trọ nhà họ Hoàng, không cần nhìn sắc mặt nhà họ Hoàng nữa.”

Trong lòng Hoài Chân rét run, mắng, “… Đó là bạn trai người khác!”

Hồng Lục khẽ cười nói, “Có ích là được.”

Hoài Chân hỏi, “Các anh đều thích dạng như Trần Bối Đế sao?”

“Vì sao lại không thích? Lại đây, dạy cho cô mấy chiêu, cười chớp mắt, nịnh nọt bọn chúng là được.”

“…”

“Đàn bà trong xã hội này, nếu không học nhiều công phu hơn người khác thì sao sống nổi? Nếu tôi mà có em gái thì tôi cũng sẽ dạy nó như vậy.” Hắn ngậm thuốc, nhìn cô chăm chú một lúc, “Nhưng mà, có vài người là khúc gỗ trời sinh, sợ là có dạy cũng không biết.”

Dù anh đang ngậm thuốc nhưng cũng sắp bắt chước phụ nữ bài bản rồi.

Vẻ quyến rũ trong ánh mắt kia có chút giống Diệp Thùy Hồng, cũng có thể là do quen với vai đào nghiệp dư, nhưng Hoài Chân phải thừa nhận là quả thật anh ta quá hấp dẫn.

Cô chắp tay nhận thua.

“Trời đất mênh mông, người ta chỉ là bản thân mình. Lấy bản thân đổi thứ không có, có đúng không?”

Trời đất bao la, cô chỉ đơn giản là chính cô mà thôi.

Đột nhiên Hồng Lương Sinh lại nói ra đúng vấn đề mà cô từng suy nghĩ khi ở trên Santa Maria.

Cô giật mình, lần nữa thỉnh cầu, “Tiểu Lục gia, chuyện ở Vancouver, xin anh đừng bán đứng tôi.”

Hồng Lương Sinh cười, “Bán đứng cô thì tôi có lợi gì?”

Hoài Chân nói, “Lấy chuyện này uy hiếp…”

“Đòi tiền không có tiền, muốn sắc cũng không có sắc, cô có gì để người ta uy hiếp?”

“…”

Vở kịch bên ngoài đã gần kết thúc, cô giương mắt nhìn, sắp sáu giờ rồi.

Hồng Lục thấy cô đúng là kẻ mù kịch thì cũng lười giữ cô lại làm giảm hứng thú, bèn gọi người đến, “Đưa Quý nhị tiểu thư về tiệm giặt A Phúc đi.”

Cô ngẫm nghĩ, “Còn có lớp ở trường Hiệp Hòa.”

“Được rồi, thế thì về trường Hiệp Hòa.” Sau đó lại ngâm nga mấy câu, không để ý đến cô nữa.

Hoài Chân cùng gã côn đồ rời khỏi hội quán Nhân Hòa, vẫn có chút khó hiểu.

Đi một đoạn xa, cô vẫn có thể nghe thấy Hồng Lục ở sau hát khẽ giai điệu gì đó.

Hoài Chân nhớ Vân Hà từng nói: “Nếu vui thì có thể bá vai xưng anh gọi em mời em ăn một bữa lớn.”

Có lẽ hôm nay hắn ta có chuyện vui gì thật.

Bình luận

Truyện đang đọc