KINH DOANH DƯỚI ÂM PHỦ

Đúng vậy, dù sao việc tiếp tục kinh doanh cũng vừa giúp tôi kiếm tiền lại vừa thông qua báo mộng biết được những gì đã xảy ra với người đàn ông của mình!

Nhưng mà, liệu Lục Uyên có tiếp tục gặp tôi nữa không?

Nếu anh ấy tiếp tục uống thuốc ngủ thì phải làm sao?

Ngay khi tôi không thể quyết tâm nhìn về phía trước, tôi nhận được một gói hàng từ Lục Uyên.

Bên trong còn có một bức thư viết tay bị đốt.

Gửi vợ anh:

Hôm nay là ngày giỗ thứ hai của em vậy mà anh vẫn không đợi được em báo mộng về.

Khi em vừa ra đi, anh đã rất hận em, hận em sao lại đoạn tuyệt như thế, nhưng rồi anh lại càng hận chính bản thân mình, không thể bảo vệ em.

Lần đầu tiên em bước vào giấc mơ, anh đã nghĩ đó chỉ là ảo ảnh, sao em có thể chủ động hỏi anh mấy thứ đó được? Nhưng anh vẫn đốt hết những gì em đã nói với anh trong mộng, không ngờ, vài ngày nữa em lại quay lại. Trong lòng anh rất vui, hóa ra tiểu biến thái như em còn có lương tâm, còn có thể tìm ra cách như vậy để gặp anh.

Đột nhiên, cuộc sống của anh như có những kỳ vọng trở lại.

Nhưng gần đây em lại biến mất.

Anh cầu xin em, xin em hãy quay lại nhìn anh một lần nữa thôi, được không?

Mãi mãi yêu em.

Lục Uyên.

Kết thúc còn kèm một đoạn giai thoại thú vị.

“Hôm nay lúc anh đặt mấy món này cho em chủ cửa hàng đã nhắn tin hỏi anh có phải cùng nghề không, có muốn hợp tác không. Sau một hồi tán gẫu còn giảm 20% doanh thu cho anh. Đời này anh chưa bao giờ anh nghĩ tới sẽ có một ngày anh có thể bắt đầu kinh doanh loại hình kinh doanh như này. ”

Đọc tới đây, nước mắt cuối cùng cũng kìm được, tôi không nhịn nổi bật cười.

Lục Uyên khi còn đi học là một học bá, tốt nghiệp xong cũng vào dạng người ưu tú, nếu không phải tại tôi, anh ấy đã không mua mấy thứ này.

Đọc lại bức thư hai lần tôi mới cẩn thận gấp lại, bỏ vào túi.

Thở phào nhẹ nhõm.

Trái tim lơ lửng chùng xuống.

Ngày hôm sau, tôi đi tìm mộng quan.

Mộng quan lấy đồng xu, hỏi tôi, “này là thông suốt rồi đấy à?”

“May nhờ có lời chỉ bảo của anh.”

Nói rồi, tôi lấy trong túi ra một dụng cụ mới đưa cho anh ta, “Tặng anh đó.”

Nhìn thấy món đồ này, khuôn mặt vốn đã đen lại xanh của Mộng quan lại càng xanh hơn.

“Tôi đường đường là đại nam nhân, sao cô lại tặng tôi cái này, mắc ói quá đi. Mang đi, mang đi giùm cái!”

“Tại sao chứ, nó là bảo vật đắt hàng của cửa hàng tôi đó?”

Tôi cau mày, nhấn nút, thứ trong tay tôi bắt đầu lung lay từ bên này sang bên kia.

Lợi dụng thời cơ tôi đâm thứ này lên vai anh ta, anh ta “Ai da” một cái, tôi nhếch mép, ” súng massage mà, thế nào, không phải là cùng một kiểu sao?”

Mộng Quan vặn vẹo cổ “Cô có năng lực thật đó.”

“Nghề nghiệp mà.” Tôi chớp chợp mắt, “Dùng thích thì tới chỗ tôi mà mua, tôi giảm giá cho anh”.

Mộng Quan sắc mặt tối sầm lại, phất tay áo, “Cú cút cút, mau đi tìm người đàn ông của cô đi, nhìn thấy cô liền khó chịu.”

Đã lâu không gặp, tôi đứng cách Lục Uyên vài bước, vẫn có chút rụt rè.

Tôi sợ anh ấy sẽ hỏi tôi tại sao lâu như vậy tôi không đến.

Lề mề chậm chạp không dám tiến lên.

“Còn chưa chịu tới?”

Lục Uyên duỗi tay ra, ngay khi tôi được thả ra, tôi nện vào cánh tay của Lục Uyên như một quả đạn pháo nhỏ “Thực xin lỗi.”

Anh hôn lên đỉnh đầu tôi, thở dài nói: “Đến là tốt rồi.”

Người khác yêu thì tốn tiền, chúng tôi yêu nhau thì tốn vàng mã.

Tôi còn nhờ Lục Uyên cung cấp số lượng lớn hàng hóa cho mình, có như vậy mới duy trì được chi phí yêu đương.

“Anh bỏ tiền ra mua đồ cho em, còn em kiếm được lại chả cho anh đồng nào. Em đây là đang giao dịch với chi phí bằng không à.”

Lục Uyên cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, liếc mắt nhìn tôi.

“Vậy thì em, vậy em không cho anh cơ hội gặp em nữa…”

Tôi cười cười quấn lấy anh như một con rắn nước.

“Anh vẫn cảm thấy mình lỗ. Mua nhiều thứ như vậy mà một cái cũng vô dụng. Thà cứ đốt vãng mã cho rồi.”

“Vậy anh nói xem phải thế nào?”

Tôi thực sự không biết một người đã chết như tôi có thể làm gù được.

Lục Uyên nhìn tôi “về sau em không cần nộp báo cáo cho anh nữa, lúc về cứ mang theo dụng cụ tới là được.”

Tôi choáng váng, nói như này nghĩa là sao?

Lục Uyên cúi đầu thì thào với giọng nói gần như mê hoặc “Niềm vui đôi lứa chỉ biết làm trong giấc mộng.”

Gần đây tâm trạng tôi rất tốt.

Mộng quan cũng có tâm trạng vui vẻ.

Lúc tôi đến tìm Lục Uyên, tôi thực sự nhìn thấy anh ta đang sửa lại mái tóc của mình.

“Chắc anh đã tìm thấy mùa xuân thứ hai ở âm phủ rồi đúng không?”

“Bậy bạ.”

Mộng Quan trừng mắt nhìn tôi “Tôi yêu vợ như mạng sống của mình vậy.”

Ha ha.

Tôi chưa kịp hỏi thì Mộng Quan đã đến, thần thần bí bí nới với tôi, “Tôi tiết kiệm đủ tiền rồi, thứ Ba tuần sau sẽ được gặp con trai.”

Sau bao nhiêu năm chết đi, cuối cùng Mộng quan cũng có thể nhìn thấy con trai mình, không có gì lạ khi anh ta rất vui.

“Sao lại phải vào thứ Ba tuần sau?”

“Ngày lành tháng tốt, thỉnh sư phụ Từ tính toán đó.”

Sư phụ Từ là một thầy bói đã dựng một quầy hàng dưới âm phủ chúng tôi, cả đời ông ấy luôn theo nghề này.

Nghe bảo sư phụ Từ lúc đi bộ vì không chú ý mà rơi xuống sông, chết đuối.

Tôi không tin chuyện này nên tôi chỉ nói lời chúc mừng rồi đi báo mộng về tìm Lục Uyên.

Tôi cứ nghĩ đến chuyện Mộng quan sẽ gặp con trai vào thứ ba tuần tới mà hơi lơ đãng.

“Nghĩ gì thế?”

Thấy biểu hiện của tôi có chút không đúng, Lục Uyên hỏi.

“Anh có nhớ đứa nhỏ em cứu trông như nào không?”

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Lục Uyên chìm xuống.

Nhưng anh ấy vẫn nói “ừm”, “Anh nhớ.”

“Thằng bé hình như là con trai của người bạn ma đã chết của em.”

Tôi bị xe tung.

Vì cứu một đứa nhỏ.

Hôm đó, tôi có hẹn với Lục Uyên đi xem phim, lúc tôi đang đợi anh ấy đón tôi ở cổng công ty thì nhìn thấy một đứa nhỏ đang đứng ở ngã tư chờ đèn giao thông, đột nhiên một chiếc xe quay vòng, tăng tốc về phía thằng bé.

Đứa nhỏ nhìn chằm chằm vào chiếc xe choáng váng, nhưng tôi thậm chí không nghĩ đến chuyện đó, tôi chỉ lao đến, chặn đứa trẻ dưới người mình.

Anh hùng cứu người, vô tình bỏ mệnh.

“Chồng à, anh đã tìm được người lái xe gây tai nạn chưa?”

Thấy Lục Uyên gật đầu, tôi mím môi nói: “Bạn em đã cho em xem ảnh vợ anh ấy. Người ngồi ở ghế phụ hôm đó hình như là … vợ của anh ấy vậy.”

“Cái gì?”

Ban đầu, tôi không chắc lắm, nhưng bức ảnh mà mộng quan cho tôi xem ngày hôm đó đã cho tôi một ấn tượng khó phai mờ.

Giờ nghĩ lại càng thấy nghi ngờ.

Tại sao chiếc xe đột ngột rẽ khỏi đường chính lại lao thẳng về phía đứa nhỏ.

Hơn nữa, đứa nhỏ sao lại không chạy, cứ nhìn chằm chằm vào chiếc xe.

“Chồng à, anh có thể giúp em một việc được không?”

Tôi nhìn Lục Uyên, “Giúp em tìm hiểu tình hình của đứa nhỏ đó, còn thêm… tình hình của mẹ nó nữa.”

Vừa dứt lời, Lục Uyên nở nụ cười.

” Trần tiểu thư à, em không nghĩ anh đã cung cấp quá nhiều dịch vụ cho em rồi sao? Chăm sóc em là đủ rồi, giờ anh còn phải chăm sóc những người bạn đã chết của em nữa hả.”

Bình luận

Truyện đang đọc